Thái tử và thái tử phi thập phần ân ái. Nhưng ta là thứ phi của thái tử. Cười chếc mất. Ta gả vào phủ thái tử ba năm, cũng ăn cẩu lương của họ suốt ba năm. Thái tử cùng thái tử phi ngắm trăng, ta ngồi bên cạnh ăn bánh trung thu, chỉ để lại nhân thập cẩm cho họ. Thái tử cùng thái tử phi ra ngoài du hồ, ta ở phía trước ngắt hoa, khi họ tới nơi thì trong hồ sen chỉ còn một chiếc lá. Thái tử cùng thái tử phi đối thơ, ta ở phía sau đọc thuộc lòng Đường thi tam bách thủ, không khoan nhượng khiến thơ thái tử vừa viết biến thành một mớ hỗn độn. Cuối cùng thái tử rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, mỉm cười vẫy tay gọi ta lại, ân cần nói với ta một chữ: “Cút.” 1 Ta sẽ cút sao? Ta ngu gì mà cút. Thái tử rất tức giận, nhưng không làm gì được, chỉ có thể phất áo bỏ đi, đồng thời ra lệnh cho hạ nhân: “Không được cho nàng ta ăn thịt một tháng.” Tâm địa thái tử thật độc ác, không biết từ khi nào phát hiện ta thích ăn thịt, lại có thể dùng phương pháp này để trừng phạt ta. Nhưng ta không phải là…
Chương 17
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu NhiêuTác giả: Mộc Yêu NhiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Nữ CườngThái tử và thái tử phi thập phần ân ái. Nhưng ta là thứ phi của thái tử. Cười chếc mất. Ta gả vào phủ thái tử ba năm, cũng ăn cẩu lương của họ suốt ba năm. Thái tử cùng thái tử phi ngắm trăng, ta ngồi bên cạnh ăn bánh trung thu, chỉ để lại nhân thập cẩm cho họ. Thái tử cùng thái tử phi ra ngoài du hồ, ta ở phía trước ngắt hoa, khi họ tới nơi thì trong hồ sen chỉ còn một chiếc lá. Thái tử cùng thái tử phi đối thơ, ta ở phía sau đọc thuộc lòng Đường thi tam bách thủ, không khoan nhượng khiến thơ thái tử vừa viết biến thành một mớ hỗn độn. Cuối cùng thái tử rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, mỉm cười vẫy tay gọi ta lại, ân cần nói với ta một chữ: “Cút.” 1 Ta sẽ cút sao? Ta ngu gì mà cút. Thái tử rất tức giận, nhưng không làm gì được, chỉ có thể phất áo bỏ đi, đồng thời ra lệnh cho hạ nhân: “Không được cho nàng ta ăn thịt một tháng.” Tâm địa thái tử thật độc ác, không biết từ khi nào phát hiện ta thích ăn thịt, lại có thể dùng phương pháp này để trừng phạt ta. Nhưng ta không phải là… Sau một ngày, nhà bếp của ta không phát nổ.Mà là mồ mả tổ tiên của ta đã bốc khói xanh.Lần này đổi lại là ta mặt mày ủ rũ, ta bất lực nói với nàng ta: “Lương đệ, coi như ta cầu xin người, hay là chúng ta không làm nữa? Nô tài làm sẵn cho người không được sao?”Nàng lại cười hì hì nói hai chữ:“Không được.”Hoàng thiên không phụ người quyết tâm, vài ngày sau, lương đệ rốt cục cũng làm ra một chén canh.Nghe nói lương đệ mang canh đi tìm thái tử.Nghe nói thái tử mỉm cười ăn hết cả chén.Nghe nói thái tử sau khi ăn xong, sắc mặt đen sầm, hôm đó thiếu chút nữa người suýt bị bế vào thái y viện.Lương đệ lại tới tìm ta, nói từ giờ không dám nhanh chóng làm trong ba ngày nữa.Nàng ta thành thành thật thật học nấu ăn suốt một tháng, quy củ làm ra ba món một canh, sau đó đi tìm thái tử.