Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong…
Chương 161
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Lê Sơ ghét bỏ nhìn Trương Anh Tử, khinh bỉ nói: “Tôi thấy cô cũng sắp khỏe rồi mà, sao vẫn còn ăn vạ ở chỗ chị Khương thế?”Trương Anh Tử đỏ bừng mặt mũi, phản bác: “Chân tôi còn đau, hơn nữa sau này tôi sẽ đi theo chị Khương làm ăn, chị Khương đối xử tốt với tôi, thì tôi cũng sẽ đối xử tốt với chị ấy gấp đôi, sao cậu có thể nói tôi ăn vạ chứ? Miệng chó không mọc ra ngà voi.”Lê Sơ hơi ngạc nhiên: “Làm ăn? Cô sao?”Trương Anh Tử khó chịu, không thèm nói chuyện với cậu ấy, cô bé quay đầu sang chơi đan dây với Tiểu Qua.Tiểu Diệu nhìn thấy Khương Chi trở lại, gọi một tiếng: “Mẹ!”Lê Sơ ánh mắt sáng lên, đứng dậy nghênh hai bước: “Chị, chị đã về rồi.”Kể từ khi biết Khương Chi là tác giả “Đại Thần” của truyện《 Anh Hùng Xạ Điêu 》, Lê Sơ cảm thấy sùng bái cô từ tận đáy lòng, trong đầu cậu bé thường xuyên xuất hiện những hình ảnh hành tẩu giang hồ, trường kiếm thiên nhai trong tiểu thuyết.Khương Chi gật đầu, hỏi cậu ấy: “Em ăn sáng chưa?”Lê Sơ khẽ lắc đầu, ngượng ngùng nói: “Chưa ạ.”Trương Anh Tử khinh thường hừ lạnh một tiếng, Lê Sơ còn không biết xấu hổ mà nói rằng cô bé ăn vạ ở chỗ này, thật đúng là một người da mặt dày.Khương Chi cũng không thèm để ý, cô phân chia bữa sáng rồi đưa cho cậu ấy.Lê Sơ toét miệng cười “Cám ơn chị.”Cậu ấy cầm một cái bánh quẩy lên, sau đó nhai kỹ từng miếng một, đột nhiên cậu ấy nghĩ đến chuyện gì đó, nuốt bánh quẩy xuống, vô cùng thần bí mà nói: “Chị, chị có biết bệnh nhân ở phòng bên không?”Khương Chi chuyển tầm mắt sang nhìn cậu ấy, không lên tiếng.Lê Sơ cũng không thèm để ý, tự mình nói: “Bệnh nhân ở phòng bên cạnh là bạn thân của anh trai em đó, Thi Liên Chu, anh ấy xếp thứ năm trong gia tộc, cho nên em cũng gọi anh ấy là anh năm, anh ấy là một nhân vật nổi tiếng ở Bắc Kinh, lúc anh trai em vẫn còn đang lăn lộn cho qua ngày thì anh ấy đã có sự nghiệp trong lĩnh vực kinh doanh phim điện ảnh rồi đó.”“Hầu hết những bộ phim nổi bật mà chúng ta xem hiện nay đều do Hãng phim Vạn Châu của anh năm sản xuất đó.”“Anh ấy chính là vô cùng người giàu!”Lê Sơ dừng một chút, rồi lại cảm thán rằng: “Đáng tiếc anh ấy giống như anh trai của em vậy, là một người độc thân lâu năm.”Khóe miệng Khương Chi giật giật, cô không đáp lời.Trong tiểu thuyết cũng có đề cập đến chuyện này, Thi Liên Chu, Cố Tuyển và vài người nữa chính là một nhóm thanh niên độc thân nổi tiếng ở thủ đô, và mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình.Trương Anh Tử tò mò hỏi một câu: “Độc thân lâu năm? Có phải vì anh ấy xấu trai hay không?”Theo cô bé chính là bề ngoài không đẹp trai thì cũng không có gì đáng ngại, có tiền là được, để tận hưởng cuộc sống, còn đẹp trai cũng không thể làm cơm ăn.Lê Sơ liếc nhìn Trương Anh Tử một cái, lầu bầu nói: “Cũng tạm được”.Cậu ấy tự nhận sự quyến rũ của anh năm Thi chỉ cao hơn mình một chút xíu, cũng chỉ hơn một chút xíu đó thôi.Khương