"Cả nhà hãy nhìn xem, đây là lăng mộ của vị tướng quân nổi tiếng Mặc Cửu Diệp trong lịch sử." Hướng dẫn viên vẫy lá cờ nhỏ trong tay, dẫn du khách tới lối vào cung điện dưới lòng đất. Không biết tại vì sao, nhưng khi đến nơi này, Hách Tri Nhiễm lại có một loại cảm giác nghiêm túc và trang trọng. Thân là một người quân y đặc chủng, cô không theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái anh hùng. Chủ nhân Mặc Cửu Diệp của lăng mộ này, chính là một trong số những anh hùng mà cô ngưỡng mộ. Mặc Cửu Diệp là đệ nhất mãnh tướng dưới triều Đại Thuận, ông đã nhiều lần dẫn đại quân của mình đánh giặc ngoại xâm, khiến cho bọn chúng sợ c.h.ế.t khiếp. Tuy nhiên, chính là một vị anh hùng như vậy, nhưng vì công cao át chủ mà lại làm dấy lên sự kiêng ky của Hoàng thượng lúc bấy giờ, đến nỗi cuối cùng ông lại bị cách chức đi lưu đày. Hách Tri Nhiễm nghe lời giới thiệu khoe khoang của hướng dẫn viên, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ có thể nói rằng, vị anh hùng này sinh ra không đúng thời đại, nếu như Mặc Cửu…
Chương 194
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy NạnTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Cả nhà hãy nhìn xem, đây là lăng mộ của vị tướng quân nổi tiếng Mặc Cửu Diệp trong lịch sử." Hướng dẫn viên vẫy lá cờ nhỏ trong tay, dẫn du khách tới lối vào cung điện dưới lòng đất. Không biết tại vì sao, nhưng khi đến nơi này, Hách Tri Nhiễm lại có một loại cảm giác nghiêm túc và trang trọng. Thân là một người quân y đặc chủng, cô không theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái anh hùng. Chủ nhân Mặc Cửu Diệp của lăng mộ này, chính là một trong số những anh hùng mà cô ngưỡng mộ. Mặc Cửu Diệp là đệ nhất mãnh tướng dưới triều Đại Thuận, ông đã nhiều lần dẫn đại quân của mình đánh giặc ngoại xâm, khiến cho bọn chúng sợ c.h.ế.t khiếp. Tuy nhiên, chính là một vị anh hùng như vậy, nhưng vì công cao át chủ mà lại làm dấy lên sự kiêng ky của Hoàng thượng lúc bấy giờ, đến nỗi cuối cùng ông lại bị cách chức đi lưu đày. Hách Tri Nhiễm nghe lời giới thiệu khoe khoang của hướng dẫn viên, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ có thể nói rằng, vị anh hùng này sinh ra không đúng thời đại, nếu như Mặc Cửu… Hách Tri Nhiễm giả vờ như không nhìn thấy biểu hiện rối rắm thoáng qua của Nam Kì, nhanh chóng rót đầy ly rượu cho Mặc Cửu Diệp.Để xác minh ly rượu có độc hay không, nàng cố ý lớn tiếng nói: “Rượu này mùi vị thật thơm ngon, đáng tiếc dân phụ không biết uống, xin thất lễ được ngửi qua nó.”Nói xong, nàng nhanh chóng cầm ly rượu của Mặc Cửu Diệp lên, đặt dưới mũi hít một hơi, xác định không có vấn đề gì mới đặt nó xuống."Làm Vương gia chê cười rồi, dân phụ từ nhỏ đã có tật xấu, không uống rượu nhưng lại thích ngửi mùi rượu ngon."Khóe môi Nam Kì giật giật."Không sao đâu, ở