Tác giả:

Thời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu…

Chương 24

Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa SángTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện SủngThời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu… Mỗi ngày tôi mang cho cậu ấy hai cái bánh bao nhân thịt, một cái bánh bao chay và một túi sữa đậu nành.Có đôi lúc cậu ấy chậm chạp nhận ra:“Tiền lần trước tớ đưa cậu đã hết rồi sao?Cậu ấy móc 20 tệ trong túi ra đưa cho tôi:“Của tuần sau đây!”Trương Siêu mắng cậu ấy:“Sao da mặt cậu dày thế, cậu cũng không thèm hỏi cậu ấy có tự nguyện không.”Thẩm Đông Dã cười tủm tỉm nhìn tôi:“Mang bữa sáng cho anh trai là vinh hạnh của cậu ấy, phải tự chuyện chứ, đúng không?”Tôi không chịu nổi nụ cười của cậu ấy.Trái tim tôi đang loạn nhịp.Nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ:“Bởi vì cậu luôn giảng bài cho tớ.”Trương Siêu bất mãn:“Tớ cũng giảng bài cho cậu.”“Thế cậu muốn tớ đưa bữa sáng cho không?”“Bỏ đi, tớ không thêm việc cho cậu đâu.”Một ngày nọ, sau khi đổi chỗ bạn nữ Tinh Tinh ngồi phía sau tôi đột nhiên khẽ hỏi tôi:“Lê Lâm Lâm, tớ có thể hỏi cậu bài này được không?”Tôi rất ngạc nhiên:“Cậu hỏi tớ?”Gương mặt Tinh Tinh ửng đỏ ngay lập tức:“Cậu, nếu cậu không có thời gian cũng không sao.”Lúc này, tôi nhìn thấy bản thân của mình trước đây trên khuôn mặt cô ấy.Căng thẳng, rụt rè, sợ bị từ chối.Tôi cười:“Tớ có thời gian, tớ chỉ đang suy nghĩ thôi, thành tích của tới không tốt, tôi sợ không trả lời được câu hỏi của cậu thôi.”Tinh Tinh vội vàng nói:“Sao có thể được? Giữa kỳ này cậu đã lọt vào top 10 của lớp và top 100 của khối, đã rất tốt rồi.”Có lẽ vì tôi đã từng là là học sinh kém, nên lúc giảng bài càng kiên nhẫn hơn và dụng tâm hơn.Từ đó về sau, Tinh Tinh rất thích hỏi bài tôi.Không chỉ có cậu ấy, còn có nhiều bạn học khác.Thời cấp 3, trong mắt mọi người bao giờ cũng thấy học sinh giỏi.Nhưng cũng có những bạn học có thành tích bình thường, cũng luôn cố gắng chăm chỉ.Họ không thể leo lên đỉnh núi, có lẽ vì chưa đủ tài năng, hoặc có lẽ vì chưa tìm được phương pháp học tập.

Mỗi ngày tôi mang cho cậu ấy hai cái bánh bao nhân thịt, một cái bánh bao chay và một túi sữa đậu nành.

Có đôi lúc cậu ấy chậm chạp nhận ra:

“Tiền lần trước tớ đưa cậu đã hết rồi sao?

Cậu ấy móc 20 tệ trong túi ra đưa cho tôi:

“Của tuần sau đây!”

Trương Siêu mắng cậu ấy:

“Sao da mặt cậu dày thế, cậu cũng không thèm hỏi cậu ấy có tự nguyện không.”

Thẩm Đông Dã cười tủm tỉm nhìn tôi:

“Mang bữa sáng cho anh trai là vinh hạnh của cậu ấy, phải tự chuyện chứ, đúng không?”

Tôi không chịu nổi nụ cười của cậu ấy.

Trái tim tôi đang loạn nhịp.

Nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ:

“Bởi vì cậu luôn giảng bài cho tớ.”

Trương Siêu bất mãn:

“Tớ cũng giảng bài cho cậu.”

“Thế cậu muốn tớ đưa bữa sáng cho không?”

“Bỏ đi, tớ không thêm việc cho cậu đâu.”

Một ngày nọ, sau khi đổi chỗ bạn nữ Tinh Tinh ngồi phía sau tôi đột nhiên khẽ hỏi tôi:

“Lê Lâm Lâm, tớ có thể hỏi cậu bài này được không?”

