Tác giả:

Thời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu…

Chương 4

Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa SángTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện SủngThời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu… Tim tôi đập rất nhanh, hô hấp dường như cũng ngừng lại.Tôi không dám cử động, đầu óc tràn ngập những suy nghĩ vẩn vơ.Đầu tôi có bết lắm không nhỉ?Hôm qua tôi nên gội đầu.Đuôi tóc tôi xơ, sờ vào có cảm giác khô không nhỉ?Ở nhà có dầu xả sao tôi không dùng chứ?Gia Di vẫn đang nói chuyện với tôi, thấy tôi hồi lâu không có phản ứng gì, cô ấy nhìn sang tôi, hoài nghi hỏi:“Sao mặt cậu đỏ thế?”Tôi vô cùng căng thẳng, khẽ nói:“Có lẽ trong xe bí quá.”Gia Di nhìn tôi, vỗ tay Thẩm Đông Dã:“Bạn học Thẩm, cậu đè tóc Lâm Lâm kìa.”Thẩm Đông Dã ngớ người, buông tay ra ngay, luôn miệng nói xin lỗi.Tóc không bị kéo nữa.Tim tôi cũng trống rỗng.Đến nơi, mấy bạn nam xuống xe trước. Tôi và Gia Di đi phía sau.Rõ ràng cậu ấy có ô nhưng cứ che chung ô với tôi, ôm eo tôi, mập mờ hỏi:“Cậu thích Thẩm Đông Dã hả?”Tôi hốt hoảng nhìn phía trước:“Cậu nói bé thôi, đừng nói linh tinh.”Gia Di cười hì hì: “Sợ gì, mưa to thế này, cậu ấy không nghe thấy đâu.”Cậu ấy đưa tay cù eo tôi:“Thích hay không, thích hay không, cậu còn dám giấu tớ, cậu có coi tớ là bạn nữa không?”Tay chân tôi luống cuống cố gắng chống lại sự tấn công của cậu ấy, hỏi ngược lại:“Thế cậu thích cậu ấy không?”Từ bé tới lớn, ở nhà tôi là cái bóng của chị gái và em trai.Ở trường, tôi là chiếc lá xanh bên cạnh Giai Di.Hồi cấp hai, có một anh chàng khá điển trai và rất tốt với tôi. Mọi người đều nói cậu ấy thích tôi. Tôi cũng có chút vui vẻ. Sau này tôi mới biết cậu ấy tiếp cận tôi vì Gia Di.Nếu như Gia Di thích Thẩm Đông Dã, tôi sẽ không bao giờ thừa nhận tâm ý của mình.Gia Di ôm chặt eo tôi, nói năng hùng hồn:“Tớ không thích mẫu người như cậu ta, cậu ta có gì tốt đâu chứ.”Trái tim tôi đang lơ lững bỗng chùng xuống, đỏ mặt khẽ phản bác:“Cậu ấy có chỗ nào không tốt chứ? Thành tích tốt, đ-á-nh bóng giỏi, hát cũng hay.Gia Di bịt tai lại:“Tớ không nghe nữa đâu, tình nhân trong mắt cậu hóa Tây Thi…”Từ ngày đó, tôi hình thành thói quen xem dự báo thời tiết. Tôi mong mưa mỗi ngày và gội đầu mỗi ngày.

Tim tôi đập rất nhanh, hô hấp dường như cũng ngừng lại.

Tôi không dám cử động, đầu óc tràn ngập những suy nghĩ vẩn vơ.

Đầu tôi có bết lắm không nhỉ?

Hôm qua tôi nên gội đầu.

Đuôi tóc tôi xơ, sờ vào có cảm giác khô không nhỉ?

Ở nhà có dầu xả sao tôi không dùng chứ?

Gia Di vẫn đang nói chuyện với tôi, thấy tôi hồi lâu không có phản ứng gì, cô ấy nhìn sang tôi, hoài nghi hỏi:

“Sao mặt cậu đỏ thế?”

Tôi vô cùng căng thẳng, khẽ nói:

“Có lẽ trong xe bí quá.”

Gia Di nhìn tôi, vỗ tay Thẩm Đông Dã:

“Bạn học Thẩm, cậu đè tóc Lâm Lâm kìa.”

Thẩm Đông Dã ngớ người, buông tay ra ngay, luôn miệng nói xin lỗi.

Tóc không bị kéo nữa.

Tim tôi cũng trống rỗng.

Đến nơi, mấy bạn nam xuống xe trước. Tôi và Gia Di đi phía sau.

Rõ ràng cậu ấy có ô nhưng cứ che chung ô với tôi, ôm eo tôi, mập mờ hỏi:

“Cậu thích Thẩm Đông Dã hả?”

Tôi hốt hoảng nhìn phía trước:

“Cậu nói bé thôi, đừng nói linh tinh.”

Gia Di cười hì hì: “Sợ gì, mưa to thế này, cậu ấy không nghe thấy đâu.”

