Tác giả:

Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…

Chương 164

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Thẩm Loan chỉ nhìn người phụ nữ một cái rồi không quá để ý mà thu hồi ánhmắt.Vị này chắc là chính trợ lý của Thẩm Khiêm ở Minh Đạt, dáng người không tệ,giá trị nhan sắc max điểm, chỉ có một chút không tốt đó là đại mỹ nữ này hìnhnhư có chút địch ý với cô?Cảm giác của phụ nữ với phụ nữ thường chuẩn xác nhất."Ngài muốn uống gì không?"Trợ lý hỏi anh ta, Thẩm Khiêm lại quay đầu hỏi Thẩm Loan: "Em thích cái gì?""Không cần.""Ừ, tôi cũng không khát." Nói xong, phất phất tay về phía trợ lý: "Cô đi ra ngoàitrước đi."Môi đỏ người phụ nữ hơi nhấp: "Vâng."Tới nhanh, đi ra lại càng nhanh hơn.Thẩm Loan đi đến trước cửa sổ, xa xa là toàn nhà chọc trời, dưới chân là xe cộtấp nập, khó trách người có tiền đều rất thích cao tầng: "Là đỉnh cao nhất củangọn núi, vừa nhìn mọi ngọn núi nhỏ khác" cảm giác đúng là rất tuyệt."Cầm đi." Thẩm Khiêm đưa một hộp phấn màu lam cho cô."Cái gì đây?""Mấy ngày hôm trước đi công tác mua đấy.""Cho em?""Nếu không thì sao?"Thẩm Loan cầm trong tay quơ quơ, không nặng, sau đó trả lại cho anh ta.Người đàn ông nhíu mày: "Sao thế?""Em không cần.""Lý do." Giọng nói lập tức trầm xuống.Dù có giả vờ giống như khiêm khiêm quân tử thì cũng là giả, trong xương cốtvẫn là Thẩm Khiêm lạnh thấu xương mạnh mẽ."Nếu là quà thì không nên chỉ một người có.""Có ý gì?""Anh." Thẩm Loan nghiêng đầu, nhìn vào đáy mắt anh ta, ẩn hữu sở chỉ* nói:"Anh có ba đứa em gái."*Nghĩa là ngoài ý nghĩa trên mặt chữ thì còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác nữa.Mày Thẩm Khiêm căng lên, nghĩ nghĩ rồi hỏi cô: "Duy nhất thì không phải tốthơn sao?""Tốt, nhưng người đó không nên là em." Hai đứa em gái ruột ở phía trước, dùsao cũng không tới mặt cô.Thẩm Loan tháo vòng tay xuống: "Còn có cái này nữa, anh cũng lấy về đi.""Thẩm, Loan!" Dịu dàng trong mắt không còn nữa, chỉ còn lại sự lạnh băng,người quen thuộc với anh ta sẽ biết, đây là điềm báo tức giận.Thẩm Loan lắc đầu, lui về phía sau hai bước: "Thời gian không còn sớm nữa,em về trước.""Đứng lại —" Giọng nói lạnh lùng, lạnh lẽo đến tận xương.Thẩm Loan làm như không nghe thấy, bước chân nhanh hơn rời đi, cô khôngbiết cái vòng tay kia đến cùng là đại diện cho cái gì, cũng không biết mục đíchcủa Thẩm Khiêm ra sao, nhưng trực giác nói cho cô biết, không thể nhận!Không sai, lúc đầu cô đến gần Thẩm Khiêm đúng là không có ý tốt, bây giờmục đích vẫn không đơn thuần, nhưng chuyện này phải trong phạm vi có thểkiểm soát được, một khi vượt quá, Thẩm Loan sẽ không chút do dự mà lui rasau.So với Thẩm Khiêm kỳ lạ lấy lòng, cô vẫn tình nguyện giống như lúc trước,thăm dò lẫn nhau hay tấn công đề phòng lẫn nhau.Động tác của cô nhanh, mà động tác của người đàn ông lại càng nhanh hơn, haiba bước đuổi theo, bắt lấy đầu vai thon gầy của cô từ phía sau.Thẩm Loan cắn răng, chịu đựng sức lực ngang ngược trên vai."Chạy cái gì? Chẳng lẽ anh sẽ ăn em sao?" Câu nói vui đùa, nhưng lại khôngphải giọng điệu vui đùa, cũng không hiểu sao lạnh lùng, rét lạnh."Buông tay ra." Sắc mặt Thẩm Loan đột nhiên trầm xuống, giọng điệu rất khácvới trước kia, dường như thêm một chút mạnh mẽ.Nếu Thẩm Khiêm còn có chút lý trí, thì sẽ phát hiện Thẩm Loan lúc này khônggiống với bất kỳ điểm nào mà anh ta thấy trước kia.Đáng tiếc, sự tức giận đã sớm làm anh ta đánh mất nhạy bén và cảnh giác: "Anhnói rồi, em không thích thì có thể vứt đi, còn trả lại là có ý gì?""Mấy triệu mà vứt đi như vậy, anh không tiếc sao?""Đồ vật không thể làm em thích thì đắt nữa cũng là đồ bỏ đi."Thẩm Loan nheo mắt tránh đi ánh mắt người đàn ông, thái độ kiên quyết: "Emnói rồi, không cần.""Được, vậy bây giờ em ném nó đi." Thẩm Khiêm kiên quyết mà bắt lấy tay cô,bẻ ra, sau đó bỏ vào lòng bàn tay.Thẩm Loan lạnh lùng giương mắt, một giây sau, nằm lòng bàn tay lại, némmạnh một cái...Ánh sáng màu trắng vẽ một vòng cung đẹp mắt trên không trung, rồi sau đó rơixuống mặt đất, tựa như một chai nước khoáng rỗng, một túi rác rưởi không cógiá trị...

