Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong…
Chương 44
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Đúng lúc này, Đản Tử vẫn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Chi lại vùng khỏi tay cô, chạy tới bên cạnh cô bé đó, nói với giọng hơi tức giận: “chị Xuân Xuân, bọn họ lại đánh chị sao? Vì sao không tìm thư ký Khương? Bọn họ như vậy là phạm tội!”Khương Chi nhướng mày, đi theo tới.Cô bé hơi ngẩn ngơ, nghe thấy giọng nói mới ngẩng đầu, cô bé cười nói: “Là Đản Tử à.”Giọng nói của cô bé rất điềm đạm, lúc cười lên, hai bên má có hai lúm đồng tiền nông.“Chị Xuân Xuân, đi, em đi với chị đi tìm thư ký Khương! Cả nhà Khương Nhị Điển thật quá đáng!”Đản Tử thấy dáng vẻ của Khương Xuân thì không nhịn được sự xót xa, đưa tay giữ chặt lấy cổ tay của cô bé, cô bé la đau một tiếng, vội vàng vùng khỏi tay Đản Tử, hơi co rút che bản thân lại, vết thương chồng chất ở cổ tay.Đản Tử nhìn thấy, lại không nhịn được nghẹn ngào.Khương Chi nhíu mày, vỗ vai Đản Tử: “Sao vậy?”Vừa nhìn thấy Khương Chi đến, cô bé lại sợ hãi mà lùi lại vài bước, vứt bỏ củi trong tay chạy xuống chân núi.Khóe miệng Khương Chi giật giật, không ngờ nguyên chủ lại gây áp lực lớn như vậy đối với cô bé.Đản Tử thấy Khương Xuân đi rồi, giơ tay lau đôi mắt đỏ hoe, mạnh miệng nói: “Không có gì đâu mẹ, đi thôi.”Dù sao vẫn là một đứa trẻ, trên đường trở về, Khương Chi đã có một vài manh mối từ miệng Đản Tử lộ ra.Cô bé tên là Khương Xuân, mới bảy tuổi.Nói tới chuyện của cô bé, không thể không nhắc tới nạn buôn người hoành hành ngang ngược đáng sợ vào thập niên 80.Ở vùng khốn cùng như nông thôn, có một số ít nhà rất nghèo, hoặc là có người già tàn tật không cưới được vợ, sẽ thông qua người môi giới tìm được bọn buôn người mà mua vợ, phần lớn bé gái có độ tuổi 17-18 tuổi, “Cô gái thành thị” đều là bị lừa tới.DTVKhương Xuân có chút đặc biệt, hai tuổi cô bé đã bị bắt cóc, người mua cô là nhà Khương Nhị Điển của thôn nhà họ Khương.Gia đình Khương Nhị Điển được xem như nghèo có số ở trong thôn nhà họ Khương, lúc mẹ ông ta có thai ông ta, cha ông ta gặp tai nạn trong xưởng máy, người mất nên được bồi thường một ít tiền, nhưng suy cho cùng cuộc sống của cô nhi quả phụ cũng rất khó khăn, Khương Nhị Điển không được dạy dỗ đàng hoàng trở thành tên du côn.Lúc ông ta mười mấy tuổi giở trò lưu manh trong thị trấn, bị người ta đánh gãy chân thành người què.Đáng tiếc, chó không thay đổi được tính ăn phân.Khương Nhị Điển trở thành người què vẫn không an phận, cặp kè với một góa phụ phóng đãng ở thôn nhà họ Khương, hai người dây dưa với nhau sinh ra một đứa con, lúc quả phụ sinh con bị khó sinh mà chết, đứa nhỏ cũng bởi vì ở trong bụng thiếu oxy nên lúc sinh ra đã là kẻ ngốc.Vì vậy, Khương Nhị Điển trở thành một tên què góa vợ với một đứa con ngốc.Cuộc sống của cả nhà Khương Nhị Điển lại càng họa vô đơn chí, nhìn thấy con trai lớn lên, Khương Nhị Điển cũng muốn kết hôn, không có cách nào, mẹ của Khương Nhị Điển đành phải tìm người mượn tiền, mua một cô bé hai tuổi từ tay bọn buôn người, là vợ nuôi từ nhỏ của Khương Nhị Điển.Bà ta cũng muốn mua người trưởng thành, là cô gái trong thành phố 17-18 tuổi, nhưng mà không có tiền trong tay!Cứ như vậy, Khương Xuân hai tuổi bắt đầu cuộc sống tồi tệ của mình.
