Diệp Thanh Huyền vừa hạ triều liền vội vã đến biệt viện, chưa kịp thay quan phục, tà áo bị mưa vấy thành những vệt đậm nhạt. Gã bước vào viện hỏi: "Phu nhân thế nào, có sợ hãi khóc lóc không?" Bà lão cúi người đáp: "Bẩm đại nhân, phu nhân đang nghỉ ngơi trong phòng, không hề khóc lóc." Diệp Thanh Huyền gật đầu bước vào nhà, thấy Quý Ương nhìn gã không chút bất ngờ, gã cũng như không có chuyện gì xảy ra, giọng nhẹ nhàng: "Biểu muội." Quý Ương đứng bên cửa sổ, mây đen che khuất ánh sáng, khuôn mặt tiều tụy của nàng trong ánh sáng lờ mờ trông có phần không thực. Diệp Thanh Huyền nhíu mày, lo lắng: "Ngày mai ta sẽ cho thái y đến khám bệnh cho nàng, sức khỏe nàng cần được chăm sóc tốt." Quý Ương mở miệng, giọng yếu ớt: "Không biết Diệp đại nhân đưa ta đến đây là vì chuyện gì." Diệp Thanh Huyền nhìn vào búi tóc của nàng một lúc, chậm rãi tiến tới, rút chiếc trâm cài ra, để mái tóc đen buông xuống. "Chúng ta còn chưa thành hôn, sao nàng lại búi tóc lên." Diệp Thanh Huyền chơi đùa với chiếc…
Chương 239
Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi ĐôngTác giả: Chi ĐôngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDiệp Thanh Huyền vừa hạ triều liền vội vã đến biệt viện, chưa kịp thay quan phục, tà áo bị mưa vấy thành những vệt đậm nhạt. Gã bước vào viện hỏi: "Phu nhân thế nào, có sợ hãi khóc lóc không?" Bà lão cúi người đáp: "Bẩm đại nhân, phu nhân đang nghỉ ngơi trong phòng, không hề khóc lóc." Diệp Thanh Huyền gật đầu bước vào nhà, thấy Quý Ương nhìn gã không chút bất ngờ, gã cũng như không có chuyện gì xảy ra, giọng nhẹ nhàng: "Biểu muội." Quý Ương đứng bên cửa sổ, mây đen che khuất ánh sáng, khuôn mặt tiều tụy của nàng trong ánh sáng lờ mờ trông có phần không thực. Diệp Thanh Huyền nhíu mày, lo lắng: "Ngày mai ta sẽ cho thái y đến khám bệnh cho nàng, sức khỏe nàng cần được chăm sóc tốt." Quý Ương mở miệng, giọng yếu ớt: "Không biết Diệp đại nhân đưa ta đến đây là vì chuyện gì." Diệp Thanh Huyền nhìn vào búi tóc của nàng một lúc, chậm rãi tiến tới, rút chiếc trâm cài ra, để mái tóc đen buông xuống. "Chúng ta còn chưa thành hôn, sao nàng lại búi tóc lên." Diệp Thanh Huyền chơi đùa với chiếc… Cuộn tranh được mở ra, Sở Hằng Nga không mất kiểm soát mà hét lên, nhưng tay nàng đang che miệng đã nắm chặt đến mức mất cả màu máu.Nàng ngẩn ngơ chớp mắt, trong bức tranh là hình ảnh của nàng, mặc một bộ y phục cưới màu đỏ tươi, phía sau là điện Thái Hòa nguy nga tráng lệ, màu vàng sáng chói và màu đỏ đậm giao hòa, tạo nên sự trang nghiêm của một buổi lễ xuất giá của công chúa.Quý Ương nhìn bức tranh trong lòng không khỏi kinh ngạc, Phó Đạm mặc dù tài nghệ vẽ tranh xuất sắc, nhưng có thể vẽ ra một cảnh tượng chưa từng thấy mà lại sống động như thế này, nàng nghĩ hẳn hắn đã phải hình dung cảnh tượng này vô số lần trong đầu.Qua bức tranh, nàng như đã thấy được cảnh tượng của ngày đại hôn, công chúa xuất giá, đúng là phải có sự huy hoàng như vậy.Quý Ương mỉm cười nhẹ nhàng: ‘‘Đây là do Ngũ Vương tử nhờ biểu ca của muội mang đến cho muội.”