Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…
Chương 304
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Xin mọi người hãy dừng bước."Mọi người nhìn về phía cô, kể cả Lưu Mẫn đang cúi đầu sắp xếp lại bài thi cũngkhông nhịn được mà liếc mắt nhìn theo.Trái lại trên khuôn mặt của Trương Phàm lại có vẻ rất bình thản, giống như đãsớm biết Thẩm Loan sẽ làm như vậy, cho nên không tỏ ra có chuyện gì ngoài ýmuốn."Đây chẳng phải là kẻ gian lận sao? Cô ta đang định làm gì?""Quỷ mới biết được.""Không đúng... cô gái này nhìn có vẻ rất bình tĩnh, đâu giống như người bị bắtquả tang?""Đừng đoán mò, nghe xem cô ta nói sao đã."Cơ bản đều là quần chúng thích hóng chuyện bà tám.Tất nhiên cũng có những kẻ không muốn xem màn kịch này của Thẩm Loan —"Cô ta nghĩ mình là ai? Bắt người khác ở lại thì phải ở lại? Tôi cứ đi đấy thì làmgì được tôi!""Nếu là tôi, tôi hận không đào hố tự chôn mình từ lâu rồi, làm gì còn mặt mũimà đứng đây? Không sợ mất mặt à?""Da mặt đúng là dày như góc tường thành..."Thẩm Loan ngước mắt, chậm rãi nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt giống nhưcó một sức mạnh vô hình, khiến cho người ta không dám đối diện."Đối với việc phát hiện ra mẩu giấy dưới chỗ ngồi của tôi, Ban quản lý thi cử vàtrung tâm theo dõi đã có kết quả chính xác, có người cố ý hãm hại tôi!"Câu này vừa nói ra, đám đông lập tức xôn xao lên."Thật hay giả vậy?""Hãm hại? Ai lại rảnh rỗi như thế?""Cũng có lẽ là vì tẩy trắng nên tìm người chịu tội thay ấy chứ?""Tôi đã nói là chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám, các người còn không tin!""Cái b**p!"Đột nhiên, không biết ai đó hét lên một tiếng —"Nếu cô nói có người hãm hại cô, vậy cô chỉ đích danh ra người hại cô là ai đi!"Lập tức lôi kéo theo một đống tiếng nói phụ họa:"Đúng đấy! Mau chỉ ra đi!"Ánh mắt sắc bén của Thẩm Loan rơi trúng vào một cô gái mặc áo hoodie trắng:"Cô tự đứng ra nhận hay là cần tôi mời?"Khuôn mặt vốn đã trắng bệch của cô ta dường như càng trắng thêm, ánh mắthoang mang, cả người run bần bật, vừa nhìn một cái đã biết ngay là đang chộtdạ!Xôn xao —Những người đang đứng cùng cô ta không hẹn mà cùng nhau lùi về phía sau,giống như rời xa một thứ gì đó dơ bẩn ghê tởm, vậy là không cần cô ta tự mìnhbước ra cũng đã trở thành kẻ nổi bật nhất trong đám đông.Bỗng chốc, tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về cô ta, nghi ngờ, tra xét, coi thường...Chính là lúc này, Trương Phàm bước lên trên bục, cùng Thẩm Loan sóng vaiđứng cạnh nhau:"Tôi có thể chứng minh tất cả đều là sự thật. Nhà trường cũng sẽ trừng phạtthích đáng kẻ thật sự gian lận, xin mọi người hãy theo dõi thông báo trênưebsite chính thức của trường học. Chúng tôi luôn tuân theo nguyên tắc kiểmtra công bằng, công chính, công khai, sẽ không để bất kỳ người tốt nào bị oanuổng, cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ gian! Mong mọi người giữ vững đạo đức tốtđẹp và phẩm chất ưu tú, tìm kiếm sự thật, không nghe theo những thông tin sailệch không đúng sự thật. Một khi phát hiện có phát ngôn xúc phạm bội nhọdanh dự của học viện Khởi Hàng, Nhà trường sẽ thực hiện các biện pháp kỷluật!"Trên một mức độ nào đó Trương Phàm chính là đại biểu cho Khởi Hàng, ông đãđứng ra phát biểu, xem ra chuyện hãm hại là có thật.Mà Thẩm Loan cũng coi như là đã rửa sạch được hiềm nghi.Nhưng...Mọi người đều đến đây để kiểm tra, có thù oán gì mà phải dùng thủ đoạn bỉ ổinhư thế để bôi nhọ danh dự của người ta.Nhất thời nảy lòng gian?Nơi này chỗ nào cũng có camera theo dõi, trừ khi đầu óc của kẻ đó có vấn đềmới có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc trăm phần trăm bị vạch trần này.Nếu không phải là bỗng dưng nảy ra, vậy chỉ còn là...Đã âm mưu từ lâu!Nghĩ đến đây, quần chúng ăn dưa không khỏi rùng mình, càng nghĩ sâu xa càngthấy kinh khủng!......Ban quản lý thi cử, Trương Phàm và Lưu Mẫn thu lại máy chấm thi và đáp ángiao cho nhân viên phụ trách niêm phong bài thi, thế là đã hoàn thành xongnhiệm vụ."Trương Phàm, chuyện gian lận lúc nãy ấy, tôi càng nghĩ càng cảm thấy bứtrứt.""Làm sao thế?""Mặc dù đã giải thích rõ hiểu lầm, người đáng bị phạt cũng đã nhận được hìnhphạt thích đáng, nhưng em học sinh bị oan kia bởi vì phải chịu tai bay vạ gió màđã lãng phí mất 40 phút làm bài thi, lỡ như không thi tốt, tôi..."Lưu Mẫn mặc dù nghiêm khắc, nhưng cũng không phải là người cay nghiệt.Làm giáo viên có nhiệm vụ truyền thụ tri thức, giải đáp thắc mắc cho học sinh,cô ấy nghiêm khắc thật ra cũng chỉ là vì muốn dạy dỗ tốt hơn, thúc dục học sinhtiến lên, người xưa nói rất đúng, nghiêm sư xuất cao đồ.Suy cho cùng, cũng là một trái tim hết mực suy nghĩ lo cho học sinh.Lúc trước, cô ấy cho là Thẩm Loan gian lận trong thi cử, phẩm chất không tốt,thế nên mới có ấn tượng xấu với cô, bây giờ phát hiện ra người ta vô tội, lại bắtđầu lo lắng suy nghĩ.Trương Phàm nghe vậy, vô cùng thản nhiên xua tay: "Chuyện nhỏ thôi, côkhông phải lo lắng...""Chuyện nhỏ?!" Lưu Mẫn nói to, hận không thể nhẩy bổ người lên: "Tôi nóicho thầy biết, cả đời con người không có một cuộc thi nào mà là "chuyện nhỏ"cả! Mang tiếng làm thầy giáo thế mà thầy lại có thái độ như vậy, tại sao trướckia tôi không nhận ra, trong lòng thầy lại có những tư tưởng lệch lạc như vậy cơchứ?"Trương Phàm dở khóc dở cười: "Cô giáo Lưu, cô để tôi nói xong được không?""Có nói đến ba hoa chích chòe thì cũng là ngụy biện...""Trước khi Thẩm Loan bị tôi gọi ra khỏi phòng thi, cũng đã làm xong hết tất cảcâu hỏi rồi, thế nên tôi mới nói cô không cần phải lo lắng cho em ấy. Lúc cô thubài thi chẳng lẽ không phát hiện ra bài thi của em ấy gấp đúng theo quy tắc,hoàn toàn tuân theo quy trình làm bài?""Ý của thầy là...Khi em ấy bị phát hiện gian lận, cũng đã có ý định nộp bài thiluôn rồi?!"Trương Phàm gật đầu.Lưu Mẫn tỏ vẻ giật mình."Tôi đã xem qua bài thi của em ấy, những câu tính toán cũng đã làm xong hết,bao gồm cả câu hỏi cuối cùng kia cũng giải ra rồi. Hơn nữa, câu hỏi thêm điểmcũng viết kín mít chữ hơn nửa trang giấy.""Trời...Câu hỏi cuối cùng cũng làm đúng rồi sao?" Đó chính là câu hỏi tươngđương với đề Olympic Toán quốc tế tiêu chuẩn!"Đúng vậy." Trương Phàm đã rất ngạc nhiên từ lâu rồi, cho nên lúc này lại tỏ ravô cùng bình tĩnh, vừa lúc có thể thưởng thức biểu cảm khác ngoài vẻ nghiêmkhắc trên khuôn mặt cô Lưu, đúng là... rất là thú vị, đúng không?Lưu Mẫn lẩm bẩm than thở: "Học viện Khởi Hàng của chúng ta chỉ sợ lại xuấthiện kỷ lục mới rồi..."Chương 303: Chặn người trong hẻm nhỏ, đánh đến khi nhận tộiThẩm Loan hoàn toàn không biết gì về lần nói chuyện này giữa Trương Phàmvà Lưu Mẫn.Đan Minh Hoa từ dười đất ngồi dậy, vỗ vỗ ống quần, ho nhẹ một tiếng, đưa tayvề phía Miêu Miêu."Làm cái gì?""Trật eo rồi, đỡ tôi một cái đi!"Miêu Miêu: "... Lắm chuyện." Mặc dù nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn ghétbỏ nắm lấy tay áo lôi anh ta đứng dậy.