Chi nhìn cậu ấy một cái, cô yên lặng không lên tiếng.Mặc dù cô vì những chuyện xảy ra trong tiểu thuyết mà không có thiện cảm gì với Thi Liên Chu, nhưng cô cũng không thể nào mở mắt nói dối được.Lê Sơ với tư cách là nam chủ, đương nhiên cậu ấy có khuôn mặt khá đẹp trai, hơn nữa còn đẹp trai hơn những người bình thường rất nhiều, nhưng suy cho cùng, cậu ấy vẫn là một thiếu niên chưa trưởng thành, so sánh với người bước vào giai đoạn “cực phẩm” của đàn ông như Thi Liên Chu thì vẫn kém hơn rất nhiều.Lê Sơ chú ý đến ánh mắt của Khương Chi thì cậu ấy nhất thời thấy chột dạ.Cậu ấy ho hai tiếng rồi nói: “ Chị, anh năm Thi có nhiều tiền mà, chị đồng ý làm cơm cho anh ấy thì nhất định sẽ không lỗ đâu”.Dứt lời, Lê Sơ còn giải thích: “Em cũng không làm thuyết khách cho anh ấy, chỉ là vết thương của Tiểu Diệu phải tốn không ít tiền, bây giờ đột nhiên có người đến đưa tiền cho chị cũng rất thích hợp mà, tại sao chị phải một mực từ chối chứ?”Lúc nói chuyện, cậu ấy còn nhìn về phía Tiểu Diệu, trong mắt hiện lên sự đồng tình.
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Lê Sơ ghét bỏ nhìn Trương Anh Tử, khinh bỉ nói: “Tôi thấy cô cũng sắp khỏe rồi mà, sao vẫn còn ăn vạ ở chỗ chị Khương thế?”Trương Anh Tử đỏ bừng mặt mũi, phản bác: “Chân tôi còn đau, hơn nữa sau này tôi sẽ đi theo chị Khương làm ăn, chị Khương đối xử tốt với tôi, thì tôi cũng sẽ đối xử tốt với chị ấy gấp đôi, sao cậu có thể nói tôi ăn vạ chứ? Miệng chó không mọc ra ngà voi.”Lê Sơ hơi ngạc nhiên: “Làm ăn? Cô sao?”Trương Anh Tử khó chịu, không thèm nói chuyện với cậu ấy, cô bé quay đầu sang chơi đan dây với Tiểu Qua.Tiểu Diệu nhìn thấy Khương Chi trở lại, gọi một tiếng: “Mẹ!”Lê Sơ ánh mắt sáng lên, đứng dậy nghênh hai bước: “Chị, chị đã về rồi.”Kể từ khi biết Khương Chi là tác giả “Đại Thần” của truyện《 Anh Hùng Xạ Điêu 》, Lê Sơ cảm thấy sùng bái cô từ tận đáy lòng, trong đầu cậu bé thường xuyên xuất hiện những hình ảnh hành tẩu giang hồ, trường kiếm thiên nhai trong tiểu thuyết.Khương Chi gật đầu, hỏi cậu ấy: “Em ăn sáng chưa?”Lê Sơ khẽ lắc đầu, ngượng ngùng nói: “Chưa ạ.”Trương Anh Tử khinh thường hừ lạnh một tiếng, Lê Sơ còn không biết xấu hổ mà nói rằng cô bé ăn vạ ở chỗ này, thật đúng là một người da mặt dày.Khương Chi cũng không thèm để ý, cô phân chia bữa sáng rồi đưa cho cậu ấy.Lê Sơ toét miệng cười “Cám ơn chị.”Cậu ấy cầm một cái bánh quẩy lên, sau đó nhai kỹ từng miếng một, đột nhiên cậu ấy nghĩ đến chuyện gì đó, nuốt bánh quẩy xuống, vô cùng thần bí mà nói: “Chị, chị có biết bệnh nhân ở phòng bên không?”Khương Chi chuyển tầm mắt sang nhìn cậu ấy, không lên tiếng.Lê Sơ cũng không thèm để ý, tự mình nói: “Bệnh nhân ở phòng bên cạnh là bạn thân của anh trai em đó, Thi Liên Chu, anh ấy xếp thứ năm trong gia tộc, cho nên em cũng gọi anh ấy là anh năm, anh ấy là một nhân vật nổi tiếng ở Bắc Kinh, lúc anh trai em vẫn còn đang lăn lộn cho qua ngày thì anh ấy đã có sự nghiệp trong lĩnh vực kinh doanh phim điện ảnh rồi đó.”