Tác giả:

Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…

Chương 192

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Mặt Thẩm Loan nghiêm lại, giọng nói bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo: "Tập đoànHối Hải này là họ Nghiêm ở thủ đô - Hối Hải?"Miêu Miêu gật đầu, không quá rõ ý của Thẩm Loan, nhìn chung Hoa Hạ chẳnglẽ còn có "Hối Hải" thứ hai? Đó chính là cá sấu khổng lồ của giới địa ốc, mạnhthứ 500 toàn cầu, người đứng đầu thậm chí còn vài lần bước lên vị trí nhà giàusố một Hoa Hạ.Nhưng có một chuyện, Miêu Miêu không biết, Thẩm Loan lại rất rõ ràng.Hối Hải nhà họ Nghiêm và họ Lục Ninh Viễn tuy đều là nhà giàu thủ đô, nhưngquan hệ lại không hòa hợp như mặt ngoài, hai nhà này bắt đầu kết thù từ nhiềuthế hệ đước, đến thế hệ này hầu như đã đoạn tuyệt lui tới, tranh đấu gay gắt liêntục xuất hiện.Thẩm Khiêm muốn lấy được dự án khai phá này của Hối Hải, còn có phươngpháp nào nhanh hơn việc nhằm vào người thừa kế nhà họ Lục không?Cho nên, anh ta mới mượn cơ hội lắc tay, tạo ra mâu thuẫn với Lục Thâm, thậmchí còn không tiếc vung tay đánh nhau, kinh động đến bảo vệ, chính là vì tuyềntin tức hai người bất hòa ra, để người bên Hối Hải nhìn thấy, dùng chuyện nàyđể đạt được mục đích.Cứ như vậy, dự án khai phá sẽ dễ như trở bàn tay!Thật đúng là tính toán thật hay..."Giám đốc Thẩm, trong chuyện này... có vấn đề gì sao?" Miêu Miêu cân nhắctrong nháy mắt, cẩn thận mở miệng.Thẩm Loan thu lại tư liệu, thản nhiên hỏi: "Có thể trong thời gian một ngàyngắn ngủi điều tra ra được những chuyện này, tôi rất tò mò sao cô làm được?"Vẻ mặt Miêu Miêu rung lên, cũng không dối trá khách sáo, chỉ nói: "Đầu tiêntôi đến công ty niêm yết thu nhập thông tin có liên quan đến hành động nửa naycủa Thiên Thủy điền sản, sau đó thông qua những điểm quan trọng tìm tòi mộtít bản thảo kinh tế tài chính và tin phỏng vấn trên mạng. Cuối cùng, mời bạn đạihọc của tôi ăn bữa cơm, cô ấy là nhân viên cũ của Thiên Thủy điền sản, phụtrách kế toán tài vụ. Vâng... Cũng kiểu kiểu vậy."Thẩm Loan cười: "Xem ra, ánh mắt tôi không tồi, chọn được một trợ lý tốt.Mặc mày Miêu Miêu lập tức hớn hở: "Cảm ơn giám đốc Thẩm! Tôi sẽ tiếp túccố gắng!"...5 giờ 15 phút, Thẩm Loan rời đi công ty, đi thang máy đến gara lấy xe, lại bịcảnh tượng trước mắt kích thích đến co rụt đồng tử.Chỉ thấy xe Maserati bị người khác sơn trắng lên, F---U---C---K!Mỗi một chứ đều to, như sợ không đủ rõ.Vòng đến phía sau, quả nhiên, cốp xe cũng không có thể tránh được vận đen, Y-- -O---U!Màu sơn trắng như nhau, không có dấu vết khác biệt.Thẩm Loan đứng ở tại chỗ, im lặng nhìn, đột nhiên giương mắt nhìn về cameratrong một góc, một đôi mắt đen nhánh lộ ra lạnh lẽo, mặc dù cách màn hìnhcũng có thể làm người ta lạnh cả người."Mẹ nó ---" Lục Thâm chửi tục.Rõ ràng biết cô không nhìn thấy, nhưng đáy mắt người phụ nữ nhìn sang đây,Lục Tâm vẫn có loại ảo giác bị theo dõi, như con rắn độc nhảy thẳng lên ngườianh ta, lúc nào cũng có thể tấn công..."Nhanh lên, xóa không?"Tay bảo vệ run lên: "Xóa, xóa.""Xem như ông biết điều, nếu cô ta tới đây, biết nên nói thế nào chưa?""Biết, biết.""Được, vậy ông lặp lại một lần nữa tôi nghe xem.Bảo vệ trung thực nuốt nuốt nước miếng, sau một lúc lâu lại phun không rađược một chữ: "... Tôi thật sự không nói nên lời! Ngài bỏ qua cho tôi đi!"Lục Thâm hừ lạnh: "Còn muốn làm việc nữa không?""Muốn! Cả nhà tôi dựa vào chút tiền lương này để sống sót, ngài giơ cao đánhkhẽ, xin hãy thương xót...""Dừng! Muốn làm việc thì lặp lại lời tôi vừa dạy ông một lần, sai một chữ thìlập tức thu dọn đồ cút đi!"Sắc mặt bảo vệ biến đổi: "Đừng đừng đừng... Tôi, tôi nói!""Đúng rồi đó." Lục Thâm ngoáy ngoáy lỗ tay: "Sớm thức thời như vậy khôngtốt à? Nói!"

