Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong…

Chương 160

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Trong lòng Tạ Lâm cảm thấy buồn lòng, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Khương Chi thì chỉ đành cắn răng nói: “Đồng chí, tay nghề nấu ăn của cô thật sự quá tốt rồi. Cho nên ông chủ của tôi cố ý phái tôi đến đây để nói chuyện với cô, xem xem liệu có thể phiền cô nấu thêm một phần cơm cho ông chủ chúng tôi trong khoảng thời ông chủ nằm viện được không?”“Đây là tiền công, cô nhìn xem?”DTVVừa nói, Tạ Lâm vừa đưa cho Khương Chi một xấp tiền mặt.Liếc mắt nhìn một cái, không ít hơn 1000 đồng.Khương Chi lại không hề ngạc nhiên trước hành động hào phóng như vậy, sắc mặt ngược lại càng thêm không vui.Quả nhiên là như vậy, những tình tiết đã thay đổi trong tiểu thuyết sẽ luôn được tái hiện lại thông qua nhiều cách khác nhau.Trong tiểu thuyết, nguyên chủ nhận 1000 đồng của Tạ Lâm, bán Tiểu Qua cho anh ấy, bây giờ, cảnh tượng này lại lần nữa được tái hiện, mặc dù không phải bán Tiểu Qua, nhưng cũng khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.Tạ Lâm nói: “Chuyện chính là như vậy, nếu cô cảm thấy không thích hợp thì có thể đưa ra yêu cầu khác.”Trong giọng nói của anh ấy còn mang theo chút kinh ngạc, không ngờ nhiều tiền như vậy cũng không làm giao động cô gái trước mặt này.Hai hàng lông mày của Khương Chi hiện lên một tia không kiên nhẫn, vừa định mở miệng nói gì đó thì đã bị một giọng nói khác cắt ngang.“Chị, hai người đang là gì vậy?”Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy Lê Sơ ôm một quả bóng rổ đi đến.Tạ Lâm cũng nhìn về phía đó, không khỏi kinh ngạc nói: “Lê tiểu thiếu gia?”Lê Sơ sửng sốt, sau đó nhìn về phía Tạ Lâm.Quan hệ của giới thượng lưu ở Bắc Kinh rắc rối khó gỡ, lẫn nhau đều có quen biết.Cậu ấy cũng nhận ra trợ lý bên cạnh Ngũ gia nhà họ Thi, ngượng ngùng gãi đầu nói: “Sao anh lại ở đây? Thi Ngũ ca đâu rồi?”Ánh mắt Tạ Lâm rời khỏi người Lê Sơ, rồi lại liếc về phía Khương Chi, trong lòng lập tức hiểu, hai người họ có quen biết, hơn nữa có thể khiến người kiêu ngạo ương ngạnh như tiểu gia nhà họ Lê tự mình chạy đến đây thì e rằng quan hệ đôi bên không chỉ đơn giản là quen biết không.Nghĩ như vậy, anh ấy lập tức mỉm cười nói: “Lê tiểu thiếu gia, ngũ gia nhà chúng tôi đang ở phòng bên cạnh, ngài có muốn đi xem một chút không?”Nghe vậy, Lê Sơ cau mày, lo lắng nói: “Hả? Bệnh dạ dày lại tái phát rồi? Được, đi thôi, chúng ta vào xem một chút.”Tin tức về bệnh dạ dày của Ngũ gia nhà họ Thi đều lan truyền khắp Bắc Kinh rồi.Lúc nói chuyện, anh ấy vừa đi về phía phòng bệnh 209, vừa quay đầu lại nói chuyện với Khương Chi: “Chị Khương, đợi lát nữa em sẽ đến đây.”Tạ Lâm cũng không kiên trì thuyết phục Khương Chi nữa, mà dẫn Lê Sơ trở lại phòng bệnh.Khương Chi hít một hơi thật sâu, noi theo phẩm tính ‘Tâm tĩnh như núi’, quay trở về phòng đóng cửa lại, lúc này mấy đứa trẻ đều đã thức rồi.Tiểu Qua ngơ ngác nói: “Mẹ ơi, vừa rồi hình như con nghe thấy giọng của anh Lê Sơ mà.”Trương Anh Tử trợn mắt, hiển nhiên không muốn nghe cái tên này.Khương Chi ậm ừ, ra ngoài múc nước rửa mặt quay lại, lau người cho Tiểu Diệu.Tiểu Qua cũng đi đến rửa mặt đánh răng, còn tiện tay vắt khăn mặt đưa cho Trương Anh Tử.Khương Chi xoa đầu của Tiểu Qua, dặn dò ba đứa trẻ mấy câu, sau đó thì đi ra ngoài chạy bộ và mua bữa sáng.Cô chạy vòng quay bệnh viện vài vòng, ăn bữa sáng nóng hổi, toàn thân đều đổ mồ hôi, hai má cũng có chút đỏ ửng.Lúc Khương Chi cầm theo bữa sáng đóng hộp quay trở lại phòng bệnh thì Lê Sơ đã đợi ở đây rồi, đang cãi nhau với Trương Anh Tử.

