Tác giả:

Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…

Chương 267

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Suỵt! Hoa khôi của trường đang đi về phía chúng ta, trong tay cầm hai ly rượu,cậu nói xem cô ấy sẽ đưa cho tôi hay là đưa cho cậu?""Sao vậy, cậu muốn uống?" Chàng trai nhếch mày, giọng nói trong trẻo trautruốt dễ nghe."Tất nhiên! Đây là rượu mà hoa khôi trường chúng ta tự tay bưng đến, có ýnghĩa rất đặc biệt đó, được không?""Ừm, vậy thì để cậu uống đi." Nói xong, lạch cạch gấp sách lại, đứng lên rờikhỏi."Haizzz—"Thẩm Yên không dễ gì mới có thể lấy dũng khí bước đi đến bước này, sao cóthể mở to mắt nhìn anh ta đi mất được chứ?Cắn cắn môi, bước nhanh thêm một chút."Anh Kỳ, anh đợi chút..." Giọng nói như tiếng chim sơn ca, uyển chuyển dễnghe.Bước chân Kỳ Tử Thần dừng lại.Cánh tay Trịnh Điếu nổi hết da gà lên, một tiếng gọi "Anh Kỳ" này có thể nghera... trong trường đồn đại hoa khôi có ý với Tử Thần, anh ta vẫn không tin, bâygiờ không tin cũng thành tin.Lại thêm một em gái bị Kỳ Tử Thần hút hồn, anh ta vốn dĩ còn muốn thử mộtchút, nhìn cái kiểu này, đúng là không phải đang đùa. Trịnh Điếu ngay lập tứctỉnh ngộ, nhưng không vì thế mà đau lòng, tự giác tránh đi, nhường chỗ lại chohai người.Đầu năm nay, người theo đuổi khéo hiểu lòng người như anh ta không có nhiều,chắp hai tay nhường lại đó có biết không? Anh ta chính là soái khí như vậy!"Tiểu Yên." Chàng trai trẻ xoay người lại, khuôn mặt trắng trẻo, ánh mắt ônhòa, đơn thuần giống như cỏ xanh sau cơn mưa."Đây rượu mà em tự tay pha chế, anh... có muốn nếm thử một chút không?""Tôi lái xe đến, không tiện lắm." Lịch sự, khéo léo từ chối.Trong chốc lát, bầu không khí trở lên lúng túng."Nhưng màu sắc nhìn rất đẹp." Màu đỏ, màu xanh lắng đọng dưới đáy ly, mộtbên miệng ly còn có kẹp lát miếng chanh màu vàng dùng để trang trí, khá làtinh tế.Cũng thuận tiện cho đối phương lối thoát.Thẩm Yên quả nhiên thở phảo nhẹ nhõm, nở một nụ cười ngọt ngào: "Anh nóiđúng, lái xe an toàn là quan trọng nhất, không thể dính vào rượu. Vậy... để lầnsau đi, anh nhất định phải thử một chút.""Được." Kỳ Tử Thần không thích uống rượu, nhưng anh ta càng không có thóiquen từ chối.Cả khuôn mặt Thẩm Yên đều viết hai chữ "e thẹn", vành tai cũng đỏ lên, đôimắt to lấp lánh, giống như ngôi sao trên bầu trời lấp lánh chiếu sáng, nhưngđáng tiếc, đối với Kỳ Tử Thần mà nói, đẹp xấu đã không có gì khác biệt nữa rồi,sao lại có thể tinh tế đến mức quan tâm sự thay đổi biểu cảm, thần thái của mộtngười."Cô... cảm thấy thiếu oxy sao?"Sao?Thẩm Yên hơi ngây ra.Kỳ Tử Thần rất nghiêm túc: "Tôi thấy cô bị khó thở, có cần đi đến bệnh việnkiểm tra không?""Không... không cần đâu...""Cô chắc chắn?"Thẩm Yên cắn răng: "Chắc chắn.""Sức khỏe là của mình, phải chú ý giữ gìn cho tốt.""..."Thẩm Yên lúng túng muốn chết, bỗng dưng nhìn thấy cuốn sách trong tay anhta, thông minh chuyển chủ đề: "Anh lại đọc [JaneEyre]?""Ừm.""