đây không có người ngoài, tẩu tử cứ tự nhiên."Mặc Cửu Diệp đương nhiên có thể hiểu được một loạt hành động của Hách Tri Nhiễm, nàng đang nói với hắn rằng rượu không có vấn đề.Vì thế, Mặc Cửu Diệp chủ động cầm ly rượu lên."Cảm ơn Kì Vương Điện Hạ đã không khinh thường ta mang tội mà tiễn biệt ta, Cửu Diệp xin kính người."Nhìn thấy Mặc Cửu Diệp uống hết một ly rượu xong, Nam Kì cũng uống hết không chút do dự.Nhìn thấy Nam Kì lại muốn đi lấy bình rượu, Hách Tri Nhiễm vội vàng đứng dậy, cầm bình trong tay."Hãy cứ để dân phụ làm."Nhìn thấy Hách Tri Nhiễm vẫn không bấm cái nút kia, Nam Kì đoán rằng nàng hẳn là không phát hiện ra bình rượu có gì đáng nghi.Tuy nhiên, nàng cứ ôm chặt bình rượu, hắn ta làm sao có thể đổ rượu độc vào ly của Mặc Cửu Diệp? Nghĩ tới đây, Nam Kì cảm thấy buồn bực.Tuy nhiên, dù hắn ta có tỏ vẻ muốn tự mình rót rượu cho huynh đệ như thế nào, thì Hách Tri Nhiễm vẫn luôn tìm mọi cơ hội để giành lấy bình rượu trước.Cùng lúc đó, Hách Tri Nhiễm kiểm tra từng món ăn trên bàn, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, nàng nháy mắt với Mặc Cửu Diệp, bảo hắn hãy yên tâm ăn no.Rất nhanh, phần rượu không độc trong bình rượu đã bị Hách Tri Nhiễm rót.Nàng nhìn sắc mặt Mặc Cửu Diệp không có gì thay đổi, là có thể biết tửu lượng của hắn rất tốt.Nhìn qua Nam Kì, mặc dù vẫn ngồi ngay ngắn nhưng mặt đã đỏ bừng.Phỏng đoán nếu hai người này thi uống rượu, Nam Kì chắc chắn sẽ say trước.Hách Tri Nhiễm cố ý lắc lắc bình rượu trong tay: "Vương gia, rượu hết rồi."Lúc này Nam Kì thật muốn đá Hách Tri Nhiễm ra ngoài cửa sổ, tuy nhiên mục đích của hắn ta vẫn chưa đạt được nên đành phải tiếp tục nhẫn nại."Người đâu, mang lên một bình rượu nữa.”Đáng tiếc bình rượu mang lên lại không phải là bình rượu uyên ương.Nam Kì nghĩ khi bình rượu mới được mang vào, Hách Tri Nhiễm sẽ không còn ôm bình rượu uyên ương nữa, hắn ta sẽ có cơ hội rót rượu độc vào ly của Mặc Cửu Diệp.Không ngờ Hách Tri Nhiễm lại không hề làm theo lệ thường, thậm chí còn không rót rượu cho bọn họ nữa...Không những vậy, nàng còn đặt bình rượu trong tay xuống."Ta đã bận rộn nửa ngày rồi, thực sự có chút đói."Vừa nói, nàng vừa bắt đầu ăn các món ăn trên bàn, còn cười mỉm.Nam Kì gần như bị Hách Tri Nhiễm làm cho tức đến chết.Vì nghĩ cho đại cục, hắn ta cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng, tiếp tục nâng ly với Mặc Cửu Diệp. Mặc Cửu Diệp cảm giác được đã đến giờ phút mấu chốt, liền chủ động nói:"Người có còn nhớ vết bớt hình lưỡi liềm trên vai trái của ta không?"Nam Kì có chút say khướt gật đầu: "Ta đương nhiên nhớ rõ. Khi còn nhỏ chúng ta thường lén lút đến suối nước nóng của phụ hoàng tắm. Ta còn nói, vết bớt của huynh rất đặc biệt."Mặc Cửu Diệp cẩn thận quan sát vẻ mặt biến đổi của Nam Kì, nói tiếp:"Người có biết vết bớt đó nói lên điều gì không?"