Mặt Thẩm Loan nghiêm lại, giọng nói bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo: "Tập đoàn

Hối Hải này là họ Nghiêm ở thủ đô - Hối Hải?"

Miêu Miêu gật đầu, không quá rõ ý của Thẩm Loan, nhìn chung Hoa Hạ chẳng

lẽ còn có "Hối Hải" thứ hai? Đó chính là cá sấu khổng lồ của giới địa ốc, mạnh

thứ 500 toàn cầu, người đứng đầu thậm chí còn vài lần bước lên vị trí nhà giàu

số một Hoa Hạ.

Nhưng có một chuyện, Miêu Miêu không biết, Thẩm Loan lại rất rõ ràng.

Hối Hải nhà họ Nghiêm và họ Lục Ninh Viễn tuy đều là nhà giàu thủ đô, nhưng

quan hệ lại không hòa hợp như mặt ngoài, hai nhà này bắt đầu kết thù từ nhiều

thế hệ đước, đến thế hệ này hầu như đã đoạn tuyệt lui tới, tranh đấu gay gắt liên

tục xuất hiện.

Thẩm Khiêm muốn lấy được dự án khai phá này của Hối Hải, còn có phương

pháp nào nhanh hơn việc nhằm vào người thừa kế nhà họ Lục không?

Cho nên, anh ta mới mượn cơ hội lắc tay, tạo ra mâu thuẫn với Lục Thâm, thậm

chí còn không tiếc vung tay đánh nhau, kinh động đến bảo vệ, chính là vì tuyền

tin tức hai người bất hòa ra, để người bên Hối Hải nhìn thấy, dùng chuyện này

để đạt được mục đích.

Cứ như vậy, dự án khai phá sẽ dễ như trở bàn tay!

Thật đúng là tính toán thật hay...

"Giám đốc Thẩm, trong chuyện này... có vấn đề gì sao?" Miêu Miêu cân nhắc

trong nháy mắt, cẩn thận mở miệng.

Thẩm Loan thu lại tư liệu, thản nhiên hỏi: "Có thể trong thời gian một ngày

ngắn ngủi điều tra ra được những chuyện này, tôi rất tò mò sao cô làm được?"

Vẻ mặt Miêu Miêu rung lên, cũng không dối trá khách sáo, chỉ nói: "Đầu tiên

tôi đến công ty niêm yết thu nhập thông tin có liên quan đến hành động nửa nay

của Thiên Thủy điền sản, sau đó thông qua những điểm quan trọng tìm tòi một

ít bản thảo kinh tế tài chính và tin phỏng vấn trên mạng. Cuối cùng, mời bạn đại

học của tôi ăn bữa cơm, cô ấy là nhân viên cũ của Thiên Thủy điền sản, phụ

trách kế toán tài vụ. Vâng... Cũng kiểu kiểu vậy."

