Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…
Chương 184
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Sau một trăm cái chống đẩy, Lục Thâm mệt như một con chó, ngồi bệt dưới đấtthở hổn hển.Vốn cho rằng như vậy là xong rồi, ai ngờ..."Thêm một trăm cái nữa."Lục Thâm nhào tới, ôm bắp chân Quyền Hãn Đình, tựa như ôm lấy cọng cỏ cứumạng, khóc tới mức vô cùng đau xót: "Anh sáu, em... Không làm nổi... Anh cứphải ép em mệt chết như vậy sao?"Vừa nói, vừa thở, thở không ra hơi.Quyền Hãn Đình lạnh mặt, ngồi im không nhúc nhích: "Chuẩn bị, bắt đầu!"Lục Thâm lại phản xạ có điều kiện một lần nữa, hẳng qua, lúc này là nằm thẳngxuống đất, hai tay không chống đỡ nổi nữa, cả người dán lên nền đất, giống nhưmột con thạch sùng.Quyền Hãn Đình nhìn thoáng qua chỗ Sở Ngộ Giang: "Đếm cho cậu ta.""Vâng."Lục Thâm hoàn toàn sụp đổ."Tiểu Thất gia, ngài biết quy định mà, không hoàn thành trong ba phút, thì làmgấp đôi, chẳng lẽ cậu muốn làm đến hai trăm cái sao?"Câu này vừa ra khỏi miệng, Lục Thâm bỗng phản ứng kịp, giống như bị tạt máugà, chổng mông lên bắt đầu tập.Sở Ngộ Giang nhìn Quyền Hãn Đình một cái, thấy anh có vẻ không định tínhtoán, nên cũng mở một mắt nhắm một mắt, ngầm cho phép tư thế "Chống đẩy"không có tiêu chuẩn của Lục Thâm.Tập xong một trăm cái, Lục Thâm nằm sấp không dậy nổi, mất tròn mười lămphút đồng hồ mới lết dậy được.Sở Ngộ Giang dìu anh ta ngồi lên ghế sa-lông.Lục Thâm lúc này trông không khác gì một con cá bị ướp muối, căn bản làkhông có khả năng từ chối hay phản kháng, sau đó anh ta ngồi xuống bên cạnh"Đại ma vương", sau khi hoàn thành vận động biến thái, lại phải đón nhận bầukhông khí vô tình rét cắt da cắt thịt.Thân thể nóng, nhưng hơi lạnh lại chui thẳng vào lỗ chân lông. Anh ta nghĩ, cáigọi là "Băng hỏa lưỡng trọng thiên"* cũng chỉ đến thế này mà thôi.Không chua, khó chịu, không kích thích, chỉ có muốn chết, muốn chết, vô cùngmuốn chết!"Nói đi." Quyền Hãn Đình đột nhiên mở miệng.Hả?"Không phải vừa muốn giải thích sao?""..." Phạt xong rồi còn giải thích cái quái gì nữa?Trong nội tâm Lục Thâm điên cuồng gào thét, nhưng vẻ mặt lại vô cùng thuầnkhiết: "Em làm như thế chỉ để lấy được cái vòng "Nước mắt Ares" của cô ta màthôi, hoàn thành nhiệm vụ mà anh giao cho em thôi!"Một trái tim trong sáng như ánh trăng, không thẹn với trời đất, không thẹn vớilòng, vẻ mặt "Em là vì anh" kia khiến người khác nhìn vào thấy vừa đau xót vừacảm động.Đáng tiếc, Quyền Hãn Đình không phải là người, là núi băng, không nhúc nhíchtí nào.Chỉ nhìn anh ta một cái, cười lạnh: "Nói như vậy, là do anh sai à?""Không không không! Em tuyệt đối không có ý đó!" Lục Thâm giật mình ngồithẳng lại trong nháy mắt, hai bàn tay nhỏ xua xua trước ngực, vừa sợ hãi vừa engại, giống như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ.Ha ha, chỉ cần không có ý định đi chết, thì ai dám đội nồi cho