Đan Minh Hoa đánh giá cô một cái từ trên xuống dưới, bỗng dững nói: "Sức lựcrất lớn, cô ăn gì lớn lên vậy?"Miêu Miêu: "...." Rất muốn bóp chết con gà yếu đuối này nha, làm sao đây?"Nói thử xem, để tôi cũng học hỏi theo một chút."Thẩm Loan: "Có giỏi thì anh cứ giả điên giả ngốc tiếp đi, thật ra tôi không ngạiđá thêm một cái nữa để anh bò ra như ban nãy đâu, thật đó."Người đàn ông nhất thời kinh sợ, thu lại nụ cười, đáy mắt lãnh lẽo, làm gì còndáng vẻ cười đùa cợt nhả..."Cô muốn biết cái gì?""Người đứng đằng sau anh."Đan Minh Hoa do dự cả nửa ngày, bỗng dưng ngếch mắt lên nhìn Thẩm Loan:"Trước khi trả lời vấn đề này, tôi cũng có một vấn đề muốn cô giải đáp."Thẩm Loan lạnh mặt, cô không thích lề mề, nhưng người trước mặt thật sự lạigiống một bà cụ, cô thấy vô cùng bực dọc, giọng nói không tự giác mà lạnhlùng đi vài phần—"Nói."Tim người đàn ông đập thình thịch, hơi thở dường như cũng trở lên cẩn thậntừng li từng tí: "Sao cô lại có thể tìm ra tôi?"Đan Minh Hoa cảm thấy mình làm rất thần bí, sao lại bị phát hiện ra?Miêu Miêu cũng rất tò mò.Cô ấy cứ ợm à ợm ờ đi theo Thẩm Loan đến bắt người, thậm chí thật sự khôngbiết vì sao. Cho nên bây giờ, đôi mắt nhỏ "ham học hỏi" giống như người đànông kia đang trông mong nhìn chằm chằm Thẩm Loan.Cứ giống như trong miệng Thẩm Loan có thể nhả ra hoa vậy, tình cảm sùng báiđã bị đột phá đến cực độ, đạt đến cảnh giới mù quáng.Thẩm Loan: "..." Nhận một em gái là fan hâm mộ làm trợ lý, cái cảm giác này,aaa, chua quá!Đan Minh Hoa nhìn thấy tình huống này, ánh mắt ngờ vực do dự giữa haingười, thí sinh dự thi béo béo này dường như có một chút... ý chí quyết mộtlòng đối với thí sinh cao cao gầy gầy này?Không giống hai người cùng cấp bậc, mà ngược lại còn có vài phần kính trọng,trông chờ.Thẩm Loan nhìn anh ta một cái, nở một nụ cười lạnh: "Người nhảy ra một mựcchắc chắn tôi gian lận là anh; lẫn ở trong nhóm người kêu lên, cái giọng nói đómột mực ám chỉ tôi là người đầu sỏ cũng là anh; cuối cùng, người nhìn thấy tôithì bỏ chạy, giống như chuột thấy mèo vậy vẫn là anh. Tổng hợp lại, không phảiđã rất rõ ràng rồi sao?"Biểu cảm của Đan Minh Hoa lúng túng, nhỏ giọng lí nhí: "Tôi còn tưởng rằngmình không bị phát hiện..."Theo lẽ thường thì một người bình thường trong cuộc thi bị chỉ ra là gian lận,thì sớm đã hoang mang rối bời, chân tay luống cuống rồi, ai còn tâm trạng mànhớ người tố cáo là ai chứ.OK, cứ cho là cô ta ghi nhớ rất giỏi, nhìn lướt qua là không thể quên được.Nhưng Đan Minh Hoa ngồi đang sau cô hai hàng, lúc nói lời tố cáo cô gian lận,người phụ nữ này đến quay đầu lại cũng không thèm, cũng không nhìn anh tamột cái, sao lại có thể biết trông anh ta thế nào chứ?Quá thần kì!Lại nói về giọng nói đó, rõ ràng lúc đó anh ta trà trộn trong đám người, lại đứngở một góc không ai để ý đến, đến anh ta cũng khâm phục năng lực ẩn núp củamình, người phụ này đứng trên bục, bên dưới biển người mênh mông toàn thấyđầu người, rốt cuộc sao cô có thể phát hiện ra?Sự nghi hoặc không mất đi mà còn tăng lên, làm đầu Đan Minh Hoa cũng to ra.Đương nhiên, anh ta cũng không dám hỏi Thẩm Loan nữa, trên mặt người phụnữ sớm đã viết ba chữ "không kiên nhẫn" rồi, anh ta không hề nghi ngờ rằng,nếu anh ta tiếp tục ép cô, chỉ sợ rằng thật sự sẽ đạp cho anh ta một cái bò ra sànthành chó ăn phân như vừa nãy."Rốt cuộc anh có nói không?!" Miêu Miêu đưa tay ra túm lấy cà vạt của anh ta,Đan Minh Hoa tựa như một con gà con bị xách lên một cái, vô cùng túng quẫn."Nói thì nói, cô gái như cô nói sao cứ hở chút lại động tay động chân..."Miêu Miêu bực mình đến nỗi nghiến chặt răng, ném anh ta ra, giơ nắm đấm lênthị uy.Đan Minh Hoa biết mình không trốn được, đành thành thật nói thẳng ra: "...Tôivà Triệu Mộng là bạn học thời đại học, cô ta cho tôi hai nghìn tệ, bảo tôi trongbốn mươi phút cuối cùng, lúc nhìn thấy dưới chân cô có một mảnh giấy bị vo lạithì chủ động đứng ra tố giác cô gian lận.""Triệu Mộng?""Đúng vậy! Người cũng bị cô túm ra đây rồi, thì xác chắc chắn này cũng toirồi."Người phụ nữ mặc áo khoác màu trắng kia.Đáy mắt Thẩm Loan xoẹt qua một tia trầm tư, càng làm nổi bật lên đôi mắt sâuthẳm tĩnh mịch, giống như một cái giếng cổ nghìn năm, nhìn không thấy đáy."Tôi không biết sẽ trở lên nghiêm trọng thế này, chỉ nghĩ cầm tiền làm, dù saochỉ là một câu nói mà thôi, hai nghìn tệ đó..."Kết quả lại dây vào một, à không, hai con hổ cái không thể chọc được.Miêu Miêu cười lạnh, nụ cười không hề che giấu sự châm biếm.Đan Minh Hoa lười để ý cô ta, tiếp tục nhìn về phía Thẩm Loan: "Tôi cũng là bịngười phụ nữ kia gài bẫy, sau đó nhận ra được tình hình không hay, liền tranhthủ thêm dầu vào lửa giúp cô vạch trần cô ta, cũng được coi là lập công chuộctội, cô đừng làm khó dễ tôi, được không?""Giúp tôi?" Thẩm Loan nhếch môi: "Thà rằng nói anh tự giúp mình sẽ hợp lýhơn. Việc Triệu Mộng bị xử phạt đã đã bị ghim trên bảng tin, anh sợ mình sẽ bịliên lụy, cho nên mới vội vàng làm như không có liên quan gì đến mình. Khôngtồi, cũng khá thông minh đó!"Rõ ràng là đang khen anh ta, nhưng Đan Minh Hoa lại cảm thấy một luồng khílạnh đến từ sau gáy.Anh ta lúng túng cười hai cái: "Không dám nhận..."Thẩm Loan không thèm nhìn anh ta, mỉm cười một cái: "Bỏ qua cho anh cũngkhông phải là không được."Cả khuôn mặt của Đan Minh Hoa sáng hẳn lên."Nhưng" Người phụ nữ chuyển ý: "Anh phải làm giúp tôi một việc."Việc... việc gì?" Anh ta nuốt nước bọt.Thẩm Loan thấy anh ta căng thẳng nhìn chăm chú, bỗng dưng bật cười...Triệu Mộng đang trong tình trạng hồn bay phách lạc, vốn dĩ là một ngày râmmát, buổi chiều lại bỗng dưng lại nắng.Ánh nắng không được tính là gay gắt, nhưng vẫn chói chang như cũ làm hai mắtcô ta nhói nhói, hốc mũi cay cay, nước mắt lã chã rơi xuống...Vu oan...Hãm hại...Không điểm...Xử phạt...Bất cứ từ nào cũng có thể ép cho cô ta cô ta sụp đổ.Kết quả thi thi bị hủy, ước mơ vào học viện Khởi Hàng của cô ta cũng khôngcòn, sau này mang theo tiếng xấu, rất có thể đến một công việc giống thế cô tacũng không thể tìm được.Sao lại biến thành như thế này?Đúng vào lúc Triệu Mộng rơi vào trạng thái cùng cực của ảo não và chán nản,bỗng dưng chuông điện thoại kêu lên, mạnh mẽ kéo mạch suy nghĩ càng phiêudạt càng xa của cô lại."...Alo?""Là tôi, Đan Minh Hoa."Con ngươi người phụ nữ co lại, giọng điệu cau có: "Tìm tôi có chuyện gìkhông?""Xin lỗi, nếu như lúc đó tôi từ chối cô, có lẽ cô sẽ không..." Đầu bên kia thannhẹ, dường như vô cùng thương cảm: "Tóm lại, tôi rất áy náy. Nhưng chuyện đãphát triển đến bước này cũng không có cách nào quay đầu lại được, tôi chỉ cóthể cố gắng bù đắp.""Bù đắp?" Trong đầu Triệu Mộng trống rỗng, ánh mắt mơ màng."Đúng vậy, nể tình chúng ta là bạn học, bây giờ cô lại... tôi nghĩ một lúc, vẫnquyết định là trả lại cô hai nghìn tệ đó. Quán cà phê Rolling, đường QuangMinh, không gặp không về."Nói xong không đợi Triệu Mộng mở miệng nói, anh ta đã trực tiếp cúp điệnthoại.Người phụ nữ đứng ở đầu phố, mù mờ nắm chặt điện thoại trong tay, cả nửangày mới kịp phản ứng lại.Chuyện đã bị phá hỏng, cô ta chắc chắn sẽ không nhận được tiền từ bên kia, hainghìn tệ đưa cho Đan Minh Hoa là cô tự móc tiền túi ra.Chỉ do dự vẻn vẹn trong hai giây, Triệu Mộng quyết định đi đến chỗ hẹn, cho dùkhông nể tình Đan Minh Hoa, thì cũng phải nể tình số tiền kia.Dù sao cũng sẽ không tồi tệ hơn bây giờ.Triệu Mộng ôm theo suy nghĩ "vò đã mẻ không sợ sứt" đi đến quán cà phê."