Tác giả:

Thái tử và thái tử phi thập phần ân ái. Nhưng ta là thứ phi của thái tử. Cười chếc mất. Ta gả vào phủ thái tử ba năm, cũng ăn cẩu lương của họ suốt ba năm. Thái tử cùng thái tử phi ngắm trăng, ta ngồi bên cạnh ăn bánh trung thu, chỉ để lại nhân thập cẩm cho họ. Thái tử cùng thái tử phi ra ngoài du hồ, ta ở phía trước ngắt hoa, khi họ tới nơi thì trong hồ sen chỉ còn một chiếc lá. Thái tử cùng thái tử phi đối thơ, ta ở phía sau đọc thuộc lòng Đường thi tam bách thủ, không khoan nhượng khiến thơ thái tử vừa viết biến thành một mớ hỗn độn. Cuối cùng thái tử rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, mỉm cười vẫy tay gọi ta lại, ân cần nói với ta một chữ: “Cút.” 1 Ta sẽ cút sao? Ta ngu gì mà cút. Thái tử rất tức giận, nhưng không làm gì được, chỉ có thể phất áo bỏ đi, đồng thời ra lệnh cho hạ nhân: “Không được cho nàng ta ăn thịt một tháng.” Tâm địa thái tử thật độc ác, không biết từ khi nào phát hiện ta thích ăn thịt, lại có thể dùng phương pháp này để trừng phạt ta. Nhưng ta không phải là…

Chương 13

Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu NhiêuTác giả: Mộc Yêu NhiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Nữ CườngThái tử và thái tử phi thập phần ân ái. Nhưng ta là thứ phi của thái tử. Cười chếc mất. Ta gả vào phủ thái tử ba năm, cũng ăn cẩu lương của họ suốt ba năm. Thái tử cùng thái tử phi ngắm trăng, ta ngồi bên cạnh ăn bánh trung thu, chỉ để lại nhân thập cẩm cho họ. Thái tử cùng thái tử phi ra ngoài du hồ, ta ở phía trước ngắt hoa, khi họ tới nơi thì trong hồ sen chỉ còn một chiếc lá. Thái tử cùng thái tử phi đối thơ, ta ở phía sau đọc thuộc lòng Đường thi tam bách thủ, không khoan nhượng khiến thơ thái tử vừa viết biến thành một mớ hỗn độn. Cuối cùng thái tử rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, mỉm cười vẫy tay gọi ta lại, ân cần nói với ta một chữ: “Cút.” 1 Ta sẽ cút sao? Ta ngu gì mà cút. Thái tử rất tức giận, nhưng không làm gì được, chỉ có thể phất áo bỏ đi, đồng thời ra lệnh cho hạ nhân: “Không được cho nàng ta ăn thịt một tháng.” Tâm địa thái tử thật độc ác, không biết từ khi nào phát hiện ta thích ăn thịt, lại có thể dùng phương pháp này để trừng phạt ta. Nhưng ta không phải là… Cả hai bọn ta rơi xuống nước.Thái tử siết chặt bả vai ta, ta bị doạ đến mức nói năng lộn xộn: “Ca, ca, có chuyện gì từ từ thương lượng, ta không phải cố ý khiến ngươi rơi xuống đâu, ngươi cũng không phải g.i.ế.c người diệt khẩu như vậy a!”Hắn “Xuỳ” một tiếng: “Đừng nói gì.”“Nàng xem bên đó, có phải có người không?”32Có người.Ở đó có một đôi nam nữ.Bọn họ nằm ở trong bụi cây, không coi ai ra gì mà như keo như sơn, điên long đảo phượng* không biết vì sao.*Ý chỉ sự giao hoan giữa nam và nữ.Không nghĩ tới ta cùng thái tử đêm nay không làm loại chuyện đó, mà lại trốn ở trong ao nhìn người khác làm loại chuyện đó.Vừa nghĩ đến đây, hai hàng nước mắt của ta liền rơi xuống.Chẳng lẽ thực sự là mị lực của ta không đủ sao?Mị lực của ta không đủ, mị lực của hai vị bằng hữu trong bụi cây lại phi phàm, ta với thái tử đều ngã thuyền thành như vậy rồi, bọn họ còn đang thở hồng hộc, thiên nhân giao chiến, xuất thần nhập hoá.