Quyền Hãn Đình."Tất cả là do Thẩm Loan sai!" Anh ta đổi giọng trong nháy mắt: "Người phụ nữkia, quá xấu xa!""Em nói cái gì?" Gương mặt Quyền Hãn Đình điềm tĩnh, giọng điệu bìnhthường: "Anh không nghe rõ, lặp lại lần nữa."Lục Thâm cứng đờ, ánh mắt vô cùng chân thành: "Em nghĩ lại rồi, em sai nhiềuhơn! Thật! Em mới là kẻ cầm đầu!" Quả nhiên, anh sáu của anh ta có chó cáimới rồi sẽ không chiều anh ta nữa!Thẩm Loan đáng chết, cứ chờ đấy!Ông đây không chỉ muốn cho cô biết vì sao hoa hồng lại đỏ như vậy, còn muốncho cô biết vì sao đất lại sâu như vậy!Để chôn xác!"Sau này không cho phép đi tìm cô ấy đòi vòng tay nữa." Để lại một câu nhưvậy, Quyền Hãn Đình đứng dậy rời đi.Sở Ngộ Giang đưa mắt nhìn bóng dáng lạnh lẽo của người đàn ông đi vàophòng đọc sách, đảo mắt nhìn Lục Thâm, tận tình khuyên nhủ: "Tiểu Thất gia,đừng có lại đi trêu chọc Thẩm Loan, lần sau sẽ không còn đơn giản là chốngđẩy hai trăm cái nữa đâu."A Di Đà Phật, lại đi lại tiếc mạng.
Sau một trăm cái chống đẩy, Lục Thâm mệt như một con chó, ngồi bệt dưới đất
thở hổn hển.
Vốn cho rằng như vậy là xong rồi, ai ngờ...
"Thêm một trăm cái nữa."
Lục Thâm nhào tới, ôm bắp chân Quyền Hãn Đình, tựa như ôm lấy cọng cỏ cứu
mạng, khóc tới mức vô cùng đau xót: "Anh sáu, em... Không làm nổi... Anh cứ
phải ép em mệt chết như vậy sao?"
Vừa nói, vừa thở, thở không ra hơi.
Quyền Hãn Đình lạnh mặt, ngồi im không nhúc nhích: "Chuẩn bị, bắt đầu!"
Lục Thâm lại phản xạ có điều kiện một lần nữa, hẳng qua, lúc này là nằm thẳng
xuống đất, hai tay không chống đỡ nổi nữa, cả người dán lên nền đất, giống như
một con thạch sùng.
Quyền Hãn Đình nhìn thoáng qua chỗ Sở Ngộ Giang: "Đếm cho cậu ta."
"Vâng."
Lục Thâm hoàn toàn sụp đổ.
"Tiểu Thất gia, ngài biết quy định mà, không hoàn thành trong ba phút, thì làm
gấp đôi, chẳng lẽ cậu muốn làm đến hai trăm cái sao?"
Câu này vừa ra khỏi miệng, Lục Thâm bỗng phản ứng kịp, giống như bị tạt máu
gà, chổng mông lên bắt đầu tập.
Sở Ngộ Giang nhìn Quyền Hãn Đình một cái, thấy anh có vẻ không định tính
toán, nên cũng mở một mắt nhắm một mắt, ngầm cho phép tư thế "Chống đẩy"
không có tiêu chuẩn của Lục Thâm.
Tập xong một trăm cái, Lục Thâm nằm sấp không dậy nổi, mất tròn mười lăm
phút đồng hồ mới lết dậy được.
Sở Ngộ Giang dìu anh ta ngồi lên ghế sa-lông.
Lục Thâm lúc này trông không khác gì một con cá bị ướp muối, căn bản là
không có khả năng từ chối hay phản kháng, sau đó anh ta ngồi xuống bên cạnh
"Đại ma vương", sau khi hoàn thành vận động biến thái, lại phải đón nhận bầu
không khí vô tình rét cắt da cắt thịt.
Thân thể nóng, nhưng hơi lạnh lại chui thẳng vào lỗ chân lông. Anh ta nghĩ, cái
gọi là "Băng hỏa lưỡng trọng thiên"* cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Không chua, khó chịu, không kích thích, chỉ có muốn chết, muốn chết, vô cùng
muốn chết!
"Nói đi." Quyền Hãn Đình đột nhiên mở miệng.