Hách Tri Nhiễm giả vờ như không nhìn thấy biểu hiện rối rắm thoáng qua của Nam Kì, nhanh chóng rót đầy ly rượu cho Mặc Cửu Diệp.
Để xác minh ly rượu có độc hay không, nàng cố ý lớn tiếng nói: “Rượu này mùi vị thật thơm ngon, đáng tiếc dân phụ không biết uống, xin thất lễ được ngửi qua nó.”
Nói xong, nàng nhanh chóng cầm ly rượu của Mặc Cửu Diệp lên, đặt dưới mũi hít một hơi, xác định không có vấn đề gì mới đặt nó xuống.
"Làm Vương gia chê cười rồi, dân phụ từ nhỏ đã có tật xấu, không uống rượu nhưng lại thích ngửi mùi rượu ngon."
Khóe môi Nam Kì giật giật.
"Không sao đâu, ở đây không có người ngoài, tẩu tử cứ tự nhiên."
Mặc Cửu Diệp đương nhiên có thể hiểu được một loạt hành động của Hách Tri Nhiễm, nàng đang nói với hắn rằng rượu không có vấn đề.
Vì thế, Mặc Cửu Diệp chủ động cầm ly rượu lên.
"Cảm ơn Kì Vương Điện Hạ đã không khinh thường ta mang tội mà tiễn biệt ta, Cửu Diệp xin kính người."
Nhìn thấy Mặc Cửu Diệp uống hết một ly rượu xong, Nam Kì cũng uống hết không chút do dự.
Nhìn thấy Nam Kì lại muốn đi lấy bình rượu, Hách Tri Nhiễm vội vàng đứng dậy, cầm bình trong tay.
"Hãy cứ để dân phụ làm."
Nhìn thấy Hách Tri Nhiễm vẫn không bấm cái nút kia, Nam Kì đoán rằng nàng hẳn là không phát hiện ra bình rượu có gì đáng nghi.
Tuy nhiên, nàng cứ ôm chặt bình rượu, hắn ta làm sao có thể đổ rượu độc vào ly của Mặc Cửu Diệp? Nghĩ tới đây, Nam Kì cảm thấy buồn bực.
Tuy nhiên, dù hắn ta có tỏ vẻ muốn tự mình rót rượu cho huynh đệ như thế nào, thì Hách Tri Nhiễm vẫn luôn tìm mọi cơ hội để giành lấy bình rượu trước.
Cùng lúc đó, Hách Tri Nhiễm kiểm tra từng món ăn trên bàn, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, nàng nháy mắt với Mặc Cửu Diệp, bảo hắn hãy yên tâm ăn no.
Rất nhanh, phần rượu không độc trong bình rượu đã bị Hách Tri Nhiễm rót.
Nàng nhìn sắc mặt Mặc Cửu Diệp không có gì thay đổi, là có thể biết tửu lượng của hắn rất tốt.
Nhìn qua Nam Kì, mặc dù vẫn ngồi ngay ngắn nhưng mặt đã đỏ bừng.
Phỏng đoán nếu hai người này thi uống rượu, Nam Kì chắc chắn sẽ say trước.
Hách Tri Nhiễm cố ý lắc lắc bình rượu trong tay: "Vương gia, rượu hết rồi."
Lúc này Nam Kì thật muốn đá Hách Tri Nhiễm ra ngoài cửa sổ, tuy nhiên mục đích của hắn ta vẫn chưa đạt được nên đành phải tiếp tục nhẫn nại.
"Người đâu, mang lên một bình rượu nữa.”
Đáng tiếc bình rượu mang lên lại không phải là bình rượu uyên ương.
Nam Kì nghĩ khi bình rượu mới được mang vào, Hách Tri Nhiễm sẽ không còn ôm bình rượu uyên ương nữa, hắn ta sẽ có cơ hội rót rượu độc vào ly của Mặc Cửu Diệp.