Ở chỗ này—" Đan Minh Hoa vẫy tay.Triệu Mộng đi đến, kéo chiếc ghế ở phía đối diện ngồi xuống, còn chưa kịp nóigì thì đã càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy Thẩm Loan đang đi về phía cô ta, taonhã ngồi xuống.Còn một bên, Miêu Miêu béo đã ngồi vào vị trí, híp mắt cười chằm chằm vào côta, trong mắt là sự lãnh lẽo dày đặc đến thấu xương.Đan Minh Hoa: "Chuyện đồng ý với cô tôi đã làm được rồi, có thể để tôi điđược chưa?"Thẩm Loan cười nhẹ: "Không vội."Người đàn ông cặt chặt răng: "Cô!"Miêu Miêu dơ tay giữ lấy vai của anh ấn xuống, Đan Minh Hoa không thểkhông ngoan ngoãn ngồi xuống, thành thật như một củ khoai lang.Đến lúc này Triệu Mộng mới hiểu ra, cô ta không thể tin được, trợn trừng mắtlên: "Các người hùa nhau lừa tôi?!"Đan Minh Hoa tránh ánh mắt của cô ta, có vẻ hơi mất tự nhiên: "Vậy chuyệnnày.... Tôi cũng không có cách nào khác.""Anh là tên tiểu nhân!""Hừ, cô có tư cách gì mà dám mắng tôi?" Vốn dĩ người đàn ông còn cảm thấymình quá đáng, dù sao lừa phụ nữ cũng không phải chuyện to lớn vẻ vang gì,nhưng trước mắt tức giận lên đến đầu, cũng không cần thiết phải khách sáo vớicô ta, lập tức nổi điên: "Nếu không phải vì cô bảo tôi làm chuyện thất đức này,tôi sẽ giống như một tên phạm nhân ngồi ở đây sao? Cô được lắm, trước khixảy ra chuyện không nói gì hết, thấy tôi thích tiền, trực tiếp dùng tiền dụ tôiđúng không? Dù sao, cô chơi tôi một lần, tôi lừa cô một lần, chúng ta hòa. Cònnữa...."Anh ta lấy trong túi ra phong bì có một sấp tiền màu đỏ, tổng cộng hai mươi tờ:"Hai nghìn tệ, trả lại hết cho cô, dù sao tôi cũng là kẻ mơ mơ màng màng bị hạitrong chuyện này, sau này đừng hòng hắt nước bẩn lên người tôi."Ánh mắt Miêu Miêu lộ tỏ vẻ khinh thường, chỉ biết lo cho mình không sai,nhưng thiếu tiền đến mức này, cũng là hiếm có.Quả thực không giống một người đàn ông...Đan Minh Hoa mới không thèm quam tân người khác nhìn thế nào, nghĩ thếnào, tự bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất.Anh ta không muốn bị Triệu Mộng liên lụy, mất đi cơ hội quý giá nhập học vàohọc viện Khởi Hàng.Triệu Mộng còn điều gì không hiểu?Hóa ra, không có tồi tệ nhất, chỉ có tồi tệ hơn...Chuyện đến nước này, ngược lại cô ta càng bình tĩnh, chỉ là hoàn toàn trắngbệch, nhưng đôi mắt đó dường như lại cháy rực thiêu đốt được mọi thứ, ánh mắtsáng quắc nhìn Thẩm Loan: "Cô muốn biết điều gì?"Thẩm Loan nhếch mày, liếc nhìn Miêu Miêu với một ánh mắt ẩn ý.Miêu Miêu ngầm hiểu, chỉ sang Đan Minh Hoa: "Anh. Có thể đi được rồi.""Thật sao?"Miêu Miêu xấu xa cười một cái: "Giả đó.""Không không không..." Người đàn ông nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi: "Tôilập tức đi ngay."Lời còn chưa nói xong, người đã nhảy tót ra xa một khoảng cách lớn, dườngnhư có ma quỷ đang đuổi đằng sau.Ánh mắt Thẩm Loan nhìn thẳng vào Triệu Mộng, không hề tránh né, trực tiếp đivào vấn đề: "Là ai đã sai khiến cô làm như vậy?""... Tôi không biết."Miêu Miêu đập tay xuống mặt bàn, phát ra tiếng loảng xoảng, vẻ mặt bỗngnhiên lạnh băng, ánh mắt mang sát khí: "Xem ra, cô chưa thấy quan tài chưa đổlệ."Sau gáy người phụ nữ co rút lại, mắt và mũi đều kìm nén đến đỏ bừng: "Tôikhông nói dối!"Ánh mắt Thẩm Loan lướt qua một cái, tiện ngăn cản Miêu Miêu tiếp tục đe dọacô ta: "Vậy cô liên lạc với đối phương bằng cách nào?""Đều qua điện thoại.""Bây giờ gọi đến đó, bật loa ngoài."Triệu Mộng kinh ngạc: "Bây giờ?!"Giọng nói của Thẩm Loan kiên định, không được nói chen ngang: "Gọi đi!""Nhưng... tôi....""Cái thẻ này có hai mươi ngàn tệ, không nhiều, nhưng cô cũng chỉ đáng từngnày. Gọi đến đó, cầm tiền đi, hay là tôi ép cô gọi cuộc điện thoại này, một xucũng không có, tự chọn đi. Ba giây, suy nghĩ rõ ràng, 3, 2....""Tôi lấy tiền!" Triệu Mộng vội vàng nói.Lúc đầu, cô ta đồng ý với bên kia cũng là vì tiền.Bây giờ, Thẩm Loan đồng ý cho cô ta tiền đã là không tồi rồi, mặc dù có ít hơnmột chút, nhưng còn hơn là không có....Dù sao cô ta cũng không mong chờ có thể thi được vào Khởi Hàng, hai mươingàn tệ đủ cho cô ta rời khỏi Ninh Thành, đi đến một nơi mới bắt đầu lại từ đầu.Sau tiếng tút dài dài chậm rãi, bên kia cuối cùng cũng bắt máy—"Alo?""Là tôi, Triệu Mộng.""Chuyện anh bảo tôi làm, đã thành công rồi, cô ta bị bắt phao ngay trong phòngthi, bị không điểm.""Tôi sẽ tiến hành kiểm chứng một chút, nếu như đúng là như vậy, tiền sẽ chuyểnđến thẻ của cô không thiếu một đồng nào."Vẻ mặt của Triệu Mộng hoảng loạn, dùng ánh mắt dò hỏi Thẩm Loan, tiếp đónên nói cái gì.Thẩm Loan xua xua tay với cô ta, nhẹ nhàng cười: "Thư ký Lý vất vả rồi, tôi chỉtham dự một cuộc thi thôi mà lại khiến cho anh bận tâm như vậy, thậtsự...không yên tâm! Lại nói, anh không nề hà gian lao vất vả như vậy, chị cả tôicó tính tiền tăng ca cho anh không?"Đầu bên kia lập tức ngưng lại, giống như một con vịt bỗng nhiên bị túm chặtgáy, không kêu loạn lên, mà là trực tiếp tắt thở.Sau đó, điện thoại bị cúp.Thẩm Loan đưa thẻ và điện thoại cho Triệu Mộng: "Nếu như không muốn gặpchuyện, thì lập tức rời khỏi Ninh Thành ngay, vĩnh viễn đừng quay lại."Nói xong, đứng dậy rời đi.Mặt Triệu Mộng hoang mang, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưngtrực giác nói cho cô ta biết những lời vừa nãy của Thẩm Loan không phải nóiđùa, cũng không phải là cố ý dọa cô ta, mà thật sự là đang chỉ đường cho cô ta.Miêu Miêu nhìn thấy, bất giác than nhẹ một tiếng: "Diêm vương đánh nhau, tiểuquỷ gặp họa, cô vẫn nên tự mình có dự định đi. Sau này đừng có làm nhữngchuyện ngu ngốc như thế nữa, tự tưởng rằng có thể kiếm lời, thật không biết haibên đều chơi cờ, đánh đại bước nào cũng có thể không tốn sức mà nghiền nátcon kiến nhỏ như cô."Triệu Mộng ớn lạnh rùng mình một cái.Sau khi bỏ lại một câu "tự thu xếp ổn thỏa", Miêu Miêu lập tức đuổi theo ThẩmLoan.Chút chuyện này của nhà họ Thẩm, cô ấy cũng có thể hiểu, đặc biệt từ sau khitrở thành thư ký của Thẩm Loan, những bí mật của các gia tộc quyền thế đềubiến thành môn học bắt buộc, đương nhiên cô ấy cũng hiểu giữa ba chị em gáinhà họ Thẩm âm thầm tranh đấu và phân cao thấp.Nhưng chuyện này, cô cả nhà họ Thẩm làm cũng không được hay lắm, thậm chícó thể nói là bẩn thỉu.
"Xin mọi người hãy dừng bước."
Mọi người nhìn về phía cô, kể cả Lưu Mẫn đang cúi đầu sắp xếp lại bài thi cũng
không nhịn được mà liếc mắt nhìn theo.
Trái lại trên khuôn mặt của Trương Phàm lại có vẻ rất bình thản, giống như đã
sớm biết Thẩm Loan sẽ làm như vậy, cho nên không tỏ ra có chuyện gì ngoài ý
muốn.
"Đây chẳng phải là kẻ gian lận sao? Cô ta đang định làm gì?"
"Quỷ mới biết được."
"Không đúng... cô gái này nhìn có vẻ rất bình tĩnh, đâu giống như người bị bắt
quả tang?"
"Đừng đoán mò, nghe xem cô ta nói sao đã."
Cơ bản đều là quần chúng thích hóng chuyện bà tám.
