Tác giả:

Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…

Chương 227

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Tam ca, em không rõ, vì sao cô ấy không có chút phản ứng nào?" Lại quay lạivấn đề ban đầu, giọng điệu của Quyền Hãn Đình nặng nề.Hồ Chí Bắc nhíu mày, đổi tay cầm điện thoại: "Không phản ứng là sao?""Không khóc không nháo.""Vui mừng không?""Cũng không vui."Hồ Chí Bắc hắng giọng: "Lão lục, chỉ sợ cô gái mà chú coi trọng không đơngiản."Quyền Hãn Đình lập tức phụ họa: "Cô ấy rất đặc biệt."Ơ, bát tự còn chưa xem đã bảo vệ như vậy rồi? Con gái nhà nào, có chút thú vị!"Không phản ứng chính là phản ứng tốt nhất. Chú nghĩ đi, đã cưỡng hôn ngườita rồi, nếu thật sự ghét bỏ, chắc chắn không nói hai lời sẽ tát chú mấy cái, nhưngbây giờ không có, điều này chứng tỏ cái gì?" Hồ Chí Bắc giống như cao nhângiảng giải nhân sinh, hướng dẫn từng bước."Chứng tỏ cái gì?" Đầu bên kia điện thoại, Quyền Hãn Đình hồi hộp ngừng thở."Chứng minh cô ấy không bài xích, không ghét bỏ, thậm chí còn hơi thích."Nghiêm trang mà nói bậy."Thật sự?""Thật hơn cả vàng."Quyền Hãn Đình giống như đang suy tư gì đó, tâm trạng trở nên tốt hơn đến kỳlạ, phiền muộn bị cuốn đi sạch."Tiếp theo nên làm cái gì?""Tiếp tục dùng tám chiêu duy trì trạng thái tấn công, một lần không được, vậyhai lần, hai lần không được, thì ba lần... Liệt nữ sợ triền lang, không sợ cô ấykhông gục ngã!"Kết thúc cuộc trò chuyện, Quyền Hãn Đình dẹp bỏ sự chán chườn, anh có rấtnhiều thời gian và kiên nhẫn với cô..."Lục gia." Sở Ngộ Giang cúi đầu, báo cáo đúng sự thật: "Cô Thẩm không chotôi đưa về, ngồi taxi rời đi rồi. Tôi theo sau, tới thẳng nội thành, chắc chắn cô ấyan toàn xuống xe mới quay về.""Ừm."Thấy anh vẫn chưa tức giận, Sở Ngộ Giang thở phào nhẹ nhõm, khom người rờikhỏi phòng làm việc.Mới vừa đến cạnh cửa, một giọng nói trầm thấp và vững vàng truyền đến."Gọi Lục Thâm vào đây.""Vâng." Sở Ngộ Giang cúi đầu, vì người nào đó thương cảm ba giây...."Tôi không đi!" Lục Thâm nhảy ra xa hai bước, cảnh giác lại phòng bị nhìnchằm chằm hai người trước mặt.Sở Ngộ Giang gật đầu với Lăng Vân, người sau trực tiếp ra tay, như xách gàcon, trực tiếp lôi người đến phòng làm việc.Sở Ngộ Giang mở cửa ra, Lăng Vân nhẹ nhàng một ném một phát, hoàn mỹ!Lục Thâm thầm mắng hai người máu chó phun đầy đầu, phản ứng đầu tiênchính là trốn!Chỉ tiếc ——"Đứng lại."Lục Thâm cứng đờ, hít sâu vài lần, mới khó khăn xoay người đối mặt vớiQuyền Hãn Đình."Lục ca, anh... tìm em?""Chú biết Thẩm Loan sẽ xuất hiện ở Paris Night, cho nên mới rủ tôi đi." Anhdùng câu trần thuật, giọng điệu chuẩn xác khiến Lục Thâm không thể nào phảnbác.Chỉ có thể cười gượng hai tiếng, miễn cưỡng nói: "Là trùng hợp...""Lục, Thâm!" Quát lên một tiếng, vô cùng tức giận, sát khí vô hình khiến hít thởcũng trở nên khó khăn.Thất gia run rẩy, hận không thể cuộn bản thân lại bé nhất có thể, tốt nhất chỉ cònlại cái vỏ: "Đúng, không phải trùng hợp...""Nguyên nhân.""Em cũng là vì muốn tốt cho anh...""Vì tôi?" Quyền Hãn Đình cười lạnh."Đúng vậy! Đêm hôm khuya khoắt, cô ta trang điểm lại còn xuất hiện ở chỗ nhưParis Night, chắc chắn không con gái nhà lành gì, không chừng ở bên trong lêulổng với ai! Không phải sợ anh bị lừa sao..."Quyền Hãn Đình không chú ý tới điểm này: "Sao chú biết tối hôm đó cô ấy sẽxuất hiện ở Paris Night? Nếu dám dụ tôi đến để bắt quả tang, nhất định đã biếttrước, chú phái người theo dõi cô ấy?!""Em không phái người, em tự mình..." Lục Thâm vô thức che miệng lại, đôimắt trừng to như chuông đồng.