Không ngờ Hách Tri Nhiễm lại không hề làm theo lệ thường, thậm chí còn không rót rượu cho bọn họ nữa...
Không những vậy, nàng còn đặt bình rượu trong tay xuống.
"Ta đã bận rộn nửa ngày rồi, thực sự có chút đói."
Vừa nói, nàng vừa bắt đầu ăn các món ăn trên bàn, còn cười mỉm.
Nam Kì gần như bị Hách Tri Nhiễm làm cho tức đến chết.
Vì nghĩ cho đại cục, hắn ta cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng, tiếp tục nâng ly với Mặc Cửu Diệp. Mặc Cửu Diệp cảm giác được đã đến giờ phút mấu chốt, liền chủ động nói:
"Người có còn nhớ vết bớt hình lưỡi liềm trên vai trái của ta không?"
Nam Kì có chút say khướt gật đầu: "Ta đương nhiên nhớ rõ. Khi còn nhỏ chúng ta thường lén lút đến suối nước nóng của phụ hoàng tắm. Ta còn nói, vết bớt của huynh rất đặc biệt."
Mặc Cửu Diệp cẩn thận quan sát vẻ mặt biến đổi của Nam Kì, nói tiếp:
"Người có biết vết bớt đó nói lên điều gì không?"
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy NạnTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Cả nhà hãy nhìn xem, đây là lăng mộ của vị tướng quân nổi tiếng Mặc Cửu Diệp trong lịch sử." Hướng dẫn viên vẫy lá cờ nhỏ trong tay, dẫn du khách tới lối vào cung điện dưới lòng đất. Không biết tại vì sao, nhưng khi đến nơi này, Hách Tri Nhiễm lại có một loại cảm giác nghiêm túc và trang trọng. Thân là một người quân y đặc chủng, cô không theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái anh hùng. Chủ nhân Mặc Cửu Diệp của lăng mộ này, chính là một trong số những anh hùng mà cô ngưỡng mộ. Mặc Cửu Diệp là đệ nhất mãnh tướng dưới triều Đại Thuận, ông đã nhiều lần dẫn đại quân của mình đánh giặc ngoại xâm, khiến cho bọn chúng sợ c.h.ế.t khiếp. Tuy nhiên, chính là một vị anh hùng như vậy, nhưng vì công cao át chủ mà lại làm dấy lên sự kiêng ky của Hoàng thượng lúc bấy giờ, đến nỗi cuối cùng ông lại bị cách chức đi lưu đày. Hách Tri Nhiễm nghe lời giới thiệu khoe khoang của hướng dẫn viên, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ có thể nói rằng, vị anh hùng này sinh ra không đúng thời đại, nếu như Mặc Cửu… Hách Tri Nhiễm giả vờ như không nhìn thấy biểu hiện rối rắm thoáng qua của Nam Kì, nhanh chóng rót đầy ly rượu cho Mặc Cửu Diệp.Để xác minh ly rượu có độc hay không, nàng cố ý lớn tiếng nói: “Rượu này mùi vị thật thơm ngon, đáng tiếc dân phụ không biết uống, xin thất lễ được ngửi qua nó.”Nói xong, nàng nhanh chóng cầm ly rượu của Mặc Cửu Diệp lên, đặt dưới mũi hít một hơi, xác định không có vấn đề gì mới đặt nó xuống."Làm Vương gia chê cười rồi, dân phụ từ nhỏ đã có tật xấu, không uống rượu nhưng lại thích ngửi mùi rượu ngon."Khóe môi Nam Kì giật giật."Không sao đâu, ở đây không có người ngoài, tẩu tử cứ tự nhiên."Mặc Cửu Diệp đương nhiên có thể