Tất nhiên cũng có những kẻ không muốn xem màn kịch này của Thẩm Loan —
"Cô ta nghĩ mình là ai? Bắt người khác ở lại thì phải ở lại? Tôi cứ đi đấy thì làm
gì được tôi!"
"Nếu là tôi, tôi hận không đào hố tự chôn mình từ lâu rồi, làm gì còn mặt mũi
mà đứng đây? Không sợ mất mặt à?"
"Da mặt đúng là dày như góc tường thành..."
Thẩm Loan ngước mắt, chậm rãi nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt giống như
có một sức mạnh vô hình, khiến cho người ta không dám đối diện.
"Đối với việc phát hiện ra mẩu giấy dưới chỗ ngồi của tôi, Ban quản lý thi cử và
trung tâm theo dõi đã có kết quả chính xác, có người cố ý hãm hại tôi!"
Câu này vừa nói ra, đám đông lập tức xôn xao lên.
"Thật hay giả vậy?"
"Hãm hại? Ai lại rảnh rỗi như thế?"
"Cũng có lẽ là vì tẩy trắng nên tìm người chịu tội thay ấy chứ?"
"Tôi đã nói là chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám, các người còn không tin!"
"Cái b**p!"
Đột nhiên, không biết ai đó hét lên một tiếng —
"Nếu cô nói có người hãm hại cô, vậy cô chỉ đích danh ra người hại cô là ai đi!"
Lập tức lôi kéo theo một đống tiếng nói phụ họa:
"Đúng đấy! Mau chỉ ra đi!"
Ánh mắt sắc bén của Thẩm Loan rơi trúng vào một cô gái mặc áo hoodie trắng:
"Cô tự đứng ra nhận hay là cần tôi mời?"
Khuôn mặt vốn đã trắng bệch của cô ta dường như càng trắng thêm, ánh mắt
hoang mang, cả người run bần bật, vừa nhìn một cái đã biết ngay là đang chột
dạ!
Xôn xao —
Những người đang đứng cùng cô ta không hẹn mà cùng nhau lùi về phía sau,
giống như rời xa một thứ gì đó dơ bẩn ghê tởm, vậy là không cần cô ta tự mình
bước ra cũng đã trở thành kẻ nổi bật nhất trong đám đông.
Bỗng chốc, tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về cô ta, nghi ngờ, tra xét, coi thường...
Chính là lúc này, Trương Phàm bước lên trên bục, cùng Thẩm Loan sóng vai
đứng cạnh nhau:
"Tôi có thể chứng minh tất cả đều là sự thật. Nhà trường cũng sẽ trừng phạt
thích đáng kẻ thật sự gian lận, xin mọi người hãy theo dõi thông báo trên
ưebsite chính thức của trường học. Chúng tôi luôn tuân theo nguyên tắc kiểm
tra công bằng, công chính, công khai, sẽ không để bất kỳ người tốt nào bị oan
uổng, cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ gian! Mong mọi người giữ vững đạo đức tốt
đẹp và phẩm chất ưu tú, tìm kiếm sự thật, không nghe theo những thông tin sai
lệch không đúng sự thật. Một khi phát hiện có phát ngôn xúc phạm bội nhọ
danh dự của học viện Khởi Hàng, Nhà trường sẽ thực hiện các biện pháp kỷ
luật!"
Trên một mức độ nào đó Trương Phàm chính là đại biểu cho Khởi Hàng, ông đã
đứng ra phát biểu, xem ra chuyện hãm hại là có thật.
Mà Thẩm Loan cũng coi như là đã rửa sạch được hiềm nghi.
Nhưng...
Mọi người đều đến đây để kiểm tra, có thù oán gì mà phải dùng thủ đoạn bỉ ổi
như thế để bôi nhọ danh dự của người ta.
Nhất thời nảy lòng gian?
Nơi này chỗ nào cũng có camera theo dõi, trừ khi đầu óc của kẻ đó có vấn đề
mới có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc trăm phần trăm bị vạch trần này.
Nếu không phải là bỗng dưng nảy ra, vậy chỉ còn là...
Đã âm mưu từ lâu!
Nghĩ đến đây, quần chúng ăn dưa không khỏi rùng mình, càng nghĩ sâu xa càng
thấy kinh khủng!
......
Ban quản lý thi cử, Trương Phàm và Lưu Mẫn thu lại máy chấm thi và đáp án
giao cho nhân viên phụ trách niêm phong bài thi, thế là đã hoàn thành xong
nhiệm vụ.
"Trương Phàm, chuyện gian lận lúc nãy ấy, tôi càng nghĩ càng cảm thấy bứt
rứt."
"Làm sao thế?"
"Mặc dù đã giải thích rõ hiểu lầm, người đáng bị phạt cũng đã nhận được hình
phạt thích đáng, nhưng em học sinh bị oan kia bởi vì phải chịu tai bay vạ gió mà
đã lãng phí mất 40 phút làm bài thi, lỡ như không thi tốt, tôi..."
Lưu Mẫn mặc dù nghiêm khắc, nhưng cũng không phải là người cay nghiệt.
Làm giáo viên có nhiệm vụ truyền thụ tri thức, giải đáp thắc mắc cho học sinh,
cô ấy nghiêm khắc thật ra cũng chỉ là vì muốn dạy dỗ tốt hơn, thúc dục học sinh
tiến lên, người xưa nói rất đúng, nghiêm sư xuất cao đồ.
Suy cho cùng, cũng là một trái tim hết mực suy nghĩ lo cho học sinh.
Lúc trước, cô ấy cho là Thẩm Loan gian lận trong thi cử, phẩm chất không tốt,
thế nên mới có ấn tượng xấu với cô, bây giờ phát hiện ra người ta vô tội, lại bắt
đầu lo lắng suy nghĩ.
Trương Phàm nghe vậy, vô cùng thản nhiên xua tay: "Chuyện nhỏ thôi, cô
không phải lo lắng..."
"Chuyện nhỏ?!" Lưu Mẫn nói to, hận không thể nhẩy bổ người lên: "Tôi nói
cho thầy biết, cả đời con người không có một cuộc thi nào mà là "chuyện nhỏ"
cả! Mang tiếng làm thầy giáo thế mà thầy lại có thái độ như vậy, tại sao trước
kia tôi không nhận ra, trong lòng thầy lại có những tư tưởng lệch lạc như vậy cơ
chứ?"
Trương Phàm dở khóc dở cười: "Cô giáo Lưu, cô để tôi nói xong được không?"
"Có nói đến ba hoa chích chòe thì cũng là ngụy biện..."
"Trước khi Thẩm Loan bị tôi gọi ra khỏi phòng thi, cũng đã làm xong hết tất cả
câu hỏi rồi, thế nên tôi mới nói cô không cần phải lo lắng cho em ấy. Lúc cô thu
bài thi chẳng lẽ không phát hiện ra bài thi của em ấy gấp đúng theo quy tắc,
hoàn toàn tuân theo quy trình làm bài?"
"Ý của thầy là...Khi em ấy bị phát hiện gian lận, cũng đã có ý định nộp bài thi
luôn rồi?!"
Trương Phàm gật đầu.
Lưu Mẫn tỏ vẻ giật mình.
"Tôi đã xem qua bài thi của em ấy, những câu tính toán cũng đã làm xong hết,
bao gồm cả câu hỏi cuối cùng kia cũng giải ra rồi. Hơn nữa, câu hỏi thêm điểm
cũng viết kín mít chữ hơn nửa trang giấy."
"Trời...Câu hỏi cuối cùng cũng làm đúng rồi sao?" Đó chính là câu hỏi tương
đương với đề Olympic Toán quốc tế tiêu chuẩn!
"Đúng vậy." Trương Phàm đã rất ngạc nhiên từ lâu rồi, cho nên lúc này lại tỏ ra
vô cùng bình tĩnh, vừa lúc có thể thưởng thức biểu cảm khác ngoài vẻ nghiêm
khắc trên khuôn mặt cô Lưu, đúng là... rất là thú vị, đúng không?
Lưu Mẫn lẩm bẩm than thở: "Học viện Khởi Hàng của chúng ta chỉ sợ lại xuất
hiện kỷ lục mới rồi..."
Chương 303: Chặn người trong hẻm nhỏ, đánh đến khi nhận tội
Thẩm Loan hoàn toàn không biết gì về lần nói chuyện này giữa Trương Phàm
và Lưu Mẫn.
Đan Minh Hoa từ dười đất ngồi dậy, vỗ vỗ ống quần, ho nhẹ một tiếng, đưa tay
về phía Miêu Miêu.
"Làm cái gì?"
"Trật eo rồi, đỡ tôi một cái đi!"
Miêu Miêu: "... Lắm chuyện." Mặc dù nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn ghét
bỏ nắm lấy tay áo lôi anh ta đứng dậy.
Đan Minh Hoa đánh giá cô một cái từ trên xuống dưới, bỗng dững nói: "Sức lực
rất lớn, cô ăn gì lớn lên vậy?"
Miêu Miêu: "...." Rất muốn bóp chết con gà yếu đuối này nha, làm sao đây?
"Nói thử xem, để tôi cũng học hỏi theo một chút."
Thẩm Loan: "Có giỏi thì anh cứ giả điên giả ngốc tiếp đi, thật ra tôi không ngại
đá thêm một cái nữa để anh bò ra như ban nãy đâu, thật đó."
Người đàn ông nhất thời kinh sợ, thu lại nụ cười, đáy mắt lãnh lẽo, làm gì còn
dáng vẻ cười đùa cợt nhả...
"Cô muốn biết cái gì?"
"Người đứng đằng sau anh."
Đan Minh Hoa do dự cả nửa ngày, bỗng dưng ngếch mắt lên nhìn Thẩm Loan:
"Trước khi trả lời vấn đề này, tôi cũng có một vấn đề muốn cô giải đáp."