“Ca ca, huynh đừng…, đừng mà...”Vị bằng hữu bị đè trên mặt đất, càng nhìn càng thấy quen.Ta giật mình.Đó không phải là….Một bàn tay che mắt ta lại.“Đừng nhìn.”33Nữ nhân kia, ta biết.Chính là tài nữ lúc trước Xuân Nương mời đến dạy ta đọc sách, về sau trở thành thừa huy.Nhớ lại lúc trước, vẻ mặt nàng ta nghiêm túc dạy ta: “Lương đệ, nữ mộ trinh khiết, nam hiệu tài lương.”“Nữ tử mặc kệ có tài hay không có tài, trinh đức mới là quan trọng nhất.”*Nữ mộ trinh khiết, nam hiệu tài lương: Nữ tử phải ái mộ trinh tiết, xem trinh tiết là đức tính; nam tử phải noi theo những người có đức có tài.Hiện giờ chính nàng ta lại.…Nghĩ đến đây, ta đối thái tử với vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, Thái tử, không phải ta cố ý đâu.”Thái tử: “?”Thái tử: “Người là nàng gọi tới đây vụng trộm?”Ta do dự một hồi, cuối cùng cũng kìm lại việc xúc động muốn giơ tay lên đ.á.n.h hắn.Thái tử cả người ướt sũng, dáng người dưới ánh trăng bại lộ không sót một chút nào.Vai rộng eo hẹp, chân dài tay thon.Nhìn đi nhìn lại, ta liền nuốt nước miếng.Thái tử nói: “Nàng vừa nuốt một ngụm bùn à?”34Dù sao động phòng một khắc đáng giá ngàn vàng, trên tinh thần không cướp tiền là đức hạnh của con người.Hai bọn ta bắt đầu quay về.Nói ta quay về còn có thể lý giải, dù sao thì chuyện này, cũng không liên quan nhiều đến ta.Nhưng thái tử cư nhiên cũng đi theo trở về, ta không thể lý giải.Hắn không chỉ một bên quay về, mà một bên còn cảnh báo ta: “Quên hết những gì nàng vừa thấy, không được phép giữ lại trong đầu.”Ta giễu cợt nhìn hắn: “Đại ca, đây là chuyện đẹp như thế nào đây? Ngươi nghĩ ta muốn nhớ sao?”Hắn hướng về phía ta: “Trông đẹp không?”Không đẹp.Hắn tiến thêm một bước: “Vậy thế này, có đẹp không?”Ánh trăng chiếu thẳng vào mặt hắn, ta thấy lông mi hắn rải bóng dài trên khuôn mặt.Ta cảm thấy hơi thở của hắn phà nhẹ vào mặt mình.Thật dễ ngửi.

Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu NhiêuTác giả: Mộc Yêu NhiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Nữ CườngThái tử và thái tử phi thập phần ân ái. Nhưng ta là thứ phi của thái tử. Cười chếc mất. Ta gả vào phủ thái tử ba năm, cũng ăn cẩu lương của họ suốt ba năm. Thái tử cùng thái tử phi ngắm trăng, ta ngồi bên cạnh ăn bánh trung thu, chỉ để lại nhân thập cẩm cho họ. Thái tử cùng thái tử phi ra ngoài du hồ, ta ở phía trước ngắt hoa, khi họ tới nơi thì trong hồ sen chỉ còn một chiếc lá. Thái tử cùng thái tử phi đối thơ, ta ở phía sau đọc thuộc lòng Đường thi tam bách thủ, không khoan nhượng khiến thơ thái tử vừa viết biến thành một mớ hỗn độn. Cuối cùng thái tử rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, mỉm cười vẫy tay gọi ta lại, ân cần nói với ta một chữ: “Cút.” 1 Ta sẽ cút sao? Ta ngu gì mà cút. Thái tử rất tức giận, nhưng không làm gì được, chỉ có thể phất áo bỏ đi, đồng thời ra lệnh cho hạ nhân: “Không được cho nàng ta ăn thịt một tháng.” Tâm địa thái tử thật độc ác, không biết từ khi nào phát hiện ta thích ăn thịt, lại có thể dùng phương pháp này để trừng phạt ta. Nhưng ta không phải là… Cả hai bọn ta rơi xuống nước.Thái tử siết chặt bả vai ta, ta bị doạ đến mức nói năng lộn xộn: “Ca, ca, có chuyện gì từ từ thương lượng, ta không phải cố ý khiến ngươi rơi xuống đâu, ngươi cũng không phải g.i.