Đồ đệ Tiểu Khang của ta lén hỏi: “Sư phụ, lương đệ đây là muốn làm gì vậy?”Ta suy nghĩ sâu xa: “Có lẽ là tranh sủng.”Hắn như được khai sáng: “Khó trách! Ta nói gần đây thái tử cũng không để ý tới thái tử phi nữa, mỗi ngày đều ở cùng với lương đệ. ”“Thì ra là thái tử đổi khẩu vị rồi.”Phải.Gần đây thái tử và thái tử phi, quả thật không giống như trước kia, cùng với lương đệ ba người ra ngoài du ngoạn.Nhưng thái tử phi dường như không có vẻ gì là tức giận.Cũng không nhìn ra lương đệ và thái tử phi có chỗ nào bất hoà.Tình cảm của hai người rất tốt, nhàn rỗi không có việc gì làm còn rủ nhau đi câu cá.Tiểu Khang cảm khái: “Thái tử phi không hổ là thái tử phi, chính là có phong thái hơn người.”Ta ngược lại cảm giác thái tử phi không phải có phong thái.Mà giống như nàng ta không quan tâm.Dù nói thế nào đi nữa, bầu không khí trong phủ thái tử đột nhiên từ “Thái tử và thái tử phi rất ân ái" biến thành “Thái tử và lương đệ rất ân ái, bọn họ đều là bằng hữu của thái tử phi”, chính là loại bầu không khí quỷ dị này.Nhưng thái tử nhìn qua, dường như so với lúc trước còn vui vẻ hơn.Đồ đệ Tiểu Khang của ta tấm tắc khen ngợi: “Nam nhân, quả nhiên lúc đổi nương tử mới là vui vẻ nhất.”Chỉ là không nghĩ tới.Thái tử và lương đệ tốt lên không bao lâu.Một nương tử mới đã đến cửa rồi.43Gần đây, tâm tình của ta rất tốt.Từ sau hôm đó, thái tử rốt cục cũng không giận dỗi ta nữa.Thái tử phi nói: “Muội xem, muội xem. Như thế này thật tốt.”Nàng vừa nói, vừa nắm tay ta cọ xát trên mặt nàng: “Tiểu Minh Minh, mềm mềm thơm thơm~”Lúc này, thái tử sầm mặt cầm tay ta kéo ra, nói:“Ăn nói cho đàng hoàng, đừng có động chút liền động tay động chân.”Thái tử phi cười ha ha, mặt ta đều đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Đại ca, ngươi có lầm không vậy, thái tử phi là nữ tử.”“Không được.” Hắn vẫn nghiêm mặt: “Dù sao, nàng vẫn phải tránh xa nàng ta ra.”“Yên tâm đi, hũ giấm lớn.” Thái tử phi cười tủm tỉm nhéo mặt ta: “Ta sẽ không động đến Tiểu Minh Minh của ngươi nữa.”Không biết vì cái gì, từ sau tối hôm đó, thái tử phi đi không cùng thái tử đến đây nữa.Theo như lời của nàng mà nói: Lão nương đã công thành thân thoái, không cần phải dựa vào nam nhân thối cho có lệ nữa.*Công thành thân thoái: là chỉ công thành danh toại sau đó liền lui về ở ẩn.Chơi cùng với nữ nhân, không thơm sao?
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu NhiêuTác giả: Mộc Yêu NhiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Nữ CườngThái tử và thái tử phi thập phần ân ái. Nhưng ta là thứ phi của thái tử. Cười chếc mất. Ta gả vào phủ thái tử ba năm, cũng ăn cẩu lương của họ suốt ba năm. Thái tử cùng thái tử phi ngắm trăng, ta ngồi bên cạnh ăn bánh trung thu, chỉ để lại nhân thập cẩm cho họ. Thái tử cùng thái tử phi ra ngoài du hồ, ta ở phía trước ngắt hoa, khi họ tới nơi thì trong hồ sen chỉ còn một chiếc lá. Thái tử cùng thái tử phi đối thơ, ta ở phía sau đọc thuộc lòng Đường thi tam bách thủ, không khoan nhượng khiến thơ thái tử vừa viết biến thành một mớ hỗn độn. Cuối cùng thái tử rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, mỉm cười vẫy tay gọi ta lại, ân cần nói với ta một chữ: “Cút.” 1 Ta sẽ cút sao? Ta ngu gì mà cút. Thái tử rất tức giận, nhưng không làm gì được, chỉ có thể phất áo bỏ đi, đồng thời ra lệnh cho hạ nhân: “Không được cho nàng ta ăn thịt một tháng.” Tâm địa thái tử thật độc ác, không biết từ khi nào phát hiện ta