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Tam ca, em không rõ, vì sao cô ấy không có chút phản ứng nào?" Lại quay lạivấn đề ban đầu, giọng điệu của Quyền Hãn Đình nặng nề.Hồ Chí Bắc nhíu mày, đổi tay cầm điện thoại: "Không phản ứng là sao?""Không khóc không nháo.""Vui mừng không?""Cũng không vui."Hồ Chí Bắc hắng giọng: "Lão lục, chỉ sợ cô gái mà chú coi trọng không đơngiản."Quyền Hãn Đình lập tức phụ họa: "Cô ấy rất đặc biệt."Ơ, bát tự còn chưa xem đã bảo vệ như vậy rồi? Con gái nhà nào, có chút thú vị!"Không phản ứng chính là phản ứng tốt nhất. Chú nghĩ đi, đã cưỡng hôn ngườita rồi, nếu thật sự ghét bỏ, chắc chắn không nói hai lời sẽ tát chú mấy cái, nhưngbây giờ không có, điều này chứng tỏ cái gì?" Hồ Chí Bắc giống như cao nhângiảng giải nhân sinh, hướng dẫn từng bước."Chứng tỏ cái gì?" Đầu bên kia điện thoại, Quyền Hãn Đình hồi hộp ngừng thở."Chứng minh cô ấy không bài xích, không ghét bỏ, thậm chí còn hơi thích."Nghiêm trang mà nói bậy."Thật sự?""Thật hơn cả vàng."Quyền Hãn Đình giống như đang suy tư gì đó, tâm trạng trở nên tốt hơn đến kỳlạ, phiền muộn bị cuốn đi sạch."Tiếp theo nên làm cái gì?""Tiếp tục dùng tám chiêu duy trì trạng thái tấn công, một lần không được, vậyhai lần, hai lần không được, thì ba lần... Liệt nữ sợ triền lang, không sợ cô ấykhông gục ngã!"Kết thúc cuộc trò chuyện, Quyền Hãn Đình dẹp bỏ sự chán chườn, anh có rấtnhiều thời gian và kiên nhẫn với cô..."Lục gia." Sở Ngộ Giang cúi đầu, báo cáo đúng sự thật: "Cô Thẩm không chotôi đưa về, ngồi taxi rời đi rồi. Tôi theo sau, tới thẳng nội thành, chắc chắn cô ấyan toàn xuống xe mới quay về.""Ừm."Thấy anh vẫn chưa tức giận, Sở Ngộ Giang thở phào nhẹ nhõm, khom người rờikhỏi phòng làm việc.Mới vừa đến cạnh cửa, một giọng nói trầm thấp và vững vàng truyền đến."Gọi Lục Thâm vào đây.""Vâng." Sở Ngộ Giang cúi đầu, vì người nào đó thương cảm ba giây...."Tôi không đi!" Lục Thâm nhảy ra xa hai bước, cảnh giác lại phòng bị nhìnchằm chằm hai người trước mặt.Sở Ngộ Giang gật đầu với Lăng Vân, người sau trực tiếp ra tay, như xách gàcon, trực tiếp lôi người đến phòng làm việc.Sở Ngộ Giang mở cửa ra, Lăng Vân nhẹ nhàng một ném một phát, hoàn mỹ!Lục Thâm thầm mắng hai người máu chó phun đầy đầu, phản ứng đầu tiênchính là trốn!Chỉ tiếc ——"Đứng lại."Lục Thâm cứng đờ, hít sâu vài lần, mới khó khăn xoay người đối mặt vớiQuyền Hãn Đình."Lục ca, anh... tìm em?""Chú biết Thẩm Loan sẽ xuất hiện ở Paris Night, cho nên mới rủ tôi đi." Anhdùng câu trần thuật, giọng điệu chuẩn xác khiến Lục Thâm không thể nào phảnbác.Chỉ có thể cười gượng hai tiếng, miễn cưỡng nói: "Là trùng hợp...""Lục, Thâm!" Quát lên một tiếng, vô cùng tức giận, sát khí vô hình khiến hít thởcũng trở nên khó khăn.Thất gia run rẩy, hận không thể cuộn bản thân lại bé nhất có thể, tốt nhất chỉ cònlại cái vỏ: "Đúng, không phải trùng hợp...""Nguyên nhân.""Em cũng là vì muốn tốt cho anh...""Vì tôi?" Quyền Hãn Đình cười lạnh."Đúng vậy! Đêm hôm khuya khoắt, cô ta trang điểm lại còn xuất hiện ở chỗ nhưParis Night, chắc chắn không con gái nhà lành gì, không chừng ở bên trong lêulổng với ai! Không phải sợ anh bị lừa sao..."Quyền Hãn Đình không chú ý tới điểm này: "Sao chú biết tối hôm đó cô ấy sẽxuất hiện ở Paris Night? Nếu dám dụ tôi đến để bắt quả tang, nhất định đã biếttrước, chú phái người theo dõi cô ấy?!""Em không phái người, em tự mình..." Lục Thâm vô thức che miệng lại, đôimắt trừng to như chuông đồng.