Hả?
"Không phải vừa muốn giải thích sao?"
"..." Phạt xong rồi còn giải thích cái quái gì nữa?
Trong nội tâm Lục Thâm điên cuồng gào thét, nhưng vẻ mặt lại vô cùng thuần
khiết: "Em làm như thế chỉ để lấy được cái vòng "Nước mắt Ares" của cô ta mà
thôi, hoàn thành nhiệm vụ mà anh giao cho em thôi!"
Một trái tim trong sáng như ánh trăng, không thẹn với trời đất, không thẹn với
lòng, vẻ mặt "Em là vì anh" kia khiến người khác nhìn vào thấy vừa đau xót vừa
cảm động.
Đáng tiếc, Quyền Hãn Đình không phải là người, là núi băng, không nhúc nhích
tí nào.
Chỉ nhìn anh ta một cái, cười lạnh: "Nói như vậy, là do anh sai à?"
"Không không không! Em tuyệt đối không có ý đó!" Lục Thâm giật mình ngồi
thẳng lại trong nháy mắt, hai bàn tay nhỏ xua xua trước ngực, vừa sợ hãi vừa e
ngại, giống như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ.
Ha ha, chỉ cần không có ý định đi chết, thì ai dám đội nồi cho Quyền Hãn Đình.
"Tất cả là do Thẩm Loan sai!" Anh ta đổi giọng trong nháy mắt: "Người phụ nữ
kia, quá xấu xa!"
"Em nói cái gì?" Gương mặt Quyền Hãn Đình điềm tĩnh, giọng điệu bình
thường: "Anh không nghe rõ, lặp lại lần nữa."
Lục Thâm cứng đờ, ánh mắt vô cùng chân thành: "Em nghĩ lại rồi, em sai nhiều
hơn! Thật! Em mới là kẻ cầm đầu!" Quả nhiên, anh sáu của anh ta có chó cái
mới rồi sẽ không chiều anh ta nữa!
Thẩm Loan đáng chết, cứ chờ đấy!
Ông đây không chỉ muốn cho cô biết vì sao hoa hồng lại đỏ như vậy, còn muốn
cho cô biết vì sao đất lại sâu như vậy!
Để chôn xác!
"Sau này không cho phép đi tìm cô ấy đòi vòng tay nữa." Để lại một câu như
vậy, Quyền Hãn Đình đứng dậy rời đi.
Sở Ngộ Giang đưa mắt nhìn bóng dáng lạnh lẽo của người đàn ông đi vào
phòng đọc sách, đảo mắt nhìn Lục Thâm, tận tình khuyên nhủ: "Tiểu Thất gia,
đừng có lại đi trêu chọc Thẩm Loan, lần sau sẽ không còn đơn giản là chống
đẩy hai trăm cái nữa đâu."
A Di Đà Phật, lại đi lại tiếc mạng.
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Sau một trăm cái chống đẩy, Lục Thâm mệt như một con chó, ngồi bệt dưới đấtthở hổn hển.Vốn cho rằng như vậy là xong rồi, ai ngờ..."Thêm một trăm cái nữa."Lục Thâm nhào tới, ôm bắp chân Quyền Hãn Đình, tựa như ôm lấy cọng cỏ cứumạng, khóc tới mức vô cùng đau xót: "Anh sáu, em... Không làm nổi... Anh cứphải ép em mệt chết như vậy sao?"Vừa nói, vừa thở, thở không ra hơi.Quyền Hãn Đình lạnh mặt, ngồi im không nhúc nhích: "Chuẩn bị, bắt đầu!"Lục Thâm lại phản xạ có điều kiện một lần nữa, hẳng qua, lúc này là nằm thẳngxuống đất, hai tay không chống đỡ nổi nữa, cả người dán lên nền đất, giống nhưmột con thạch sùng.Quyền Hãn Đình nhìn thoáng qua chỗ Sở Ngộ Giang: "Đếm cho cậu ta.""Vâng."Lục Thâm hoàn toàn sụp đổ."Tiểu Thất gia, ngài biết quy định mà, không hoàn thành trong ba phút, thì làmgấp đôi, chẳng lẽ cậu muốn làm đến hai trăm cái sao?"Câu này vừa ra