thích ăn thịt, lại có thể dùng phương pháp này để trừng phạt ta. Nhưng ta không phải là… Sau một ngày, nhà bếp của ta không phát nổ.Mà là mồ mả tổ tiên của ta đã bốc khói xanh.Lần này đổi lại là ta mặt mày ủ rũ, ta bất lực nói với nàng ta: “Lương đệ, coi như ta cầu xin người, hay là chúng ta không làm nữa? Nô tài làm sẵn cho người không được sao?”Nàng lại cười hì hì nói hai chữ:“Không được.”Hoàng thiên không phụ người quyết tâm, vài ngày sau, lương đệ rốt cục cũng làm ra một chén canh.Nghe nói lương đệ mang canh đi tìm thái tử.Nghe nói thái tử mỉm cười ăn hết cả chén.Nghe nói thái tử sau khi ăn xong, sắc mặt đen sầm, hôm đó thiếu chút nữa người suýt bị bế vào thái y viện.Lương đệ lại tới tìm ta, nói từ giờ không dám nhanh chóng làm trong ba ngày nữa.Nàng ta thành thành thật thật học nấu ăn suốt một tháng, quy củ làm ra ba món một canh, sau đó đi tìm thái tử.Đồ đệ Tiểu Khang của ta lén hỏi: “Sư phụ, lương đệ đây là muốn làm gì vậy?”Ta suy nghĩ sâu xa: “Có lẽ là tranh sủng.”Hắn như được khai sáng: “Khó trách! Ta nói gần đây thái tử cũng không để ý tới thái tử phi nữa, mỗi ngày đều ở cùng với lương đệ. ”“Thì ra là thái tử đổi khẩu vị rồi.”Phải.Gần đây thái tử và thái tử phi, quả thật không giống như trước kia, cùng với lương đệ ba người ra ngoài du ngoạn.Nhưng thái tử phi dường như không có vẻ gì là tức giận.Cũng không nhìn ra lương đệ và thái tử phi có chỗ nào bất hoà.Tình cảm của hai người rất tốt, nhàn rỗi không có việc gì làm còn rủ nhau đi câu cá.Tiểu Khang cảm khái: “Thái tử phi không hổ là thái tử phi, chính là có phong thái hơn người.”Ta ngược lại cảm giác thái tử phi không phải có phong thái.Mà giống như nàng ta không quan tâm.Dù nói thế nào đi nữa, bầu không khí trong phủ thái tử đột nhiên từ “Thái tử và thái tử phi rất ân ái" biến thành “Thái tử và lương đệ rất ân ái, bọn họ đều là bằng hữu của thái tử phi”, chính là loại bầu không khí quỷ dị này.Nhưng thái tử nhìn qua, dường như so với lúc trước còn vui vẻ hơn.Đồ đệ Tiểu Khang của ta tấm tắc khen ngợi: “Nam nhân, quả nhiên lúc đổi nương tử mới là vui vẻ nhất.”Chỉ là không nghĩ tới.Thái tử và lương đệ tốt lên không bao lâu.Một nương tử mới đã đến cửa rồi.43Gần đây, tâm tình của ta rất tốt.Từ sau hôm đó, thái tử rốt cục cũng không giận dỗi ta nữa.Thái tử phi nói: “Muội xem, muội xem. Như thế này thật tốt.”Nàng vừa nói, vừa nắm tay ta cọ xát trên mặt nàng: “Tiểu Minh Minh, mềm mềm thơm thơm~”Lúc này, thái tử sầm mặt cầm tay ta kéo ra, nói:“Ăn nói cho đàng hoàng, đừng có động chút liền động tay động chân.”Thái tử phi cười ha ha, mặt ta đều đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Đại ca, ngươi có lầm không vậy, thái tử phi là nữ tử.”“Không được.” Hắn vẫn nghiêm mặt: “Dù sao, nàng vẫn phải tránh xa nàng ta ra.”“Yên tâm đi, hũ giấm lớn.” Thái tử phi cười tủm tỉm nhéo mặt ta: “Ta sẽ không động đến Tiểu Minh Minh của ngươi nữa.”Không biết vì cái gì, từ sau tối hôm đó, thái tử phi đi không cùng thái tử đến đây nữa.Theo như lời của nàng mà nói: Lão nương đã công thành thân thoái, không cần phải dựa vào nam nhân thối cho có lệ nữa.*Công thành thân thoái: là chỉ công thành danh toại sau đó liền lui về ở ẩn.Chơi cùng với nữ nhân, không thơm sao?
