Tác giả:

“Nàng cười hỏi thế gian này có nỗi khổ ly biệt chăng?”   “Nói không hết nỗi lòng bạc tình của kẻ phụ tình.”   “Mong không phải mãi nhớ thương nhau...”   Giọng nữ dịu dàng, mang âm hưởng của vùng Ngô, cất lên bên đình viện. Tiếng tỳ bà quyện cùng lời ca, đan xen với nỗi buồn của người thiếu nữ chốn khuê phòng, tựa như rượu mạnh làm say lòng người, tưới vào tim gan khiến nỗi sầu thêm nặng nề.   “Hồ ly tinh từ nơi quê mùa còn dám nghe đàn ca này sao, thật là mặt dày không biết xấu hổ!”   Bên ngoài ngõ nhỏ, một chiếc xe ngựa dừng lại, chỉ cách tường với tiếng ca bi thương ấy.   Một nữ tử từ xe bước xuống, miệng nói đầy bực dọc, tay xoắn lấy chiếc khăn. Nàng mặc y phục mùa xuân màu trà, tóc búi gọn kiểu dáng thanh lịch, đường nét khuôn mặt sắc sảo, vừa nhìn đã biết là người khó tính, không dễ đối phó.   Nàng bực bội liếc về phía bức tường cao của biệt viện, trong lòng ngột ngạt nhưng không tiện bộc phát, đành buông lời phàn nàn, như muốn trút giận.   Trong viện, tiếng đàn vẫn ngân vang, âm…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...