Đọc đi đọc lại, không thấy chán sao?""Sẽ không. Bởi vì mỗi lần là mộtngôn ngữ khác nhau."Nụ cườiThẩm Yên khó khăn lắm mới thu lại lại một lần nữa đặt trên khóemiệng: "Em thích sự dũng cảm và kiên trì của JaneEyre."Trong mắt Kỳ Tử Thần lúc này mới có nhiều hơn một nụ cười nhẹ nhàng thậtlòng: "Đúng vậy, JaneEyre có thể có thể kiên trì với bản thân, không thiên vịbên nào, thật sự là làm cho người khác kính phục."Thẩm Yên biết, anh Kỳ thích cô gái vừa độc lập vừa tự cường, ghét những bônghoa tơ hồng vàng thích ỷ lại, bám vào người khác, cho nên ở trước mặt anh tacô ta đều sẽ cố gắng hết sức thể hiện mặt dũng cảm của bản thân ra.Nếu như... cô ta tỏ tình với anh ta ở đây, có phải cũng được coi là một kiểu dũngcảm không?Trái tim của Thẩm Yên liên tục đập thình thịch, nhưng cái ý nghĩ này vừa mớinảy ra, làm thế nào cũng không khống chế nổi.Cách đó không xa truyền đến một giọng hát chất lượng kém, là một bạn nữđang hát, âm thanh của nhạc đệm quá lớn, có chút hơi chói tai, lúc này tỏ tìnhcó vẻ như không được hợp với hoàn cảnh cho lắm, cũng không được coi là lãngmạn.Nhưng nếu như không tỏ tình... Thẩm Yên sợ bỏ lỡ cơ hội lần này, thì sẽ khôngcòn dũng khí để mở miệng nữa.Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.(*Đánh trận dựa vào dũng khí. Đánh một tiếng trống dũng khí tăng lên, đánhtiếp hai dũng khí duy giảm, đánh ba tiếng dũng khí không còn).Không được dây dưa kéo dài!Cô ta ngẩng đầu đổ hết nửa ly rượu pha chế xuống bụng, hai gò má trong chốclát đều đỏ cả lên, cũng không biết là say, hay là đang xấu hổ.Kỳ Tử Thần tỏ ra nghi ngờ đối với những hành động kỳ quái của cô ta, trongđáy mắt lộ ra vẻ không hiểu."Cô uống ít một chút, bên trong ồn ào quá, tôi ra vườn hoa đi dạo cho thôngthoáng." Nói xong, xoay người rời khỏi.Chính trong thời khắcnày, dũng khí của Thẩm Yên lên đến đỉnh điểm, trước khichàng trai trẻ đi mất, cô ta đã đưa tay ra kéo lấy tay áo của anh ta.Kỳ Tử Thần: "Còn có chuyện gì sao?"Cô ta ngước đầu lên, nhìn anh ta chằm chằm, hít sâu một hơi, mượn âm nhạc đểche đậy, lớn giọng nói: "Anh Kỳ, em thích anh—"Nhất thời mọi người đều bất ngờ.Đúng lúc cô nói ra tiếng "anh Kỳ", âm nhạc ồn ào đột nhiên dừng lại, bởi vì tìnhhuống bỗng dưng xảy ra này, mấy bạn nữ cũng dừng không cười đùa, nhaonhao nhìn về phía giọng nói, cho nên lập tức xuất hiện vài giây yên lặng.Còn đúng trong mấy giấy yên lặng này, câu "em thích anh" mà Thẩm Yên lấy hếtdũng khí ra nói như bát nước đã đổ đi, không thể thu lại được nữa, hơn nữa tấtcả mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy.Bầu không khí yên lặng.Kỳ Tử Thần ngây người, Thẩm Yên xấu hổ không chịu nổi, những bạn nữ đượcmời đến chơi ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời ngẩn ra.Mặc dù trong lớp đều đang đồn rằng giữa Thẩm Yên và Kỳ Tử Thần có điềumập mờ, nhưng phần lớn đều là trêu đùa, không ngờ rằng hoa khôi cao cao tạithượng của trường, giống như một nữ thần băng tuyết lại có thể yêu thầm KỳTử Thần, lại còn chủ động tỏ tình?!Các bạn nữ trao đổi ánh mắt với nhau—Oh my god, sự lạnh lùng vốn có đâu rồi?Hình tượng bị hủy hoại rồi.Tôi còn tưởng là cô ta vô cùng thận trọng, dè dặt, vô cùng giỏi giang, khônggiống như mọi người đều thích Kỳ Tử Thần?Nhìn nét mặt của Kỳ Tử Thần, anh ta cũng thật sự ngạc nhiên đó!Bỗng dưng cứ thế mà tỏ tình, nếu như là hai người đôi bên cùng có tình cảm thìlúc này cả nhà cùng vui, nhưng bây giờtình huống này... chỉ có thể chứng tỏcậu chủ Kỳ không hề để ý đến cô ta!