khỏi miệng, Lục Thâm bỗng phản ứng kịp, giống như bị tạt máugà, chổng mông lên bắt đầu tập.Sở Ngộ Giang nhìn Quyền Hãn Đình một cái, thấy anh có vẻ không định tínhtoán, nên cũng mở một mắt nhắm một mắt, ngầm cho phép tư thế "Chống đẩy"không có tiêu chuẩn của Lục Thâm.Tập xong một trăm cái, Lục Thâm nằm sấp không dậy nổi, mất tròn mười lămphút đồng hồ mới lết dậy được.Sở Ngộ Giang dìu anh ta ngồi lên ghế sa-lông.Lục Thâm lúc này trông không khác gì một con cá bị ướp muối, căn bản làkhông có khả năng từ chối hay phản kháng, sau đó anh ta ngồi xuống bên cạnh"Đại ma vương", sau khi hoàn thành vận động biến thái, lại phải đón nhận bầukhông khí vô tình rét cắt da cắt thịt.Thân thể nóng, nhưng hơi lạnh lại chui thẳng vào lỗ chân lông. Anh ta nghĩ, cáigọi là "Băng hỏa lưỡng trọng thiên"* cũng chỉ đến thế này mà thôi.Không chua, khó chịu, không kích thích, chỉ có muốn chết, muốn chết, vô cùngmuốn chết!"Nói đi." Quyền Hãn Đình đột nhiên mở miệng.Hả?"Không phải vừa muốn giải thích sao?""..." Phạt xong rồi còn giải thích cái quái gì nữa?Trong nội tâm Lục Thâm điên cuồng gào thét, nhưng vẻ mặt lại vô cùng thuầnkhiết: "Em làm như thế chỉ để lấy được cái vòng "Nước mắt Ares" của cô ta màthôi, hoàn thành nhiệm vụ mà anh giao cho em thôi!"Một trái tim trong sáng như ánh trăng, không thẹn với trời đất, không thẹn vớilòng, vẻ mặt "Em là vì anh" kia khiến người khác nhìn vào thấy vừa đau xót vừacảm động.Đáng tiếc, Quyền Hãn Đình không phải là người, là núi băng, không nhúc nhíchtí nào.Chỉ nhìn anh ta một cái, cười lạnh: "Nói như vậy, là do anh sai à?""Không không không! Em tuyệt đối không có ý đó!" Lục Thâm giật mình ngồithẳng lại trong nháy mắt, hai bàn tay nhỏ xua xua trước ngực, vừa sợ hãi vừa engại, giống như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ.Ha ha, chỉ cần không có ý định đi chết, thì ai dám đội nồi cho Quyền Hãn Đình."Tất cả là do Thẩm Loan sai!" Anh ta đổi giọng trong nháy mắt: "Người phụ nữkia, quá xấu xa!""Em nói cái gì?" Gương mặt Quyền Hãn Đình điềm tĩnh, giọng điệu bìnhthường: "Anh không nghe rõ, lặp lại lần nữa."Lục Thâm cứng đờ, ánh mắt vô cùng chân thành: "Em nghĩ lại rồi, em sai nhiềuhơn! Thật! Em mới là kẻ cầm đầu!" Quả nhiên, anh sáu của anh ta có chó cáimới rồi sẽ không chiều anh ta nữa!Thẩm Loan đáng chết, cứ chờ đấy!Ông đây không chỉ muốn cho cô biết vì sao hoa hồng lại đỏ như vậy, còn muốncho cô biết vì sao đất lại sâu như vậy!Để chôn xác!"Sau này không cho phép đi tìm cô ấy đòi vòng tay nữa." Để lại một câu nhưvậy, Quyền Hãn Đình đứng dậy rời đi.Sở Ngộ Giang đưa mắt nhìn bóng dáng lạnh lẽo của người đàn ông đi vàophòng đọc sách, đảo mắt nhìn Lục Thâm, tận tình khuyên nhủ: "Tiểu Thất gia,đừng có lại đi trêu chọc Thẩm Loan, lần sau sẽ không còn đơn giản là chốngđẩy hai trăm cái nữa đâu."A Di Đà Phật, lại đi lại tiếc mạng.