Tác giả:

Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…

Chương 135

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Liên tục một tuần, Thẩm Loan đúng giờ đi làm, đúng giờ tan làm, gặp người lạimang theo ba phần ý cười, dịu dàng như gió tháng ba."Chẳng lẽ đây là giám đốc nhà người ta trong truyền thuyết?""Trước đó còn cảm thấy thiên kim tiểu thư sẽ rất khó hầu hạ, không nghĩ ngườita không hề kiêu ngạo chút nào. Sáng hôm nay lúc đi thang máy, còn gật đầuvới tôi.""Tấm lòng này, khí chất này, tính tình này, trực tiếp ném lão Vương N con phố!"Tất nhiên, quan trọng nhất là Thẩm Loan không có bất kỳ vẻ gì không vừa lòngđối với trạng thái tự do không tập trung của mọi người, ngày thường nhìn thấybọn họ nói chuyện phiếm hoặc chơi điện thoại, đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua.Xem xong hết một tờ báo cáo cuối cùng, Thẩm Loan gọi điện thoại nội bộ:"Giám đốc Thái, tới văn phòng tôi một chuyến."Rất nhanh, Thái Vân đẩy cửa vào: "Giám đốc Thẩm?""Những thứ này..." Cô vỗ vỗ một xấp tài liệu bên cạnh, đúng là báo cáo tài vụhằng năm Thái Vân đưa cho cô trước đó không lâu: "Lấy về đi. Sau đó gửi hồsơ nhân viên đến hòm thư của tôi."Thái Vân dùng động tác rũ mắt để giấu đi sự kinh ngạc và nghi ngờ trong mắt,bình tĩnh trả lời: "Vâng."Lần thay đổi nét mặt này tất nhiên không qua được hai mắt Thẩm Loan, nhưngcô cũng không định dâm thủng, chỉ phất phất tay: "Đi nhanh đi."..."Chị Thái?!""Ừ?"Miêu Miêu cảm thấy, chắc chắn là mình hoa mắt rồi, nếu không sao lại cho rằngchị Thái đang thất thần chứ?Cô ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ vào chỗ trống: "Ở đây cũng phải ký."Thái Vân đặt bút xuống ký lên, xác nhận không nhầm mới gấp văn kiện lại, trảlại cho cô: "Xong rồi.""Vâng, em ra ngoài làm việc.""Miêu Miêu ---"Thân hình mập mạp dừng lại: "Chị Thái?"Sắc mặt của Thái Vân bây giờ nhìn qua không phải rất tốt, động tác mím môitheo bản năng thể hiện vài phần do dự và giãy dụa, cuối cùng cắn răng một cái,vẫn hỏi ra: "Em thấy giám đốc Thẩm là người thế nào?"Miêu Miêu không cần nghĩ ngợi: "Đại mỹ nữ!"Thái Vân bị hai ánh mắt sáng lấp lánh của cô ấy làm bật cười, nhưng chỉ nhẹnhàng cong môi: "Trừ đó ra?""Có tiền?""Thật ra, chị muốn hỏi... về mặt tính cách. Một tuần này, giám đốc Thẩm tuyrằng mỗi ngày đều đến công ty, nhưng hầu như sẽ không xuất hiện ở phòng làmviệc chung, trừ việc cười một cái, thì rất ít khi giao lưu với người khác, tính ra,em là người đầu tiên trong số chúng ta tiếp xúc với cô ấy, cũng là người có thờigian tiếp xúc dài nhất."Miêu Miêu nghĩ nghĩ, phát hiện thật đúng là như vậy!Tuy rằng mọi người đều đang nói giám đốc Thẩm bình dị gần gũi, tính tình dịudàng, nhưng người có thể nói chuyện chân chính nói chuyện với cô hầu như làkhông có.Tốt xấu khen chê đều là từ trong miệng nhân viên truyền ra, mà Thẩm Loan làmngười trong cuộc lại chưa từng đáp lại lời đánh giá đó!Càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng!Thái Vân: "Em cũng cảm giác được không bình thường, phải không?""Em...""Miêu Miêu, em cẩn thận nhớ lại một chút xem thái độ nói chuyện của giámđốc Thẩm với em ngày đó xem, từ nét mặt đến dáng vẻ, cử chỉ, như thế nào?""Từ lúc giám đốc Thẩm vào cửa, trên mặt là nụ cười, sau khi nghe em giới thiệumèo khen mèo dài đuôi một phen, hình như cô ấy tỏ ra rất hứng thú, là cái loại...dáng vẻ cười như không cười, giống như ấp ủ gì đó..." Miêu Miêu nhụt chí lắclắc đầu: "Dù sao, rất khó diễn tả."Thái Vân nhăn mày lại, như có điều suy nghĩ."Chị Thái, có vấn đề này, em vẫn luôn không hiểu.""Vấn đề gì?""Chị không cảm thấy thái độ của giám đốc Thẩm với mọi người rất kỳ lạ sao?""Kỳ lạ ở đâu?"Miêu Miêu cân nhắc một cái chớp mắt, như đang tổ chức lại ngôn ngữ: "Đầutiên, cô ấy mời mọi người ăn cơm, theo lý thuyết là thể hiện ý tốt, nhưng chínhcô ấy lại không xuất hiện, như... cố ý giữ cảm giác thần bí!"