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Trong lòng Tạ Lâm cảm thấy buồn lòng, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Khương Chi thì chỉ đành cắn răng nói: “Đồng chí, tay nghề nấu ăn của cô thật sự quá tốt rồi. Cho nên ông chủ của tôi cố ý phái tôi đến đây để nói chuyện với cô, xem xem liệu có thể phiền cô nấu thêm một phần cơm cho ông chủ chúng tôi trong khoảng thời ông chủ nằm viện được không?”“Đây là tiền công, cô nhìn xem?”DTVVừa nói, Tạ Lâm vừa đưa cho Khương Chi một xấp tiền mặt.Liếc mắt nhìn một cái, không ít hơn 1000 đồng.Khương Chi lại không hề ngạc nhiên trước hành động hào phóng như vậy, sắc mặt ngược lại càng thêm không vui.Quả nhiên là như vậy, những tình tiết đã thay đổi trong tiểu thuyết sẽ luôn được tái hiện lại thông qua nhiều cách khác nhau.Trong tiểu thuyết, nguyên chủ nhận 1000 đồng của Tạ Lâm, bán Tiểu Qua cho anh ấy, bây giờ, cảnh tượng này lại lần nữa được tái hiện, mặc dù không phải bán Tiểu Qua, nhưng cũng khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.Tạ Lâm nói: “Chuyện chính là như vậy, nếu cô cảm thấy không thích hợp thì có thể đưa ra yêu cầu khác.”Trong giọng nói của anh ấy còn mang theo chút kinh ngạc, không ngờ nhiều tiền như vậy cũng không làm giao động cô gái trước mặt này.Hai hàng lông mày của Khương Chi hiện lên một tia không kiên nhẫn, vừa định mở miệng nói gì đó thì đã bị một giọng nói khác cắt ngang.“Chị, hai người đang là gì vậy?”Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy Lê Sơ ôm một quả bóng rổ đi đến.Tạ Lâm cũng nhìn về phía đó, không khỏi kinh ngạc nói: “Lê tiểu thiếu gia?”Lê Sơ sửng sốt, sau đó nhìn về phía Tạ Lâm.Quan hệ của giới thượng lưu ở Bắc Kinh rắc rối khó gỡ, lẫn nhau đều có quen biết.Cậu ấy cũng nhận ra trợ lý bên cạnh Ngũ gia nhà họ Thi, ngượng ngùng gãi đầu nói: “Sao anh lại ở đây? Thi Ngũ ca đâu rồi?”Ánh mắt Tạ Lâm rời khỏi người Lê Sơ, rồi lại liếc về phía Khương Chi, trong lòng lập tức hiểu, hai người họ có quen biết, hơn nữa có thể khiến người kiêu ngạo ương ngạnh như tiểu gia nhà họ Lê tự mình chạy đến đây thì e rằng quan hệ đôi bên không chỉ đơn giản là quen biết không.Nghĩ như vậy, anh ấy lập tức mỉm cười nói: “Lê tiểu thiếu gia, ngũ gia nhà chúng tôi đang ở phòng bên cạnh, ngài có muốn đi xem một chút không?”Nghe vậy, Lê Sơ cau mày, lo lắng nói: “Hả? Bệnh dạ dày lại tái phát rồi? Được, đi thôi, chúng ta vào xem một chút.”Tin tức về bệnh dạ dày của Ngũ gia nhà họ Thi đều lan truyền khắp Bắc Kinh rồi.Lúc nói chuyện, anh ấy vừa đi về phía phòng bệnh 209, vừa quay đầu lại nói chuyện với Khương Chi: “Chị Khương, đợi lát nữa em sẽ đến đây.”Tạ Lâm cũng không kiên trì thuyết phục Khương Chi nữa, mà dẫn Lê Sơ trở lại phòng bệnh.Khương Chi hít một hơi thật sâu, noi theo phẩm tính ‘Tâm tĩnh như núi’, quay trở về phòng đóng cửa lại, lúc này mấy đứa trẻ đều đã thức rồi.Tiểu Qua ngơ ngác nói: “Mẹ ơi, vừa rồi hình như con nghe thấy giọng của anh Lê Sơ mà.”Trương Anh Tử trợn mắt, hiển nhiên không muốn nghe cái tên này.Khương Chi ậm ừ, ra ngoài múc nước rửa mặt quay lại, lau người cho Tiểu Diệu.Tiểu Qua cũng đi đến rửa mặt đánh răng, còn tiện tay vắt khăn mặt đưa cho Trương Anh Tử.Khương Chi xoa đầu của Tiểu Qua, dặn dò ba đứa trẻ mấy câu, sau đó thì đi ra ngoài chạy bộ và mua bữa sáng.Cô chạy vòng quay bệnh viện vài vòng, ăn bữa sáng nóng hổi, toàn thân đều đổ mồ hôi, hai má cũng có chút đỏ ửng.Lúc Khương Chi cầm theo bữa sáng đóng hộp quay trở lại phòng bệnh thì Lê Sơ đã đợi ở đây rồi, đang cãi nhau với Trương Anh Tử.