hiểu được một loạt hành động của Hách Tri Nhiễm, nàng đang nói với hắn rằng rượu không có vấn đề.Vì thế, Mặc Cửu Diệp chủ động cầm ly rượu lên."Cảm ơn Kì Vương Điện Hạ đã không khinh thường ta mang tội mà tiễn biệt ta, Cửu Diệp xin kính người."Nhìn thấy Mặc Cửu Diệp uống hết một ly rượu xong, Nam Kì cũng uống hết không chút do dự.Nhìn thấy Nam Kì lại muốn đi lấy bình rượu, Hách Tri Nhiễm vội vàng đứng dậy, cầm bình trong tay."Hãy cứ để dân phụ làm."Nhìn thấy Hách Tri Nhiễm vẫn không bấm cái nút kia, Nam Kì đoán rằng nàng hẳn là không phát hiện ra bình rượu có gì đáng nghi.Tuy nhiên, nàng cứ ôm chặt bình rượu, hắn ta làm sao có thể đổ rượu độc vào ly của Mặc Cửu Diệp? Nghĩ tới đây, Nam Kì cảm thấy buồn bực.Tuy nhiên, dù hắn ta có tỏ vẻ muốn tự mình rót rượu cho huynh đệ như thế nào, thì Hách Tri Nhiễm vẫn luôn tìm mọi cơ hội để giành lấy bình rượu trước.Cùng lúc đó, Hách Tri Nhiễm kiểm tra từng món ăn trên bàn, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, nàng nháy mắt với Mặc Cửu Diệp, bảo hắn hãy yên tâm ăn no.Rất nhanh, phần rượu không độc trong bình rượu đã bị Hách Tri Nhiễm rót.Nàng nhìn sắc mặt Mặc Cửu Diệp không có gì thay đổi, là có thể biết tửu lượng của hắn rất tốt.Nhìn qua Nam Kì, mặc dù vẫn ngồi ngay ngắn nhưng mặt đã đỏ bừng.Phỏng đoán nếu hai người này thi uống rượu, Nam Kì chắc chắn sẽ say trước.Hách Tri Nhiễm cố ý lắc lắc bình rượu trong tay: "Vương gia, rượu hết rồi."Lúc này Nam Kì thật muốn đá Hách Tri Nhiễm ra ngoài cửa sổ, tuy nhiên mục đích của hắn ta vẫn chưa đạt được nên đành phải tiếp tục nhẫn nại."Người đâu, mang lên một bình rượu nữa.”Đáng tiếc bình rượu mang lên lại không phải là bình rượu uyên ương.Nam Kì nghĩ khi bình rượu mới được mang vào, Hách Tri Nhiễm sẽ không còn ôm bình rượu uyên ương nữa, hắn ta sẽ có cơ hội rót rượu độc vào ly của Mặc Cửu Diệp.Không ngờ Hách Tri Nhiễm lại không hề làm theo lệ thường, thậm chí còn không rót rượu cho bọn họ nữa...Không những vậy, nàng còn đặt bình rượu trong tay xuống."Ta đã bận rộn nửa ngày rồi, thực sự có chút đói."Vừa nói, nàng vừa bắt đầu ăn các món ăn trên bàn, còn cười mỉm.Nam Kì gần như bị Hách Tri Nhiễm làm cho tức đến chết.Vì nghĩ cho đại cục, hắn ta cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng, tiếp tục nâng ly với Mặc Cửu Diệp. Mặc Cửu Diệp cảm giác được đã đến giờ phút mấu chốt, liền chủ động nói:"Người có còn nhớ vết bớt hình lưỡi liềm trên vai trái của ta không?"Nam Kì có chút say khướt gật đầu: "Ta đương nhiên nhớ rõ. Khi còn nhỏ chúng ta thường lén lút đến suối nước nóng của phụ hoàng tắm. Ta còn nói, vết bớt của huynh rất đặc biệt."Mặc Cửu Diệp cẩn thận quan sát vẻ mặt biến đổi của Nam Kì, nói tiếp:"Người có biết vết bớt đó nói lên điều gì không?"