Liên tục một tuần, Thẩm Loan đúng giờ đi làm, đúng giờ tan làm, gặp người lại

mang theo ba phần ý cười, dịu dàng như gió tháng ba.

"Chẳng lẽ đây là giám đốc nhà người ta trong truyền thuyết?"

"Trước đó còn cảm thấy thiên kim tiểu thư sẽ rất khó hầu hạ, không nghĩ người

ta không hề kiêu ngạo chút nào. Sáng hôm nay lúc đi thang máy, còn gật đầu

với tôi."

"Tấm lòng này, khí chất này, tính tình này, trực tiếp ném lão Vương N con phố!"

Tất nhiên, quan trọng nhất là Thẩm Loan không có bất kỳ vẻ gì không vừa lòng

đối với trạng thái tự do không tập trung của mọi người, ngày thường nhìn thấy

bọn họ nói chuyện phiếm hoặc chơi điện thoại, đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Xem xong hết một tờ báo cáo cuối cùng, Thẩm Loan gọi điện thoại nội bộ:

"Giám đốc Thái, tới văn phòng tôi một chuyến."

Rất nhanh, Thái Vân đẩy cửa vào: "Giám đốc Thẩm?"

"Những thứ này..." Cô vỗ vỗ một xấp tài liệu bên cạnh, đúng là báo cáo tài vụ

hằng năm Thái Vân đưa cho cô trước đó không lâu: "Lấy về đi. Sau đó gửi hồ

sơ nhân viên đến hòm thư của tôi."

Thái Vân dùng động tác rũ mắt để giấu đi sự kinh ngạc và nghi ngờ trong mắt,

bình tĩnh trả lời: "Vâng."

Lần thay đổi nét mặt này tất nhiên không qua được hai mắt Thẩm Loan, nhưng

cô cũng không định dâm thủng, chỉ phất phất tay: "Đi nhanh đi."

...

"Chị Thái?!"

"Ừ?"

Miêu Miêu cảm thấy, chắc chắn là mình hoa mắt rồi, nếu không sao lại cho rằng

chị Thái đang thất thần chứ?

Cô ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ vào chỗ trống: "Ở đây cũng phải ký."

Thái Vân đặt bút xuống ký lên, xác nhận không nhầm mới gấp văn kiện lại, trả

lại cho cô: "Xong rồi."

"Vâng, em ra ngoài làm việc."

"Miêu Miêu ---"

Thân hình mập mạp dừng lại: "Chị Thái?"

Sắc mặt của Thái Vân bây giờ nhìn qua không phải rất tốt, động tác mím môi

theo bản năng thể hiện vài phần do dự và giãy dụa, cuối cùng cắn răng một cái,

vẫn hỏi ra: "Em thấy giám đốc Thẩm là người thế nào?"