Thẩm Loan chỉ nhìn người phụ nữ một cái rồi không quá để ý mà thu hồi ánh

mắt.

Vị này chắc là chính trợ lý của Thẩm Khiêm ở Minh Đạt, dáng người không tệ,

giá trị nhan sắc max điểm, chỉ có một chút không tốt đó là đại mỹ nữ này hình

như có chút địch ý với cô?

Cảm giác của phụ nữ với phụ nữ thường chuẩn xác nhất.

"Ngài muốn uống gì không?"

Trợ lý hỏi anh ta, Thẩm Khiêm lại quay đầu hỏi Thẩm Loan: "Em thích cái gì?"

"Không cần."

"Ừ, tôi cũng không khát." Nói xong, phất phất tay về phía trợ lý: "Cô đi ra ngoài

trước đi."

Môi đỏ người phụ nữ hơi nhấp: "Vâng."

Tới nhanh, đi ra lại càng nhanh hơn.

Thẩm Loan đi đến trước cửa sổ, xa xa là toàn nhà chọc trời, dưới chân là xe cộ

tấp nập, khó trách người có tiền đều rất thích cao tầng: "Là đỉnh cao nhất của

ngọn núi, vừa nhìn mọi ngọn núi nhỏ khác" cảm giác đúng là rất tuyệt.

"Cầm đi." Thẩm Khiêm đưa một hộp phấn màu lam cho cô.

"Cái gì đây?"

"Mấy ngày hôm trước đi công tác mua đấy."

"Cho em?"

"Nếu không thì sao?"

Thẩm Loan cầm trong tay quơ quơ, không nặng, sau đó trả lại cho anh ta.

Người đàn ông nhíu mày: "Sao thế?"

"Em không cần."

"Lý do." Giọng nói lập tức trầm xuống.

Dù có giả vờ giống như khiêm khiêm quân tử thì cũng là giả, trong xương cốt

vẫn là Thẩm Khiêm lạnh thấu xương mạnh mẽ.

"Nếu là quà thì không nên chỉ một người có."

"Có ý gì?"

"Anh." Thẩm Loan nghiêng đầu, nhìn vào đáy mắt anh ta, ẩn hữu sở chỉ* nói:

"Anh có ba đứa em gái."

*Nghĩa là ngoài ý nghĩa trên mặt chữ thì còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác nữa.

Mày Thẩm Khiêm căng lên, nghĩ nghĩ rồi hỏi cô: "Duy nhất thì không phải tốt

hơn sao?"

"Tốt, nhưng người đó không nên là em." Hai đứa em gái ruột ở phía trước, dù

sao cũng không tới mặt cô.

Thẩm Loan tháo vòng tay xuống: "Còn có cái này nữa, anh cũng lấy về đi."

"Thẩm, Loan!" Dịu dàng trong mắt không còn nữa, chỉ còn lại sự lạnh băng,

người quen thuộc với anh ta sẽ biết, đây là điềm báo tức giận.

