Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong…

Chương 43

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Thật ra Khương Chi đối với chuyện này lại cảm thấy rất bình thường, cho đến khi một mảnh rừng trúc khổng lồ đập vào mắt, trái tim cô mới đập nhanh hơn một chút.Rừng trúc, có nghĩa là có măng.Cô vẫy tay một cái, hào hứng nói: “Đản Tử, đi! Đào măng thôi!”Đản Tử nghi ngờ nhìn cô một cái, hai người nhanh chóng đến rừng trúc.Khương Chi phóng tầm mắt nhìn ra xa, đôi mắt sắc bén nhìn thấy rất nhiều măng ẩn mình dưới lớp đất trơn bóng, âm thầm hấp thu chất dinh dưỡng.Trong phút chốc, những món ăn như măng núi xào thịt, canh vịt hầm măng, măng xào thịt ba chỉ, canh gà nấu măng không an phận nhảy ra khỏi đầu cô, mắt Khương Chi sáng lên, nước miếng chảy ra.Quan trọng nhất chính là, giá trị dinh dưỡng của măng núi rất lớn, lại rất nặng, chắc chắn bán cho hệ thống được rất nhiều tiền!Nghĩ như vậy, Khương Chi liền ngồi xổm xuống, tìm một khúc gỗ bắt đầu đào.“Mẹ, cái này mùi lạ, không ăn được.” Đản Tử ngăn cản, nghi ngờ mùi vị mà măng núi tỏa ra.Khương Chi yên lặng, đúng là có một số ít người không thích mùi vị của măng, tuy nhiên, không phải tất cả số măng này đều dùng để ăn, ở trong mắt cô, những thứ này là một số tiền khổng lồ, đây là bước đầu tiên để cô kiếm tiền nha!Cô nhìn về phía Đản Tử, nói dối: “Mẹ có thể nấu măng thành món ngon, con có muốn giúp đỡ mẹ hay không?”Đản Tử nghĩ tới món bún thịt tối hôm qua, vội vàng gật đầu: “Muốn, muốn giúp mẹ!”Hai mẹ con thống nhất ý kiến, bắt đầu ra sức đào măng.Hiện giờ măng núi nhỏ thì kích thước cỡ như chiếc đũa, lớn thì cỡ que nhóm củi.Khương Chi dốc hết sức bình sinh đào được một cây măng, cầm trong tay, vừa mở hệ thống ra đã thấy, quả nhiên có thể chọn nút “Bấm vào để bán”, điều này có nghĩa là mục măng núi này có thể biến thành tài sản trong túi của cô!Cứ như vậy, cô không hề cảm thấy mệt mỏi, như được tiêm m.á.u gà.Mặt trời ngả về phía tây, trời cũng dần tối.Khương Chi phủi tay, có chút lưu luyến gọi Đản Tử xuống núi về nhà, bởi vì không có công cụ hỗ trợ, hai mẹ con tốn hết buổi trưa, cũng chỉ đào được tám cân măng, cô cố sức nhấc giỏ măng nặng trịch về nhà, lòng cũng cảm thấy thỏa mãn.Hai người đi được vài bước, Khương Chi còn quay đầu lại nhìn rừng trúc, trong lòng thầm nghĩ: Ngày mai nhất định phải mang công cụ làm việc đến đây đào tiếp!Trên đường xuống núi, Khương Chi thấy một cô bé đang nhặt củi.Cô bé khoảng chừng sáu bảy tuổi, tuy là đói tới hai má hóp lại, nhưng cũng có thể nhìn ra khuôn mặt xinh đẹp, cô bé đeo cái sọt còn cao hơn bản thân, đang khom lưng nhặt củi.Điều thật sự khiến cho Khương Chi chú ý không phải vì cô bé xinh đẹp, mà trên mặt cô bé có những vết bầm tím.Khương Chi thầm than một tiếng, tuy biết ở thời đại này phần lớn mọi người đều trọng nam khinh nữ, nhưng không ngờ cuộc sống của các bé gái thời này lại gian khó như vậy, trời đã tối như vậy, còn phải nhặt củi ở ngoài, nhìn vết thương trên mặt cô bé, nghĩ có lẽ cô bé rất cực khổ.Tuy nhiên, mỗi nhà đều có chỗ khó khăn riêng, ngay chính bản thân mình mà cô còn lo chưa xong thì làm sao lo được cho người khác chứ?