Thẩm Loan lạnh mặt, cô không thích lề mề, nhưng người trước mặt thật sự lại
giống một bà cụ, cô thấy vô cùng bực dọc, giọng nói không tự giác mà lạnh
lùng đi vài phần—
"Nói."
Tim người đàn ông đập thình thịch, hơi thở dường như cũng trở lên cẩn thận
từng li từng tí: "Sao cô lại có thể tìm ra tôi?"
Đan Minh Hoa cảm thấy mình làm rất thần bí, sao lại bị phát hiện ra?
Miêu Miêu cũng rất tò mò.
Cô ấy cứ ợm à ợm ờ đi theo Thẩm Loan đến bắt người, thậm chí thật sự không
biết vì sao. Cho nên bây giờ, đôi mắt nhỏ "ham học hỏi" giống như người đàn
ông kia đang trông mong nhìn chằm chằm Thẩm Loan.
Cứ giống như trong miệng Thẩm Loan có thể nhả ra hoa vậy, tình cảm sùng bái
đã bị đột phá đến cực độ, đạt đến cảnh giới mù quáng.
Thẩm Loan: "..." Nhận một em gái là fan hâm mộ làm trợ lý, cái cảm giác này,
aaa, chua quá!
Đan Minh Hoa nhìn thấy tình huống này, ánh mắt ngờ vực do dự giữa hai
người, thí sinh dự thi béo béo này dường như có một chút... ý chí quyết một
lòng đối với thí sinh cao cao gầy gầy này?
Không giống hai người cùng cấp bậc, mà ngược lại còn có vài phần kính trọng,
trông chờ.
Thẩm Loan nhìn anh ta một cái, nở một nụ cười lạnh: "Người nhảy ra một mực
chắc chắn tôi gian lận là anh; lẫn ở trong nhóm người kêu lên, cái giọng nói đó
một mực ám chỉ tôi là người đầu sỏ cũng là anh; cuối cùng, người nhìn thấy tôi
thì bỏ chạy, giống như chuột thấy mèo vậy vẫn là anh. Tổng hợp lại, không phải
đã rất rõ ràng rồi sao?"
Biểu cảm của Đan Minh Hoa lúng túng, nhỏ giọng lí nhí: "Tôi còn tưởng rằng
mình không bị phát hiện..."
Theo lẽ thường thì một người bình thường trong cuộc thi bị chỉ ra là gian lận,
thì sớm đã hoang mang rối bời, chân tay luống cuống rồi, ai còn tâm trạng mà
nhớ người tố cáo là ai chứ.
OK, cứ cho là cô ta ghi nhớ rất giỏi, nhìn lướt qua là không thể quên được.
Nhưng Đan Minh Hoa ngồi đang sau cô hai hàng, lúc nói lời tố cáo cô gian lận,
người phụ nữ này đến quay đầu lại cũng không thèm, cũng không nhìn anh ta
một cái, sao lại có thể biết trông anh ta thế nào chứ?
Quá thần kì!
Lại nói về giọng nói đó, rõ ràng lúc đó anh ta trà trộn trong đám người, lại đứng
ở một góc không ai để ý đến, đến anh ta cũng khâm phục năng lực ẩn núp của
mình, người phụ này đứng trên bục, bên dưới biển người mênh mông toàn thấy
đầu người, rốt cuộc sao cô có thể phát hiện ra?
Sự nghi hoặc không mất đi mà còn tăng lên, làm đầu Đan Minh Hoa cũng to ra.
Đương nhiên, anh ta cũng không dám hỏi Thẩm Loan nữa, trên mặt người phụ
nữ sớm đã viết ba chữ "không kiên nhẫn" rồi, anh ta không hề nghi ngờ rằng,
nếu anh ta tiếp tục ép cô, chỉ sợ rằng thật sự sẽ đạp cho anh ta một cái bò ra sàn
thành chó ăn phân như vừa nãy.
"Rốt cuộc anh có nói không?!" Miêu Miêu đưa tay ra túm lấy cà vạt của anh ta,
Đan Minh Hoa tựa như một con gà con bị xách lên một cái, vô cùng túng quẫn.
"Nói thì nói, cô gái như cô nói sao cứ hở chút lại động tay động chân..."
Miêu Miêu bực mình đến nỗi nghiến chặt răng, ném anh ta ra, giơ nắm đấm lên
thị uy.
Đan Minh Hoa biết mình không trốn được, đành thành thật nói thẳng ra: "...Tôi
và Triệu Mộng là bạn học thời đại học, cô ta cho tôi hai nghìn tệ, bảo tôi trong
bốn mươi phút cuối cùng, lúc nhìn thấy dưới chân cô có một mảnh giấy bị vo lại
thì chủ động đứng ra tố giác cô gian lận."
"Triệu Mộng?"
"Đúng vậy! Người cũng bị cô túm ra đây rồi, thì xác chắc chắn này cũng toi
rồi."
Người phụ nữ mặc áo khoác màu trắng kia.
Đáy mắt Thẩm Loan xoẹt qua một tia trầm tư, càng làm nổi bật lên đôi mắt sâu
thẳm tĩnh mịch, giống như một cái giếng cổ nghìn năm, nhìn không thấy đáy.
"Tôi không biết sẽ trở lên nghiêm trọng thế này, chỉ nghĩ cầm tiền làm, dù sao
chỉ là một câu nói mà thôi, hai nghìn tệ đó..."
Kết quả lại dây vào một, à không, hai con hổ cái không thể chọc được.
Miêu Miêu cười lạnh, nụ cười không hề che giấu sự châm biếm.
Đan Minh Hoa lười để ý cô ta, tiếp tục nhìn về phía Thẩm Loan: "Tôi cũng là bị
người phụ nữ kia gài bẫy, sau đó nhận ra được tình hình không hay, liền tranh
thủ thêm dầu vào lửa giúp cô vạch trần cô ta, cũng được coi là lập công chuộc
tội, cô đừng làm khó dễ tôi, được không?"
"Giúp tôi?" Thẩm Loan nhếch môi: "Thà rằng nói anh tự giúp mình sẽ hợp lý
hơn. Việc Triệu Mộng bị xử phạt đã đã bị ghim trên bảng tin, anh sợ mình sẽ bị
liên lụy, cho nên mới vội vàng làm như không có liên quan gì đến mình. Không
tồi, cũng khá thông minh đó!"
Rõ ràng là đang khen anh ta, nhưng Đan Minh Hoa lại cảm thấy một luồng khí
lạnh đến từ sau gáy.
Anh ta lúng túng cười hai cái: "Không dám nhận..."
Thẩm Loan không thèm nhìn anh ta, mỉm cười một cái: "Bỏ qua cho anh cũng
không phải là không được."
Cả khuôn mặt của Đan Minh Hoa sáng hẳn lên.
"Nhưng" Người phụ nữ chuyển ý: "Anh phải làm giúp tôi một việc.
"Việc... việc gì?" Anh ta nuốt nước bọt.
Thẩm Loan thấy anh ta căng thẳng nhìn chăm chú, bỗng dưng bật cười...
Triệu Mộng đang trong tình trạng hồn bay phách lạc, vốn dĩ là một ngày râm
mát, buổi chiều lại bỗng dưng lại nắng.
Ánh nắng không được tính là gay gắt, nhưng vẫn chói chang như cũ làm hai mắt
cô ta nhói nhói, hốc mũi cay cay, nước mắt lã chã rơi xuống...
Vu oan...
Hãm hại...
Không điểm...
Xử phạt...
Bất cứ từ nào cũng có thể ép cho cô ta cô ta sụp đổ.
Kết quả thi thi bị hủy, ước mơ vào học viện Khởi Hàng của cô ta cũng không
còn, sau này mang theo tiếng xấu, rất có thể đến một công việc giống thế cô ta
cũng không thể tìm được.
Sao lại biến thành như thế này?
Đúng vào lúc Triệu Mộng rơi vào trạng thái cùng cực của ảo não và chán nản,
bỗng dưng chuông điện thoại kêu lên, mạnh mẽ kéo mạch suy nghĩ càng phiêu
dạt càng xa của cô lại.
"...Alo?"
"Là tôi, Đan Minh Hoa."
Con ngươi người phụ nữ co lại, giọng điệu cau có: "Tìm tôi có chuyện gì
không?"
"Xin lỗi, nếu như lúc đó tôi từ chối cô, có lẽ cô sẽ không..." Đầu bên kia than
nhẹ, dường như vô cùng thương cảm: "Tóm lại, tôi rất áy náy. Nhưng chuyện đã
phát triển đến bước này cũng không có cách nào quay đầu lại được, tôi chỉ có
thể cố gắng bù đắp."
"Bù đắp?" Trong đầu Triệu Mộng trống rỗng, ánh mắt mơ màng.
"Đúng vậy, nể tình chúng ta là bạn học, bây giờ cô lại... tôi nghĩ một lúc, vẫn
quyết định là trả lại cô hai nghìn tệ đó. Quán cà phê Rolling, đường Quang
Minh, không gặp không về."
Nói xong không đợi Triệu Mộng mở miệng nói, anh ta đã trực tiếp cúp điện
thoại.
Người phụ nữ đứng ở đầu phố, mù mờ nắm chặt điện thoại trong tay, cả nửa
ngày mới kịp phản ứng lại.
Chuyện đã bị phá hỏng, cô ta chắc chắn sẽ không nhận được tiền từ bên kia, hai
nghìn tệ đưa cho Đan Minh Hoa là cô tự móc tiền túi ra.
Chỉ do dự vẻn vẹn trong hai giây, Triệu Mộng quyết định đi đến chỗ hẹn, cho dù
không nể tình Đan Minh Hoa, thì cũng phải nể tình số tiền kia.
Dù sao cũng sẽ không tồi tệ hơn bây giờ.
Triệu Mộng ôm theo suy nghĩ "vò đã mẻ không sợ sứt" đi đến quán cà phê.
