Tác giả:

Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…

Chương 97

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Không phải buông lời dọa nạt, cô nói được thì làm được, cầm túi rời đi."Đừng—"Chu Trì nhào lên, túm góc váy của Thẩm Loan."Nói không?""... Nói!"Thẩm Loan đưa chân, ngồi vào bên cạnh anh ấy, bày ra tư thế kiên nhẫn lắngnghe.Chu Trì thu tay lại, vẻ mặt ngập ngừng: "Đám côn đồ kia hợp lại bỏ thuốc mộtcô gái nhỏ bị tôi đúng lúc bắt được, chuyện không thành, đã liên tục hai tuần tớiquán bar bới lông tìm vết, nhưng mà hôm nay là lần đầu tiên ra tay.""Quán bar?" Thẩm Loan bắt được tin tức quan trọng, giữa mày hơi nhíu lại."Ừ.""Đây là cái mà cậu gọi là công việc mới?"Chu Trì rầu rĩ gật đầu.Thẩm Loan nhìn anh ấy một cái: "Quán nào?""Đêm Paris.""Làm vịt?"(Vịt: trai bao)Hai má Chu Trì đỏ lên, ho khan lên tiếng: "Cậu cậu cậu... Đừng nói bậy! Tôi chỉrửa chén dĩa! Không, không làm mấy việc kia!""À, muốn tôi khen cậu giữ mình trong sạch sao?""...Cái này thì không cần."Thẩm Loan đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ánh mắt nhìn phương xa, không ngờvòng đi vòng lại vẫn liên quan đến "Đêm Paris". Kiếp trước, cô ở bên trong làmtiếp rượu, kiếp này, đổi lại Chu Trì làm nhân viên tạp vụ.Có lẽ, đây là chỗ thần kỳ của vận mệnh, nhè nhẹ từng đợt từng đợt xảy ra ràngbuộc, từng vụ từng việc đều tương tự."Nghỉ đi," Thẩm Loan thản nhiên mở miệng, ánh mắt nghiêm túc: "Công việcnhư vậy không hợp với cậu."Mắt Chu Trì lộ ra ngượng nghịu."Sao thế, không nỡ?""Chọc phải đám bụi đời nhỏ kia, tôi cũng muốn nghỉ, nhưng lúc trước ký hợpđồng, phải làm hơn nửa năm mới được, nếu không phải bồi thường tiền vi phạmhợp đồng.""Bao nhiêu?"Chu Trì vươn hai ngón tay: "Hai, trăm ngàn.""...""Cậu muốn cứ mắng chửi đi."Thẩm Loan cười lạnh hai tiếng: "Cậu có phải thằng ngốc không? Loại hợp đồngkhông bình đẳng này cũng dám ký?! Có lẽ nửa năm tiền lương của cậu cộng lạicũng không đủ hai mươi vạn!"Chu Trì bị mắng cho ỉu xìu, hoàn toàn không tức giận: "Lúc ấy tôi không nghĩnhiều như vậy... Lúc này làm sao bây giờ?"Thẩm Loan im lặng một lát: "Chuyện này cứ tạm để xuống trước, ngày maicùng tôi đi Bắc Hải. Đây là vé máy bay.""Đi Bắc Hải? Làm gì?""Gặp Dịch Hoằng.""Cậu muốn gặp anh ta?!" Chu Trì trừng lớn mắt: "Nhưng... Khoảng thời giantrước không phải cậu nói tôi cắt đứt liên lạc sao?""Trước khác nay khác."Chu Trì rối rắm một lúc, thử nói: "Tôi có thể hỏi một chuyện không?""Nói đi.""Cậu gặp anh ta làm gì?""Thu tiền lãi."..."Á! Đau đau đau! Cậu nhẹ một chút!" Cả người Chu Trì căng chặt, đôi mắt nhỏu oán nhìn thẳng vào người phụ nữ."Chịu đựng đi." Thẩm Loan dán băng cá nhân lên, lại bình tĩnh dùng thêm chútlực, bảo đảm dán chặt rồi mới thu tay lại.Ngày hôm qua, cô giúp Chu Trì xử lý xong miệng vết thương rồi mới đi.Không ngờ hôm nay tới sân bay đã thấy, băng gạc còn ở trên trán, nhưng miệngbăng cá nhân lại xé đi.Chu Trì lấy ra gương nhìn nhìn: "Thật xấu.""Thế một đốngxanh tím ở trên khóe miệng thì đẹp nhỉ?""..."Giữa trưa 12 giờ, máy bay đúng giờ hạ cánh xuống sân bay Bắc Hải.Hành trình dự định tối đa ba ngày, cho nên Thẩm Loan không mang quá nhiềuhành lý, chỉ có một vali nhỏ. Chu Trì lại càng tùy ý, hai bộ quần áo bỏ vào ba lômột bộ, lại mang theo một cái máy tính và chút tiền mặt, là xong!"Lần trước cậu nói ở viết một trò chơi nhỏ?""Ừ." Chu Trì gật đầu."Thành công không?""Vẫn nên chạy thử, hoàn thiện chức năng.""Khi nào xong để tôi thử nghiệm một chút?" Thẩm Loan nhướng mày."Lúc nào cũng có thể." Nói xong, đưa điện thoại cho cô.Thẩm Loan nhận lấy, đầu ngón tay xẹt qua, tìm được một logo là APP hồ ly:"Cái này sao?"