Thật ra Khương Chi đối với chuyện này lại cảm thấy rất bình thường, cho đến khi một mảnh rừng trúc khổng lồ đập vào mắt, trái tim cô mới đập nhanh hơn một chút.

Rừng trúc, có nghĩa là có măng.

Cô vẫy tay một cái, hào hứng nói: “Đản Tử, đi! Đào măng thôi!”

Đản Tử nghi ngờ nhìn cô một cái, hai người nhanh chóng đến rừng trúc.

Khương Chi phóng tầm mắt nhìn ra xa, đôi mắt sắc bén nhìn thấy rất nhiều măng ẩn mình dưới lớp đất trơn bóng, âm thầm hấp thu chất dinh dưỡng.

Trong phút chốc, những món ăn như măng núi xào thịt, canh vịt hầm măng, măng xào thịt ba chỉ, canh gà nấu măng không an phận nhảy ra khỏi đầu cô, mắt Khương Chi sáng lên, nước miếng chảy ra.

Quan trọng nhất chính là, giá trị dinh dưỡng của măng núi rất lớn, lại rất nặng, chắc chắn bán cho hệ thống được rất nhiều tiền!

Nghĩ như vậy, Khương Chi liền ngồi xổm xuống, tìm một khúc gỗ bắt đầu đào.

“Mẹ, cái này mùi lạ, không ăn được.” Đản Tử ngăn cản, nghi ngờ mùi vị mà măng núi tỏa ra.

Khương Chi yên lặng, đúng là có một số ít người không thích mùi vị của măng, tuy nhiên, không phải tất cả số măng này đều dùng để ăn, ở trong mắt cô, những thứ này là một số tiền khổng lồ, đây là bước đầu tiên để cô kiếm tiền nha!

Cô nhìn về phía Đản Tử, nói dối: “Mẹ có thể nấu măng thành món ngon, con có muốn giúp đỡ mẹ hay không?”

Đản Tử nghĩ tới món bún thịt tối hôm qua, vội vàng gật đầu: “Muốn, muốn giúp mẹ!”

Hai mẹ con thống nhất ý kiến, bắt đầu ra sức đào măng.

Hiện giờ măng núi nhỏ thì kích thước cỡ như chiếc đũa, lớn thì cỡ que nhóm củi.

Khương Chi dốc hết sức bình sinh đào được một cây măng, cầm trong tay, vừa mở hệ thống ra đã thấy, quả nhiên có thể chọn nút “Bấm vào để bán”, điều này có nghĩa là mục măng núi này có thể biến thành tài sản trong túi của cô!

Cứ như vậy, cô không hề cảm thấy mệt mỏi, như được tiêm m.á.u gà.

Mặt trời ngả về phía tây, trời cũng dần tối.

Khương Chi phủi tay, có chút lưu luyến gọi Đản Tử xuống núi về nhà, bởi vì không có công cụ hỗ trợ, hai mẹ con tốn hết buổi trưa, cũng chỉ đào được tám cân măng, cô cố sức nhấc giỏ măng nặng trịch về nhà, lòng cũng cảm thấy thỏa mãn.

Hai người đi được vài bước, Khương Chi còn quay đầu lại nhìn rừng trúc, trong lòng thầm nghĩ: Ngày mai nhất định phải mang công cụ làm việc đến đây đào tiếp!

Trên đường xuống núi, Khương Chi thấy một cô bé đang nhặt củi.

Cô bé khoảng chừng sáu bảy tuổi, tuy là đói tới hai má hóp lại, nhưng cũng có thể nhìn ra khuôn mặt xinh đẹp, cô bé đeo cái sọt còn cao hơn bản thân, đang khom lưng nhặt củi.

Điều thật sự khiến cho Khương Chi chú ý không phải vì cô bé xinh đẹp, mà trên mặt cô bé có những vết bầm tím.

Khương Chi thầm than một tiếng, tuy biết ở thời đại này phần lớn mọi người đều trọng nam khinh nữ, nhưng không ngờ cuộc sống của các bé gái thời này lại gian khó như vậy, trời đã tối như vậy, còn phải nhặt củi ở ngoài, nhìn vết thương trên mặt cô bé, nghĩ có lẽ cô bé rất cực khổ.

Tuy nhiên, mỗi nhà đều có chỗ khó khăn riêng, ngay chính bản thân mình mà cô còn lo chưa xong thì làm sao lo được cho người khác chứ?

