Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…
Chương 196
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Có thể khôi phục lại như trước không?" Thẩm Loan cau mày hỏi, vẻ mặtnghiêm túc."Có thể.""Mất bao lâu?""Nhanh nhất là một tuần.""Được, tôi để xe ở đây trước." Thẩm Loan nhìn thời gian: "Nếu như làm xongthì báo để tôi tới lấy.""Không thành vấn đề, ngài sang bên này thanh toán."Thẩm Loan trả không ít tiền, trong lòng lập tức lại mắng cho Lục Thâm đếnmáu chó phun đầy đầu, mẹ nó sao có thể làm được thế!Đáng đời phải khóc đến chết!"Thưa cô, đây là thẻ rửa xe miễn phí của cô, có thể tới tiệm rửa xe miễn phímười lần."Thẩm Loan tùy tiện nhét vào túi, lại nâng cổ tay xem đồng hồ, lông mày dầnnhíu chặt, không còn kịp nữa..."Xin hỏi, gần đây có toilet không?""Đi thẳng rẽ trái là đến.""Cảm ơn."Thẩm Loan trở lại chỗ giao xe thì thấy nhân viên cửa hàng đang muốn láiMartha bé nhỏ của cô đi: "Chờ một chút!""Làm sao vậy?"Thẩm Loan vòng đến cốp xe: "Tôi lấy chút đồ.""À, vâng."Năm phút sau, Thẩm Loan mặc một bộ quần áo công sở OL vào trong WC nữcửa hàng 4S, lại qua khoảng hai mươi phút, người phụ nữ mặc một chiếc áo balỗ phối hợp với váy da màu đen từ bên trong đi ra, cúi đầu, lập tức ra khỏi cửacửa cửa hàng 4S, đi đến ven đường vẫy một chiếc xe: "Đi phố Đồng Thau."..."Tiên sinh, ngài cũng tới xử lý vết sơn xịt sao? Tiên sinh?!""À?" Lục Thâm phản ứng lại, nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía cửa. Quáilạ, hình như anh ta lại nhìn thấy người phụ nữ kia? Mẹ nó—Âm hồn không tan sao?Nhưng nghĩ lại thì quần áo lại không giống, có lẽ là chỉ do bóng dáng rất giống.Lục Thâm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, anh cảm thấy mình sớm muộn gì sẽ bịThẩm Loan kia nhìn đóa bạch liên hoa nhỏ nhưng thật ra là hổ mẹ làm cho suynhược thần kinh!Martin bé nhỏ của anh ta quá thảm rồi... Ôi trời ơi..."Tiên sinh, ngài có đang nghe tôi nói không?" Nhân viên cửa hàng lần thứ bamở miệng nhắc nhở.Lục Thâm lúc này mới quay đầu lại, kiêu ngạo mà bố thí một ánh mắt: "Cô vừanói gì?"Nhân viên cửa hàng giật giật khóe miệng, thoáng nhìn qua chiếc xe AstonMartin màu vàng cam, mặc dù đã bị phá hỏng vẻ ngoài, nhưng vẫn nổi bật khảnăng tài chính của chủ nhân nó, cô ta thu hồi cảm xúc dư thừa, nở một nụ cườihoàn mỹ, phục vụ vị khách không dễ đối phó trước mắt này."Tiên sinh, tôi vừa rồi nói, ngài muốn xử lý vết sơn xịt trên xe sao?""