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Tam ca, em không rõ, vì sao cô ấy không có chút phản ứng nào?" Lại quay lạivấn đề ban đầu, giọng điệu của Quyền Hãn Đình nặng nề.Hồ Chí Bắc nhíu mày, đổi tay cầm điện thoại: "Không phản ứng là sao?""Không khóc không nháo.""Vui mừng không?""Cũng không vui."Hồ Chí Bắc hắng giọng: "Lão lục, chỉ sợ cô gái mà chú coi trọng không đơngiản."Quyền Hãn Đình lập tức phụ họa: "Cô ấy rất đặc biệt."Ơ, bát tự còn chưa xem đã bảo vệ như vậy rồi? Con gái nhà nào, có chút thú vị!"Không phản ứng chính là phản ứng tốt nhất. Chú nghĩ đi, đã cưỡng hôn ngườita rồi, nếu thật sự ghét bỏ, chắc chắn không nói hai lời sẽ tát chú mấy cái, nhưngbây giờ không có, điều này chứng tỏ cái gì?" Hồ Chí Bắc giống như cao nhângiảng giải nhân sinh, hướng dẫn từng bước."Chứng tỏ cái gì?" Đầu bên kia điện thoại, Quyền Hãn Đình hồi hộp ngừng thở."Chứng minh cô ấy không bài xích, không ghét bỏ, thậm chí còn hơi thích."Nghiêm trang mà nói bậy."Thật sự?""Thật hơn cả vàng."Quyền Hãn Đình giống như đang suy tư gì đó, tâm trạng trở nên tốt hơn đến kỳlạ, phiền muộn bị cuốn đi sạch."Tiếp theo nên làm cái gì?""Tiếp tục dùng tám chiêu duy trì trạng thái tấn công, một lần không được, vậyhai lần, hai lần không được, thì ba lần... Liệt nữ sợ triền lang, không sợ cô ấykhông gục ngã!"Kết thúc cuộc trò chuyện, Quyền Hãn Đình dẹp bỏ sự chán chườn, anh có rấtnhiều thời gian và kiên nhẫn với cô..."Lục gia." Sở Ngộ Giang cúi đầu, báo cáo đúng sự thật: "Cô Thẩm không chotôi đưa về, ngồi taxi rời đi rồi. Tôi theo sau, tới thẳng nội thành, chắc chắn cô ấyan toàn xuống xe mới quay về.""Ừm."Thấy anh vẫn chưa tức giận, Sở Ngộ Giang thở phào nhẹ nhõm, khom người rờikhỏi phòng làm việc.Mới vừa đến cạnh cửa, một giọng nói trầm thấp và vững vàng truyền đến."Gọi Lục Thâm vào đây.""Vâng." Sở Ngộ Giang cúi đầu, vì người nào đó thương cảm ba giây...."Tôi không đi!" Lục Thâm nhảy ra xa hai bước, cảnh giác lại phòng bị nhìnchằm chằm hai người trước mặt.Sở Ngộ Giang gật đầu với Lăng Vân, người sau trực tiếp ra tay, như xách gàcon, trực tiếp lôi người đến phòng làm việc.Sở Ngộ Giang mở cửa ra, Lăng Vân nhẹ nhàng một ném một phát, hoàn mỹ!Lục Thâm thầm mắng hai người máu chó phun đầy đầu, phản ứng đầu tiênchính là trốn!Chỉ tiếc ——"Đứng lại."Lục Thâm cứng đờ, hít sâu vài lần, mới khó khăn xoay người đối mặt vớiQuyền Hãn Đình."Lục ca, anh... tìm em?""Chú biết Thẩm Loan sẽ xuất hiện ở Paris Night, cho nên mới rủ tôi đi." Anhdùng câu trần thuật, giọng điệu chuẩn xác khiến Lục Thâm không thể nào phảnbác.Chỉ có thể cười gượng hai tiếng, miễn cưỡng nói: "Là trùng hợp...""Lục, Thâm!" Quát lên một tiếng, vô cùng tức giận, sát khí vô hình khiến hít thởcũng trở nên khó khăn.Thất gia run rẩy, hận không thể cuộn bản thân lại bé nhất có thể, tốt nhất chỉ cònlại cái vỏ: "Đúng, không phải trùng hợp...""Nguyên nhân.""Em cũng là vì muốn tốt cho anh...""Vì tôi?" Quyền Hãn Đình cười lạnh."Đúng vậy! Đêm hôm khuya khoắt, cô ta trang điểm lại còn xuất hiện ở chỗ nhưParis Night, chắc chắn không con gái nhà lành gì, không chừng ở bên trong lêulổng với ai! Không phải sợ anh bị lừa sao..."Quyền Hãn Đình không chú ý tới điểm này: "Sao chú biết tối hôm đó cô ấy sẽxuất hiện ở Paris Night? Nếu dám dụ tôi đến để bắt quả tang, nhất định đã biếttrước, chú phái người theo dõi cô ấy?!""Em không phái người, em tự mình..." Lục Thâm vô thức che miệng lại, đôimắt trừng to như chuông đồng.

Chương 227