Thời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu…
Chương 8
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa SángTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện SủngThời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu… Trời mưa, trên xe buýt có rất nhiều người.Tôi bị chen lấn đứng lảo đảo.Thẩm Đông Dã nắm lấy tay vịn, kéo tôi nói:“Đứng đây này.”Giống như m-ẹ tôi đã làm với chị gái tôi, cậu ấy cũng dùng cơ thể của mình để chặn một khoảng trống nhỏ cho tôi.Thẩm Đông Dã xuống xe trước, cậu ấy cứ khăng khăng để ô lại cho tôi.“Tớ đây là đàn ông, chút mưa này có đáng gì.”Về đến nhà, m-ẹ tôi đang rũ mưa khỏi ô, nhìn thấy tôi, vẻ mặt hiện lên nét lúng túng, rất nhanh nói:“M-ẹ đang định đi đón con, không ngờ con đã tự về rồi.”Đầu tóc quần áo tôi đều ướt nhẹp.Bây giờ đã là cuối tháng 10, tiết trời lạnh buốt, tôi muốn đi tắm nước nóng.Bố tôi đón em trai về, lớn tiếng nói:“Con đi vệ sinh thì nhanh lên, gấu quần em trai ướt hết rồi phải tắm nước nóng.”Tôi nhớ lại lời Thẩm Đông Dã vừa nói:“Lê Lâm Lâm, không phải tớ giống ánh mặt trời, là cậu quá nhát gan, cậu nên học cách biểu đạt đi.”Tôi hít một hơi thật sâu:“Đầu tóc, quần áo con ướt hết rồi, con muốn đi tắm.”“Sức khỏe em trai con không tốt…”Tôi nói từng chữ:“Con muốn đi tắm, con sẽ tắm nhanh.”Bố m-ẹ tôi ngơ ngác, chắc không ngờ tôi sẽ phản kháng. Tôi đóng cửa phòng tắm, vặn van, nước nóng chạm vào làn da lạnh cóng của tôi, tôi rùng mình. Năm phút sau tôi mới ra ngoài, m-ẹ nhăn mặt, cau mày:“Em trai nhỏ hơn con, con cũng không biết nhường nó.”“Con cũng bé hơn chị nhưng m-ẹ cũng đâu tới đón con.”M-ẹ há miệng mấy lần, tìm lý do:“Chị con năm nay học 12.”Tôi lặng lẽ nhìn bà ấy:“Trước đây cũng chưa từng.”Hôm đó nửa đêm tôi dậy đi vệ sinh.Nghe thấy m-ẹ đang thầm thì với bố:“Lâm Lâm bây giờ có chuyện gì thế nhỉ, càng lớn càng không ngoan.”“Thôi, mặc kệ nó, chúng ta còn có Trân Trân và Thông Thông.”Nói ra tình hình cũng không thay đổi nhưng trong lòng tôi dễ chịu hơn chút.
Trời mưa, trên xe buýt có rất nhiều người.
Tôi bị chen lấn đứng lảo đảo.
Thẩm Đông Dã nắm lấy tay vịn, kéo tôi nói:
“Đứng đây này.”
Giống như m-ẹ tôi đã làm với chị gái tôi, cậu ấy cũng dùng cơ thể của mình để chặn một khoảng trống nhỏ cho tôi.
Thẩm Đông Dã xuống xe trước, cậu ấy cứ khăng khăng để ô lại cho tôi.
“Tớ đây là đàn ông, chút mưa này có đáng gì.”
Về đến nhà, m-ẹ tôi đang rũ mưa khỏi ô, nhìn thấy tôi, vẻ mặt hiện lên nét lúng túng, rất nhanh nói:
“M-ẹ đang định đi đón con, không ngờ con đã tự về rồi.”
Đầu tóc quần áo tôi đều ướt nhẹp.
Bây giờ đã là cuối tháng 10, tiết trời lạnh buốt, tôi muốn đi tắm nước nóng.
Bố tôi đón em trai về, lớn tiếng nói:
“Con đi vệ sinh thì nhanh lên, gấu quần em trai ướt hết rồi phải tắm nước nóng.”
Tôi nhớ lại lời Thẩm Đông Dã vừa nói:
“Lê Lâm Lâm, không phải tớ giống ánh mặt trời, là cậu quá nhát gan, cậu nên học cách biểu đạt đi.”
Tôi hít một hơi thật sâu:
“Đầu tóc, quần áo con ướt hết rồi, con muốn đi tắm.”
“Sức khỏe em trai con không tốt…”
Tôi nói từng chữ:
“Con muốn đi tắm, con sẽ tắm nhanh.”
Bố m-ẹ tôi ngơ ngác, chắc không ngờ tôi sẽ phản kháng. Tôi đóng cửa phòng tắm, vặn van, nước nóng chạm vào làn da lạnh cóng của tôi, tôi rùng mình. Năm phút sau tôi mới ra ngoài, m-ẹ nhăn mặt, cau mày:
“Em trai nhỏ hơn con, con cũng không biết nhường nó.”
“Con cũng bé hơn chị nhưng m-ẹ cũng đâu tới đón con.”
M-ẹ há miệng mấy lần, tìm lý do:
“Chị con năm nay học 12.”
Tôi lặng lẽ nhìn bà ấy:
“Trước đây cũng chưa từng.”
Hôm đó nửa đêm tôi dậy đi vệ sinh.
Nghe thấy m-ẹ đang thầm thì với bố:
“Lâm Lâm bây giờ có chuyện gì thế nhỉ, càng lớn càng không ngoan.”
“Thôi, mặc kệ nó, chúng ta còn có Trân Trân và Thông Thông.”
Nói ra tình hình cũng không thay đổi nhưng trong lòng tôi dễ chịu hơn chút.
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa SángTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện SủngThời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu… Trời mưa, trên xe buýt có rất nhiều người.Tôi bị chen lấn đứng lảo đảo.Thẩm Đông Dã nắm lấy tay vịn, kéo tôi nói:“Đứng đây này.”Giống như m-ẹ tôi đã làm với chị gái tôi, cậu ấy cũng dùng cơ thể của mình để chặn một khoảng trống nhỏ cho tôi.Thẩm Đông Dã xuống xe trước, cậu ấy cứ khăng khăng để ô lại cho tôi.“Tớ đây là đàn ông, chút mưa này có đáng gì.”Về đến nhà, m-ẹ tôi đang rũ mưa khỏi ô, nhìn thấy tôi, vẻ mặt hiện lên nét lúng túng, rất nhanh nói:“M-ẹ đang định đi đón con, không ngờ con đã tự về rồi.”Đầu tóc quần áo tôi đều ướt nhẹp.Bây giờ đã là cuối tháng 10, tiết trời lạnh buốt, tôi muốn đi tắm nước nóng.Bố tôi đón em trai về, lớn tiếng nói:“Con đi vệ sinh thì nhanh lên, gấu quần em trai ướt hết rồi phải tắm nước nóng.”Tôi nhớ lại lời Thẩm Đông Dã vừa nói:“Lê Lâm Lâm, không phải tớ giống ánh mặt trời, là cậu quá nhát gan, cậu nên học cách biểu đạt đi.”Tôi hít một hơi thật sâu:“Đầu tóc, quần áo con ướt hết rồi, con muốn đi tắm.”“Sức khỏe em trai con không tốt…”Tôi nói từng chữ:“Con muốn đi tắm, con sẽ tắm nhanh.”Bố m-ẹ tôi ngơ ngác, chắc không ngờ tôi sẽ phản kháng. Tôi đóng cửa phòng tắm, vặn van, nước nóng chạm vào làn da lạnh cóng của tôi, tôi rùng mình. Năm phút sau tôi mới ra ngoài, m-ẹ nhăn mặt, cau mày:“Em trai nhỏ hơn con, con cũng không biết nhường nó.”“Con cũng bé hơn chị nhưng m-ẹ cũng đâu tới đón con.”M-ẹ há miệng mấy lần, tìm lý do:“Chị con năm nay học 12.”Tôi lặng lẽ nhìn bà ấy:“Trước đây cũng chưa từng.”Hôm đó nửa đêm tôi dậy đi vệ sinh.Nghe thấy m-ẹ đang thầm thì với bố:“Lâm Lâm bây giờ có chuyện gì thế nhỉ, càng lớn càng không ngoan.”“Thôi, mặc kệ nó, chúng ta còn có Trân Trân và Thông Thông.”Nói ra tình hình cũng không thay đổi nhưng trong lòng tôi dễ chịu hơn chút.