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Đúng lúc này, Đản Tử vẫn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Chi lại vùng khỏi tay cô, chạy tới bên cạnh cô bé đó, nói với giọng hơi tức giận: “chị Xuân Xuân, bọn họ lại đánh chị sao? Vì sao không tìm thư ký Khương? Bọn họ như vậy là phạm tội!”Khương Chi nhướng mày, đi theo tới.Cô bé hơi ngẩn ngơ, nghe thấy giọng nói mới ngẩng đầu, cô bé cười nói: “Là Đản Tử à.”Giọng nói của cô bé rất điềm đạm, lúc cười lên, hai bên má có hai lúm đồng tiền nông.“Chị Xuân Xuân, đi, em đi với chị đi tìm thư ký Khương! Cả nhà Khương Nhị Điển thật quá đáng!”Đản Tử thấy dáng vẻ của Khương Xuân thì không nhịn được sự xót xa, đưa tay giữ chặt lấy cổ tay của cô bé, cô bé la đau một tiếng, vội vàng vùng khỏi tay Đản Tử, hơi co rút che bản thân lại, vết thương chồng chất ở cổ tay.Đản Tử nhìn thấy, lại không nhịn được nghẹn ngào.Khương Chi nhíu mày, vỗ vai Đản Tử: “Sao vậy?”Vừa nhìn thấy Khương Chi đến, cô bé lại sợ hãi mà lùi lại vài bước, vứt bỏ củi trong tay chạy xuống chân núi.Khóe miệng Khương Chi giật giật, không ngờ nguyên chủ lại gây áp lực lớn như vậy đối với cô bé.Đản Tử thấy Khương Xuân đi rồi, giơ tay lau đôi mắt đỏ hoe, mạnh miệng nói: “Không có gì đâu mẹ, đi thôi.”Dù sao vẫn là một đứa trẻ, trên đường trở về, Khương Chi đã có một vài manh mối từ miệng Đản Tử lộ ra.Cô bé tên là Khương Xuân, mới bảy tuổi.Nói tới chuyện của cô bé, không thể không nhắc tới nạn buôn người hoành hành ngang ngược đáng sợ vào thập niên 80.Ở vùng khốn cùng như nông thôn, có một số ít nhà rất nghèo, hoặc là có người già tàn tật không cưới được vợ, sẽ thông qua người môi giới tìm được bọn buôn người mà mua vợ, phần lớn bé gái có độ tuổi 17-18 tuổi, “Cô gái thành thị” đều là bị lừa tới.DTVKhương Xuân có chút đặc biệt, hai tuổi cô bé đã bị bắt cóc, người mua cô là nhà Khương Nhị Điển của thôn nhà họ Khương.Gia đình Khương Nhị Điển được xem như nghèo có số ở trong thôn nhà họ Khương, lúc mẹ ông ta có thai ông ta, cha ông ta gặp tai nạn trong xưởng máy, người mất nên được bồi thường một ít tiền, nhưng suy cho cùng cuộc sống của cô nhi quả phụ cũng rất khó khăn, Khương Nhị Điển không được dạy dỗ đàng hoàng trở thành tên du côn.Lúc ông ta mười mấy tuổi giở trò lưu manh trong thị trấn, bị người ta đánh gãy chân thành người què.Đáng tiếc, chó không thay đổi được tính ăn phân.Khương Nhị Điển trở thành người què vẫn không an phận, cặp kè với một góa phụ phóng đãng ở thôn nhà họ Khương, hai người dây dưa với nhau sinh ra một đứa con, lúc quả phụ sinh con bị khó sinh mà chết, đứa nhỏ cũng bởi vì ở trong bụng thiếu oxy nên lúc sinh ra đã là kẻ ngốc.Vì vậy, Khương Nhị Điển trở thành một tên què góa vợ với một đứa con ngốc.Cuộc sống của cả nhà Khương Nhị Điển lại càng họa vô đơn chí, nhìn thấy con trai lớn lên, Khương Nhị Điển cũng muốn kết hôn, không có cách nào, mẹ của Khương Nhị Điển đành phải tìm người mượn tiền, mua một cô bé hai tuổi từ tay bọn buôn người, là vợ nuôi từ nhỏ của Khương Nhị Điển.Bà ta cũng muốn mua người trưởng thành, là cô gái trong thành phố 17-18 tuổi, nhưng mà không có tiền trong tay!Cứ như vậy, Khương Xuân hai tuổi bắt đầu cuộc sống tồi tệ của mình.