Cậu ấy đưa tay cù eo tôi:

“Thích hay không, thích hay không, cậu còn dám giấu tớ, cậu có coi tớ là bạn nữa không?”

Tay chân tôi luống cuống cố gắng chống lại sự tấn công của cậu ấy, hỏi ngược lại:

“Thế cậu thích cậu ấy không?”

Từ bé tới lớn, ở nhà tôi là cái bóng của chị gái và em trai.

Ở trường, tôi là chiếc lá xanh bên cạnh Giai Di.

Hồi cấp hai, có một anh chàng khá điển trai và rất tốt với tôi. Mọi người đều nói cậu ấy thích tôi. Tôi cũng có chút vui vẻ. Sau này tôi mới biết cậu ấy tiếp cận tôi vì Gia Di.

Nếu như Gia Di thích Thẩm Đông Dã, tôi sẽ không bao giờ thừa nhận tâm ý của mình.

Gia Di ôm chặt eo tôi, nói năng hùng hồn:

“Tớ không thích mẫu người như cậu ta, cậu ta có gì tốt đâu chứ.”

Trái tim tôi đang lơ lững bỗng chùng xuống, đỏ mặt khẽ phản bác:

“Cậu ấy có chỗ nào không tốt chứ? Thành tích tốt, đ-á-nh bóng giỏi, hát cũng hay.

Gia Di bịt tai lại:

“Tớ không nghe nữa đâu, tình nhân trong mắt cậu hóa Tây Thi…”

Từ ngày đó, tôi hình thành thói quen xem dự báo thời tiết. Tôi mong mưa mỗi ngày và gội đầu mỗi ngày.

Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa SángTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện SủngThời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu… Tim tôi đập rất nhanh, hô hấp dường như cũng ngừng lại.Tôi không dám cử động, đầu óc tràn ngập những suy nghĩ vẩn vơ.Đầu tôi có bết lắm không nhỉ?Hôm qua tôi nên gội đầu.Đuôi tóc tôi xơ, sờ vào có cảm giác khô không nhỉ?Ở nhà có dầu xả sao tôi không dùng chứ?Gia Di vẫn đang nói chuyện với tôi, thấy tôi hồi lâu không có phản ứng gì, cô ấy nhìn sang tôi, hoài nghi hỏi:“Sao mặt cậu đỏ thế?”Tôi vô cùng căng thẳng, khẽ nói:“Có lẽ trong xe bí quá.”Gia Di nhìn tôi, vỗ tay Thẩm Đông Dã:“Bạn học Thẩm, cậu đè tóc Lâm Lâm kìa.”Thẩm Đông Dã ngớ người, buông tay ra ngay, luôn miệng nói xin lỗi.Tóc không bị kéo nữa.Tim tôi cũng trống rỗng.Đến nơi, mấy bạn nam xuống xe trước. Tôi và Gia Di đi phía sau.Rõ ràng cậu ấy có ô nhưng cứ che chung ô với tôi, ôm eo tôi, mập mờ hỏi:“Cậu thích Thẩm Đông Dã hả?”Tôi hốt hoảng nhìn phía trước:“Cậu nói bé thôi, đừng nói linh tinh.”Gia Di cười hì hì: “Sợ gì, mưa to thế này, cậu ấy không nghe thấy đâu.”Cậu ấy đưa tay cù eo tôi:“Thích hay không, thích hay không, cậu còn dám giấu tớ, cậu có coi tớ là bạn nữa không?”Tay chân tôi luống cuống cố gắng chống lại sự tấn công của cậu ấy, hỏi ngược lại:“Thế cậu thích cậu ấy không?”Từ bé tới lớn, ở nhà tôi là cái bóng của chị gái và em trai.Ở trường, tôi là chiếc lá xanh bên cạnh Giai Di.Hồi cấp hai, có một anh chàng khá điển trai và rất tốt với tôi. Mọi người đều nói cậu ấy thích tôi. Tôi cũng có chút vui vẻ. Sau này tôi mới biết cậu ấy tiếp cận tôi vì Gia Di.Nếu như Gia Di thích Thẩm Đông Dã, tôi sẽ không bao giờ thừa nhận tâm ý của mình.Gia Di ôm chặt eo tôi, nói năng hùng hồn:“Tớ không thích mẫu người như cậu ta, cậu ta có gì tốt đâu chứ.”Trái tim tôi đang lơ lững bỗng chùng xuống, đỏ mặt khẽ phản bác:“Cậu ấy có chỗ nào không tốt chứ? Thành tích tốt, đ-á-nh bóng giỏi, hát cũng hay.Gia Di bịt tai lại:“Tớ không nghe nữa đâu, tình nhân trong mắt cậu hóa Tây Thi…”Từ ngày đó, tôi hình thành thói quen xem dự báo thời tiết. Tôi mong mưa mỗi ngày và gội đầu mỗi ngày.

Chương 4