~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~Sở Hằng Nga làm sao có thể không nhận ra bức tranh này là của ai vẽ, lòng nàng rối bời, Phó Đạm… Ngũ Vương tử…Quý Ương chỉ tay vào dòng chữ đề tự: ‘‘Muội nhìn ở đây xem.”Lúc này Sở Hằng Nga mới chú ý đến dòng chữ nhỏ ở phía dưới bức tranh, không phải là những lời lẽ tình cảm tinh tế, mà chỉ đơn giản là một câu: “Thỉnh công chúa thứ tội.”Bức tranh vô cùng tinh tế sống động, nhưng năm chữ này lại quá đơn giản. Dường như hắn muốn nói rằng tất cả những gì hắn muốn chỉ là được nàng tha thứ.Quý Ương liếc thấy vai Sở Hằng Nga đang run lên, nhìn sang thì mới phát hiện nàng không phải đang khóc, mà là đang tức giận.Má Sở Hằng Nga đỏ ửng, n.g.ự.c phập phồng, giận đến mức mắt cũng đỏ hoe, tay nàng chỉ thẳng vào bức tranh: ‘‘Bản công chúa đau khổ bao nhiêu lần, khóc bao nhiêu lần, hắn chỉ nói một câu xin lỗi là xong sao?”Quý Ương: “…Hằng Nga.”Nàng hôm nay còn thừa nhận tình cảm dành cho Phó Đạm trước mặt sứ thần, thậm chí còn có ý định lui hôn… Nếu chuyện này đến tai Phó Đạm, không biết hắn sẽ vui mừng thế nào.Nghĩ đến việc Sở Hằng Nga cùng Bùi Tri Diễn liên kết lừa dối mình, Sở Hằng Nga cười một cách kỳ lạ: ‘‘Chuyện này không dễ dàng như thế đâu.”“Dám lừa bản công chúa, hừ, chờ c.h.ế.t đi.”Quý Ương bị lời nói của nàng dọa sợ: ‘‘Muội đừng làm loạn.”“Không đâu.” Sở Hằng Nga nói rồi không biết từ đâu lấy ra một con d.a.o găm, cầm trong tay mà ngắm nghía.Quý Ương chỉ cảm thấy đầu óc như vang lên một tiếng ù: ‘‘Hằng Nga, Phó Đạm giờ là Ngũ Vương tử Nguyệt Đài, điều này liên quan đến quốc gia hai nước đấy.”Sở Hằng Nga ngây ngô nhìn nàng: ‘‘Biểu tẩu nói gì vậy, tất nhiên là ta biết rồi.”Người họa sĩ nhỏ nhoi đã trở thành Ngũ Vương tử của Nguyệt Đài, cho nên hắn mới dám bắt nạt nàng như thế, để nàng phải đau lòng… Sở Hằng Nga trong lòng lại ghi nhớ thêm một điều.Quý Ương nhìn dáng vẻ này của nàng, càng thấy lo lắng hơn.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-85.html.]Sở Hằng Nga thúc giục nàng trở về: ‘‘Trời đã tối rồi, biểu tẩu về phủ đi.”Quý Ương bị nàng đẩy ra ngoài, nhưng vẫn không yên tâm, căn dặn: “Muội nhất định phải bình tĩnh.”Sở Hằng Nga liên tục gật đầu đồng ý: ‘‘Tẩu cứ yên tâm.”Quý Ương dặn dò thêm vài câu rồi mới bước qua ngưỡng cửa, trước khi rời đi nàng quay đầu nhìn lại, thấy Sở Hằng Nga đã rút d.a.o ra, lưỡi d.a.o phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.Nàng còn lật qua lật lại xem xét, dáng vẻ như đang suy nghĩ từ đâu mà ra tay thì tốt.Quý Ương nhìn mà lạnh cả lòng, Sở Hằng Nga quay đầu lại nở nụ cười rạng rỡ: ‘‘Đúng rồi, biểu tẩu giúp ta nhắn với biểu ca, ta nhất định sẽ an tâm chờ ngày xuất giá, tuyệt đối không làm loạn nữa.”Quý Ương mím môi gật đầu, rồi bước ra ngoài.Bùi Tri Diễn đã đứng đợi bên ngoài Cung Tuế An, bên cạnh là một thái giám cầm đèn cho hắn.Thấy Quý Ương bước ra, hắn tự nhiên đưa tay ra, đợi đến