“Hầu hết những bộ phim nổi bật mà chúng ta xem hiện nay đều do Hãng phim Vạn Châu của anh năm sản xuất đó.”“Anh ấy chính là vô cùng người giàu!”Lê Sơ dừng một chút, rồi lại cảm thán rằng: “Đáng tiếc anh ấy giống như anh trai của em vậy, là một người độc thân lâu năm.”Khóe miệng Khương Chi giật giật, cô không đáp lời.Trong tiểu thuyết cũng có đề cập đến chuyện này, Thi Liên Chu, Cố Tuyển và vài người nữa chính là một nhóm thanh niên độc thân nổi tiếng ở thủ đô, và mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình.Trương Anh Tử tò mò hỏi một câu: “Độc thân lâu năm? Có phải vì anh ấy xấu trai hay không?”Theo cô bé chính là bề ngoài không đẹp trai thì cũng không có gì đáng ngại, có tiền là được, để tận hưởng cuộc sống, còn đẹp trai cũng không thể làm cơm ăn.Lê Sơ liếc nhìn Trương Anh Tử một cái, lầu bầu nói: “Cũng tạm được”.Cậu ấy tự nhận sự quyến rũ của anh năm Thi chỉ cao hơn mình một chút xíu, cũng chỉ hơn một chút xíu đó thôi.Khương Chi nhìn cậu ấy một cái, cô yên lặng không lên tiếng.Mặc dù cô vì những chuyện xảy ra trong tiểu thuyết mà không có thiện cảm gì với Thi Liên Chu, nhưng cô cũng không thể nào mở mắt nói dối được.Lê Sơ với tư cách là nam chủ, đương nhiên cậu ấy có khuôn mặt khá đẹp trai, hơn nữa còn đẹp trai hơn những người bình thường rất nhiều, nhưng suy cho cùng, cậu ấy vẫn là một thiếu niên chưa trưởng thành, so sánh với người bước vào giai đoạn “cực phẩm” của đàn ông như Thi Liên Chu thì vẫn kém hơn rất nhiều.Lê Sơ chú ý đến ánh mắt của Khương Chi thì cậu ấy nhất thời thấy chột dạ.Cậu ấy ho hai tiếng rồi nói: “ Chị, anh năm Thi có nhiều tiền mà, chị đồng ý làm cơm cho anh ấy thì nhất định sẽ không lỗ đâu”.Dứt lời, Lê Sơ còn giải thích: “Em cũng không làm thuyết khách cho anh ấy, chỉ là vết thương của Tiểu Diệu phải tốn không ít tiền, bây giờ đột nhiên có người đến đưa tiền cho chị cũng rất thích hợp mà, tại sao chị phải một mực từ chối chứ?”Lúc nói chuyện, cậu ấy còn nhìn về phía Tiểu Diệu, trong mắt hiện lên sự đồng tình.
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Lê Sơ ghét bỏ nhìn Trương Anh Tử, khinh bỉ nói: “Tôi thấy cô cũng sắp khỏe rồi mà, sao vẫn còn ăn vạ ở chỗ chị Khương thế?”Trương Anh Tử đỏ bừng mặt mũi, phản bác: “Chân tôi còn đau, hơn nữa sau này tôi sẽ đi theo chị Khương làm ăn, chị Khương đối xử tốt với tôi, thì tôi cũng sẽ đối xử tốt với chị ấy gấp đôi, sao cậu có thể nói tôi ăn vạ chứ? Miệng chó không mọc ra ngà voi.”Lê Sơ hơi ngạc nhiên: “Làm ăn? Cô sao?”Trương Anh Tử khó chịu, không thèm nói chuyện với cậu ấy, cô bé quay đầu sang chơi đan dây với Tiểu Qua.Tiểu Diệu nhìn thấy Khương Chi trở lại, gọi một tiếng: “Mẹ!”Lê Sơ ánh mắt sáng lên, đứng dậy nghênh hai bước: “Chị, chị đã về rồi.”Kể từ khi biết Khương Chi là tác giả “Đại Thần” của truyện《 Anh Hùng Xạ Điêu 》, Lê Sơ cảm thấy sùng bái cô từ tận đáy lòng, trong đầu cậu bé thường xuyên xuất hiện những hình ảnh hành tẩu giang hồ, trường kiếm thiên nhai trong tiểu thuyết.Khương Chi