Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…
Chương 111
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Tôi nhớ ra rồi!" Lăng Vân nhìn chằm chằm phương hướng hai người rời đi, độtnhiên nhanh trí.Sở Ngộ Giang đảo mắt nhìn anh ta, mắt lộ ra kinh ngạc, thằng nhóc thối này cảngày đều chỉ có một khuôn mặt, trời sập xuống cũng không thay đổi, thì ra cũngcó lúc kinh ngạc rống lên."Cậu nhớ tới cái gì?""Cô ba nhà họ Thẩm. Trước đó tôi đã gặp cô ấy."Lời này vừa nói ra, không chỉ có thành công hấp dẫn sự chú ý của Sở NgộGiang, còn thu hoạch được một ánh mắt mờ mịt khác, ừm... gia nhà anh ta.Quyền Hãn Đình không nói lời nào, vậy chỉ có là Sở Ngộ Giang hỏi ---"Khi nào?""... Trước sơn trang Ôn Tuyền." Nói xong, trộm nhìn một cái, thấy Quyền HãnĐình không đen mặt tại chỗ, Lăng Vân mới vụng trộm thở dài. Sau khi chuyệnđó xảy ra, bốn chữ Sơn Trang Ôn Tuyền trở thành từ cấm, gia ra lệnh ngậmmiệng, ai cũng không được nhắc lại.Lăng Vân không hiểu lắm, một là không liên quan đến tính mạng của gia, hai làkhông dính đến bí mật tập đoàn, sao lại giữ kín như bưng, nói cũng không đượcnói?Tam gia nói: Chuyện liên quan đến tự tôn đàn ông, chúng ta đều phải cẩn thậnche chở, đề phòng lão Lục sau lần này không đứng lên nổi.Nghe như rất có đạo lý, nhưng mà, Lăng Vân vẫn không hiểu như cũ.Sở Ngộ Giang an ủi anh ta: Không sao, cậu mới 16 tuổi, vẫn còn là cục cưngđó!Sau đó, nắm đấm anh ta vung lên, trực tiếp thưởng cho hai con mắt gấu trúc."Trước... Trước đó? Tình hình thế nào?""Thì lần đó..." Trên mặt Lăng Vân hiện ra khó xử hiếm thấy, theo bản năng gãigãi đầu: "Tam gia bỗng nhiên từ châu Phi về, áo quần trên người đều hôi rồi,bảo tôi đến siêu thị mua giúp anh ấy mấy cái quần lót..."Sau đó?""Người phụ nữ đó cũng ở, tiện tay cầm đồ lót của trẻ con, tôi cảm thấy thú vị,bước lên hỏi nhà cô ấy có phải có trẻ con không, cô ấy nói không có."Sở Ngộ Giang nhíu mày: "Nếu không có, sao lại mua quần lót trẻ con?""Cô ấy nói... Mua cho bạn trai mặc, còn mắng tôi là trẻ con không hiểu tìnhthú."Gió rất nhẹ, mây rất trắng, ánh mặt trời sáng lạn, trong sân to như vậy lại lặngngắt như tờ.Ực ---Sở Ngộ Giang gian nan nuốt nước miếng, ánh mắt không khỏi nhìn lên ngườiQuyền Hãn Đình.Cái đó... Chứa nổi sao?Lăng Vân cũng tò mò thẳng mắt nhìn đáy quần Quyền Hãn Đình, vậy mà, còncó thể chơi như vậy?Cúc hoa Lục gia căng thẳng....Lại nói Thẩm Loan và Chu Trì sau khi rời khỏi "Thượng Uyển" trực tiếp gọi xevề khách sạn.Trên đường, Chu Trì vài lần há mồm muốn nói chuyện, đều bị một ánh mắt củaThẩm Loan ngăn lại: "Đi về trước.""