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Trong lòng Tạ Lâm cảm thấy buồn lòng, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Khương Chi thì chỉ đành cắn răng nói: “Đồng chí, tay nghề nấu ăn của cô thật sự quá tốt rồi. Cho nên ông chủ của tôi cố ý phái tôi đến đây để nói chuyện với cô, xem xem liệu có thể phiền cô nấu thêm một phần cơm cho ông chủ chúng tôi trong khoảng thời ông chủ nằm viện được không?”“Đây là tiền công, cô nhìn xem?”DTVVừa nói, Tạ Lâm vừa đưa cho Khương Chi một xấp tiền mặt.Liếc mắt nhìn một cái, không ít hơn 1000 đồng.Khương Chi lại không hề ngạc nhiên trước hành động hào phóng như vậy, sắc mặt ngược lại càng thêm không vui.Quả nhiên là như vậy, những tình tiết đã thay đổi trong tiểu thuyết sẽ luôn được tái hiện lại thông qua nhiều cách khác nhau.Trong tiểu thuyết, nguyên chủ nhận 1000 đồng của Tạ Lâm, bán Tiểu Qua cho anh ấy, bây giờ, cảnh tượng này lại lần nữa được tái hiện, mặc dù không phải bán Tiểu Qua, nhưng cũng khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.Tạ Lâm nói: “Chuyện chính là như vậy, nếu cô cảm thấy không thích hợp thì có thể đưa ra yêu cầu khác.”Trong giọng nói của anh ấy còn mang theo chút kinh ngạc, không ngờ nhiều tiền như vậy cũng không làm giao động cô gái trước mặt này.Hai hàng lông mày của Khương Chi hiện lên một tia không kiên nhẫn, vừa định mở miệng nói gì đó thì đã bị một giọng nói khác cắt ngang.“Chị, hai người đang là gì vậy?”Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy Lê Sơ ôm một quả bóng rổ đi đến.Tạ Lâm cũng nhìn về phía đó, không khỏi kinh ngạc nói: “Lê tiểu thiếu gia?”Lê Sơ sửng sốt, sau đó nhìn về phía Tạ Lâm.Quan hệ của giới thượng lưu ở Bắc Kinh rắc rối khó gỡ, lẫn nhau đều có quen biết.Cậu ấy cũng nhận ra trợ lý bên cạnh Ngũ gia nhà họ Thi, ngượng ngùng gãi đầu nói: “Sao anh lại ở đây? Thi Ngũ ca đâu rồi?”Ánh mắt Tạ Lâm rời khỏi người Lê Sơ, rồi lại liếc về phía Khương Chi, trong lòng lập tức hiểu, hai người họ có quen biết, hơn nữa có thể khiến người kiêu ngạo ương ngạnh như tiểu gia nhà họ Lê tự mình chạy đến đây thì e rằng quan hệ đôi bên không chỉ đơn giản là quen biết không.Nghĩ như vậy, anh ấy lập tức mỉm cười nói: “Lê tiểu thiếu gia, ngũ gia nhà chúng tôi đang ở phòng bên cạnh, ngài có muốn đi xem một chút không?”Nghe vậy, Lê Sơ cau mày, lo lắng nói: “Hả? Bệnh dạ dày lại tái phát rồi? Được, đi thôi, chúng ta vào xem một chút.”Tin tức về bệnh dạ dày của Ngũ gia nhà họ Thi đều lan truyền khắp Bắc Kinh rồi.Lúc nói chuyện, anh ấy vừa đi về phía phòng bệnh 209, vừa quay đầu lại nói chuyện với Khương Chi: “Chị Khương, đợi lát nữa em sẽ đến đây.”Tạ Lâm cũng không kiên trì thuyết phục Khương Chi nữa, mà dẫn Lê Sơ trở lại phòng bệnh.Khương Chi hít một hơi thật sâu, noi theo phẩm tính ‘Tâm tĩnh như núi’, quay trở về phòng đóng cửa lại, lúc này mấy đứa trẻ đều đã thức rồi.Tiểu Qua ngơ ngác nói: “Mẹ ơi, vừa rồi hình như con nghe thấy giọng của anh Lê Sơ mà.”Trương Anh Tử trợn mắt, hiển nhiên không muốn nghe cái tên này.Khương Chi ậm ừ, ra ngoài múc nước rửa mặt quay lại, lau người cho Tiểu Diệu.Tiểu Qua cũng đi đến rửa mặt đánh răng, còn tiện tay vắt khăn mặt đưa cho Trương Anh Tử.Khương Chi xoa đầu của Tiểu Qua, dặn dò ba đứa trẻ mấy câu, sau đó thì đi ra ngoài chạy bộ và mua bữa sáng.Cô chạy vòng quay bệnh viện vài vòng, ăn bữa sáng nóng hổi, toàn thân đều đổ mồ hôi, hai má cũng có chút đỏ ửng.Lúc Khương Chi cầm theo bữa sáng đóng hộp quay trở lại phòng bệnh thì Lê Sơ đã đợi ở đây rồi, đang cãi nhau với Trương Anh Tử.

Chương 160