gật đầu, hỏi cậu ấy: “Em ăn sáng chưa?”Lê Sơ khẽ lắc đầu, ngượng ngùng nói: “Chưa ạ.”Trương Anh Tử khinh thường hừ lạnh một tiếng, Lê Sơ còn không biết xấu hổ mà nói rằng cô bé ăn vạ ở chỗ này, thật đúng là một người da mặt dày.Khương Chi cũng không thèm để ý, cô phân chia bữa sáng rồi đưa cho cậu ấy.Lê Sơ toét miệng cười “Cám ơn chị.”Cậu ấy cầm một cái bánh quẩy lên, sau đó nhai kỹ từng miếng một, đột nhiên cậu ấy nghĩ đến chuyện gì đó, nuốt bánh quẩy xuống, vô cùng thần bí mà nói: “Chị, chị có biết bệnh nhân ở phòng bên không?”Khương Chi chuyển tầm mắt sang nhìn cậu ấy, không lên tiếng.Lê Sơ cũng không thèm để ý, tự mình nói: “Bệnh nhân ở phòng bên cạnh là bạn thân của anh trai em đó, Thi Liên Chu, anh ấy xếp thứ năm trong gia tộc, cho nên em cũng gọi anh ấy là anh năm, anh ấy là một nhân vật nổi tiếng ở Bắc Kinh, lúc anh trai em vẫn còn đang lăn lộn cho qua ngày thì anh ấy đã có sự nghiệp trong lĩnh vực kinh doanh phim điện ảnh rồi đó.”“Hầu hết những bộ phim nổi bật mà chúng ta xem hiện nay đều do Hãng phim Vạn Châu của anh năm sản xuất đó.”“Anh ấy chính là vô cùng người giàu!”Lê Sơ dừng một chút, rồi lại cảm thán rằng: “Đáng tiếc anh ấy giống như anh trai của em vậy, là một người độc thân lâu năm.”Khóe miệng Khương Chi giật giật, cô không đáp lời.Trong tiểu thuyết cũng có đề cập đến chuyện này, Thi Liên Chu, Cố Tuyển và vài người nữa chính là một nhóm thanh niên độc thân nổi tiếng ở thủ đô, và mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình.Trương Anh Tử tò mò hỏi một câu: “Độc thân lâu năm? Có phải vì anh ấy xấu trai hay không?”Theo cô bé chính là bề ngoài không đẹp trai thì cũng không có gì đáng ngại, có tiền là được, để tận hưởng cuộc sống, còn đẹp trai cũng không thể làm cơm ăn.Lê Sơ liếc nhìn Trương Anh Tử một cái, lầu bầu nói: “Cũng tạm được”.Cậu ấy tự nhận sự quyến rũ của anh năm Thi chỉ cao hơn mình một chút xíu, cũng chỉ hơn một chút xíu đó thôi.Khương Chi nhìn cậu ấy một cái, cô yên lặng không lên tiếng.Mặc dù cô vì những chuyện xảy ra trong tiểu thuyết mà không có thiện cảm gì với Thi Liên Chu, nhưng cô cũng không thể nào mở mắt nói dối được.Lê Sơ với tư cách là nam chủ, đương nhiên cậu ấy có khuôn mặt khá đẹp trai, hơn nữa còn đẹp trai hơn những người bình thường rất nhiều, nhưng suy cho cùng, cậu ấy vẫn là một thiếu niên chưa trưởng thành, so sánh với người bước vào giai đoạn “cực phẩm” của đàn ông như Thi Liên Chu thì vẫn kém hơn rất nhiều.Lê Sơ chú ý đến ánh mắt của Khương Chi thì cậu ấy nhất thời thấy chột dạ.Cậu ấy ho hai tiếng rồi nói: “ Chị, anh năm Thi có nhiều tiền mà, chị đồng ý làm cơm cho anh ấy thì nhất định sẽ không lỗ đâu”.Dứt lời, Lê Sơ còn giải thích: “Em cũng không làm thuyết khách cho anh ấy, chỉ là vết thương của Tiểu Diệu phải tốn không ít tiền, bây giờ đột nhiên có người đến đưa tiền cho chị cũng rất thích hợp mà, tại sao chị phải một mực từ chối chứ?”Lúc nói chuyện, cậu ấy còn nhìn về phía Tiểu Diệu, trong mắt hiện lên sự đồng tình.