Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong…

Chương 42

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Dứt lời, Khương Chi dẫn Đản Tử đi mất.Bạch Hương Chi ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Khương Chi, không hiểu sao lại cảm thấy xót xa trong lòng.Bà ấy sinh ra đứa con gái này là giống bà ấy nhất, đầu óc cũng thông minh, biết bò lên trên, tiếc là đi lầm đường, nếu không phải vì tương lai sau này của bà ấy thì chắc chắn sẽ mang cô trở về thành, cũng không biết mọi người trong nhà thế nào rồi.Khương Chi lại không quan tâm suy nghĩ của Bạch Hương Chi, về nhà xách giỏ rồi cùng Đản Tử lên núi.Tuyết lớn đã tan, lên núi dễ dàng hơn, trên đường núi có nhiều người trong thôn đang đào rau dại non.Khương Chi nhìn mảng lớn rau dại, cũng không cố chấp phải tìm được sắn nữa, dẫn theo Đản Tử lên đường đào rau dại, rau dại mọc thật sự rất nhiều, chẳng bao lâu, sọt đã đầy tràn.Khương Chi liếc nhìn Đản Tử, bàn tay cô thò vào trong rổ ấn đống rau dại xuống, mở ra giao diện hệ thống.【 ký chủ có bán ngải cứu dại không? 】DTV“Có.”【 đinh —— kiểm tra đo lường được nửa cân ngải cứu dại, mỗi cân 0.6 đồng, mời ký chủ “Bấm vào để bán” 】Khương Chi ấn nút xuống, nửa cân rau dại ở đáy giỏ biến mất, để lại một khoảng không trong giỏ.【 đã bán thành công, chúc mừng ký chủ đạt được 0.3 đồng 】Đản Tử đào hào hứng, không để ý chút nào tới hành động của Khương Chi.Cậu bé lại đào một đống rau dại bỏ vào rổ, không nghi ngờ gì về việc tự nhiên có khoảng trống lớn hơn.Hai mẹ con đi dọc đường, đào rau dại trên đường, Khương Chi nhân lúc Đản Tử không để ý thì lén bán rau vào hệ thống, khi bên ngoài dần thưa thớt, tài sản trong hệ thống của Khương Chi cũng tăng hơn ba đồng, đạt 15 đồng.“Được rồi, nghỉ một lát, chúng ta tìm xem còn sắn không.”Giọng Khương Chi dịu dàng, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên đầu của Đản Tử.Cậu bé vẫn còn hơi không vui.“Mẹ, mấy loại rau dại mới mọc này là mềm nhất, mang về nhà xào rau làm sủi cảo đều rất ngon!”Nói vậy, Đản Tử đã nhịn không được l.i.ế.m môi, từ trước tới giờ cậu bé còn chưa từng được ăn sủi cảo đâu, nhưng cậu bé đã từng thấy Khương Dược Tiến ăn, ăn từng miếng một, nước súp nóng hổi chảy từ khóe miệng trượt xuống, ăn rất ngon lành.Khương Chi bật cười nói: “Vậy tối về mẹ sẽ làm sủi cảo cho con ăn, chấm với nước dấm, thơm phức!”Đản Tử vô cùng hào hứng, không ngừng hỏi: “Thật sao mẹ? Tối nay chúng ta thật sự sẽ ăn sủi cảo sao?”“Phải, ăn sủi cảo, sủi cảo bột mì!” Khương Chi cười tủm tỉm nói.Nói như vậy khiến Đản Tử càng có động lực hơn, bắt đầu nghiêm túc tìm sắn, đáng tiếc, lần này lại không may mắn như lần trước, ngay cả bóng sắn cũng không thấy, Đản Tử không khỏi có chút nản lòng.