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu NhiêuTác giả: Mộc Yêu NhiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Nữ CườngThái tử và thái tử phi thập phần ân ái. Nhưng ta là thứ phi của thái tử. Cười chếc mất. Ta gả vào phủ thái tử ba năm, cũng ăn cẩu lương của họ suốt ba năm. Thái tử cùng thái tử phi ngắm trăng, ta ngồi bên cạnh ăn bánh trung thu, chỉ để lại nhân thập cẩm cho họ. Thái tử cùng thái tử phi ra ngoài du hồ, ta ở phía trước ngắt hoa, khi họ tới nơi thì trong hồ sen chỉ còn một chiếc lá. Thái tử cùng thái tử phi đối thơ, ta ở phía sau đọc thuộc lòng Đường thi tam bách thủ, không khoan nhượng khiến thơ thái tử vừa viết biến thành một mớ hỗn độn. Cuối cùng thái tử rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, mỉm cười vẫy tay gọi ta lại, ân cần nói với ta một chữ: “Cút.” 1 Ta sẽ cút sao? Ta ngu gì mà cút. Thái tử rất tức giận, nhưng không làm gì được, chỉ có thể phất áo bỏ đi, đồng thời ra lệnh cho hạ nhân: “Không được cho nàng ta ăn thịt một tháng.” Tâm địa thái tử thật độc ác, không biết từ khi nào phát hiện ta thích ăn thịt, lại có thể dùng phương pháp này để trừng phạt ta. Nhưng ta không phải là… Sau một ngày, nhà bếp của ta không phát nổ.Mà là mồ mả tổ tiên của ta đã bốc khói xanh.Lần này đổi lại là ta mặt mày ủ rũ, ta bất lực nói với nàng ta: “Lương đệ, coi như ta cầu xin người, hay là chúng ta không làm nữa? Nô tài làm sẵn cho người không được sao?”Nàng lại cười hì hì nói hai chữ:“Không được.”Hoàng thiên không phụ người quyết tâm, vài ngày sau, lương đệ rốt cục cũng làm ra một chén canh.Nghe nói lương đệ mang canh đi tìm thái tử.Nghe nói thái tử mỉm cười ăn hết cả chén.Nghe nói thái tử sau khi ăn xong, sắc mặt đen sầm, hôm đó thiếu chút nữa người suýt bị bế vào thái y viện.Lương đệ lại tới tìm ta, nói từ giờ không dám nhanh chóng làm trong ba ngày nữa.Nàng ta thành thành thật thật học nấu ăn suốt một tháng, quy củ làm ra ba món một canh, sau đó đi tìm thái tử.Đồ đệ Tiểu Khang của ta lén hỏi: “Sư phụ, lương đệ đây là muốn làm gì vậy?”Ta suy nghĩ sâu xa: “Có lẽ là tranh sủng.”Hắn như được khai sáng: “Khó trách! Ta nói gần đây thái tử cũng không để ý tới thái tử phi nữa, mỗi ngày đều ở cùng với lương đệ. ”“Thì ra là thái tử đổi khẩu vị rồi.”Phải.Gần đây thái tử và thái tử phi, quả thật không giống như trước kia, cùng với lương đệ ba người ra ngoài du ngoạn.Nhưng thái tử phi dường như không có vẻ gì là tức giận.Cũng không nhìn ra lương đệ và thái tử phi có chỗ nào bất hoà.Tình cảm của hai người rất tốt, nhàn rỗi không có việc gì làm còn rủ nhau đi câu cá.Tiểu Khang cảm khái: “Thái tử phi không hổ là thái tử phi, chính là có phong thái hơn người.”Ta ngược lại cảm giác thái tử phi không phải có phong thái.Mà giống như nàng ta không quan tâm.Dù nói thế nào đi nữa, bầu không khí trong phủ thái tử đột nhiên từ “Thái tử và thái tử phi rất ân ái" biến thành “Thái tử và lương đệ rất ân ái, bọn họ đều là bằng hữu của thái tử phi”, chính là loại bầu không khí quỷ dị này.Nhưng thái tử nhìn qua, dường như so với lúc trước còn vui vẻ hơn.Đồ đệ Tiểu Khang của ta tấm tắc khen ngợi: “Nam nhân, quả nhiên lúc đổi nương tử mới là vui vẻ nhất.”Chỉ là không nghĩ tới.Thái tử và lương đệ tốt lên không bao lâu.Một nương tử mới đã đến cửa rồi.43Gần đây, tâm tình của ta rất tốt.Từ sau hôm đó, thái tử rốt cục cũng không giận dỗi ta nữa.Thái tử phi nói: “Muội xem, muội xem. Như thế này thật tốt.”Nàng vừa nói, vừa nắm tay ta cọ xát trên mặt nàng: “Tiểu Minh Minh, mềm mềm thơm thơm~”Lúc này, thái tử sầm mặt cầm tay ta kéo ra, nói:“Ăn nói cho đàng hoàng, đừng có động chút liền động tay động chân.”Thái tử phi cười ha ha, mặt ta đều đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Đại ca, ngươi có lầm không vậy, thái tử phi là nữ tử.”“Không được.” Hắn vẫn nghiêm mặt: “Dù sao, nàng vẫn phải tránh xa nàng ta ra.”“Yên tâm đi, hũ giấm lớn.” Thái tử phi cười tủm tỉm nhéo mặt ta: “Ta sẽ không động đến Tiểu Minh Minh của ngươi nữa.”Không biết vì cái gì, từ sau tối hôm đó, thái tử phi đi không cùng thái tử đến đây nữa.Theo như lời của nàng mà nói: Lão nương đã công thành thân thoái, không cần phải dựa vào nam nhân thối cho có lệ nữa.*Công thành thân thoái: là chỉ công thành danh toại sau đó liền lui về ở ẩn.Chơi cùng với nữ nhân, không thơm sao?