"Ở chỗ này—" Đan Minh Hoa vẫy tay.
Triệu Mộng đi đến, kéo chiếc ghế ở phía đối diện ngồi xuống, còn chưa kịp nói
gì thì đã càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy Thẩm Loan đang đi về phía cô ta, tao
nhã ngồi xuống.
Còn một bên, Miêu Miêu béo đã ngồi vào vị trí, híp mắt cười chằm chằm vào cô
ta, trong mắt là sự lãnh lẽo dày đặc đến thấu xương.
Đan Minh Hoa: "Chuyện đồng ý với cô tôi đã làm được rồi, có thể để tôi đi
được chưa?"
Thẩm Loan cười nhẹ: "Không vội."
Người đàn ông cặt chặt răng: "Cô!"
Miêu Miêu dơ tay giữ lấy vai của anh ấn xuống, Đan Minh Hoa không thể
không ngoan ngoãn ngồi xuống, thành thật như một củ khoai lang.
Đến lúc này Triệu Mộng mới hiểu ra, cô ta không thể tin được, trợn trừng mắt
lên: "Các người hùa nhau lừa tôi?!"
Đan Minh Hoa tránh ánh mắt của cô ta, có vẻ hơi mất tự nhiên: "Vậy chuyện
này.... Tôi cũng không có cách nào khác."
"Anh là tên tiểu nhân!"
"Hừ, cô có tư cách gì mà dám mắng tôi?" Vốn dĩ người đàn ông còn cảm thấy
mình quá đáng, dù sao lừa phụ nữ cũng không phải chuyện to lớn vẻ vang gì,
nhưng trước mắt tức giận lên đến đầu, cũng không cần thiết phải khách sáo với
cô ta, lập tức nổi điên: "Nếu không phải vì cô bảo tôi làm chuyện thất đức này,
tôi sẽ giống như một tên phạm nhân ngồi ở đây sao? Cô được lắm, trước khi
xảy ra chuyện không nói gì hết, thấy tôi thích tiền, trực tiếp dùng tiền dụ tôi
đúng không? Dù sao, cô chơi tôi một lần, tôi lừa cô một lần, chúng ta hòa. Còn
nữa...."
Anh ta lấy trong túi ra phong bì có một sấp tiền màu đỏ, tổng cộng hai mươi tờ:
"Hai nghìn tệ, trả lại hết cho cô, dù sao tôi cũng là kẻ mơ mơ màng màng bị hại
trong chuyện này, sau này đừng hòng hắt nước bẩn lên người tôi."
Ánh mắt Miêu Miêu lộ tỏ vẻ khinh thường, chỉ biết lo cho mình không sai,
nhưng thiếu tiền đến mức này, cũng là hiếm có.
Quả thực không giống một người đàn ông...
Đan Minh Hoa mới không thèm quam tân người khác nhìn thế nào, nghĩ thế
nào, tự bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất.
Anh ta không muốn bị Triệu Mộng liên lụy, mất đi cơ hội quý giá nhập học vào
học viện Khởi Hàng.
Triệu Mộng còn điều gì không hiểu?
Hóa ra, không có tồi tệ nhất, chỉ có tồi tệ hơn...
Chuyện đến nước này, ngược lại cô ta càng bình tĩnh, chỉ là hoàn toàn trắng
bệch, nhưng đôi mắt đó dường như lại cháy rực thiêu đốt được mọi thứ, ánh mắt
sáng quắc nhìn Thẩm Loan: "Cô muốn biết điều gì?"
Thẩm Loan nhếch mày, liếc nhìn Miêu Miêu với một ánh mắt ẩn ý.
Miêu Miêu ngầm hiểu, chỉ sang Đan Minh Hoa: "Anh. Có thể đi được rồi."
"Thật sao?"
Miêu Miêu xấu xa cười một cái: "Giả đó."
"Không không không..." Người đàn ông nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi: "Tôi
lập tức đi ngay."
Lời còn chưa nói xong, người đã nhảy tót ra xa một khoảng cách lớn, dường
như có ma quỷ đang đuổi đằng sau.
Ánh mắt Thẩm Loan nhìn thẳng vào Triệu Mộng, không hề tránh né, trực tiếp đi
vào vấn đề: "Là ai đã sai khiến cô làm như vậy?"
"... Tôi không biết."
Miêu Miêu đập tay xuống mặt bàn, phát ra tiếng loảng xoảng, vẻ mặt bỗng
nhiên lạnh băng, ánh mắt mang sát khí: "Xem ra, cô chưa thấy quan tài chưa đổ
lệ."
Sau gáy người phụ nữ co rút lại, mắt và mũi đều kìm nén đến đỏ bừng: "Tôi
không nói dối!"
Ánh mắt Thẩm Loan lướt qua một cái, tiện ngăn cản Miêu Miêu tiếp tục đe dọa
cô ta: "Vậy cô liên lạc với đối phương bằng cách nào?"
"Đều qua điện thoại."
"Bây giờ gọi đến đó, bật loa ngoài."
Triệu Mộng kinh ngạc: "Bây giờ?!"
Giọng nói của Thẩm Loan kiên định, không được nói chen ngang: "Gọi đi!"
"Nhưng... tôi...."
"Cái thẻ này có hai mươi ngàn tệ, không nhiều, nhưng cô cũng chỉ đáng từng
này. Gọi đến đó, cầm tiền đi, hay là tôi ép cô gọi cuộc điện thoại này, một xu
cũng không có, tự chọn đi. Ba giây, suy nghĩ rõ ràng, 3, 2...."
"Tôi lấy tiền!" Triệu Mộng vội vàng nói.
Lúc đầu, cô ta đồng ý với bên kia cũng là vì tiền.
Bây giờ, Thẩm Loan đồng ý cho cô ta tiền đã là không tồi rồi, mặc dù có ít hơn
một chút, nhưng còn hơn là không có....
Dù sao cô ta cũng không mong chờ có thể thi được vào Khởi Hàng, hai mươi
ngàn tệ đủ cho cô ta rời khỏi Ninh Thành, đi đến một nơi mới bắt đầu lại từ đầu.
Sau tiếng tút dài dài chậm rãi, bên kia cuối cùng cũng bắt máy—
"Alo?"
"Là tôi, Triệu Mộng."
"Chuyện anh bảo tôi làm, đã thành công rồi, cô ta bị bắt phao ngay trong phòng
thi, bị không điểm."
"Tôi sẽ tiến hành kiểm chứng một chút, nếu như đúng là như vậy, tiền sẽ chuyển
đến thẻ của cô không thiếu một đồng nào."
Vẻ mặt của Triệu Mộng hoảng loạn, dùng ánh mắt dò hỏi Thẩm Loan, tiếp đó
nên nói cái gì.
Thẩm Loan xua xua tay với cô ta, nhẹ nhàng cười: "Thư ký Lý vất vả rồi, tôi chỉ
tham dự một cuộc thi thôi mà lại khiến cho anh bận tâm như vậy, thật
sự...không yên tâm! Lại nói, anh không nề hà gian lao vất vả như vậy, chị cả tôi
có tính tiền tăng ca cho anh không?"
Đầu bên kia lập tức ngưng lại, giống như một con vịt bỗng nhiên bị túm chặt
gáy, không kêu loạn lên, mà là trực tiếp tắt thở.
Sau đó, điện thoại bị cúp.
Thẩm Loan đưa thẻ và điện thoại cho Triệu Mộng: "Nếu như không muốn gặp
chuyện, thì lập tức rời khỏi Ninh Thành ngay, vĩnh viễn đừng quay lại."
Nói xong, đứng dậy rời đi.
Mặt Triệu Mộng hoang mang, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng
trực giác nói cho cô ta biết những lời vừa nãy của Thẩm Loan không phải nói
đùa, cũng không phải là cố ý dọa cô ta, mà thật sự là đang chỉ đường cho cô ta.
Miêu Miêu nhìn thấy, bất giác than nhẹ một tiếng: "Diêm vương đánh nhau, tiểu
quỷ gặp họa, cô vẫn nên tự mình có dự định đi. Sau này đừng có làm những
chuyện ngu ngốc như thế nữa, tự tưởng rằng có thể kiếm lời, thật không biết hai
bên đều chơi cờ, đánh đại bước nào cũng có thể không tốn sức mà nghiền nát
con kiến nhỏ như cô."
Triệu Mộng ớn lạnh rùng mình một cái.
Sau khi bỏ lại một câu "tự thu xếp ổn thỏa", Miêu Miêu lập tức đuổi theo Thẩm
Loan.
Chút chuyện này của nhà họ Thẩm, cô ấy cũng có thể hiểu, đặc biệt từ sau khi
trở thành thư ký của Thẩm Loan, những bí mật của các gia tộc quyền thế đều
biến thành môn học bắt buộc, đương nhiên cô ấy cũng hiểu giữa ba chị em gái
nhà họ Thẩm âm thầm tranh đấu và phân cao thấp.
Nhưng chuyện này, cô cả nhà họ Thẩm làm cũng không được hay lắm, thậm chí
có thể nói là bẩn thỉu.