Đúng vậy! Có thể xử lý sao?"Nhân viên cửa hàng ghé sát vào nhìn một chút, gật đầu: "Có thể, nhưng màchiếc xe thể thao của ngài là hàng đặt theo yêu cầu, màu sơn rất đặc biệt nênchúng tôi cần nhập khẩu từ nước ngoài, cho nên tiền và thời gian sẽ nhiều mộtít, ngài cảm thấy thế nào?""Vậy mất khoảng bao lâu?""Một tháng.""Mẹ nó— dài như vậy sao?""Bởi vì là đặt hàng từ nước ngoài, cho nên..." Đôi mắt của nhân viên cửa hàngchuyển động: "Chủ yếu là do chiếc xe này của ngài quá quý giá, chúng tôi cũngkhông dám làm bậy."Lục Thâm được vỗ mông ngựa làm cả người thoải mái: "Được, một tháng thìmột tháng.""Vâng, ngài qua bên này thanh toán..."Lục Thâm nâng bước vào bên trong, đột nhiên ánh mắt hơi dừng lại, chớp mắt,rồi lại chớp mắt, bỗng mở miệng gọi nhân viên cửa hàng: "Cô lại đây!"Nhân viên cửa hàng hơi dừng lại, cho rằng anh ta lại không hài lòng, tiến lênthật cẩn thận hỏi: "Ngài còn có thắc mắc, hoặc yêu cầu gì sao?"Lục Thâm chỉ vào chiếc xe Maserati cũng bị biến dạng kia: "Chiếc xe kia đưatới lúc nào?"Trên mặt nhân viên cửa hàng hơi kỳ lạ: "Vừa nãy..."Trong lòng lại buồn bực, không phải hai người này hẹn cùng một chỗ đó chứ?Đều là siêu xe, cũng bị xịt sơn... Đứa trẻ trâu nào lại nghịch như vậy, cũngkhông sợ bồi thường đến táng gia bại sản sao?
"Có thể khôi phục lại như trước không?" Thẩm Loan cau mày hỏi, vẻ mặt
nghiêm túc.
"Có thể."
"Mất bao lâu?"
"Nhanh nhất là một tuần."
"Được, tôi để xe ở đây trước." Thẩm Loan nhìn thời gian: "Nếu như làm xong
thì báo để tôi tới lấy."
"Không thành vấn đề, ngài sang bên này thanh toán."
Thẩm Loan trả không ít tiền, trong lòng lập tức lại mắng cho Lục Thâm đến
máu chó phun đầy đầu, mẹ nó sao có thể làm được thế!
Đáng đời phải khóc đến chết!
"Thưa cô, đây là thẻ rửa xe miễn phí của cô, có thể tới tiệm rửa xe miễn phí
mười lần."
Thẩm Loan tùy tiện nhét vào túi, lại nâng cổ tay xem đồng hồ, lông mày dần
nhíu chặt, không còn kịp nữa...
"Xin hỏi, gần đây có toilet không?"
"Đi thẳng rẽ trái là đến."
"Cảm ơn."
Thẩm Loan trở lại chỗ giao xe thì thấy nhân viên cửa hàng đang muốn lái
Martha bé nhỏ của cô đi: "Chờ một chút!"
"Làm sao vậy?"
Thẩm Loan vòng đến cốp xe: "Tôi lấy chút đồ."
"À, vâng."
Năm phút sau, Thẩm Loan mặc một bộ quần áo công sở OL vào trong WC nữ
cửa hàng 4S, lại qua khoảng hai mươi phút, người phụ nữ mặc một chiếc áo ba
lỗ phối hợp với váy da màu đen từ bên trong đi ra, cúi đầu, lập tức ra khỏi cửa
cửa cửa hàng 4S, đi đến ven đường vẫy một chiếc xe: "Đi phố Đồng Thau."
...
"Tiên sinh, ngài cũng tới xử lý vết sơn xịt sao? Tiên sinh?!"
"À?" Lục Thâm phản ứng lại, nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía cửa. Quái
lạ, hình như anh ta lại nhìn thấy người phụ nữ kia? Mẹ nó—
Âm hồn không tan sao?
Nhưng nghĩ lại thì quần áo lại không giống, có lẽ là chỉ do bóng dáng rất giống.
Lục Thâm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, anh cảm thấy mình sớm muộn gì sẽ bị
Thẩm Loan kia nhìn đóa bạch liên hoa nhỏ nhưng thật ra là hổ mẹ làm cho suy
nhược thần kinh!
Martin bé nhỏ của anh ta quá thảm rồi... Ôi trời ơi...
"Tiên sinh, ngài có đang nghe tôi nói không?" Nhân viên cửa hàng lần thứ ba
mở miệng nhắc nhở.