... Ừ."Trong phòng, Thẩm Loan nghiêng người dựa lên bàn, thuận tay ném bình sữadừa cho anh ta.Chu Trì vững vàng tiếp được, lần ném này, hai người đã làm tới khá ăn ý."Người đàn...""Về phòng làm việc của trò chơi..."Hai người đồng thời mở miệng, đề tài muốn nói lại hoàn toàn khác nhau.Thẩm Loan nâng nâng cằm: "Cậu trước." Chỉ nghe rắc một tiếng, cô mở lon,thuận tay ném vào thùng rác, sau đó ngửa đầu uống một ngụm, cái cổ trắng nhưtuyết xuất hiện hình cung duyên dáng, làn da trắng đến nỗi có thể thấy đượcmạch máu xanh ở dưới.Đôi mắt bị nóng một chút, Chu Trì không ngừng di chuyển, nhẹ giọng nói:"Người đàn ông đó nhìn qua rất khó đối phó, anh ta có thể nói chuyện cậu tớiBắc Hải gặp Dịch Hoằng cho những người khác biết không?""Không biết."Hả...Thẩm Loan cười cười với anh ta: "Tôi cảm thấy người đó hẳn sẽ không nhàmchán đến mức làm chuyện này." Đâm đao sau lưng, không giống với phongcách làm việc của Quyền Hãn Đình."Lỡ không may thì sao?""Dù anh ta nói cũng không sao, tôi không sợ." Khuôn mặt xuất hiện sự tự tinrực rỡ, càn rỡ lại táo bạo.
"Tôi nhớ ra rồi!" Lăng Vân nhìn chằm chằm phương hướng hai người rời đi, đột
nhiên nhanh trí.
Sở Ngộ Giang đảo mắt nhìn anh ta, mắt lộ ra kinh ngạc, thằng nhóc thối này cả
ngày đều chỉ có một khuôn mặt, trời sập xuống cũng không thay đổi, thì ra cũng
có lúc kinh ngạc rống lên.
"Cậu nhớ tới cái gì?"
"Cô ba nhà họ Thẩm. Trước đó tôi đã gặp cô ấy."
Lời này vừa nói ra, không chỉ có thành công hấp dẫn sự chú ý của Sở Ngộ
Giang, còn thu hoạch được một ánh mắt mờ mịt khác, ừm... gia nhà anh ta.
Quyền Hãn Đình không nói lời nào, vậy chỉ có là Sở Ngộ Giang hỏi ---
"Khi nào?"
"... Trước sơn trang Ôn Tuyền." Nói xong, trộm nhìn một cái, thấy Quyền Hãn
Đình không đen mặt tại chỗ, Lăng Vân mới vụng trộm thở dài. Sau khi chuyện
đó xảy ra, bốn chữ Sơn Trang Ôn Tuyền trở thành từ cấm, gia ra lệnh ngậm
miệng, ai cũng không được nhắc lại.
Lăng Vân không hiểu lắm, một là không liên quan đến tính mạng của gia, hai là
không dính đến bí mật tập đoàn, sao lại giữ kín như bưng, nói cũng không được
nói?
Tam gia nói: Chuyện liên quan đến tự tôn đàn ông, chúng ta đều phải cẩn thận
che chở, đề phòng lão Lục sau lần này không đứng lên nổi.
Nghe như rất có đạo lý, nhưng mà, Lăng Vân vẫn không hiểu như cũ.
Sở Ngộ Giang an ủi anh ta: Không sao, cậu mới 16 tuổi, vẫn còn là cục cưng
đó!
Sau đó, nắm đấm anh ta vung lên, trực tiếp thưởng cho hai con mắt gấu trúc.
"Trước... Trước đó? Tình hình thế nào?"
"Thì lần đó..." Trên mặt Lăng Vân hiện ra khó xử hiếm thấy, theo bản năng gãi
gãi đầu: "Tam gia bỗng nhiên từ châu Phi về, áo quần trên người đều hôi rồi,
bảo tôi đến siêu thị mua giúp anh ấy mấy cái quần lót...
"Sau đó?"
"Người phụ nữ đó cũng ở, tiện tay cầm đồ lót của trẻ con, tôi cảm thấy thú vị,
bước lên hỏi nhà cô ấy có phải có trẻ con không, cô ấy nói không có."