"Suỵt! Hoa khôi của trường đang đi về phía chúng ta, trong tay cầm hai ly rượu,

cậu nói xem cô ấy sẽ đưa cho tôi hay là đưa cho cậu?"

"Sao vậy, cậu muốn uống?" Chàng trai nhếch mày, giọng nói trong trẻo trau

truốt dễ nghe.

"Tất nhiên! Đây là rượu mà hoa khôi trường chúng ta tự tay bưng đến, có ý

nghĩa rất đặc biệt đó, được không?"

"Ừm, vậy thì để cậu uống đi." Nói xong, lạch cạch gấp sách lại, đứng lên rời

khỏi.

"Haizzz—"

Thẩm Yên không dễ gì mới có thể lấy dũng khí bước đi đến bước này, sao có

thể mở to mắt nhìn anh ta đi mất được chứ?

Cắn cắn môi, bước nhanh thêm một chút.

"Anh Kỳ, anh đợi chút..." Giọng nói như tiếng chim sơn ca, uyển chuyển dễ

nghe.

Bước chân Kỳ Tử Thần dừng lại.

Cánh tay Trịnh Điếu nổi hết da gà lên, một tiếng gọi "Anh Kỳ" này có thể nghe

ra... trong trường đồn đại hoa khôi có ý với Tử Thần, anh ta vẫn không tin, bây

giờ không tin cũng thành tin.

Lại thêm một em gái bị Kỳ Tử Thần hút hồn, anh ta vốn dĩ còn muốn thử một

chút, nhìn cái kiểu này, đúng là không phải đang đùa. Trịnh Điếu ngay lập tức

tỉnh ngộ, nhưng không vì thế mà đau lòng, tự giác tránh đi, nhường chỗ lại cho

hai người.

Đầu năm nay, người theo đuổi khéo hiểu lòng người như anh ta không có nhiều,

chắp hai tay nhường lại đó có biết không? Anh ta chính là soái khí như vậy!

"Tiểu Yên." Chàng trai trẻ xoay người lại, khuôn mặt trắng trẻo, ánh mắt ôn

hòa, đơn thuần giống như cỏ xanh sau cơn mưa.

"Đây rượu mà em tự tay pha chế, anh... có muốn nếm thử một chút không?"

"Tôi lái xe đến, không tiện lắm." Lịch sự, khéo léo từ chối.

Trong chốc lát, bầu không khí trở lên lúng túng.

"Nhưng màu sắc nhìn rất đẹp." Màu đỏ, màu xanh lắng đọng dưới đáy ly, một

bên miệng ly còn có kẹp lát miếng chanh màu vàng dùng để trang trí, khá là

tinh tế.

Cũng thuận tiện cho đối phương lối thoát.