Lục Thâm lúc này mới quay đầu lại, kiêu ngạo mà bố thí một ánh mắt: "Cô vừa
nói gì?"
Nhân viên cửa hàng giật giật khóe miệng, thoáng nhìn qua chiếc xe Aston
Martin màu vàng cam, mặc dù đã bị phá hỏng vẻ ngoài, nhưng vẫn nổi bật khả
năng tài chính của chủ nhân nó, cô ta thu hồi cảm xúc dư thừa, nở một nụ cười
hoàn mỹ, phục vụ vị khách không dễ đối phó trước mắt này.
"Tiên sinh, tôi vừa rồi nói, ngài muốn xử lý vết sơn xịt trên xe sao?"
"Đúng vậy! Có thể xử lý sao?"
Nhân viên cửa hàng ghé sát vào nhìn một chút, gật đầu: "Có thể, nhưng mà
chiếc xe thể thao của ngài là hàng đặt theo yêu cầu, màu sơn rất đặc biệt nên
chúng tôi cần nhập khẩu từ nước ngoài, cho nên tiền và thời gian sẽ nhiều một
ít, ngài cảm thấy thế nào?"
"Vậy mất khoảng bao lâu?"
"Một tháng."
"Mẹ nó— dài như vậy sao?"
"Bởi vì là đặt hàng từ nước ngoài, cho nên..." Đôi mắt của nhân viên cửa hàng
chuyển động: "Chủ yếu là do chiếc xe này của ngài quá quý giá, chúng tôi cũng
không dám làm bậy."
Lục Thâm được vỗ mông ngựa làm cả người thoải mái: "Được, một tháng thì
một tháng."
"Vâng, ngài qua bên này thanh toán..."
Lục Thâm nâng bước vào bên trong, đột nhiên ánh mắt hơi dừng lại, chớp mắt,
rồi lại chớp mắt, bỗng mở miệng gọi nhân viên cửa hàng: "Cô lại đây!"
Nhân viên cửa hàng hơi dừng lại, cho rằng anh ta lại không hài lòng, tiến lên
thật cẩn thận hỏi: "Ngài còn có thắc mắc, hoặc yêu cầu gì sao?"
Lục Thâm chỉ vào chiếc xe Maserati cũng bị biến dạng kia: "Chiếc xe kia đưa
tới lúc nào?"
Trên mặt nhân viên cửa hàng hơi kỳ lạ: "Vừa nãy..."
Trong lòng lại buồn bực, không phải hai người này hẹn cùng một chỗ đó chứ?
Đều là siêu xe, cũng bị xịt sơn... Đứa trẻ trâu nào lại nghịch như vậy, cũng
không sợ bồi thường đến táng gia bại sản sao?
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Có thể khôi phục lại như trước không?" Thẩm Loan cau mày hỏi, vẻ mặtnghiêm túc."Có thể.""Mất bao lâu?""Nhanh nhất là một tuần.""Được, tôi để xe ở đây trước." Thẩm Loan nhìn thời gian: "Nếu như làm xongthì báo để tôi tới lấy.""Không thành vấn đề, ngài sang bên này thanh toán."Thẩm Loan trả không ít tiền, trong lòng lập tức lại mắng cho Lục Thâm đếnmáu chó phun đầy đầu, mẹ nó sao có thể làm được thế!Đáng đời phải khóc đến chết!"Thưa cô, đây là thẻ rửa xe miễn phí của cô, có thể tới tiệm rửa xe miễn phímười lần."Thẩm Loan tùy tiện nhét vào túi, lại nâng cổ tay xem đồng hồ, lông mày dầnnhíu chặt, không còn kịp nữa..."Xin hỏi, gần đây có toilet không?""Đi thẳng rẽ trái là đến.""Cảm ơn."Thẩm Loan trở lại chỗ giao xe thì thấy nhân viên cửa hàng đang muốn láiMartha bé nhỏ của cô đi: "Chờ một chút!""Làm sao vậy?"Thẩm Loan vòng đến cốp xe: "Tôi lấy chút đồ.""