khi Quý Ương đặt tay vào lòng bàn tay hắn, mới hỏi: “Thế nào rồi?”Quý Ương lo lắng nhíu mày: ‘‘Muội ấy không còn làm loạn đòi không cưới nữa, nhưng nhìn dáng vẻ nàng vẫn còn uất ức, e là sẽ gây chuyện.”Bùi Tri Diễn nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve: ‘‘Nói ta nghe xem nào.”Hai người cùng nhau đi ra khỏi cung, Quý Ương chậm rãi kể lại mọi chuyện cho hắn nghe.Nhìn thấy nàng chau mày, ánh mắt đầy lo lắng, Bùi Tri Diễn mỉm cười an ủi: “Chỉ là trò đùa của trẻ con thôi, không thể gây sóng gió gì được.”Quý Ương nghe hắn nói nhẹ nhàng như vậy, không khỏi lo lắng: “Nhưng chuyện này không thể coi thường khi nàng đã cầm d.a.o trong tay.”Bùi Tri Diễn khẽ nhếch môi, không tỏ ra lo lắng: ‘‘Nàng thì hiền lành, tất nhiên sẽ không làm vậy, còn Sở Hằng Nga... không lạ gì.”Hắn nói một cách chắc chắn, nhưng Quý Ương vẫn không yên tâm, tiếp tục hỏi: “Thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?”Bùi Tri Diễn gật đầu: ‘‘Ta đã bao giờ lừa nàng chưa?”Quý Ương ngẩng đầu nhìn hắn: ‘‘Lần chàng giả vờ bị ám sát tính sao?”Bùi Tri Diễn sững lại, nhẹ nhàng bóp mũi nàng, tiến sát gần nàng và nở nụ cười để lộ hàm răng trắng tinh, đe dọa: “Cũng phải chừa chút thể diện cho phu quân chứ.”Thái giám cầm đèn phía trước không nhìn ngang ngó dọc, trong lòng thầm cảm thán, nhưng mặt không biểu hiện chút cảm xúc. Bùi đại nhân thương yêu phu nhân hết mực, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn dễ gần, trên triều đình hắn còn sắc bén, quyết đoán hơn.Quý Ương khẽ hừ một tiếng.Ra ngoài cả ngày, lúc này đã là nửa đêm, lại còn lo lắng cho Sở Hằng Nga suốt thời gian dài, giờ mới thư giãn được, Quý Ương bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi ĐôngTác giả: Chi ĐôngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDiệp Thanh Huyền vừa hạ triều liền vội vã đến biệt viện, chưa kịp thay quan phục, tà áo bị mưa vấy thành những vệt đậm nhạt. Gã bước vào viện hỏi: "Phu nhân thế nào, có sợ hãi khóc lóc không?" Bà lão cúi người đáp: "Bẩm đại nhân, phu nhân đang nghỉ ngơi trong phòng, không hề khóc lóc." Diệp Thanh Huyền gật đầu bước vào nhà, thấy Quý Ương nhìn gã không chút bất ngờ, gã cũng như không có chuyện gì xảy ra, giọng nhẹ nhàng: "Biểu muội." Quý Ương đứng bên cửa sổ, mây đen che khuất ánh sáng, khuôn mặt tiều tụy của nàng trong ánh sáng lờ mờ trông có phần không thực. Diệp Thanh Huyền nhíu mày, lo lắng: "Ngày mai ta sẽ cho thái y đến khám bệnh cho nàng, sức khỏe nàng cần được chăm sóc tốt." Quý Ương mở miệng, giọng yếu ớt: "Không biết Diệp đại nhân đưa ta đến đây là vì chuyện gì." Diệp Thanh Huyền nhìn vào búi tóc của nàng một lúc, chậm rãi tiến tới, rút chiếc trâm cài ra, để mái tóc đen buông xuống. "Chúng ta còn chưa thành hôn, sao nàng lại búi tóc lên." Diệp Thanh Huyền chơi đùa với chiếc… Cuộn tranh được mở ra, Sở Hằng Nga không mất kiểm soát mà hét lên, nhưng tay nàng đang che miệng đã nắm chặt đến mức mất cả màu máu.Nàng ngẩn ngơ chớp mắt, trong