* “Mỗi lần mặt trời lặn rồi mọc Là cái chết và sự sống luân phiên Nối tiếp của tuyệt vọng hoặc hy vọng Huyền thoại của quá khứ và tương lai.” (Ám Hà) * Khi Dương Thanh Hà đến Hoài Thành* thì trời đã chạng vạng. *Thuộc thành phố Hoài An, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Bầu trời xám xịt, mây mù giăng kín lối, có gió Tây thổi lồng lộng. Dù trời sắp mưa nhưng cũng không cảm thấy mát mẻ, cơn gió ập vào người như mạng nhện quấn quanh thân, bức bối và ngột ngạt. Trước khi trời đổ mưa, Dương Thanh Hà lần mò tìm khách sạn đã đặt nằm gần trung tâm thành phố, vị trí đắc địa rất dễ tìm. Lúc làm thủ tục nhận phòng, cô liếc nhìn đồng hồ ở sảnh, bảy giờ sáng theo giờ Mỹ. Quả nhiên, giây tiếp theo điện thoại đổ chuông, trên màn hình hiện hai chữ to – Thôi Bình. Dương Thanh Hà cầm thẻ phòng và kéo hành lý lên tầng nhưng không bắt máy. Cuộc gọi nhỡ vẫn ở con số ‘1’ và không có chuyển động nào khác. Phòng 1702 nằm trên tầng cao nhất của khách sạn. Một mùi hương kỳ lạ phả vào mặt ngay khi cô vừa mở cửa,…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...