Thẩm Loan lắc đầu, lui về phía sau hai bước: "Thời gian không còn sớm nữa,

em về trước."

"Đứng lại —" Giọng nói lạnh lùng, lạnh lẽo đến tận xương.

Thẩm Loan làm như không nghe thấy, bước chân nhanh hơn rời đi, cô không

biết cái vòng tay kia đến cùng là đại diện cho cái gì, cũng không biết mục đích

của Thẩm Khiêm ra sao, nhưng trực giác nói cho cô biết, không thể nhận!

Không sai, lúc đầu cô đến gần Thẩm Khiêm đúng là không có ý tốt, bây giờ

mục đích vẫn không đơn thuần, nhưng chuyện này phải trong phạm vi có thể

kiểm soát được, một khi vượt quá, Thẩm Loan sẽ không chút do dự mà lui ra

sau.

So với Thẩm Khiêm kỳ lạ lấy lòng, cô vẫn tình nguyện giống như lúc trước,

thăm dò lẫn nhau hay tấn công đề phòng lẫn nhau.

Động tác của cô nhanh, mà động tác của người đàn ông lại càng nhanh hơn, hai

ba bước đuổi theo, bắt lấy đầu vai thon gầy của cô từ phía sau.

Thẩm Loan cắn răng, chịu đựng sức lực ngang ngược trên vai.

"Chạy cái gì? Chẳng lẽ anh sẽ ăn em sao?" Câu nói vui đùa, nhưng lại không

phải giọng điệu vui đùa, cũng không hiểu sao lạnh lùng, rét lạnh.

"Buông tay ra." Sắc mặt Thẩm Loan đột nhiên trầm xuống, giọng điệu rất khác

với trước kia, dường như thêm một chút mạnh mẽ.

Nếu Thẩm Khiêm còn có chút lý trí, thì sẽ phát hiện Thẩm Loan lúc này không

giống với bất kỳ điểm nào mà anh ta thấy trước kia.

Đáng tiếc, sự tức giận đã sớm làm anh ta đánh mất nhạy bén và cảnh giác: "Anh

nói rồi, em không thích thì có thể vứt đi, còn trả lại là có ý gì?"

"Mấy triệu mà vứt đi như vậy, anh không tiếc sao?"

"Đồ vật không thể làm em thích thì đắt nữa cũng là đồ bỏ đi."

Thẩm Loan nheo mắt tránh đi ánh mắt người đàn ông, thái độ kiên quyết: "Em

nói rồi, không cần."

"Được, vậy bây giờ em ném nó đi." Thẩm Khiêm kiên quyết mà bắt lấy tay cô,

bẻ ra, sau đó bỏ vào lòng bàn tay.

Thẩm Loan lạnh lùng giương mắt, một giây sau, nằm lòng bàn tay lại, ném

mạnh một cái...

Ánh sáng màu trắng vẽ một vòng cung đẹp mắt trên không trung, rồi sau đó rơi

xuống mặt đất, tựa như một chai nước khoáng rỗng, một túi rác rưởi không có

giá trị...