Không phải buông lời dọa nạt, cô nói được thì làm được, cầm túi rời đi.

"Đừng—"

Chu Trì nhào lên, túm góc váy của Thẩm Loan.

"Nói không?"

"... Nói!"

Thẩm Loan đưa chân, ngồi vào bên cạnh anh ấy, bày ra tư thế kiên nhẫn lắng

nghe.

Chu Trì thu tay lại, vẻ mặt ngập ngừng: "Đám côn đồ kia hợp lại bỏ thuốc một

cô gái nhỏ bị tôi đúng lúc bắt được, chuyện không thành, đã liên tục hai tuần tới

quán bar bới lông tìm vết, nhưng mà hôm nay là lần đầu tiên ra tay."

"Quán bar?" Thẩm Loan bắt được tin tức quan trọng, giữa mày hơi nhíu lại.

"Ừ."

"Đây là cái mà cậu gọi là công việc mới?"

Chu Trì rầu rĩ gật đầu.

Thẩm Loan nhìn anh ấy một cái: "Quán nào?"

"Đêm Paris."

"Làm vịt?"

(Vịt: trai bao)

Hai má Chu Trì đỏ lên, ho khan lên tiếng: "Cậu cậu cậu... Đừng nói bậy! Tôi chỉ

rửa chén dĩa! Không, không làm mấy việc kia!"

"À, muốn tôi khen cậu giữ mình trong sạch sao?"

"...Cái này thì không cần."

Thẩm Loan đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ánh mắt nhìn phương xa, không ngờ

vòng đi vòng lại vẫn liên quan đến "Đêm Paris". Kiếp trước, cô ở bên trong làm

tiếp rượu, kiếp này, đổi lại Chu Trì làm nhân viên tạp vụ.

Có lẽ, đây là chỗ thần kỳ của vận mệnh, nhè nhẹ từng đợt từng đợt xảy ra ràng

buộc, từng vụ từng việc đều tương tự.

"Nghỉ đi," Thẩm Loan thản nhiên mở miệng, ánh mắt nghiêm túc: "Công việc

như vậy không hợp với cậu."

Mắt Chu Trì lộ ra ngượng nghịu.

"Sao thế, không nỡ?"

"Chọc phải đám bụi đời nhỏ kia, tôi cũng muốn nghỉ, nhưng lúc trước ký hợp

đồng, phải làm hơn nửa năm mới được, nếu không phải bồi thường tiền vi phạm

hợp đồng."

"Bao nhiêu?"

Chu Trì vươn hai ngón tay: "Hai, trăm ngàn."

"..."

"Cậu muốn cứ mắng chửi đi."

Thẩm Loan cười lạnh hai tiếng: "Cậu có phải thằng ngốc không? Loại hợp đồng

không bình đẳng này cũng dám ký?! Có lẽ nửa năm tiền lương của cậu cộng lại

cũng không đủ hai mươi vạn!"