Tôi rất ngạc nhiên:

“Cậu hỏi tớ?”

Gương mặt Tinh Tinh ửng đỏ ngay lập tức:

“Cậu, nếu cậu không có thời gian cũng không sao.”

Lúc này, tôi nhìn thấy bản thân của mình trước đây trên khuôn mặt cô ấy.

Căng thẳng, rụt rè, sợ bị từ chối.

Tôi cười:

“Tớ có thời gian, tớ chỉ đang suy nghĩ thôi, thành tích của tới không tốt, tôi sợ không trả lời được câu hỏi của cậu thôi.”

Tinh Tinh vội vàng nói:

“Sao có thể được? Giữa kỳ này cậu đã lọt vào top 10 của lớp và top 100 của khối, đã rất tốt rồi.”

Có lẽ vì tôi đã từng là là học sinh kém, nên lúc giảng bài càng kiên nhẫn hơn và dụng tâm hơn.

Từ đó về sau, Tinh Tinh rất thích hỏi bài tôi.

Không chỉ có cậu ấy, còn có nhiều bạn học khác.

Thời cấp 3, trong mắt mọi người bao giờ cũng thấy học sinh giỏi.

Nhưng cũng có những bạn học có thành tích bình thường, cũng luôn cố gắng chăm chỉ.

Họ không thể leo lên đỉnh núi, có lẽ vì chưa đủ tài năng, hoặc có lẽ vì chưa tìm được phương pháp học tập.

Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa SángTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện SủngThời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu… Mỗi ngày tôi mang cho cậu ấy hai cái bánh bao nhân thịt, một cái bánh bao chay và một túi sữa đậu nành.Có đôi lúc cậu ấy chậm chạp nhận ra:“Tiền lần trước tớ đưa cậu đã hết rồi sao?Cậu ấy móc 20 tệ trong túi ra đưa cho tôi:“Của tuần sau đây!”Trương Siêu mắng cậu ấy:“Sao da mặt cậu dày thế, cậu cũng không thèm hỏi cậu ấy có tự nguyện không.”Thẩm Đông Dã cười tủm tỉm nhìn tôi:“Mang bữa sáng cho anh trai là vinh hạnh của cậu ấy, phải tự chuyện chứ, đúng không?”Tôi không chịu nổi nụ cười của cậu ấy.Trái tim tôi đang loạn nhịp.Nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ:“Bởi vì cậu luôn giảng bài cho tớ.”Trương Siêu bất mãn:“Tớ cũng giảng bài cho cậu.”“Thế cậu muốn tớ đưa bữa sáng cho không?”“Bỏ đi, tớ không thêm việc cho cậu đâu.”Một ngày nọ, sau khi đổi chỗ bạn nữ Tinh Tinh ngồi phía sau tôi đột nhiên khẽ hỏi tôi:“Lê Lâm Lâm, tớ có thể hỏi cậu bài này được không?”Tôi rất ngạc nhiên:“Cậu hỏi tớ?”Gương mặt Tinh Tinh ửng đỏ ngay lập tức:“Cậu, nếu cậu không có thời gian cũng không sao.”Lúc này, tôi nhìn thấy bản thân của mình trước đây trên khuôn mặt cô ấy.Căng thẳng, rụt rè, sợ bị từ chối.Tôi cười:“Tớ có thời gian, tớ chỉ đang suy nghĩ thôi, thành tích của tới không tốt, tôi sợ không trả lời được câu hỏi của cậu thôi.”Tinh Tinh vội vàng nói:“Sao có thể được? Giữa kỳ này cậu đã lọt vào top 10 của lớp và top 100 của khối, đã rất tốt rồi.”Có lẽ vì tôi đã từng là là học sinh kém, nên lúc giảng bài càng kiên nhẫn hơn và dụng tâm hơn.Từ đó về sau, Tinh Tinh rất thích hỏi bài tôi.Không chỉ có cậu ấy, còn có nhiều bạn học khác.Thời cấp 3, trong mắt mọi người bao giờ cũng thấy học sinh giỏi.Nhưng cũng có những bạn học có thành tích bình thường, cũng luôn cố gắng chăm chỉ.Họ không thể leo lên đỉnh núi, có lẽ vì chưa đủ tài năng, hoặc có lẽ vì chưa tìm được phương pháp học tập.

Chương 24