Thẩm Loan cười: "Xem ra, ánh mắt tôi không tồi, chọn được một trợ lý tốt.

Mặc mày Miêu Miêu lập tức hớn hở: "Cảm ơn giám đốc Thẩm! Tôi sẽ tiếp túc

cố gắng!"

...

5 giờ 15 phút, Thẩm Loan rời đi công ty, đi thang máy đến gara lấy xe, lại bị

cảnh tượng trước mắt kích thích đến co rụt đồng tử.

Chỉ thấy xe Maserati bị người khác sơn trắng lên, F---U---C---K!

Mỗi một chứ đều to, như sợ không đủ rõ.

Vòng đến phía sau, quả nhiên, cốp xe cũng không có thể tránh được vận đen, Y-

- -O---U!

Màu sơn trắng như nhau, không có dấu vết khác biệt.

Thẩm Loan đứng ở tại chỗ, im lặng nhìn, đột nhiên giương mắt nhìn về camera

trong một góc, một đôi mắt đen nhánh lộ ra lạnh lẽo, mặc dù cách màn hình

cũng có thể làm người ta lạnh cả người.

"Mẹ nó ---" Lục Thâm chửi tục.

Rõ ràng biết cô không nhìn thấy, nhưng đáy mắt người phụ nữ nhìn sang đây,

Lục Tâm vẫn có loại ảo giác bị theo dõi, như con rắn độc nhảy thẳng lên người

anh ta, lúc nào cũng có thể tấn công...

"Nhanh lên, xóa không?"

Tay bảo vệ run lên: "Xóa, xóa."

"Xem như ông biết điều, nếu cô ta tới đây, biết nên nói thế nào chưa?"

"Biết, biết."

"Được, vậy ông lặp lại một lần nữa tôi nghe xem.

Bảo vệ trung thực nuốt nuốt nước miếng, sau một lúc lâu lại phun không ra

được một chữ: "... Tôi thật sự không nói nên lời! Ngài bỏ qua cho tôi đi!"

Lục Thâm hừ lạnh: "Còn muốn làm việc nữa không?"

"Muốn! Cả nhà tôi dựa vào chút tiền lương này để sống sót, ngài giơ cao đánh

khẽ, xin hãy thương xót..."

"Dừng! Muốn làm việc thì lặp lại lời tôi vừa dạy ông một lần, sai một chữ thì

lập tức thu dọn đồ cút đi!"

Sắc mặt bảo vệ biến đổi: "Đừng đừng đừng... Tôi, tôi nói!"

"Đúng rồi đó." Lục Thâm ngoáy ngoáy lỗ tay: "Sớm thức thời như vậy không

tốt à? Nói!"