Miêu Miêu không cần nghĩ ngợi: "Đại mỹ nữ!"

Thái Vân bị hai ánh mắt sáng lấp lánh của cô ấy làm bật cười, nhưng chỉ nhẹ

nhàng cong môi: "Trừ đó ra?"

"Có tiền?"

"Thật ra, chị muốn hỏi... về mặt tính cách. Một tuần này, giám đốc Thẩm tuy

rằng mỗi ngày đều đến công ty, nhưng hầu như sẽ không xuất hiện ở phòng làm

việc chung, trừ việc cười một cái, thì rất ít khi giao lưu với người khác, tính ra,

em là người đầu tiên trong số chúng ta tiếp xúc với cô ấy, cũng là người có thời

gian tiếp xúc dài nhất."

Miêu Miêu nghĩ nghĩ, phát hiện thật đúng là như vậy!

Tuy rằng mọi người đều đang nói giám đốc Thẩm bình dị gần gũi, tính tình dịu

dàng, nhưng người có thể nói chuyện chân chính nói chuyện với cô hầu như là

không có.

Tốt xấu khen chê đều là từ trong miệng nhân viên truyền ra, mà Thẩm Loan làm

người trong cuộc lại chưa từng đáp lại lời đánh giá đó!

Càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng!

Thái Vân: "Em cũng cảm giác được không bình thường, phải không?"

"Em..."

"Miêu Miêu, em cẩn thận nhớ lại một chút xem thái độ nói chuyện của giám

đốc Thẩm với em ngày đó xem, từ nét mặt đến dáng vẻ, cử chỉ, như thế nào?"

"Từ lúc giám đốc Thẩm vào cửa, trên mặt là nụ cười, sau khi nghe em giới thiệu

mèo khen mèo dài đuôi một phen, hình như cô ấy tỏ ra rất hứng thú, là cái loại...

dáng vẻ cười như không cười, giống như ấp ủ gì đó..." Miêu Miêu nhụt chí lắc

lắc đầu: "Dù sao, rất khó diễn tả."

Thái Vân nhăn mày lại, như có điều suy nghĩ.

"Chị Thái, có vấn đề này, em vẫn luôn không hiểu."

"Vấn đề gì?"

"Chị không cảm thấy thái độ của giám đốc Thẩm với mọi người rất kỳ lạ sao?"

"Kỳ lạ ở đâu?"

Miêu Miêu cân nhắc một cái chớp mắt, như đang tổ chức lại ngôn ngữ: "Đầu

tiên, cô ấy mời mọi người ăn cơm, theo lý thuyết là thể hiện ý tốt, nhưng chính

cô ấy lại không xuất hiện, như... cố ý giữ cảm giác thần bí!"