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Đúng lúc này, Đản Tử vẫn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Chi lại vùng khỏi tay cô, chạy tới bên cạnh cô bé đó, nói với giọng hơi tức giận: “chị Xuân Xuân, bọn họ lại đánh chị sao? Vì sao không tìm thư ký Khương? Bọn họ như vậy là phạm tội!”Khương Chi nhướng mày, đi theo tới.Cô bé hơi ngẩn ngơ, nghe thấy giọng nói mới ngẩng đầu, cô bé cười nói: “Là Đản Tử à.”Giọng nói của cô bé rất điềm đạm, lúc cười lên, hai bên má có hai lúm đồng tiền nông.“Chị Xuân Xuân, đi, em đi với chị đi tìm thư ký Khương! Cả nhà Khương Nhị Điển thật quá đáng!”Đản Tử thấy dáng vẻ của Khương Xuân thì không nhịn được sự xót xa, đưa tay giữ chặt lấy cổ tay của cô bé, cô bé la đau một tiếng, vội vàng vùng khỏi tay Đản Tử, hơi co rút che bản thân lại, vết thương chồng chất ở cổ tay.Đản Tử nhìn thấy, lại không nhịn được nghẹn ngào.Khương Chi nhíu mày, vỗ vai Đản Tử: “Sao vậy?”Vừa nhìn thấy Khương Chi đến, cô bé lại sợ hãi mà lùi lại vài bước, vứt bỏ củi trong tay chạy xuống chân núi.Khóe miệng Khương Chi giật giật, không ngờ nguyên chủ lại gây áp lực lớn như vậy đối với cô bé.Đản Tử thấy Khương Xuân đi rồi, giơ tay lau đôi mắt đỏ hoe, mạnh miệng nói: “Không có gì đâu mẹ, đi thôi.”Dù sao vẫn là một đứa trẻ, trên đường trở về, Khương Chi đã có một vài manh mối từ miệng Đản Tử lộ ra.Cô bé tên là Khương Xuân, mới bảy tuổi.Nói tới chuyện của cô bé, không thể không nhắc tới nạn buôn người hoành hành ngang ngược đáng sợ vào thập niên 80.Ở vùng khốn cùng như nông thôn, có một số ít nhà rất nghèo, hoặc là có người già tàn tật không cưới được vợ, sẽ thông qua người môi giới tìm được bọn buôn người mà mua vợ, phần lớn bé gái có độ tuổi 17-18 tuổi, “Cô gái thành thị” đều là bị lừa tới.DTVKhương Xuân có chút đặc biệt, hai tuổi cô bé đã bị bắt cóc, người mua cô là nhà Khương Nhị Điển của thôn nhà họ Khương.Gia đình Khương Nhị Điển được xem như nghèo có số ở trong thôn nhà họ Khương, lúc mẹ ông ta có thai ông ta, cha ông ta gặp tai nạn trong xưởng máy, người mất nên được bồi thường một ít tiền, nhưng suy cho cùng cuộc sống của cô nhi quả phụ cũng rất khó khăn, Khương Nhị Điển không được dạy dỗ đàng hoàng trở thành tên du côn.Lúc ông ta mười mấy tuổi giở trò lưu manh trong thị trấn, bị người ta đánh gãy chân thành người què.Đáng tiếc, chó không thay đổi được tính ăn phân.Khương Nhị Điển trở thành người què vẫn không an phận, cặp kè với một góa phụ phóng đãng ở thôn nhà họ Khương, hai người dây dưa với nhau sinh ra một đứa con, lúc quả phụ sinh con bị khó sinh mà chết, đứa nhỏ cũng bởi vì ở trong bụng thiếu oxy nên lúc sinh ra đã là kẻ ngốc.Vì vậy, Khương Nhị Điển trở thành một tên què góa vợ với một đứa con ngốc.Cuộc sống của cả nhà Khương Nhị Điển lại càng họa vô đơn chí, nhìn thấy con trai lớn lên, Khương Nhị Điển cũng muốn kết hôn, không có cách nào, mẹ của Khương Nhị Điển đành phải tìm người mượn tiền, mua một cô bé hai tuổi từ tay bọn buôn người, là vợ nuôi từ nhỏ của Khương Nhị Điển.Bà ta cũng muốn mua người trưởng thành, là cô gái trong thành phố 17-18 tuổi, nhưng mà không có tiền trong tay!Cứ như vậy, Khương Xuân hai tuổi bắt đầu cuộc sống tồi tệ của mình.