bức tranh là hình ảnh của nàng, mặc một bộ y phục cưới màu đỏ tươi, phía sau là điện Thái Hòa nguy nga tráng lệ, màu vàng sáng chói và màu đỏ đậm giao hòa, tạo nên sự trang nghiêm của một buổi lễ xuất giá của công chúa.Quý Ương nhìn bức tranh trong lòng không khỏi kinh ngạc, Phó Đạm mặc dù tài nghệ vẽ tranh xuất sắc, nhưng có thể vẽ ra một cảnh tượng chưa từng thấy mà lại sống động như thế này, nàng nghĩ hẳn hắn đã phải hình dung cảnh tượng này vô số lần trong đầu.Qua bức tranh, nàng như đã thấy được cảnh tượng của ngày đại hôn, công chúa xuất giá, đúng là phải có sự huy hoàng như vậy.Quý Ương mỉm cười nhẹ nhàng: ‘‘Đây là do Ngũ Vương tử nhờ biểu ca của muội mang đến cho muội.”~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~Sở Hằng Nga làm sao có thể không nhận ra bức tranh này là của ai vẽ, lòng nàng rối bời, Phó Đạm… Ngũ Vương tử…Quý Ương chỉ tay vào dòng chữ đề tự: ‘‘Muội nhìn ở đây xem.”Lúc này Sở Hằng Nga mới chú ý đến dòng chữ nhỏ ở phía dưới bức tranh, không phải là những lời lẽ tình cảm tinh tế, mà chỉ đơn giản là một câu: “Thỉnh công chúa thứ tội.”Bức tranh vô cùng tinh tế sống động, nhưng năm chữ này lại quá đơn giản. Dường như hắn muốn nói rằng tất cả những gì hắn muốn chỉ là được nàng tha thứ.Quý Ương liếc thấy vai Sở Hằng Nga đang run lên, nhìn sang thì mới phát hiện nàng không phải đang khóc, mà là đang tức giận.Má Sở Hằng Nga đỏ ửng, n.g.ự.c phập phồng, giận đến mức mắt cũng đỏ hoe, tay nàng chỉ thẳng vào bức tranh: ‘‘Bản công chúa đau khổ bao nhiêu lần, khóc bao nhiêu lần, hắn chỉ nói một câu xin lỗi là xong sao?”Quý Ương: “…Hằng Nga.”Nàng hôm nay còn thừa nhận tình cảm dành cho Phó Đạm trước mặt sứ thần, thậm chí còn có ý định lui hôn… Nếu chuyện này đến tai Phó Đạm, không biết hắn sẽ vui mừng thế nào.Nghĩ đến việc Sở Hằng Nga cùng Bùi Tri Diễn liên kết lừa dối mình, Sở Hằng Nga cười một cách kỳ lạ: ‘‘Chuyện này không dễ dàng như thế đâu.”“Dám lừa bản công chúa, hừ, chờ c.h.ế.t đi.”Quý Ương bị lời nói của nàng dọa sợ: ‘‘Muội đừng làm loạn.”“Không đâu.” Sở Hằng Nga nói rồi không biết từ đâu lấy ra một con d.a.o găm, cầm trong tay mà ngắm nghía.Quý Ương chỉ cảm thấy đầu óc như vang lên một tiếng ù: ‘‘Hằng Nga, Phó Đạm giờ là Ngũ Vương tử Nguyệt Đài, điều này liên quan đến quốc gia hai nước đấy.”Sở Hằng Nga ngây ngô nhìn nàng: ‘‘Biểu tẩu nói gì vậy, tất nhiên là ta biết rồi.”Người họa sĩ nhỏ nhoi đã trở thành Ngũ Vương tử của Nguyệt Đài, cho nên hắn mới dám bắt nạt nàng như thế, để nàng phải đau lòng… Sở Hằng Nga trong lòng lại ghi nhớ thêm một điều.Quý Ương nhìn dáng vẻ này của nàng, càng thấy lo lắng hơn.