Thời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu…
Chương 15
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa SángTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện SủngThời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu… Xe dừng ở một quán bi-a.Trai gái bên trong đều ăn mặc giống Lương Bình, trên miệng hầu như đều ngậm điếu thuốc.Tôi bị sặc khói ho khan, mà Gia Di như cá gặp nước, thậm chí còn hít một hơi điếu thuốc trên tay Lương Bình.Cô ấy phả khói trong miệng về phía tôi cười khanh khách.Trong làn khói dày đặc, rõ ràng đó là khuôn mặt giống nhau, nhưng cô ấy không còn là thiên thần tỏa sáng mà tôi biết nữa.Bạn của Lương Bình nhai kẹo cao su, hất phần tóc mái che mắt.“Em gái, em cũng là học sinh giỏi trường Nhất Trung à?”“Anh sẽ dạy em chơi bi-a!”Vừa nói, anh ta vừa đưa tay ấn vào eo tôi:“Em phải cúi xuống trước đã…”Tôi giật mình lùi lại vài bước.Cây gậy bia của Gia Di cách bàn đập lên người hắn ta:“Đi sang một bên đi, đừng động tay động chân.”Tôi như ngồi trên bàn chông, Lương Bình có lẽ nhận thấy tôi không thoải mái, sau hai hiệp, anh ta đặt gậy xuống.“Anh đưa bạn em về trước nhé.”Tôi không dám ngồi mô-tô nữa, nên đi bộ dọc bờ sông cùng Gia Di trở về.Gia Di rất kích động:“Lương Bình có đẹp trai không? Anh ấy rất giống nam chính lưu manh bước ra từ truyện tranh nhỉ?”Tôi ngập ngừng mấy giây, quyết định nói thật:“Gia Di, tớ cảm thấy cậu và anh ta không cùng một thế giới, lần này cậu thi kém cũng vì anh ta hả?”Nụ cười nơi khóe mắt dần nhạt đi:“Lâm Lâm, cậu không hiểu đâu. M-ẹ tớ ngày nào cũng ép tớ học, chỉ cần tớ không giành được hạng nhất thì trong mắt m-ẹ tớ là đồ vô dụng, rác rưởi, tớ thật sự…”Cậu ấy đưa tay che mặt, giọng điệu trở nên nghẹn ngào:“Tớ thực sự không thể chịu nổi sự kỳ vọng của bà ấy.”“Tớ cảm thấy mình nghẹt thở, Lương Bình mới có thể mang lại sự tự do và vui vẻ cho tớ.”Ngày hôm đó, chúng tôi đã không thống nhất được vấn đề này.
Xe dừng ở một quán bi-a.
Trai gái bên trong đều ăn mặc giống Lương Bình, trên miệng hầu như đều ngậm điếu thuốc.
Tôi bị sặc khói ho khan, mà Gia Di như cá gặp nước, thậm chí còn hít một hơi điếu thuốc trên tay Lương Bình.
Cô ấy phả khói trong miệng về phía tôi cười khanh khách.
Trong làn khói dày đặc, rõ ràng đó là khuôn mặt giống nhau, nhưng cô ấy không còn là thiên thần tỏa sáng mà tôi biết nữa.
Bạn của Lương Bình nhai kẹo cao su, hất phần tóc mái che mắt.
“Em gái, em cũng là học sinh giỏi trường Nhất Trung à?”
“Anh sẽ dạy em chơi bi-a!”
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay ấn vào eo tôi:
“Em phải cúi xuống trước đã…”
Tôi giật mình lùi lại vài bước.
Cây gậy bia của Gia Di cách bàn đập lên người hắn ta:
“Đi sang một bên đi, đừng động tay động chân.”
Tôi như ngồi trên bàn chông, Lương Bình có lẽ nhận thấy tôi không thoải mái, sau hai hiệp, anh ta đặt gậy xuống.
“Anh đưa bạn em về trước nhé.”
Tôi không dám ngồi mô-tô nữa, nên đi bộ dọc bờ sông cùng Gia Di trở về.
Gia Di rất kích động:
“Lương Bình có đẹp trai không? Anh ấy rất giống nam chính lưu manh bước ra từ truyện tranh nhỉ?”
Tôi ngập ngừng mấy giây, quyết định nói thật:
“Gia Di, tớ cảm thấy cậu và anh ta không cùng một thế giới, lần này cậu thi kém cũng vì anh ta hả?”
Nụ cười nơi khóe mắt dần nhạt đi:
“Lâm Lâm, cậu không hiểu đâu. M-ẹ tớ ngày nào cũng ép tớ học, chỉ cần tớ không giành được hạng nhất thì trong mắt m-ẹ tớ là đồ vô dụng, rác rưởi, tớ thật sự…”
Cậu ấy đưa tay che mặt, giọng điệu trở nên nghẹn ngào:
“Tớ thực sự không thể chịu nổi sự kỳ vọng của bà ấy.”
“Tớ cảm thấy mình nghẹt thở, Lương Bình mới có thể mang lại sự tự do và vui vẻ cho tớ.”
Ngày hôm đó, chúng tôi đã không thống nhất được vấn đề này.
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa SángTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện SủngThời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu… Xe dừng ở một quán bi-a.Trai gái bên trong đều ăn mặc giống Lương Bình, trên miệng hầu như đều ngậm điếu thuốc.Tôi bị sặc khói ho khan, mà Gia Di như cá gặp nước, thậm chí còn hít một hơi điếu thuốc trên tay Lương Bình.Cô ấy phả khói trong miệng về phía tôi cười khanh khách.Trong làn khói dày đặc, rõ ràng đó là khuôn mặt giống nhau, nhưng cô ấy không còn là thiên thần tỏa sáng mà tôi biết nữa.Bạn của Lương Bình nhai kẹo cao su, hất phần tóc mái che mắt.“Em gái, em cũng là học sinh giỏi trường Nhất Trung à?”“Anh sẽ dạy em chơi bi-a!”Vừa nói, anh ta vừa đưa tay ấn vào eo tôi:“Em phải cúi xuống trước đã…”Tôi giật mình lùi lại vài bước.Cây gậy bia của Gia Di cách bàn đập lên người hắn ta:“Đi sang một bên đi, đừng động tay động chân.”Tôi như ngồi trên bàn chông, Lương Bình có lẽ nhận thấy tôi không thoải mái, sau hai hiệp, anh ta đặt gậy xuống.“Anh đưa bạn em về trước nhé.”Tôi không dám ngồi mô-tô nữa, nên đi bộ dọc bờ sông cùng Gia Di trở về.Gia Di rất kích động:“Lương Bình có đẹp trai không? Anh ấy rất giống nam chính lưu manh bước ra từ truyện tranh nhỉ?”Tôi ngập ngừng mấy giây, quyết định nói thật:“Gia Di, tớ cảm thấy cậu và anh ta không cùng một thế giới, lần này cậu thi kém cũng vì anh ta hả?”Nụ cười nơi khóe mắt dần nhạt đi:“Lâm Lâm, cậu không hiểu đâu. M-ẹ tớ ngày nào cũng ép tớ học, chỉ cần tớ không giành được hạng nhất thì trong mắt m-ẹ tớ là đồ vô dụng, rác rưởi, tớ thật sự…”Cậu ấy đưa tay che mặt, giọng điệu trở nên nghẹn ngào:“Tớ thực sự không thể chịu nổi sự kỳ vọng của bà ấy.”“Tớ cảm thấy mình nghẹt thở, Lương Bình mới có thể mang lại sự tự do và vui vẻ cho tớ.”Ngày hôm đó, chúng tôi đã không thống nhất được vấn đề này.