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Xin mọi người hãy dừng bước."Mọi người nhìn về phía cô, kể cả Lưu Mẫn đang cúi đầu sắp xếp lại bài thi cũngkhông nhịn được mà liếc mắt nhìn theo.Trái lại trên khuôn mặt của Trương Phàm lại có vẻ rất bình thản, giống như đãsớm biết Thẩm Loan sẽ làm như vậy, cho nên không tỏ ra có chuyện gì ngoài ýmuốn."Đây chẳng phải là kẻ gian lận sao? Cô ta đang định làm gì?""Quỷ mới biết được.""Không đúng... cô gái này nhìn có vẻ rất bình tĩnh, đâu giống như người bị bắtquả tang?""Đừng đoán mò, nghe xem cô ta nói sao đã."Cơ bản đều là quần chúng thích hóng chuyện bà tám.Tất nhiên cũng có những kẻ không muốn xem màn kịch này của Thẩm Loan —"Cô ta nghĩ mình là ai? Bắt người khác ở lại thì phải ở lại? Tôi cứ đi đấy thì làmgì được tôi!""Nếu là tôi, tôi hận không đào hố tự chôn mình từ lâu rồi, làm gì còn mặt mũimà đứng đây? Không sợ mất mặt à?""Da mặt đúng là dày như góc tường thành..."Thẩm Loan ngước mắt, chậm rãi nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt giống nhưcó một sức mạnh vô hình, khiến cho người ta không dám đối diện."Đối với việc phát hiện ra mẩu giấy dưới chỗ ngồi của tôi, Ban quản lý thi cử vàtrung tâm theo dõi đã có kết quả chính xác, có người cố ý hãm hại tôi!"Câu này vừa nói ra, đám đông lập tức xôn xao lên."Thật hay giả vậy?""Hãm hại? Ai lại rảnh rỗi như thế?""Cũng có lẽ là vì tẩy trắng nên tìm người chịu tội thay ấy chứ?""Tôi đã nói là chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám, các người còn không tin!""Cái b**p!"Đột nhiên, không biết ai đó hét lên một tiếng —"Nếu cô nói có người hãm hại cô, vậy cô chỉ đích danh ra người hại cô là ai đi!"Lập tức lôi kéo theo một đống tiếng nói phụ họa:"Đúng đấy! Mau chỉ ra đi!"Ánh mắt sắc bén của Thẩm Loan rơi trúng vào một cô gái mặc áo hoodie trắng:"Cô tự đứng ra nhận hay là cần tôi mời?"Khuôn mặt vốn đã trắng bệch của cô ta dường như càng trắng thêm, ánh mắthoang mang, cả người run bần bật, vừa nhìn một cái đã biết ngay là đang chộtdạ!Xôn xao —Những người đang đứng cùng cô ta không hẹn mà cùng nhau lùi về phía sau,giống như rời xa một thứ gì đó dơ bẩn ghê tởm, vậy là không cần cô ta tự mìnhbước ra cũng đã trở thành kẻ nổi bật nhất trong đám đông.Bỗng chốc, tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về cô ta, nghi ngờ, tra xét, coi thường...Chính là lúc này, Trương Phàm bước lên trên bục, cùng Thẩm Loan sóng vaiđứng cạnh nhau:"Tôi có thể chứng minh tất cả đều là sự thật. Nhà trường cũng sẽ trừng phạtthích đáng kẻ thật sự gian lận, xin mọi người hãy theo dõi thông báo trênưebsite chính thức của trường học. Chúng tôi luôn tuân theo nguyên tắc kiểmtra công bằng, công chính, công khai, sẽ không để bất kỳ người tốt nào bị oanuổng, cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ gian! Mong mọi người giữ vững đạo đức tốtđẹp và phẩm chất ưu tú, tìm kiếm sự thật, không nghe theo những thông tin sailệch không đúng sự thật. Một khi phát hiện có phát ngôn xúc phạm bội nhọdanh dự của học viện Khởi Hàng, Nhà trường sẽ thực hiện các biện pháp kỷluật!"Trên một mức độ nào đó Trương Phàm chính là đại biểu cho Khởi Hàng, ông đãđứng ra phát biểu, xem ra chuyện hãm hại là có thật.Mà Thẩm Loan cũng coi như là đã rửa sạch được hiềm nghi.Nhưng...Mọi người đều đến đây để kiểm tra, có thù oán gì mà phải dùng thủ đoạn bỉ ổinhư thế để bôi nhọ danh dự của người ta.Nhất thời nảy lòng gian?Nơi này chỗ nào cũng có camera theo dõi, trừ khi đầu óc của kẻ đó có vấn đềmới có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc trăm phần trăm bị vạch trần này.Nếu không phải là bỗng dưng nảy ra, vậy chỉ còn là...Đã âm mưu từ lâu!Nghĩ đến đây, quần chúng ăn dưa không khỏi rùng mình, càng nghĩ sâu xa càngthấy kinh khủng!......Ban quản lý thi cử, Trương Phàm và Lưu Mẫn thu lại máy chấm thi và đáp ángiao cho nhân viên phụ trách niêm phong bài thi, thế là đã hoàn thành xongnhiệm vụ."Trương Phàm, chuyện gian lận lúc nãy ấy, tôi càng nghĩ càng cảm thấy bứtrứt.""Làm sao thế?""Mặc dù đã giải thích rõ hiểu lầm, người đáng bị phạt cũng đã nhận được hìnhphạt thích đáng, nhưng em học sinh bị oan kia bởi vì phải chịu tai bay vạ gió màđã lãng phí mất 40 phút làm bài thi, lỡ như không thi tốt, tôi..."Lưu Mẫn mặc dù nghiêm khắc, nhưng cũng không phải là người cay nghiệt.Làm giáo viên có nhiệm vụ truyền thụ tri thức, giải đáp thắc mắc cho học sinh,cô ấy nghiêm khắc thật ra cũng chỉ là vì muốn dạy dỗ tốt hơn, thúc dục học sinhtiến lên, người xưa nói rất đúng, nghiêm sư xuất cao đồ.Suy cho cùng, cũng là một trái tim hết mực suy nghĩ lo cho học sinh.Lúc trước, cô ấy cho là Thẩm Loan gian lận trong thi cử, phẩm chất không tốt,thế nên mới có ấn tượng xấu với cô, bây giờ phát hiện ra người ta vô tội, lại bắtđầu lo lắng suy nghĩ.Trương Phàm nghe vậy, vô cùng thản nhiên xua tay: "Chuyện nhỏ thôi, côkhông phải lo lắng...""Chuyện nhỏ?!" Lưu Mẫn nói to, hận không thể nhẩy bổ người lên: "Tôi nóicho thầy biết, cả đời con người không có một cuộc thi nào mà là "chuyện nhỏ"cả! Mang tiếng làm thầy giáo thế mà thầy lại có thái độ như vậy, tại sao trướckia tôi không nhận ra, trong lòng thầy lại có những tư tưởng lệch lạc như vậy cơchứ?"Trương Phàm dở khóc dở cười: "Cô giáo Lưu, cô để tôi nói xong được không?""Có nói đến ba hoa chích chòe thì cũng là ngụy biện...""Trước khi Thẩm Loan bị tôi gọi ra khỏi phòng thi, cũng đã làm xong hết tất cảcâu hỏi rồi, thế nên tôi mới nói cô không cần phải lo lắng cho em ấy. Lúc cô thubài thi chẳng lẽ không phát hiện ra bài thi của em ấy gấp đúng theo quy tắc,hoàn toàn tuân theo quy trình làm bài?""Ý của thầy là...Khi em ấy bị phát hiện gian lận, cũng đã có ý định nộp bài thiluôn rồi?!"Trương Phàm gật đầu.Lưu Mẫn tỏ vẻ giật mình."Tôi đã xem qua bài thi của em ấy, những câu tính toán cũng đã làm xong hết,bao gồm cả câu hỏi cuối cùng kia cũng giải ra rồi. Hơn nữa, câu hỏi thêm điểmcũng viết kín mít chữ hơn nửa trang giấy.""Trời...Câu hỏi cuối cùng cũng làm đúng rồi sao?" Đó chính là câu hỏi tươngđương với đề Olympic Toán quốc tế tiêu chuẩn!"Đúng vậy." Trương Phàm đã rất ngạc nhiên từ lâu rồi, cho nên lúc này lại tỏ ravô cùng bình tĩnh, vừa lúc có thể thưởng thức biểu cảm khác ngoài vẻ nghiêmkhắc trên khuôn mặt cô Lưu, đúng là... rất là thú vị, đúng không?Lưu Mẫn lẩm bẩm than thở: "Học viện Khởi Hàng của chúng ta chỉ sợ lại xuấthiện kỷ lục mới rồi..."Chương 303: Chặn người trong hẻm nhỏ, đánh đến khi nhận tộiThẩm Loan hoàn toàn không biết gì về lần nói chuyện này giữa Trương Phàmvà Lưu Mẫn.Đan Minh Hoa từ dười đất ngồi dậy, vỗ vỗ ống quần, ho nhẹ một tiếng, đưa tayvề phía Miêu Miêu."Làm cái gì?""Trật eo rồi, đỡ tôi một cái đi!"Miêu Miêu: "... Lắm chuyện." Mặc dù nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn ghétbỏ nắm lấy tay áo lôi anh ta đứng dậy.Đan Minh Hoa đánh giá cô một cái từ trên xuống dưới, bỗng dững nói: "Sức lựcrất lớn, cô ăn gì lớn lên vậy?"Miêu Miêu: "...." Rất muốn bóp chết con gà yếu đuối này nha, làm sao đây?"Nói thử xem, để tôi cũng học hỏi theo một chút."Thẩm Loan: "Có giỏi thì anh cứ giả điên giả ngốc tiếp đi, thật ra tôi không ngạiđá thêm một cái nữa để anh bò ra như ban nãy đâu, thật đó."Người đàn ông nhất thời kinh sợ, thu lại nụ cười, đáy mắt lãnh lẽo, làm gì còndáng vẻ cười đùa cợt nhả..."Cô muốn biết cái gì?""Người đứng đằng sau anh."