Sở Ngộ Giang nhíu mày: "Nếu không có, sao lại mua quần lót trẻ con?"
"Cô ấy nói... Mua cho bạn trai mặc, còn mắng tôi là trẻ con không hiểu tình
thú."
Gió rất nhẹ, mây rất trắng, ánh mặt trời sáng lạn, trong sân to như vậy lại lặng
ngắt như tờ.
Ực ---
Sở Ngộ Giang gian nan nuốt nước miếng, ánh mắt không khỏi nhìn lên người
Quyền Hãn Đình.
Cái đó... Chứa nổi sao?
Lăng Vân cũng tò mò thẳng mắt nhìn đáy quần Quyền Hãn Đình, vậy mà, còn
có thể chơi như vậy?
Cúc hoa Lục gia căng thẳng.
...
Lại nói Thẩm Loan và Chu Trì sau khi rời khỏi "Thượng Uyển" trực tiếp gọi xe
về khách sạn.
Trên đường, Chu Trì vài lần há mồm muốn nói chuyện, đều bị một ánh mắt của
Thẩm Loan ngăn lại: "Đi về trước."
"... Ừ."
Trong phòng, Thẩm Loan nghiêng người dựa lên bàn, thuận tay ném bình sữa
dừa cho anh ta.
Chu Trì vững vàng tiếp được, lần ném này, hai người đã làm tới khá ăn ý.
"Người đàn..."
"Về phòng làm việc của trò chơi..."
Hai người đồng thời mở miệng, đề tài muốn nói lại hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Loan nâng nâng cằm: "Cậu trước." Chỉ nghe rắc một tiếng, cô mở lon,
thuận tay ném vào thùng rác, sau đó ngửa đầu uống một ngụm, cái cổ trắng như
tuyết xuất hiện hình cung duyên dáng, làn da trắng đến nỗi có thể thấy được
mạch máu xanh ở dưới.
Đôi mắt bị nóng một chút, Chu Trì không ngừng di chuyển, nhẹ giọng nói:
"Người đàn ông đó nhìn qua rất khó đối phó, anh ta có thể nói chuyện cậu tới
Bắc Hải gặp Dịch Hoằng cho những người khác biết không?"
"Không biết."
Hả...
Thẩm Loan cười cười với anh ta: "Tôi cảm thấy người đó hẳn sẽ không nhàm
chán đến mức làm chuyện này." Đâm đao sau lưng, không giống với phong
cách làm việc của Quyền Hãn Đình.
"Lỡ không may thì sao?"
"Dù anh ta nói cũng không sao, tôi không sợ." Khuôn mặt xuất hiện sự tự tin
rực rỡ, càn rỡ lại táo bạo.
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Tôi nhớ ra rồi!" Lăng Vân nhìn chằm chằm phương hướng hai người rời đi, độtnhiên nhanh trí.Sở Ngộ Giang đảo mắt nhìn anh ta, mắt lộ ra kinh ngạc, thằng nhóc thối này cảngày đều chỉ có một khuôn mặt, trời sập xuống cũng không thay đổi, thì ra cũngcó lúc kinh ngạc rống lên."Cậu nhớ tới cái gì?""Cô ba nhà họ Thẩm. Trước đó tôi đã gặp cô ấy."Lời này vừa nói ra, không chỉ có thành công hấp dẫn sự chú ý của Sở NgộGiang, còn thu hoạch được một ánh mắt mờ mịt khác, ừm... gia nhà anh ta.Quyền Hãn Đình không nói lời nào, vậy chỉ có là Sở Ngộ Giang hỏi ---"Khi nào?""