ế.c người diệt khẩu như vậy a!”Hắn “Xuỳ” một tiếng: “Đừng nói gì.”“Nàng xem bên đó, có phải có người không?”32Có người.Ở đó có một đôi nam nữ.Bọn họ nằm ở trong bụi cây, không coi ai ra gì mà như keo như sơn, điên long đảo phượng* không biết vì sao.*Ý chỉ sự giao hoan giữa nam và nữ.Không nghĩ tới ta cùng thái tử đêm nay không làm loại chuyện đó, mà lại trốn ở trong ao nhìn người khác làm loại chuyện đó.Vừa nghĩ đến đây, hai hàng nước mắt của ta liền rơi xuống.Chẳng lẽ thực sự là mị lực của ta không đủ sao?Mị lực của ta không đủ, mị lực của hai vị bằng hữu trong bụi cây lại phi phàm, ta với thái tử đều ngã thuyền thành như vậy rồi, bọn họ còn đang thở hồng hộc, thiên nhân giao chiến, xuất thần nhập hoá.“Ca ca, huynh đừng…, đừng mà...”Vị bằng hữu bị đè trên mặt đất, càng nhìn càng thấy quen.Ta giật mình.Đó không phải là….Một bàn tay che mắt ta lại.“Đừng nhìn.”33Nữ nhân kia, ta biết.Chính là tài nữ lúc trước Xuân Nương mời đến dạy ta đọc sách, về sau trở thành thừa huy.Nhớ lại lúc trước, vẻ mặt nàng ta nghiêm túc dạy ta: “Lương đệ, nữ mộ trinh khiết, nam hiệu tài lương.”“Nữ tử mặc kệ có tài hay không có tài, trinh đức mới là quan trọng nhất.”*Nữ mộ trinh khiết, nam hiệu tài lương: Nữ tử phải ái mộ trinh tiết, xem trinh tiết là đức tính; nam tử phải noi theo những người có đức có tài.Hiện giờ chính nàng ta lại.…Nghĩ đến đây, ta đối thái tử với vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, Thái tử, không phải ta cố ý đâu.”Thái tử: “?”Thái tử: “Người là nàng gọi tới đây vụng trộm?”Ta do dự một hồi, cuối cùng cũng kìm lại việc xúc động muốn giơ tay lên đ.á.n.h hắn.Thái tử cả người ướt sũng, dáng người dưới ánh trăng bại lộ không sót một chút nào.Vai rộng eo hẹp, chân dài tay thon.Nhìn đi nhìn lại, ta liền nuốt nước miếng.Thái tử nói: “Nàng vừa nuốt một ngụm bùn à?”34Dù sao động phòng một khắc đáng giá ngàn vàng, trên tinh thần không cướp tiền là đức hạnh của con người.Hai bọn ta bắt đầu quay về.Nói ta quay về còn có thể lý giải, dù sao thì chuyện này, cũng không liên quan nhiều đến ta.Nhưng thái tử cư nhiên cũng đi theo trở về, ta không thể lý giải.Hắn không chỉ một bên quay về, mà một bên còn cảnh báo ta: “Quên hết những gì nàng vừa thấy, không được phép giữ lại trong đầu.”Ta giễu cợt nhìn hắn: “Đại ca, đây là chuyện đẹp như thế nào đây? Ngươi nghĩ ta muốn nhớ sao?”Hắn hướng về phía ta: “Trông đẹp không?”Không đẹp.Hắn tiến thêm một bước: “Vậy thế này, có đẹp không?”Ánh trăng chiếu thẳng vào mặt hắn, ta thấy lông mi hắn rải bóng dài trên khuôn mặt.Ta cảm thấy hơi thở của hắn phà nhẹ vào mặt mình.Thật dễ ngửi.

Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu NhiêuTác giả: Mộc Yêu NhiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Nữ CườngThái tử và thái tử phi thập phần ân ái. Nhưng ta là thứ phi của thái tử. Cười chếc mất. Ta gả vào phủ thái tử ba năm, cũng ăn cẩu lương của họ suốt ba năm. Thái tử cùng thái tử phi ngắm trăng, ta ngồi bên cạnh ăn bánh trung thu, chỉ để lại nhân thập cẩm cho họ. Thái tử cùng thái tử phi ra ngoài du hồ, ta ở phía trước ngắt hoa, khi họ tới nơi thì trong hồ sen chỉ còn một chiếc lá. Thái tử cùng thái tử phi đối thơ, ta ở phía sau đọc thuộc lòng Đường thi tam bách thủ, không khoan nhượng khiến thơ thái tử vừa viết biến thành một mớ hỗn độn. Cuối cùng thái tử rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, mỉm cười vẫy tay gọi ta lại, ân cần nói với ta một chữ: “Cút.” 1 Ta sẽ cút sao? Ta ngu gì mà cút. Thái tử rất tức giận, nhưng không làm gì được, chỉ có thể phất áo bỏ đi, đồng thời ra lệnh cho hạ nhân: “Không được cho nàng ta ăn thịt một tháng.” Tâm địa thái tử thật độc ác, không biết từ khi nào phát hiện ta thích ăn thịt, lại có thể dùng phương pháp này để trừng phạt ta. Nhưng ta không phải là… Cả hai bọn ta rơi xuống nước.Thái tử siết chặt bả vai ta, ta bị doạ đến mức nói năng lộn xộn: “Ca, ca, có chuyện gì từ từ thương lượng, ta không phải cố ý khiến ngươi rơi xuống đâu, ngươi cũng không phải g.i.ế.c người diệt khẩu như vậy a!”Hắn “Xuỳ” một tiếng: “Đừng nói gì.”“Nàng xem bên đó, có phải có người không?”32Có người.Ở đó có một đôi nam nữ.Bọn họ nằm ở trong bụi cây, không coi ai ra gì mà như keo như sơn, điên long đảo phượng* không biết vì sao.*Ý chỉ sự giao hoan giữa nam và nữ.Không nghĩ tới ta cùng thái tử đêm nay không làm loại chuyện đó, mà lại trốn ở trong ao nhìn người khác làm loại chuyện đó.Vừa nghĩ đến đây, hai hàng nước mắt của ta liền rơi xuống.Chẳng lẽ thực sự là mị lực của ta không đủ sao?Mị lực của ta không đủ, mị lực của hai vị bằng hữu trong bụi cây lại phi phàm, ta với thái tử đều ngã thuyền thành như vậy rồi, bọn họ còn đang thở hồng hộc, thiên nhân giao chiến, xuất thần nhập hoá.“Ca ca, huynh đừng…, đừng mà...”Vị bằng hữu bị đè trên mặt đất, càng nhìn càng thấy quen.Ta giật mình.Đó không phải là….Một bàn tay che mắt ta lại.“Đừng nhìn.”33Nữ nhân kia, ta biết.Chính là tài nữ lúc trước Xuân Nương mời đến dạy ta đọc sách, về sau trở thành thừa huy.Nhớ lại lúc trước, vẻ mặt nàng ta nghiêm túc dạy ta: “Lương đệ, nữ mộ trinh khiết, nam hiệu tài lương.”“Nữ tử mặc kệ có tài hay không có tài, trinh đức mới là quan trọng nhất.”*Nữ mộ trinh khiết, nam hiệu tài lương: Nữ tử phải ái mộ trinh tiết, xem trinh tiết là đức tính; nam tử phải noi theo những người có đức có tài.Hiện giờ chính nàng ta lại.…Nghĩ đến đây, ta đối thái tử với vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, Thái tử, không phải ta cố ý đâu.”Thái tử: “?”Thái tử: “Người là nàng gọi tới đây vụng trộm?”Ta do dự một hồi, cuối cùng cũng kìm lại việc xúc động muốn giơ tay lên đ.á.n.h hắn.Thái tử cả người ướt sũng, dáng người dưới ánh trăng bại lộ không sót một chút nào.Vai rộng eo hẹp, chân dài tay thon.Nhìn đi nhìn lại, ta liền nuốt nước miếng.Thái tử nói: “Nàng vừa nuốt một ngụm bùn à?”34Dù sao động phòng một khắc đáng giá ngàn vàng, trên tinh thần không cướp tiền là đức hạnh của con người.Hai bọn ta bắt đầu quay về.Nói ta quay về còn có thể lý giải, dù sao thì chuyện này, cũng không liên quan nhiều đến ta.Nhưng thái tử cư nhiên cũng đi theo trở về, ta không thể lý giải.Hắn không chỉ một bên quay về, mà một bên còn cảnh báo ta: “Quên hết những gì nàng vừa thấy, không được phép giữ lại trong đầu.”Ta giễu cợt nhìn hắn: “Đại ca, đây là chuyện đẹp như thế nào đây? Ngươi nghĩ ta muốn nhớ sao?”Hắn hướng về phía ta: “Trông đẹp không?”Không đẹp.Hắn tiến thêm một bước: “Vậy thế này, có đẹp không?”Ánh trăng chiếu thẳng vào mặt hắn, ta thấy lông mi hắn rải bóng dài trên khuôn mặt.Ta cảm thấy hơi thở của hắn phà nhẹ vào mặt mình.Thật dễ ngửi.

Chương 13