Lúc Vệ Sách đến hủy hôn, ta đang may áo cưới. Tay phải vừa bị kim đâm vào, máu chảy ra, Vệ Sách lại không nhìn thấy một cái. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, mở miệng ra là lời chất vấn: “Nghe Doãn Sở nói, cô đuổi tỳ nữ bên cạnh muội ấy ra khỏi phủ rồi?” Doãn Sở là thứ muội của ta. Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân không cưới người khác nữa, chuyện quản lý gia đình rơi lên người ta. Ta gật đầu: “Tỳ nữ đó năm lần bảy lượt trộm đồ trong phủ, thậm chí còn hạ…” Ta còn chưa nói hết lời thì đã bị Vệ Sách hung hăng cắt ngang. “Phụ thân nàng ta bệnh, trộm đồ chỉ vì muốn gom tiền chữa bệnh cho phụ thân thôi.” “Cô đuổi nàng ta đi chẳng khác nào chặt đường kiếm sống của cả nhà nàng ta.” Hắn nhíu mày nhìn ta, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu: “Thịnh Vu, từ khi nào mà cô đã trở nên tàn nhẫn như vậy?” Ta muốn nói rõ nguyên nhân thì tiếng kêu sợ hãi của thứ muội chợt vang lên vào lúc này. Vệ Sách không hề suy nghĩ, xoay người bước ra khỏi cửa. Thứ muội ngã ngồi ở cửa ra vào, trên cánh tay có một đường vết…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...