À, vâng."Năm phút sau, Thẩm Loan mặc một bộ quần áo công sở OL vào trong WC nữcửa hàng 4S, lại qua khoảng hai mươi phút, người phụ nữ mặc một chiếc áo balỗ phối hợp với váy da màu đen từ bên trong đi ra, cúi đầu, lập tức ra khỏi cửacửa cửa hàng 4S, đi đến ven đường vẫy một chiếc xe: "Đi phố Đồng Thau."..."Tiên sinh, ngài cũng tới xử lý vết sơn xịt sao? Tiên sinh?!""À?" Lục Thâm phản ứng lại, nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía cửa. Quáilạ, hình như anh ta lại nhìn thấy người phụ nữ kia? Mẹ nó—Âm hồn không tan sao?Nhưng nghĩ lại thì quần áo lại không giống, có lẽ là chỉ do bóng dáng rất giống.Lục Thâm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, anh cảm thấy mình sớm muộn gì sẽ bịThẩm Loan kia nhìn đóa bạch liên hoa nhỏ nhưng thật ra là hổ mẹ làm cho suynhược thần kinh!Martin bé nhỏ của anh ta quá thảm rồi... Ôi trời ơi..."Tiên sinh, ngài có đang nghe tôi nói không?" Nhân viên cửa hàng lần thứ bamở miệng nhắc nhở.Lục Thâm lúc này mới quay đầu lại, kiêu ngạo mà bố thí một ánh mắt: "Cô vừanói gì?"Nhân viên cửa hàng giật giật khóe miệng, thoáng nhìn qua chiếc xe AstonMartin màu vàng cam, mặc dù đã bị phá hỏng vẻ ngoài, nhưng vẫn nổi bật khảnăng tài chính của chủ nhân nó, cô ta thu hồi cảm xúc dư thừa, nở một nụ cườihoàn mỹ, phục vụ vị khách không dễ đối phó trước mắt này."Tiên sinh, tôi vừa rồi nói, ngài muốn xử lý vết sơn xịt trên xe sao?""Đúng vậy! Có thể xử lý sao?"Nhân viên cửa hàng ghé sát vào nhìn một chút, gật đầu: "Có thể, nhưng màchiếc xe thể thao của ngài là hàng đặt theo yêu cầu, màu sơn rất đặc biệt nênchúng tôi cần nhập khẩu từ nước ngoài, cho nên tiền và thời gian sẽ nhiều mộtít, ngài cảm thấy thế nào?""Vậy mất khoảng bao lâu?""Một tháng.""Mẹ nó— dài như vậy sao?""Bởi vì là đặt hàng từ nước ngoài, cho nên..." Đôi mắt của nhân viên cửa hàngchuyển động: "Chủ yếu là do chiếc xe này của ngài quá quý giá, chúng tôi cũngkhông dám làm bậy."Lục Thâm được vỗ mông ngựa làm cả người thoải mái: "Được, một tháng thìmột tháng.""Vâng, ngài qua bên này thanh toán..."Lục Thâm nâng bước vào bên trong, đột nhiên ánh mắt hơi dừng lại, chớp mắt,rồi lại chớp mắt, bỗng mở miệng gọi nhân viên cửa hàng: "Cô lại đây!"Nhân viên cửa hàng hơi dừng lại, cho rằng anh ta lại không hài lòng, tiến lênthật cẩn thận hỏi: "Ngài còn có thắc mắc, hoặc yêu cầu gì sao?"Lục Thâm chỉ vào chiếc xe Maserati cũng bị biến dạng kia: "Chiếc xe kia đưatới lúc nào?"Trên mặt nhân viên cửa hàng hơi kỳ lạ: "Vừa nãy..."Trong lòng lại buồn bực, không phải hai người này hẹn cùng một chỗ đó chứ?Đều là siêu xe, cũng bị xịt sơn... Đứa trẻ trâu nào lại nghịch như vậy, cũngkhông sợ bồi thường đến táng gia bại sản sao?