Chu Trì bị mắng cho ỉu xìu, hoàn toàn không tức giận: "Lúc ấy tôi không nghĩ

nhiều như vậy... Lúc này làm sao bây giờ?"

Thẩm Loan im lặng một lát: "Chuyện này cứ tạm để xuống trước, ngày mai

cùng tôi đi Bắc Hải. Đây là vé máy bay."

"Đi Bắc Hải? Làm gì?"

"Gặp Dịch Hoằng."

"Cậu muốn gặp anh ta?!" Chu Trì trừng lớn mắt: "Nhưng... Khoảng thời gian

trước không phải cậu nói tôi cắt đứt liên lạc sao?"

"Trước khác nay khác."

Chu Trì rối rắm một lúc, thử nói: "Tôi có thể hỏi một chuyện không?"

"Nói đi."

"Cậu gặp anh ta làm gì?"

"Thu tiền lãi."

...

"Á! Đau đau đau! Cậu nhẹ một chút!" Cả người Chu Trì căng chặt, đôi mắt nhỏ

u oán nhìn thẳng vào người phụ nữ.

"Chịu đựng đi." Thẩm Loan dán băng cá nhân lên, lại bình tĩnh dùng thêm chút

lực, bảo đảm dán chặt rồi mới thu tay lại.

Ngày hôm qua, cô giúp Chu Trì xử lý xong miệng vết thương rồi mới đi.

Không ngờ hôm nay tới sân bay đã thấy, băng gạc còn ở trên trán, nhưng miệng

băng cá nhân lại xé đi.

Chu Trì lấy ra gương nhìn nhìn: "Thật xấu."

"Thế một đốngxanh tím ở trên khóe miệng thì đẹp nhỉ?"

"..."

Giữa trưa 12 giờ, máy bay đúng giờ hạ cánh xuống sân bay Bắc Hải.

Hành trình dự định tối đa ba ngày, cho nên Thẩm Loan không mang quá nhiều

hành lý, chỉ có một vali nhỏ. Chu Trì lại càng tùy ý, hai bộ quần áo bỏ vào ba lô

một bộ, lại mang theo một cái máy tính và chút tiền mặt, là xong!

"Lần trước cậu nói ở viết một trò chơi nhỏ?"

"Ừ." Chu Trì gật đầu.

"Thành công không?"

"Vẫn nên chạy thử, hoàn thiện chức năng."

"Khi nào xong để tôi thử nghiệm một chút?" Thẩm Loan nhướng mày.

"Lúc nào cũng có thể." Nói xong, đưa điện thoại cho cô.

Thẩm Loan nhận lấy, đầu ngón tay xẹt qua, tìm được một logo là APP hồ ly:

"Cái này sao?"