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Mặt Thẩm Loan nghiêm lại, giọng nói bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo: "Tập đoànHối Hải này là họ Nghiêm ở thủ đô - Hối Hải?"Miêu Miêu gật đầu, không quá rõ ý của Thẩm Loan, nhìn chung Hoa Hạ chẳnglẽ còn có "Hối Hải" thứ hai? Đó chính là cá sấu khổng lồ của giới địa ốc, mạnhthứ 500 toàn cầu, người đứng đầu thậm chí còn vài lần bước lên vị trí nhà giàusố một Hoa Hạ.Nhưng có một chuyện, Miêu Miêu không biết, Thẩm Loan lại rất rõ ràng.Hối Hải nhà họ Nghiêm và họ Lục Ninh Viễn tuy đều là nhà giàu thủ đô, nhưngquan hệ lại không hòa hợp như mặt ngoài, hai nhà này bắt đầu kết thù từ nhiềuthế hệ đước, đến thế hệ này hầu như đã đoạn tuyệt lui tới, tranh đấu gay gắt liêntục xuất hiện.Thẩm Khiêm muốn lấy được dự án khai phá này của Hối Hải, còn có phươngpháp nào nhanh hơn việc nhằm vào người thừa kế nhà họ Lục không?Cho nên, anh ta mới mượn cơ hội lắc tay, tạo ra mâu thuẫn với Lục Thâm, thậmchí còn không tiếc vung tay đánh nhau, kinh động đến bảo vệ, chính là vì tuyềntin tức hai người bất hòa ra, để người bên Hối Hải nhìn thấy, dùng chuyện nàyđể đạt được mục đích.Cứ như vậy, dự án khai phá sẽ dễ như trở bàn tay!Thật đúng là tính toán thật hay..."Giám đốc Thẩm, trong chuyện này... có vấn đề gì sao?" Miêu Miêu cân nhắctrong nháy mắt, cẩn thận mở miệng.Thẩm Loan thu lại tư liệu, thản nhiên hỏi: "Có thể trong thời gian một ngàyngắn ngủi điều tra ra được những chuyện này, tôi rất tò mò sao cô làm được?"Vẻ mặt Miêu Miêu rung lên, cũng không dối trá khách sáo, chỉ nói: "Đầu tiêntôi đến công ty niêm yết thu nhập thông tin có liên quan đến hành động nửa naycủa Thiên Thủy điền sản, sau đó thông qua những điểm quan trọng tìm tòi mộtít bản thảo kinh tế tài chính và tin phỏng vấn trên mạng. Cuối cùng, mời bạn đạihọc của tôi ăn bữa cơm, cô ấy là nhân viên cũ của Thiên Thủy điền sản, phụtrách kế toán tài vụ. Vâng... Cũng kiểu kiểu vậy."Thẩm Loan cười: "Xem ra, ánh mắt tôi không tồi, chọn được một trợ lý tốt.Mặc mày Miêu Miêu lập tức hớn hở: "Cảm ơn giám đốc Thẩm! Tôi sẽ tiếp túccố gắng!"...5 giờ 15 phút, Thẩm Loan rời đi công ty, đi thang máy đến gara lấy xe, lại bịcảnh tượng trước mắt kích thích đến co rụt đồng tử.Chỉ thấy xe Maserati bị người khác sơn trắng lên, F---U---C---K!Mỗi một chứ đều to, như sợ không đủ rõ.Vòng đến phía sau, quả nhiên, cốp xe cũng không có thể tránh được vận đen, Y-- -O---U!Màu sơn trắng như nhau, không có dấu vết khác biệt.Thẩm Loan đứng ở tại chỗ, im lặng nhìn, đột nhiên giương mắt nhìn về cameratrong một góc, một đôi mắt đen nhánh lộ ra lạnh lẽo, mặc dù cách màn hìnhcũng có thể làm người ta lạnh cả người."Mẹ nó ---" Lục Thâm chửi tục.Rõ ràng biết cô không nhìn thấy, nhưng đáy mắt người phụ nữ nhìn sang đây,Lục Tâm vẫn có loại ảo giác bị theo dõi, như con rắn độc nhảy thẳng lên ngườianh ta, lúc nào cũng có thể tấn công..."Nhanh lên, xóa không?"Tay bảo vệ run lên: "Xóa, xóa.""Xem như ông biết điều, nếu cô ta tới đây, biết nên nói thế nào chưa?""Biết, biết.""Được, vậy ông lặp lại một lần nữa tôi nghe xem.Bảo vệ trung thực nuốt nuốt nước miếng, sau một lúc lâu lại phun không rađược một chữ: "... Tôi thật sự không nói nên lời! Ngài bỏ qua cho tôi đi!"Lục Thâm hừ lạnh: "Còn muốn làm việc nữa không?""Muốn! Cả nhà tôi dựa vào chút tiền lương này để sống sót, ngài giơ cao đánhkhẽ, xin hãy thương xót...""Dừng! Muốn làm việc thì lặp lại lời tôi vừa dạy ông một lần, sai một chữ thìlập tức thu dọn đồ cút đi!"Sắc mặt bảo vệ biến đổi: "Đừng đừng đừng... Tôi, tôi nói!""Đúng rồi đó." Lục Thâm ngoáy ngoáy lỗ tay: "Sớm thức thời như vậy khôngtốt à? Nói!"

Chương 192