Thẩm Yên quả nhiên thở phảo nhẹ nhõm, nở một nụ cười ngọt ngào: "Anh nói

đúng, lái xe an toàn là quan trọng nhất, không thể dính vào rượu. Vậy... để lần

sau đi, anh nhất định phải thử một chút."

"Được." Kỳ Tử Thần không thích uống rượu, nhưng anh ta càng không có thói

quen từ chối.

Cả khuôn mặt Thẩm Yên đều viết hai chữ "e thẹn", vành tai cũng đỏ lên, đôi

mắt to lấp lánh, giống như ngôi sao trên bầu trời lấp lánh chiếu sáng, nhưng

đáng tiếc, đối với Kỳ Tử Thần mà nói, đẹp xấu đã không có gì khác biệt nữa rồi,

sao lại có thể tinh tế đến mức quan tâm sự thay đổi biểu cảm, thần thái của một

người.

"Cô... cảm thấy thiếu oxy sao?"

Sao?

Thẩm Yên hơi ngây ra.

Kỳ Tử Thần rất nghiêm túc: "Tôi thấy cô bị khó thở, có cần đi đến bệnh viện

kiểm tra không?"

"Không... không cần đâu..."

"Cô chắc chắn?"

Thẩm Yên cắn răng: "Chắc chắn."

"Sức khỏe là của mình, phải chú ý giữ gìn cho tốt."

"..."

Thẩm Yên lúng túng muốn chết, bỗng dưng nhìn thấy cuốn sách trong tay anh

ta, thông minh chuyển chủ đề: "Anh lại đọc [JaneEyre]?"

"Ừm."

"Đọc đi đọc lại, không thấy chán sao?"

"Sẽ không. Bởi vì mỗi lần là mộtngôn ngữ khác nhau."

Nụ cườiThẩm Yên khó khăn lắm mới thu lại lại một lần nữa đặt trên khóe

miệng: "Em thích sự dũng cảm và kiên trì của JaneEyre."

Trong mắt Kỳ Tử Thần lúc này mới có nhiều hơn một nụ cười nhẹ nhàng thật

lòng: "Đúng vậy, JaneEyre có thể có thể kiên trì với bản thân, không thiên vị

bên nào, thật sự là làm cho người khác kính phục."

Thẩm Yên biết, anh Kỳ thích cô gái vừa độc lập vừa tự cường, ghét những bông

hoa tơ hồng vàng thích ỷ lại, bám vào người khác, cho nên ở trước mặt anh ta

cô ta đều sẽ cố gắng hết sức thể hiện mặt dũng cảm của bản thân ra.

Nếu như... cô ta tỏ tình với anh ta ở đây, có phải cũng được coi là một kiểu dũng

cảm không?

Trái tim của Thẩm Yên liên tục đập thình thịch, nhưng cái ý nghĩ này vừa mới

nảy ra, làm thế nào cũng không khống chế nổi.

Cách đó không xa truyền đến một giọng hát chất lượng kém, là một bạn nữ

đang hát, âm thanh của nhạc đệm quá lớn, có chút hơi chói tai, lúc này tỏ tình

có vẻ như không được hợp với hoàn cảnh cho lắm, cũng không được coi là lãng

mạn.

Nhưng nếu như không tỏ tình... Thẩm Yên sợ bỏ lỡ cơ hội lần này, thì sẽ không

còn dũng khí để mở miệng nữa.

Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.

(*Đánh trận dựa vào dũng khí. Đánh một tiếng trống dũng khí tăng lên, đánh

tiếp hai dũng khí duy giảm, đánh ba tiếng dũng khí không còn).

Không được dây dưa kéo dài!

Cô ta ngẩng đầu đổ hết nửa ly rượu pha chế xuống bụng, hai gò má trong chốc

lát đều đỏ cả lên, cũng không biết là say, hay là đang xấu hổ.

Kỳ Tử Thần tỏ ra nghi ngờ đối với những hành động kỳ quái của cô ta, trong

đáy mắt lộ ra vẻ không hiểu.