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-85.html.]Sở Hằng Nga thúc giục nàng trở về: ‘‘Trời đã tối rồi, biểu tẩu về phủ đi.”Quý Ương bị nàng đẩy ra ngoài, nhưng vẫn không yên tâm, căn dặn: “Muội nhất định phải bình tĩnh.”Sở Hằng Nga liên tục gật đầu đồng ý: ‘‘Tẩu cứ yên tâm.”Quý Ương dặn dò thêm vài câu rồi mới bước qua ngưỡng cửa, trước khi rời đi nàng quay đầu nhìn lại, thấy Sở Hằng Nga đã rút d.a.o ra, lưỡi d.a.o phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.Nàng còn lật qua lật lại xem xét, dáng vẻ như đang suy nghĩ từ đâu mà ra tay thì tốt.Quý Ương nhìn mà lạnh cả lòng, Sở Hằng Nga quay đầu lại nở nụ cười rạng rỡ: ‘‘Đúng rồi, biểu tẩu giúp ta nhắn với biểu ca, ta nhất định sẽ an tâm chờ ngày xuất giá, tuyệt đối không làm loạn nữa.”Quý Ương mím môi gật đầu, rồi bước ra ngoài.Bùi Tri Diễn đã đứng đợi bên ngoài Cung Tuế An, bên cạnh là một thái giám cầm đèn cho hắn.Thấy Quý Ương bước ra, hắn tự nhiên đưa tay ra, đợi đến khi Quý Ương đặt tay vào lòng bàn tay hắn, mới hỏi: “Thế nào rồi?”Quý Ương lo lắng nhíu mày: ‘‘Muội ấy không còn làm loạn đòi không cưới nữa, nhưng nhìn dáng vẻ nàng vẫn còn uất ức, e là sẽ gây chuyện.”Bùi Tri Diễn nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve: ‘‘Nói ta nghe xem nào.”Hai người cùng nhau đi ra khỏi cung, Quý Ương chậm rãi kể lại mọi chuyện cho hắn nghe.Nhìn thấy nàng chau mày, ánh mắt đầy lo lắng, Bùi Tri Diễn mỉm cười an ủi: “Chỉ là trò đùa của trẻ con thôi, không thể gây sóng gió gì được.”Quý Ương nghe hắn nói nhẹ nhàng như vậy, không khỏi lo lắng: “Nhưng chuyện này không thể coi thường khi nàng đã cầm d.a.o trong tay.”Bùi Tri Diễn khẽ nhếch môi, không tỏ ra lo lắng: ‘‘Nàng thì hiền lành, tất nhiên sẽ không làm vậy, còn Sở Hằng Nga... không lạ gì.”Hắn nói một cách chắc chắn, nhưng Quý Ương vẫn không yên tâm, tiếp tục hỏi: “Thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?”Bùi Tri Diễn gật đầu: ‘‘Ta đã bao giờ lừa nàng chưa?”Quý Ương ngẩng đầu nhìn hắn: ‘‘Lần chàng giả vờ bị ám sát tính sao?”Bùi Tri Diễn sững lại, nhẹ nhàng bóp mũi nàng, tiến sát gần nàng và nở nụ cười để lộ hàm răng trắng tinh, đe dọa: “Cũng phải chừa chút thể diện cho phu quân chứ.”Thái giám cầm đèn phía trước không nhìn ngang ngó dọc, trong lòng thầm cảm thán, nhưng mặt không biểu hiện chút cảm xúc. Bùi đại nhân thương yêu phu nhân hết mực, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn dễ gần, trên triều đình hắn còn sắc bén, quyết đoán hơn.Quý Ương khẽ hừ một tiếng.Ra ngoài cả ngày, lúc này đã là nửa đêm, lại còn lo lắng cho Sở Hằng Nga suốt thời gian dài, giờ mới thư giãn được, Quý Ương bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi ĐôngTác giả: Chi ĐôngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDiệp Thanh Huyền vừa hạ triều liền vội vã đến biệt viện, chưa kịp thay quan phục, tà áo bị mưa vấy thành những vệt đậm nhạt. Gã bước vào viện hỏi: "Phu nhân thế nào, có sợ hãi khóc lóc không?" Bà lão cúi người đáp: "Bẩm đại nhân, phu nhân đang nghỉ ngơi trong phòng, không hề khóc lóc." Diệp Thanh Huyền gật đầu bước vào nhà, thấy Quý Ương nhìn gã không chút bất ngờ, gã cũng như không có chuyện gì xảy ra, giọng nhẹ nhàng: "Biểu muội." Quý Ương đứng bên cửa sổ, mây đen che khuất ánh sáng, khuôn mặt tiều tụy của nàng trong ánh sáng lờ mờ trông có phần không thực. Diệp Thanh Huyền nhíu mày, lo lắng: "Ngày mai ta sẽ cho thái y đến khám bệnh cho nàng, sức khỏe nàng cần được chăm sóc tốt." Quý Ương mở miệng, giọng yếu ớt: "Không biết Diệp đại nhân đưa ta đến đây là vì chuyện gì." Diệp Thanh Huyền nhìn vào búi tóc của nàng một lúc, chậm rãi tiến tới, rút chiếc trâm cài ra, để mái tóc đen buông xuống. "Chúng ta còn chưa thành hôn, sao nàng lại búi tóc lên." Diệp Thanh Huyền chơi đùa với chiếc… Cuộn tranh được mở ra, Sở Hằng Nga không mất kiểm soát mà hét lên, nhưng tay nàng đang che miệng đã nắm chặt đến mức mất cả màu máu.Nàng ngẩn ngơ chớp mắt, trong bức tranh là hình ảnh của nàng, mặc một bộ y phục cưới màu đỏ tươi, phía sau là điện Thái Hòa nguy nga tráng lệ, màu vàng sáng chói và màu đỏ đậm giao hòa, tạo nên sự trang nghiêm của một buổi lễ xuất giá của công chúa.Quý Ương nhìn bức tranh trong lòng không khỏi kinh ngạc, Phó Đạm mặc dù tài nghệ vẽ tranh xuất sắc, nhưng có thể vẽ ra một cảnh tượng chưa từng thấy mà lại sống động như thế này, nàng nghĩ hẳn hắn đã phải hình dung cảnh tượng này vô số lần trong đầu.Qua bức tranh, nàng như đã thấy được cảnh tượng của ngày đại hôn, công chúa xuất giá, đúng là phải có sự huy hoàng như vậy.Quý Ương mỉm cười nhẹ nhàng: ‘‘Đây là do Ngũ Vương tử nhờ biểu ca của muội mang đến cho muội.”~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~Sở Hằng Nga làm sao có thể không nhận ra bức tranh này là của ai vẽ, lòng nàng rối bời, Phó Đạm… Ngũ Vương tử…Quý Ương chỉ tay vào dòng chữ đề tự: ‘‘Muội nhìn ở đây xem.”Lúc này Sở Hằng Nga mới chú ý đến dòng chữ nhỏ ở phía dưới bức tranh, không phải là những lời lẽ tình cảm tinh tế, mà chỉ đơn giản là một câu: “Thỉnh công chúa thứ tội.”Bức tranh vô cùng tinh tế sống động, nhưng năm chữ này lại quá đơn giản. Dường như hắn muốn nói rằng tất cả những gì hắn muốn chỉ là được nàng tha thứ.Quý Ương liếc thấy vai Sở Hằng Nga đang run lên, nhìn sang thì mới phát hiện nàng không phải đang khóc, mà là đang tức giận.Má Sở Hằng Nga đỏ ửng, n.g.ự.c phập phồng, giận đến mức mắt cũng đỏ hoe, tay nàng chỉ thẳng vào bức tranh: ‘‘Bản công chúa đau khổ bao nhiêu lần, khóc bao nhiêu lần, hắn chỉ nói một câu xin lỗi là xong sao?”Quý Ương: “…Hằng Nga.”Nàng hôm nay còn thừa nhận tình cảm dành cho Phó Đạm trước mặt sứ thần, thậm chí còn có ý định lui hôn… Nếu chuyện này đến tai Phó Đạm, không biết hắn sẽ vui mừng thế nào.Nghĩ đến việc Sở Hằng Nga cùng Bùi Tri Diễn liên kết lừa dối mình, Sở Hằng Nga cười một cách kỳ lạ: ‘‘Chuyện này không dễ dàng như thế đâu.”“Dám lừa bản công chúa, hừ, chờ c.h.ế.t đi.”Quý Ương bị lời nói của nàng dọa sợ: ‘‘Muội đừng làm loạn.”“Không đâu.” Sở Hằng Nga nói rồi không biết từ đâu lấy ra một con d.a.o găm, cầm trong tay mà ngắm nghía.Quý Ương chỉ cảm thấy đầu óc như vang lên một tiếng ù: ‘‘Hằng Nga, Phó Đạm giờ là Ngũ Vương tử Nguyệt Đài, điều này liên quan đến quốc gia hai nước đấy.”Sở Hằng Nga ngây ngô nhìn nàng: ‘‘Biểu tẩu nói gì vậy, tất nhiên là ta biết rồi.”Người họa sĩ nhỏ nhoi đã trở thành Ngũ Vương tử của Nguyệt Đài, cho nên hắn mới dám bắt nạt nàng như thế, để nàng phải đau lòng… Sở Hằng Nga trong lòng lại ghi nhớ thêm một điều.Quý Ương nhìn dáng vẻ này của nàng, càng thấy lo lắng hơn.