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Thật ra Khương Chi đối với chuyện này lại cảm thấy rất bình thường, cho đến khi một mảnh rừng trúc khổng lồ đập vào mắt, trái tim cô mới đập nhanh hơn một chút.Rừng trúc, có nghĩa là có măng.Cô vẫy tay một cái, hào hứng nói: “Đản Tử, đi! Đào măng thôi!”Đản Tử nghi ngờ nhìn cô một cái, hai người nhanh chóng đến rừng trúc.Khương Chi phóng tầm mắt nhìn ra xa, đôi mắt sắc bén nhìn thấy rất nhiều măng ẩn mình dưới lớp đất trơn bóng, âm thầm hấp thu chất dinh dưỡng.Trong phút chốc, những món ăn như măng núi xào thịt, canh vịt hầm măng, măng xào thịt ba chỉ, canh gà nấu măng không an phận nhảy ra khỏi đầu cô, mắt Khương Chi sáng lên, nước miếng chảy ra.Quan trọng nhất chính là, giá trị dinh dưỡng của măng núi rất lớn, lại rất nặng, chắc chắn bán cho hệ thống được rất nhiều tiền!Nghĩ như vậy, Khương Chi liền ngồi xổm xuống, tìm một khúc gỗ bắt đầu đào.“Mẹ, cái này mùi lạ, không ăn được.” Đản Tử ngăn cản, nghi ngờ mùi vị mà măng núi tỏa ra.Khương Chi yên lặng, đúng là có một số ít người không thích mùi vị của măng, tuy nhiên, không phải tất cả số măng này đều dùng để ăn, ở trong mắt cô, những thứ này là một số tiền khổng lồ, đây là bước đầu tiên để cô kiếm tiền nha!Cô nhìn về phía Đản Tử, nói dối: “Mẹ có thể nấu măng thành món ngon, con có muốn giúp đỡ mẹ hay không?”Đản Tử nghĩ tới món bún thịt tối hôm qua, vội vàng gật đầu: “Muốn, muốn giúp mẹ!”Hai mẹ con thống nhất ý kiến, bắt đầu ra sức đào măng.Hiện giờ măng núi nhỏ thì kích thước cỡ như chiếc đũa, lớn thì cỡ que nhóm củi.Khương Chi dốc hết sức bình sinh đào được một cây măng, cầm trong tay, vừa mở hệ thống ra đã thấy, quả nhiên có thể chọn nút “Bấm vào để bán”, điều này có nghĩa là mục măng núi này có thể biến thành tài sản trong túi của cô!Cứ như vậy, cô không hề cảm thấy mệt mỏi, như được tiêm m.á.u gà.Mặt trời ngả về phía tây, trời cũng dần tối.Khương Chi phủi tay, có chút lưu luyến gọi Đản Tử xuống núi về nhà, bởi vì không có công cụ hỗ trợ, hai mẹ con tốn hết buổi trưa, cũng chỉ đào được tám cân măng, cô cố sức nhấc giỏ măng nặng trịch về nhà, lòng cũng cảm thấy thỏa mãn.Hai người đi được vài bước, Khương Chi còn quay đầu lại nhìn rừng trúc, trong lòng thầm nghĩ: Ngày mai nhất định phải mang công cụ làm việc đến đây đào tiếp!Trên đường xuống núi, Khương Chi thấy một cô bé đang nhặt củi.Cô bé khoảng chừng sáu bảy tuổi, tuy là đói tới hai má hóp lại, nhưng cũng có thể nhìn ra khuôn mặt xinh đẹp, cô bé đeo cái sọt còn cao hơn bản thân, đang khom lưng nhặt củi.Điều thật sự khiến cho Khương Chi chú ý không phải vì cô bé xinh đẹp, mà trên mặt cô bé có những vết bầm tím.Khương Chi thầm than một tiếng, tuy biết ở thời đại này phần lớn mọi người đều trọng nam khinh nữ, nhưng không ngờ cuộc sống của các bé gái thời này lại gian khó như vậy, trời đã tối như vậy, còn phải nhặt củi ở ngoài, nhìn vết thương trên mặt cô bé, nghĩ có lẽ cô bé rất cực khổ.Tuy nhiên, mỗi nhà đều có chỗ khó khăn riêng, ngay chính bản thân mình mà cô còn lo chưa xong thì làm sao lo được cho người khác chứ?

Chương 43