"Cô uống ít một chút, bên trong ồn ào quá, tôi ra vườn hoa đi dạo cho thông

thoáng." Nói xong, xoay người rời khỏi.

Chính trong thời khắcnày, dũng khí của Thẩm Yên lên đến đỉnh điểm, trước khi

chàng trai trẻ đi mất, cô ta đã đưa tay ra kéo lấy tay áo của anh ta.

Kỳ Tử Thần: "Còn có chuyện gì sao?"

Cô ta ngước đầu lên, nhìn anh ta chằm chằm, hít sâu một hơi, mượn âm nhạc để

che đậy, lớn giọng nói: "Anh Kỳ, em thích anh—"

Nhất thời mọi người đều bất ngờ.

Đúng lúc cô nói ra tiếng "anh Kỳ", âm nhạc ồn ào đột nhiên dừng lại, bởi vì tình

huống bỗng dưng xảy ra này, mấy bạn nữ cũng dừng không cười đùa, nhao

nhao nhìn về phía giọng nói, cho nên lập tức xuất hiện vài giây yên lặng.

Còn đúng trong mấy giấy yên lặng này, câu "em thích anh" mà Thẩm Yên lấy hết

dũng khí ra nói như bát nước đã đổ đi, không thể thu lại được nữa, hơn nữa tất

cả mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy.

Bầu không khí yên lặng.

Kỳ Tử Thần ngây người, Thẩm Yên xấu hổ không chịu nổi, những bạn nữ được

mời đến chơi ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời ngẩn ra.

Mặc dù trong lớp đều đang đồn rằng giữa Thẩm Yên và Kỳ Tử Thần có điều

mập mờ, nhưng phần lớn đều là trêu đùa, không ngờ rằng hoa khôi cao cao tại

thượng của trường, giống như một nữ thần băng tuyết lại có thể yêu thầm Kỳ

Tử Thần, lại còn chủ động tỏ tình?!

Các bạn nữ trao đổi ánh mắt với nhau—

Oh my god, sự lạnh lùng vốn có đâu rồi?

Hình tượng bị hủy hoại rồi.

Tôi còn tưởng là cô ta vô cùng thận trọng, dè dặt, vô cùng giỏi giang, không

giống như mọi người đều thích Kỳ Tử Thần?

Nhìn nét mặt của Kỳ Tử Thần, anh ta cũng thật sự ngạc nhiên đó!

Bỗng dưng cứ thế mà tỏ tình, nếu như là hai người đôi bên cùng có tình cảm thì

lúc này cả nhà cùng vui, nhưng bây giờtình huống này... chỉ có thể chứng tỏ

cậu chủ Kỳ không hề để ý đến cô ta!