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Dứt lời, Khương Chi dẫn Đản Tử đi mất.Bạch Hương Chi ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Khương Chi, không hiểu sao lại cảm thấy xót xa trong lòng.Bà ấy sinh ra đứa con gái này là giống bà ấy nhất, đầu óc cũng thông minh, biết bò lên trên, tiếc là đi lầm đường, nếu không phải vì tương lai sau này của bà ấy thì chắc chắn sẽ mang cô trở về thành, cũng không biết mọi người trong nhà thế nào rồi.Khương Chi lại không quan tâm suy nghĩ của Bạch Hương Chi, về nhà xách giỏ rồi cùng Đản Tử lên núi.Tuyết lớn đã tan, lên núi dễ dàng hơn, trên đường núi có nhiều người trong thôn đang đào rau dại non.Khương Chi nhìn mảng lớn rau dại, cũng không cố chấp phải tìm được sắn nữa, dẫn theo Đản Tử lên đường đào rau dại, rau dại mọc thật sự rất nhiều, chẳng bao lâu, sọt đã đầy tràn.Khương Chi liếc nhìn Đản Tử, bàn tay cô thò vào trong rổ ấn đống rau dại xuống, mở ra giao diện hệ thống.【 ký chủ có bán ngải cứu dại không? 】DTV“Có.”【 đinh —— kiểm tra đo lường được nửa cân ngải cứu dại, mỗi cân 0.6 đồng, mời ký chủ “Bấm vào để bán” 】Khương Chi ấn nút xuống, nửa cân rau dại ở đáy giỏ biến mất, để lại một khoảng không trong giỏ.【 đã bán thành công, chúc mừng ký chủ đạt được 0.3 đồng 】Đản Tử đào hào hứng, không để ý chút nào tới hành động của Khương Chi.Cậu bé lại đào một đống rau dại bỏ vào rổ, không nghi ngờ gì về việc tự nhiên có khoảng trống lớn hơn.Hai mẹ con đi dọc đường, đào rau dại trên đường, Khương Chi nhân lúc Đản Tử không để ý thì lén bán rau vào hệ thống, khi bên ngoài dần thưa thớt, tài sản trong hệ thống của Khương Chi cũng tăng hơn ba đồng, đạt 15 đồng.“Được rồi, nghỉ một lát, chúng ta tìm xem còn sắn không.”Giọng Khương Chi dịu dàng, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên đầu của Đản Tử.Cậu bé vẫn còn hơi không vui.“Mẹ, mấy loại rau dại mới mọc này là mềm nhất, mang về nhà xào rau làm sủi cảo đều rất ngon!”Nói vậy, Đản Tử đã nhịn không được l.i.ế.m môi, từ trước tới giờ cậu bé còn chưa từng được ăn sủi cảo đâu, nhưng cậu bé đã từng thấy Khương Dược Tiến ăn, ăn từng miếng một, nước súp nóng hổi chảy từ khóe miệng trượt xuống, ăn rất ngon lành.Khương Chi bật cười nói: “Vậy tối về mẹ sẽ làm sủi cảo cho con ăn, chấm với nước dấm, thơm phức!”Đản Tử vô cùng hào hứng, không ngừng hỏi: “Thật sao mẹ? Tối nay chúng ta thật sự sẽ ăn sủi cảo sao?”“Phải, ăn sủi cảo, sủi cảo bột mì!” Khương Chi cười tủm tỉm nói.Nói như vậy khiến Đản Tử càng có động lực hơn, bắt đầu nghiêm túc tìm sắn, đáng tiếc, lần này lại không may mắn như lần trước, ngay cả bóng sắn cũng không thấy, Đản Tử không khỏi có chút nản lòng.

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Dứt lời, Khương Chi dẫn Đản Tử đi mất.Bạch Hương Chi ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Khương Chi, không hiểu sao lại cảm thấy xót xa trong lòng.Bà ấy sinh ra đứa con gái này là giống bà ấy nhất, đầu óc cũng thông minh, biết bò lên trên, tiếc là đi lầm đường, nếu không phải vì tương lai sau này của bà ấy thì chắc chắn sẽ mang cô trở về thành, cũng không biết mọi người trong nhà thế nào rồi.Khương Chi lại không quan tâm suy nghĩ của Bạch Hương Chi, về nhà xách giỏ rồi cùng Đản Tử lên núi.Tuyết lớn đã tan, lên núi dễ dàng hơn, trên đường núi có nhiều người trong thôn đang đào rau dại non.Khương Chi nhìn mảng lớn rau dại, cũng không cố chấp phải tìm được sắn nữa, dẫn theo Đản Tử lên đường đào rau dại, rau dại mọc thật sự rất nhiều, chẳng bao lâu, sọt đã đầy tràn.Khương Chi liếc nhìn Đản Tử, bàn tay cô thò vào trong rổ ấn đống rau dại xuống, mở ra giao diện hệ thống.【 ký chủ có bán ngải cứu dại không? 】DTV“Có.”【 đinh —— kiểm tra đo lường được nửa cân ngải cứu dại, mỗi cân 0.6 đồng, mời ký chủ “Bấm vào để bán” 】Khương Chi ấn nút xuống, nửa cân rau dại ở đáy giỏ biến mất, để lại một khoảng không trong giỏ.【 đã bán thành công, chúc mừng ký chủ đạt được 0.3 đồng 】Đản Tử đào hào hứng, không để ý chút nào tới hành động của Khương Chi.Cậu bé lại đào một đống rau dại bỏ vào rổ, không nghi ngờ gì về việc tự nhiên có khoảng trống lớn hơn.Hai mẹ con đi dọc đường, đào rau dại trên đường, Khương Chi nhân lúc Đản Tử không để ý thì lén bán rau vào hệ thống, khi bên ngoài dần thưa thớt, tài sản trong hệ thống của Khương Chi cũng tăng hơn ba đồng, đạt 15 đồng.“Được rồi, nghỉ một lát, chúng ta tìm xem còn sắn không.”Giọng Khương Chi dịu dàng, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên đầu của Đản Tử.Cậu bé vẫn còn hơi không vui.“Mẹ, mấy loại rau dại mới mọc này là mềm nhất, mang về nhà xào rau làm sủi cảo đều rất ngon!”Nói vậy, Đản Tử đã nhịn không được l.i.ế.m môi, từ trước tới giờ cậu bé còn chưa từng được ăn sủi cảo đâu, nhưng cậu bé đã từng thấy Khương Dược Tiến ăn, ăn từng miếng một, nước súp nóng hổi chảy từ khóe miệng trượt xuống, ăn rất ngon lành.Khương Chi bật cười nói: “Vậy tối về mẹ sẽ làm sủi cảo cho con ăn, chấm với nước dấm, thơm phức!”Đản Tử vô cùng hào hứng, không ngừng hỏi: “Thật sao mẹ? Tối nay chúng ta thật sự sẽ ăn sủi cảo sao?”“Phải, ăn sủi cảo, sủi cảo bột mì!” Khương Chi cười tủm tỉm nói.Nói như vậy khiến Đản Tử càng có động lực hơn, bắt đầu nghiêm túc tìm sắn, đáng tiếc, lần này lại không may mắn như lần trước, ngay cả bóng sắn cũng không thấy, Đản Tử không khỏi có chút nản lòng.

Chương 42