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Không phải buông lời dọa nạt, cô nói được thì làm được, cầm túi rời đi."Đừng—"Chu Trì nhào lên, túm góc váy của Thẩm Loan."Nói không?""... Nói!"Thẩm Loan đưa chân, ngồi vào bên cạnh anh ấy, bày ra tư thế kiên nhẫn lắngnghe.Chu Trì thu tay lại, vẻ mặt ngập ngừng: "Đám côn đồ kia hợp lại bỏ thuốc mộtcô gái nhỏ bị tôi đúng lúc bắt được, chuyện không thành, đã liên tục hai tuần tớiquán bar bới lông tìm vết, nhưng mà hôm nay là lần đầu tiên ra tay.""Quán bar?" Thẩm Loan bắt được tin tức quan trọng, giữa mày hơi nhíu lại."Ừ.""Đây là cái mà cậu gọi là công việc mới?"Chu Trì rầu rĩ gật đầu.Thẩm Loan nhìn anh ấy một cái: "Quán nào?""Đêm Paris.""Làm vịt?"(Vịt: trai bao)Hai má Chu Trì đỏ lên, ho khan lên tiếng: "Cậu cậu cậu... Đừng nói bậy! Tôi chỉrửa chén dĩa! Không, không làm mấy việc kia!""À, muốn tôi khen cậu giữ mình trong sạch sao?""...Cái này thì không cần."Thẩm Loan đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ánh mắt nhìn phương xa, không ngờvòng đi vòng lại vẫn liên quan đến "Đêm Paris". Kiếp trước, cô ở bên trong làmtiếp rượu, kiếp này, đổi lại Chu Trì làm nhân viên tạp vụ.Có lẽ, đây là chỗ thần kỳ của vận mệnh, nhè nhẹ từng đợt từng đợt xảy ra ràngbuộc, từng vụ từng việc đều tương tự."Nghỉ đi," Thẩm Loan thản nhiên mở miệng, ánh mắt nghiêm túc: "Công việcnhư vậy không hợp với cậu."Mắt Chu Trì lộ ra ngượng nghịu."Sao thế, không nỡ?""Chọc phải đám bụi đời nhỏ kia, tôi cũng muốn nghỉ, nhưng lúc trước ký hợpđồng, phải làm hơn nửa năm mới được, nếu không phải bồi thường tiền vi phạmhợp đồng.""Bao nhiêu?"Chu Trì vươn hai ngón tay: "Hai, trăm ngàn.""...""Cậu muốn cứ mắng chửi đi."Thẩm Loan cười lạnh hai tiếng: "Cậu có phải thằng ngốc không? Loại hợp đồngkhông bình đẳng này cũng dám ký?! Có lẽ nửa năm tiền lương của cậu cộng lạicũng không đủ hai mươi vạn!"Chu Trì bị mắng cho ỉu xìu, hoàn toàn không tức giận: "Lúc ấy tôi không nghĩnhiều như vậy... Lúc này làm sao bây giờ?"Thẩm Loan im lặng một lát: "Chuyện này cứ tạm để xuống trước, ngày maicùng tôi đi Bắc Hải. Đây là vé máy bay.""Đi Bắc Hải? Làm gì?""Gặp Dịch Hoằng.""Cậu muốn gặp anh ta?!" Chu Trì trừng lớn mắt: "Nhưng... Khoảng thời giantrước không phải cậu nói tôi cắt đứt liên lạc sao?""Trước khác nay khác."Chu Trì rối rắm một lúc, thử nói: "Tôi có thể hỏi một chuyện không?""Nói đi.""Cậu gặp anh ta làm gì?""Thu tiền lãi."..."Á! Đau đau đau! Cậu nhẹ một chút!" Cả người Chu Trì căng chặt, đôi mắt nhỏu oán nhìn thẳng vào người phụ nữ."Chịu đựng đi." Thẩm Loan dán băng cá nhân lên, lại bình tĩnh dùng thêm chútlực, bảo đảm dán chặt rồi mới thu tay lại.Ngày hôm qua, cô giúp Chu Trì xử lý xong miệng vết thương rồi mới đi.Không ngờ hôm nay tới sân bay đã thấy, băng gạc còn ở trên trán, nhưng miệngbăng cá nhân lại xé đi.Chu Trì lấy ra gương nhìn nhìn: "Thật xấu.""Thế một đốngxanh tím ở trên khóe miệng thì đẹp nhỉ?""..."Giữa trưa 12 giờ, máy bay đúng giờ hạ cánh xuống sân bay Bắc Hải.Hành trình dự định tối đa ba ngày, cho nên Thẩm Loan không mang quá nhiềuhành lý, chỉ có một vali nhỏ. Chu Trì lại càng tùy ý, hai bộ quần áo bỏ vào ba lômột bộ, lại mang theo một cái máy tính và chút tiền mặt, là xong!"Lần trước cậu nói ở viết một trò chơi nhỏ?""Ừ." Chu Trì gật đầu."Thành công không?""Vẫn nên chạy thử, hoàn thiện chức năng.""Khi nào xong để tôi thử nghiệm một chút?" Thẩm Loan nhướng mày."Lúc nào cũng có thể." Nói xong, đưa điện thoại cho cô.Thẩm Loan nhận lấy, đầu ngón tay xẹt qua, tìm được một logo là APP hồ ly:"Cái này sao?"

Chương 97