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Suỵt! Hoa khôi của trường đang đi về phía chúng ta, trong tay cầm hai ly rượu,cậu nói xem cô ấy sẽ đưa cho tôi hay là đưa cho cậu?""Sao vậy, cậu muốn uống?" Chàng trai nhếch mày, giọng nói trong trẻo trautruốt dễ nghe."Tất nhiên! Đây là rượu mà hoa khôi trường chúng ta tự tay bưng đến, có ýnghĩa rất đặc biệt đó, được không?""Ừm, vậy thì để cậu uống đi." Nói xong, lạch cạch gấp sách lại, đứng lên rờikhỏi."Haizzz—"Thẩm Yên không dễ gì mới có thể lấy dũng khí bước đi đến bước này, sao cóthể mở to mắt nhìn anh ta đi mất được chứ?Cắn cắn môi, bước nhanh thêm một chút."Anh Kỳ, anh đợi chút..." Giọng nói như tiếng chim sơn ca, uyển chuyển dễnghe.Bước chân Kỳ Tử Thần dừng lại.Cánh tay Trịnh Điếu nổi hết da gà lên, một tiếng gọi "Anh Kỳ" này có thể nghera... trong trường đồn đại hoa khôi có ý với Tử Thần, anh ta vẫn không tin, bâygiờ không tin cũng thành tin.Lại thêm một em gái bị Kỳ Tử Thần hút hồn, anh ta vốn dĩ còn muốn thử mộtchút, nhìn cái kiểu này, đúng là không phải đang đùa. Trịnh Điếu ngay lập tứctỉnh ngộ, nhưng không vì thế mà đau lòng, tự giác tránh đi, nhường chỗ lại chohai người.Đầu năm nay, người theo đuổi khéo hiểu lòng người như anh ta không có nhiều,chắp hai tay nhường lại đó có biết không? Anh ta chính là soái khí như vậy!"Tiểu Yên." Chàng trai trẻ xoay người lại, khuôn mặt trắng trẻo, ánh mắt ônhòa, đơn thuần giống như cỏ xanh sau cơn mưa."Đây rượu mà em tự tay pha chế, anh... có muốn nếm thử một chút không?""Tôi lái xe đến, không tiện lắm." Lịch sự, khéo léo từ chối.Trong chốc lát, bầu không khí trở lên lúng túng."Nhưng màu sắc nhìn rất đẹp." Màu đỏ, màu xanh lắng đọng dưới đáy ly, mộtbên miệng ly còn có kẹp lát miếng chanh màu vàng dùng để trang trí, khá làtinh tế.Cũng thuận tiện cho đối phương lối thoát.Thẩm Yên quả nhiên thở phảo nhẹ nhõm, nở một nụ cười ngọt ngào: "Anh nóiđúng, lái xe an toàn là quan trọng nhất, không thể dính vào rượu. Vậy... để lầnsau đi, anh nhất định phải thử một chút.""Được." Kỳ Tử Thần không thích uống rượu, nhưng anh ta càng không có thóiquen từ chối.Cả khuôn mặt Thẩm Yên đều viết hai chữ "e thẹn", vành tai cũng đỏ lên, đôimắt to lấp lánh, giống như ngôi sao trên bầu trời lấp lánh chiếu sáng, nhưngđáng tiếc, đối với Kỳ Tử Thần mà nói, đẹp xấu đã không có gì khác biệt nữa rồi,sao lại có thể tinh tế đến mức quan tâm sự thay đổi biểu cảm, thần thái của mộtngười."Cô... cảm thấy thiếu oxy sao?"Sao?Thẩm Yên hơi ngây ra.Kỳ Tử Thần rất nghiêm túc: "Tôi thấy cô bị khó thở, có cần đi đến bệnh việnkiểm tra không?""Không... không cần đâu...""Cô chắc chắn?"Thẩm Yên cắn răng: "Chắc chắn.""Sức khỏe là của mình, phải chú ý giữ gìn cho tốt.""..."Thẩm Yên lúng túng muốn chết, bỗng dưng nhìn thấy cuốn sách trong tay anhta, thông minh chuyển chủ đề: "Anh lại đọc [JaneEyre]?""Ừm.""