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-85.html.]Sở Hằng Nga thúc giục nàng trở về: ‘‘Trời đã tối rồi, biểu tẩu về phủ đi.”Quý Ương bị nàng đẩy ra ngoài, nhưng vẫn không yên tâm, căn dặn: “Muội nhất định phải bình tĩnh.”Sở Hằng Nga liên tục gật đầu đồng ý: ‘‘Tẩu cứ yên tâm.”Quý Ương dặn dò thêm vài câu rồi mới bước qua ngưỡng cửa, trước khi rời đi nàng quay đầu nhìn lại, thấy Sở Hằng Nga đã rút d.a.o ra, lưỡi d.a.o phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.Nàng còn lật qua lật lại xem xét, dáng vẻ như đang suy nghĩ từ đâu mà ra tay thì tốt.Quý Ương nhìn mà lạnh cả lòng, Sở Hằng Nga quay đầu lại nở nụ cười rạng rỡ: ‘‘Đúng rồi, biểu tẩu giúp ta nhắn với biểu ca, ta nhất định sẽ an tâm chờ ngày xuất giá, tuyệt đối không làm loạn nữa.”Quý Ương mím môi gật đầu, rồi bước ra ngoài.Bùi Tri Diễn đã đứng đợi bên ngoài Cung Tuế An, bên cạnh là một thái giám cầm đèn cho hắn.Thấy Quý Ương bước ra, hắn tự nhiên đưa tay ra, đợi đến khi Quý Ương đặt tay vào lòng bàn tay hắn, mới hỏi: “Thế nào rồi?”Quý Ương lo lắng nhíu mày: ‘‘Muội ấy không còn làm loạn đòi không cưới nữa, nhưng nhìn dáng vẻ nàng vẫn còn uất ức, e là sẽ gây chuyện.”Bùi Tri Diễn nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve: ‘‘Nói ta nghe xem nào.”Hai người cùng nhau đi ra khỏi cung, Quý Ương chậm rãi kể lại mọi chuyện cho hắn nghe.Nhìn thấy nàng chau mày, ánh mắt đầy lo lắng, Bùi Tri Diễn mỉm cười an ủi: “Chỉ là trò đùa của trẻ con thôi, không thể gây sóng gió gì được.”Quý Ương nghe hắn nói nhẹ nhàng như vậy, không khỏi lo lắng: “Nhưng chuyện này không thể coi thường khi nàng đã cầm d.a.o trong tay.”Bùi Tri Diễn khẽ nhếch môi, không tỏ ra lo lắng: ‘‘Nàng thì hiền lành, tất nhiên sẽ không làm vậy, còn Sở Hằng Nga... không lạ gì.”Hắn nói một cách chắc chắn, nhưng Quý Ương vẫn không yên tâm, tiếp tục hỏi: “Thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?”Bùi Tri Diễn gật đầu: ‘‘Ta đã bao giờ lừa nàng chưa?”Quý Ương ngẩng đầu nhìn hắn: ‘‘Lần chàng giả vờ bị ám sát tính sao?”Bùi Tri Diễn sững lại, nhẹ nhàng bóp mũi nàng, tiến sát gần nàng và nở nụ cười để lộ hàm răng trắng tinh, đe dọa: “Cũng phải chừa chút thể diện cho phu quân chứ.”Thái giám cầm đèn phía trước không nhìn ngang ngó dọc, trong lòng thầm cảm thán, nhưng mặt không biểu hiện chút cảm xúc. Bùi đại nhân thương yêu phu nhân hết mực, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn dễ gần, trên triều đình hắn còn sắc bén, quyết đoán hơn.Quý Ương khẽ hừ một tiếng.Ra ngoài cả ngày, lúc này đã là nửa đêm, lại còn lo lắng cho Sở Hằng Nga suốt thời gian dài, giờ mới thư giãn được, Quý Ương bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.