... Trước sơn trang Ôn Tuyền." Nói xong, trộm nhìn một cái, thấy Quyền HãnĐình không đen mặt tại chỗ, Lăng Vân mới vụng trộm thở dài. Sau khi chuyệnđó xảy ra, bốn chữ Sơn Trang Ôn Tuyền trở thành từ cấm, gia ra lệnh ngậmmiệng, ai cũng không được nhắc lại.Lăng Vân không hiểu lắm, một là không liên quan đến tính mạng của gia, hai làkhông dính đến bí mật tập đoàn, sao lại giữ kín như bưng, nói cũng không đượcnói?Tam gia nói: Chuyện liên quan đến tự tôn đàn ông, chúng ta đều phải cẩn thậnche chở, đề phòng lão Lục sau lần này không đứng lên nổi.Nghe như rất có đạo lý, nhưng mà, Lăng Vân vẫn không hiểu như cũ.Sở Ngộ Giang an ủi anh ta: Không sao, cậu mới 16 tuổi, vẫn còn là cục cưngđó!Sau đó, nắm đấm anh ta vung lên, trực tiếp thưởng cho hai con mắt gấu trúc."Trước... Trước đó? Tình hình thế nào?""Thì lần đó..." Trên mặt Lăng Vân hiện ra khó xử hiếm thấy, theo bản năng gãigãi đầu: "Tam gia bỗng nhiên từ châu Phi về, áo quần trên người đều hôi rồi,bảo tôi đến siêu thị mua giúp anh ấy mấy cái quần lót..."Sau đó?""Người phụ nữ đó cũng ở, tiện tay cầm đồ lót của trẻ con, tôi cảm thấy thú vị,bước lên hỏi nhà cô ấy có phải có trẻ con không, cô ấy nói không có."Sở Ngộ Giang nhíu mày: "Nếu không có, sao lại mua quần lót trẻ con?""Cô ấy nói... Mua cho bạn trai mặc, còn mắng tôi là trẻ con không hiểu tìnhthú."Gió rất nhẹ, mây rất trắng, ánh mặt trời sáng lạn, trong sân to như vậy lại lặngngắt như tờ.Ực ---Sở Ngộ Giang gian nan nuốt nước miếng, ánh mắt không khỏi nhìn lên ngườiQuyền Hãn Đình.Cái đó... Chứa nổi sao?Lăng Vân cũng tò mò thẳng mắt nhìn đáy quần Quyền Hãn Đình, vậy mà, còncó thể chơi như vậy?Cúc hoa Lục gia căng thẳng....Lại nói Thẩm Loan và Chu Trì sau khi rời khỏi "Thượng Uyển" trực tiếp gọi xevề khách sạn.Trên đường, Chu Trì vài lần há mồm muốn nói chuyện, đều bị một ánh mắt củaThẩm Loan ngăn lại: "Đi về trước.""... Ừ."Trong phòng, Thẩm Loan nghiêng người dựa lên bàn, thuận tay ném bình sữadừa cho anh ta.Chu Trì vững vàng tiếp được, lần ném này, hai người đã làm tới khá ăn ý."Người đàn...""Về phòng làm việc của trò chơi..."Hai người đồng thời mở miệng, đề tài muốn nói lại hoàn toàn khác nhau.Thẩm Loan nâng nâng cằm: "Cậu trước." Chỉ nghe rắc một tiếng, cô mở lon,thuận tay ném vào thùng rác, sau đó ngửa đầu uống một ngụm, cái cổ trắng nhưtuyết xuất hiện hình cung duyên dáng, làn da trắng đến nỗi có thể thấy đượcmạch máu xanh ở dưới.Đôi mắt bị nóng một chút, Chu Trì không ngừng di chuyển, nhẹ giọng nói:"Người đàn ông đó nhìn qua rất khó đối phó, anh ta có thể nói chuyện cậu tớiBắc Hải gặp Dịch Hoằng cho những người khác biết không?""Không biết."Hả...Thẩm Loan cười cười với anh ta: "Tôi cảm thấy người đó hẳn sẽ không nhàmchán đến mức làm chuyện này." Đâm đao sau lưng, không giống với phongcách làm việc của Quyền Hãn Đình."Lỡ không may thì sao?""Dù anh ta nói cũng không sao, tôi không sợ." Khuôn mặt xuất hiện sự tự tinrực rỡ, càn rỡ lại táo bạo.