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Thẩm Loan chỉ nhìn người phụ nữ một cái rồi không quá để ý mà thu hồi ánhmắt.Vị này chắc là chính trợ lý của Thẩm Khiêm ở Minh Đạt, dáng người không tệ,giá trị nhan sắc max điểm, chỉ có một chút không tốt đó là đại mỹ nữ này hìnhnhư có chút địch ý với cô?Cảm giác của phụ nữ với phụ nữ thường chuẩn xác nhất."Ngài muốn uống gì không?"Trợ lý hỏi anh ta, Thẩm Khiêm lại quay đầu hỏi Thẩm Loan: "Em thích cái gì?""Không cần.""Ừ, tôi cũng không khát." Nói xong, phất phất tay về phía trợ lý: "Cô đi ra ngoàitrước đi."Môi đỏ người phụ nữ hơi nhấp: "Vâng."Tới nhanh, đi ra lại càng nhanh hơn.Thẩm Loan đi đến trước cửa sổ, xa xa là toàn nhà chọc trời, dưới chân là xe cộtấp nập, khó trách người có tiền đều rất thích cao tầng: "Là đỉnh cao nhất củangọn núi, vừa nhìn mọi ngọn núi nhỏ khác" cảm giác đúng là rất tuyệt."Cầm đi." Thẩm Khiêm đưa một hộp phấn màu lam cho cô."Cái gì đây?""Mấy ngày hôm trước đi công tác mua đấy.""Cho em?""Nếu không thì sao?"Thẩm Loan cầm trong tay quơ quơ, không nặng, sau đó trả lại cho anh ta.Người đàn ông nhíu mày: "Sao thế?""Em không cần.""Lý do." Giọng nói lập tức trầm xuống.Dù có giả vờ giống như khiêm khiêm quân tử thì cũng là giả, trong xương cốtvẫn là Thẩm Khiêm lạnh thấu xương mạnh mẽ."Nếu là quà thì không nên chỉ một người có.""Có ý gì?""Anh." Thẩm Loan nghiêng đầu, nhìn vào đáy mắt anh ta, ẩn hữu sở chỉ* nói:"Anh có ba đứa em gái."*Nghĩa là ngoài ý nghĩa trên mặt chữ thì còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác nữa.Mày Thẩm Khiêm căng lên, nghĩ nghĩ rồi hỏi cô: "Duy nhất thì không phải tốthơn sao?""Tốt, nhưng người đó không nên là em." Hai đứa em gái ruột ở phía trước, dùsao cũng không tới mặt cô.Thẩm Loan tháo vòng tay xuống: "Còn có cái này nữa, anh cũng lấy về đi.""Thẩm, Loan!" Dịu dàng trong mắt không còn nữa, chỉ còn lại sự lạnh băng,người quen thuộc với anh ta sẽ biết, đây là điềm báo tức giận.Thẩm Loan lắc đầu, lui về phía sau hai bước: "Thời gian không còn sớm nữa,em về trước.""Đứng lại —" Giọng nói lạnh lùng, lạnh lẽo đến tận xương.Thẩm Loan làm như không nghe thấy, bước chân nhanh hơn rời đi, cô khôngbiết cái vòng tay kia đến cùng là đại diện cho cái gì, cũng không biết mục đíchcủa Thẩm Khiêm ra sao, nhưng trực giác nói cho cô biết, không thể nhận!Không sai, lúc đầu cô đến gần Thẩm Khiêm đúng là không có ý tốt, bây giờmục đích vẫn không đơn thuần, nhưng chuyện này phải trong phạm vi có thểkiểm soát được, một khi vượt quá, Thẩm Loan sẽ không chút do dự mà lui rasau.So với Thẩm Khiêm kỳ lạ lấy lòng, cô vẫn tình nguyện giống như lúc trước,thăm dò lẫn nhau hay tấn công đề phòng lẫn nhau.Động tác của cô nhanh, mà động tác của người đàn ông lại càng nhanh hơn, haiba bước đuổi theo, bắt lấy đầu vai thon gầy của cô từ phía sau.Thẩm Loan cắn răng, chịu đựng sức lực ngang ngược trên vai."Chạy cái gì? Chẳng lẽ anh sẽ ăn em sao?" Câu nói vui đùa, nhưng lại khôngphải giọng điệu vui đùa, cũng không hiểu sao lạnh lùng, rét lạnh."Buông tay ra." Sắc mặt Thẩm Loan đột nhiên trầm xuống, giọng điệu rất khácvới trước kia, dường như thêm một chút mạnh mẽ.Nếu Thẩm Khiêm còn có chút lý trí, thì sẽ phát hiện Thẩm Loan lúc này khônggiống với bất kỳ điểm nào mà anh ta thấy trước kia.Đáng tiếc, sự tức giận đã sớm làm anh ta đánh mất nhạy bén và cảnh giác: "Anhnói rồi, em không thích thì có thể vứt đi, còn trả lại là có ý gì?""Mấy triệu mà vứt đi như vậy, anh không tiếc sao?""Đồ vật không thể làm em thích thì đắt nữa cũng là đồ bỏ đi."Thẩm Loan nheo mắt tránh đi ánh mắt người đàn ông, thái độ kiên quyết: "Emnói rồi, không cần.""Được, vậy bây giờ em ném nó đi." Thẩm Khiêm kiên quyết mà bắt lấy tay cô,bẻ ra, sau đó bỏ vào lòng bàn tay.Thẩm Loan lạnh lùng giương mắt, một giây sau, nằm lòng bàn tay lại, némmạnh một cái...Ánh sáng màu trắng vẽ một vòng cung đẹp mắt trên không trung, rồi sau đó rơixuống mặt đất, tựa như một chai nước khoáng rỗng, một túi rác rưởi không cógiá trị...

Chương 164