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Liên tục một tuần, Thẩm Loan đúng giờ đi làm, đúng giờ tan làm, gặp người lạimang theo ba phần ý cười, dịu dàng như gió tháng ba."Chẳng lẽ đây là giám đốc nhà người ta trong truyền thuyết?""Trước đó còn cảm thấy thiên kim tiểu thư sẽ rất khó hầu hạ, không nghĩ ngườita không hề kiêu ngạo chút nào. Sáng hôm nay lúc đi thang máy, còn gật đầuvới tôi.""Tấm lòng này, khí chất này, tính tình này, trực tiếp ném lão Vương N con phố!"Tất nhiên, quan trọng nhất là Thẩm Loan không có bất kỳ vẻ gì không vừa lòngđối với trạng thái tự do không tập trung của mọi người, ngày thường nhìn thấybọn họ nói chuyện phiếm hoặc chơi điện thoại, đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua.Xem xong hết một tờ báo cáo cuối cùng, Thẩm Loan gọi điện thoại nội bộ:"Giám đốc Thái, tới văn phòng tôi một chuyến."Rất nhanh, Thái Vân đẩy cửa vào: "Giám đốc Thẩm?""Những thứ này..." Cô vỗ vỗ một xấp tài liệu bên cạnh, đúng là báo cáo tài vụhằng năm Thái Vân đưa cho cô trước đó không lâu: "Lấy về đi. Sau đó gửi hồsơ nhân viên đến hòm thư của tôi."Thái Vân dùng động tác rũ mắt để giấu đi sự kinh ngạc và nghi ngờ trong mắt,bình tĩnh trả lời: "Vâng."Lần thay đổi nét mặt này tất nhiên không qua được hai mắt Thẩm Loan, nhưngcô cũng không định dâm thủng, chỉ phất phất tay: "Đi nhanh đi."..."Chị Thái?!""Ừ?"Miêu Miêu cảm thấy, chắc chắn là mình hoa mắt rồi, nếu không sao lại cho rằngchị Thái đang thất thần chứ?Cô ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ vào chỗ trống: "Ở đây cũng phải ký."Thái Vân đặt bút xuống ký lên, xác nhận không nhầm mới gấp văn kiện lại, trảlại cho cô: "Xong rồi.""Vâng, em ra ngoài làm việc.""Miêu Miêu ---"Thân hình mập mạp dừng lại: "Chị Thái?"Sắc mặt của Thái Vân bây giờ nhìn qua không phải rất tốt, động tác mím môitheo bản năng thể hiện vài phần do dự và giãy dụa, cuối cùng cắn răng một cái,vẫn hỏi ra: "Em thấy giám đốc Thẩm là người thế nào?"Miêu Miêu không cần nghĩ ngợi: "Đại mỹ nữ!"Thái Vân bị hai ánh mắt sáng lấp lánh của cô ấy làm bật cười, nhưng chỉ nhẹnhàng cong môi: "Trừ đó ra?""Có tiền?""Thật ra, chị muốn hỏi... về mặt tính cách. Một tuần này, giám đốc Thẩm tuyrằng mỗi ngày đều đến công ty, nhưng hầu như sẽ không xuất hiện ở phòng làmviệc chung, trừ việc cười một cái, thì rất ít khi giao lưu với người khác, tính ra,em là người đầu tiên trong số chúng ta tiếp xúc với cô ấy, cũng là người có thờigian tiếp xúc dài nhất."Miêu Miêu nghĩ nghĩ, phát hiện thật đúng là như vậy!Tuy rằng mọi người đều đang nói giám đốc Thẩm bình dị gần gũi, tính tình dịudàng, nhưng người có thể nói chuyện chân chính nói chuyện với cô hầu như làkhông có.Tốt xấu khen chê đều là từ trong miệng nhân viên truyền ra, mà Thẩm Loan làmngười trong cuộc lại chưa từng đáp lại lời đánh giá đó!Càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng!Thái Vân: "Em cũng cảm giác được không bình thường, phải không?""Em...""Miêu Miêu, em cẩn thận nhớ lại một chút xem thái độ nói chuyện của giámđốc Thẩm với em ngày đó xem, từ nét mặt đến dáng vẻ, cử chỉ, như thế nào?""Từ lúc giám đốc Thẩm vào cửa, trên mặt là nụ cười, sau khi nghe em giới thiệumèo khen mèo dài đuôi một phen, hình như cô ấy tỏ ra rất hứng thú, là cái loại...dáng vẻ cười như không cười, giống như ấp ủ gì đó..." Miêu Miêu nhụt chí lắclắc đầu: "Dù sao, rất khó diễn tả."Thái Vân nhăn mày lại, như có điều suy nghĩ."Chị Thái, có vấn đề này, em vẫn luôn không hiểu.""Vấn đề gì?""Chị không cảm thấy thái độ của giám đốc Thẩm với mọi người rất kỳ lạ sao?""Kỳ lạ ở đâu?"Miêu Miêu cân nhắc một cái chớp mắt, như đang tổ chức lại ngôn ngữ: "Đầutiên, cô ấy mời mọi người ăn cơm, theo lý thuyết là thể hiện ý tốt, nhưng chínhcô ấy lại không xuất hiện, như... cố ý giữ cảm giác thần bí!"

Chương 135