Đọc đi đọc lại, không thấy chán sao?""Sẽ không. Bởi vì mỗi lần là mộtngôn ngữ khác nhau."Nụ cườiThẩm Yên khó khăn lắm mới thu lại lại một lần nữa đặt trên khóemiệng: "Em thích sự dũng cảm và kiên trì của JaneEyre."Trong mắt Kỳ Tử Thần lúc này mới có nhiều hơn một nụ cười nhẹ nhàng thậtlòng: "Đúng vậy, JaneEyre có thể có thể kiên trì với bản thân, không thiên vịbên nào, thật sự là làm cho người khác kính phục."Thẩm Yên biết, anh Kỳ thích cô gái vừa độc lập vừa tự cường, ghét những bônghoa tơ hồng vàng thích ỷ lại, bám vào người khác, cho nên ở trước mặt anh tacô ta đều sẽ cố gắng hết sức thể hiện mặt dũng cảm của bản thân ra.Nếu như... cô ta tỏ tình với anh ta ở đây, có phải cũng được coi là một kiểu dũngcảm không?Trái tim của Thẩm Yên liên tục đập thình thịch, nhưng cái ý nghĩ này vừa mớinảy ra, làm thế nào cũng không khống chế nổi.Cách đó không xa truyền đến một giọng hát chất lượng kém, là một bạn nữđang hát, âm thanh của nhạc đệm quá lớn, có chút hơi chói tai, lúc này tỏ tìnhcó vẻ như không được hợp với hoàn cảnh cho lắm, cũng không được coi là lãngmạn.Nhưng nếu như không tỏ tình... Thẩm Yên sợ bỏ lỡ cơ hội lần này, thì sẽ khôngcòn dũng khí để mở miệng nữa.Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.(*Đánh trận dựa vào dũng khí. Đánh một tiếng trống dũng khí tăng lên, đánhtiếp hai dũng khí duy giảm, đánh ba tiếng dũng khí không còn).Không được dây dưa kéo dài!Cô ta ngẩng đầu đổ hết nửa ly rượu pha chế xuống bụng, hai gò má trong chốclát đều đỏ cả lên, cũng không biết là say, hay là đang xấu hổ.Kỳ Tử Thần tỏ ra nghi ngờ đối với những hành động kỳ quái của cô ta, trongđáy mắt lộ ra vẻ không hiểu."Cô uống ít một chút, bên trong ồn ào quá, tôi ra vườn hoa đi dạo cho thôngthoáng." Nói xong, xoay người rời khỏi.Chính trong thời khắcnày, dũng khí của Thẩm Yên lên đến đỉnh điểm, trước khichàng trai trẻ đi mất, cô ta đã đưa tay ra kéo lấy tay áo của anh ta.Kỳ Tử Thần: "Còn có chuyện gì sao?"Cô ta ngước đầu lên, nhìn anh ta chằm chằm, hít sâu một hơi, mượn âm nhạc đểche đậy, lớn giọng nói: "Anh Kỳ, em thích anh—"Nhất thời mọi người đều bất ngờ.Đúng lúc cô nói ra tiếng "anh Kỳ", âm nhạc ồn ào đột nhiên dừng lại, bởi vì tìnhhuống bỗng dưng xảy ra này, mấy bạn nữ cũng dừng không cười đùa, nhaonhao nhìn về phía giọng nói, cho nên lập tức xuất hiện vài giây yên lặng.Còn đúng trong mấy giấy yên lặng này, câu "em thích anh" mà Thẩm Yên lấy hếtdũng khí ra nói như bát nước đã đổ đi, không thể thu lại được nữa, hơn nữa tấtcả mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy.Bầu không khí yên lặng.Kỳ Tử Thần ngây người, Thẩm Yên xấu hổ không chịu nổi, những bạn nữ đượcmời đến chơi ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời ngẩn ra.Mặc dù trong lớp đều đang đồn rằng giữa Thẩm Yên và Kỳ Tử Thần có điềumập mờ, nhưng phần lớn đều là trêu đùa, không ngờ rằng hoa khôi cao cao tạithượng của trường, giống như một nữ thần băng tuyết lại có thể yêu thầm KỳTử Thần, lại còn chủ động tỏ tình?!Các bạn nữ trao đổi ánh mắt với nhau—Oh my god, sự lạnh lùng vốn có đâu rồi?Hình tượng bị hủy hoại rồi.Tôi còn tưởng là cô ta vô cùng thận trọng, dè dặt, vô cùng giỏi giang, khônggiống như mọi người đều thích Kỳ Tử Thần?Nhìn nét mặt của Kỳ Tử Thần, anh ta cũng thật sự ngạc nhiên đó!Bỗng dưng cứ thế mà tỏ tình, nếu như là hai người đôi bên cùng có tình cảm thìlúc này cả nhà cùng vui, nhưng bây giờtình huống này... chỉ có thể chứng tỏcậu chủ Kỳ không hề để ý đến cô ta!

Chương 267