Đan Minh Hoa do dự cả nửa ngày, bỗng dưng ngếch mắt lên nhìn Thẩm Loan:"Trước khi trả lời vấn đề này, tôi cũng có một vấn đề muốn cô giải đáp."Thẩm Loan lạnh mặt, cô không thích lề mề, nhưng người trước mặt thật sự lạigiống một bà cụ, cô thấy vô cùng bực dọc, giọng nói không tự giác mà lạnhlùng đi vài phần—"Nói."Tim người đàn ông đập thình thịch, hơi thở dường như cũng trở lên cẩn thậntừng li từng tí: "Sao cô lại có thể tìm ra tôi?"Đan Minh Hoa cảm thấy mình làm rất thần bí, sao lại bị phát hiện ra?Miêu Miêu cũng rất tò mò.Cô ấy cứ ợm à ợm ờ đi theo Thẩm Loan đến bắt người, thậm chí thật sự khôngbiết vì sao. Cho nên bây giờ, đôi mắt nhỏ "ham học hỏi" giống như người đànông kia đang trông mong nhìn chằm chằm Thẩm Loan.Cứ giống như trong miệng Thẩm Loan có thể nhả ra hoa vậy, tình cảm sùng báiđã bị đột phá đến cực độ, đạt đến cảnh giới mù quáng.Thẩm Loan: "..." Nhận một em gái là fan hâm mộ làm trợ lý, cái cảm giác này,aaa, chua quá!Đan Minh Hoa nhìn thấy tình huống này, ánh mắt ngờ vực do dự giữa haingười, thí sinh dự thi béo béo này dường như có một chút... ý chí quyết mộtlòng đối với thí sinh cao cao gầy gầy này?Không giống hai người cùng cấp bậc, mà ngược lại còn có vài phần kính trọng,trông chờ.Thẩm Loan nhìn anh ta một cái, nở một nụ cười lạnh: "Người nhảy ra một mựcchắc chắn tôi gian lận là anh; lẫn ở trong nhóm người kêu lên, cái giọng nói đómột mực ám chỉ tôi là người đầu sỏ cũng là anh; cuối cùng, người nhìn thấy tôithì bỏ chạy, giống như chuột thấy mèo vậy vẫn là anh. Tổng hợp lại, không phảiđã rất rõ ràng rồi sao?"Biểu cảm của Đan Minh Hoa lúng túng, nhỏ giọng lí nhí: "Tôi còn tưởng rằngmình không bị phát hiện..."Theo lẽ thường thì một người bình thường trong cuộc thi bị chỉ ra là gian lận,thì sớm đã hoang mang rối bời, chân tay luống cuống rồi, ai còn tâm trạng mànhớ người tố cáo là ai chứ.OK, cứ cho là cô ta ghi nhớ rất giỏi, nhìn lướt qua là không thể quên được.Nhưng Đan Minh Hoa ngồi đang sau cô hai hàng, lúc nói lời tố cáo cô gian lận,người phụ nữ này đến quay đầu lại cũng không thèm, cũng không nhìn anh tamột cái, sao lại có thể biết trông anh ta thế nào chứ?Quá thần kì!Lại nói về giọng nói đó, rõ ràng lúc đó anh ta trà trộn trong đám người, lại đứngở một góc không ai để ý đến, đến anh ta cũng khâm phục năng lực ẩn núp củamình, người phụ này đứng trên bục, bên dưới biển người mênh mông toàn thấyđầu người, rốt cuộc sao cô có thể phát hiện ra?Sự nghi hoặc không mất đi mà còn tăng lên, làm đầu Đan Minh Hoa cũng to ra.Đương nhiên, anh ta cũng không dám hỏi Thẩm Loan nữa, trên mặt người phụnữ sớm đã viết ba chữ "không kiên nhẫn" rồi, anh ta không hề nghi ngờ rằng,nếu anh ta tiếp tục ép cô, chỉ sợ rằng thật sự sẽ đạp cho anh ta một cái bò ra sànthành chó ăn phân như vừa nãy."Rốt cuộc anh có nói không?!" Miêu Miêu đưa tay ra túm lấy cà vạt của anh ta,Đan Minh Hoa tựa như một con gà con bị xách lên một cái, vô cùng túng quẫn."Nói thì nói, cô gái như cô nói sao cứ hở chút lại động tay động chân..."Miêu Miêu bực mình đến nỗi nghiến chặt răng, ném anh ta ra, giơ nắm đấm lênthị uy.Đan Minh Hoa biết mình không trốn được, đành thành thật nói thẳng ra: "...Tôivà Triệu Mộng là bạn học thời đại học, cô ta cho tôi hai nghìn tệ, bảo tôi trongbốn mươi phút cuối cùng, lúc nhìn thấy dưới chân cô có một mảnh giấy bị vo lạithì chủ động đứng ra tố giác cô gian lận.""Triệu Mộng?""Đúng vậy! Người cũng bị cô túm ra đây rồi, thì xác chắc chắn này cũng toirồi."Người phụ nữ mặc áo khoác màu trắng kia.Đáy mắt Thẩm Loan xoẹt qua một tia trầm tư, càng làm nổi bật lên đôi mắt sâuthẳm tĩnh mịch, giống như một cái giếng cổ nghìn năm, nhìn không thấy đáy."Tôi không biết sẽ trở lên nghiêm trọng thế này, chỉ nghĩ cầm tiền làm, dù saochỉ là một câu nói mà thôi, hai nghìn tệ đó..."Kết quả lại dây vào một, à không, hai con hổ cái không thể chọc được.Miêu Miêu cười lạnh, nụ cười không hề che giấu sự châm biếm.Đan Minh Hoa lười để ý cô ta, tiếp tục nhìn về phía Thẩm Loan: "Tôi cũng là bịngười phụ nữ kia gài bẫy, sau đó nhận ra được tình hình không hay, liền tranhthủ thêm dầu vào lửa giúp cô vạch trần cô ta, cũng được coi là lập công chuộctội, cô đừng làm khó dễ tôi, được không?""Giúp tôi?" Thẩm Loan nhếch môi: "Thà rằng nói anh tự giúp mình sẽ hợp lýhơn. Việc Triệu Mộng bị xử phạt đã đã bị ghim trên bảng tin, anh sợ mình sẽ bịliên lụy, cho nên mới vội vàng làm như không có liên quan gì đến mình. Khôngtồi, cũng khá thông minh đó!"Rõ ràng là đang khen anh ta, nhưng Đan Minh Hoa lại cảm thấy một luồng khílạnh đến từ sau gáy.Anh ta lúng túng cười hai cái: "Không dám nhận..."Thẩm Loan không thèm nhìn anh ta, mỉm cười một cái: "Bỏ qua cho anh cũngkhông phải là không được."Cả khuôn mặt của Đan Minh Hoa sáng hẳn lên."Nhưng" Người phụ nữ chuyển ý: "Anh phải làm giúp tôi một việc."Việc... việc gì?" Anh ta nuốt nước bọt.Thẩm Loan thấy anh ta căng thẳng nhìn chăm chú, bỗng dưng bật cười...Triệu Mộng đang trong tình trạng hồn bay phách lạc, vốn dĩ là một ngày râmmát, buổi chiều lại bỗng dưng lại nắng.Ánh nắng không được tính là gay gắt, nhưng vẫn chói chang như cũ làm hai mắtcô ta nhói nhói, hốc mũi cay cay, nước mắt lã chã rơi xuống...Vu oan...Hãm hại...Không điểm...Xử phạt...Bất cứ từ nào cũng có thể ép cho cô ta cô ta sụp đổ.Kết quả thi thi bị hủy, ước mơ vào học viện Khởi Hàng của cô ta cũng khôngcòn, sau này mang theo tiếng xấu, rất có thể đến một công việc giống thế cô tacũng không thể tìm được.Sao lại biến thành như thế này?Đúng vào lúc Triệu Mộng rơi vào trạng thái cùng cực của ảo não và chán nản,bỗng dưng chuông điện thoại kêu lên, mạnh mẽ kéo mạch suy nghĩ càng phiêudạt càng xa của cô lại."...Alo?""Là tôi, Đan Minh Hoa."Con ngươi người phụ nữ co lại, giọng điệu cau có: "Tìm tôi có chuyện gìkhông?""Xin lỗi, nếu như lúc đó tôi từ chối cô, có lẽ cô sẽ không..." Đầu bên kia thannhẹ, dường như vô cùng thương cảm: "Tóm lại, tôi rất áy náy. Nhưng chuyện đãphát triển đến bước này cũng không có cách nào quay đầu lại được, tôi chỉ cóthể cố gắng bù đắp.""Bù đắp?" Trong đầu Triệu Mộng trống rỗng, ánh mắt mơ màng."Đúng vậy, nể tình chúng ta là bạn học, bây giờ cô lại... tôi nghĩ một lúc, vẫnquyết định là trả lại cô hai nghìn tệ đó. Quán cà phê Rolling, đường QuangMinh, không gặp không về."Nói xong không đợi Triệu Mộng mở miệng nói, anh ta đã trực tiếp cúp điệnthoại.Người phụ nữ đứng ở đầu phố, mù mờ nắm chặt điện thoại trong tay, cả nửangày mới kịp phản ứng lại.Chuyện đã bị phá hỏng, cô ta chắc chắn sẽ không nhận được tiền từ bên kia, hainghìn tệ đưa cho Đan Minh Hoa là cô tự móc tiền túi ra.Chỉ do dự vẻn vẹn trong hai giây, Triệu Mộng quyết định đi đến chỗ hẹn, cho dùkhông nể tình Đan Minh Hoa, thì cũng phải nể tình số tiền kia.Dù sao cũng sẽ không tồi tệ hơn bây giờ.Triệu Mộng ôm theo suy nghĩ "vò đã mẻ không sợ sứt" đi đến quán cà phê."Ở chỗ này—" Đan Minh Hoa vẫy tay.Triệu Mộng đi đến, kéo chiếc ghế ở phía đối diện ngồi xuống, còn chưa kịp nóigì thì đã càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy Thẩm Loan đang đi về phía cô ta, taonhã ngồi xuống.Còn một bên, Miêu Miêu béo đã ngồi vào vị trí, híp mắt cười chằm chằm vào côta, trong mắt là sự lãnh lẽo dày đặc đến thấu xương.Đan Minh Hoa: "Chuyện đồng ý với cô tôi đã làm được rồi, có thể để tôi điđược chưa?"Thẩm Loan cười nhẹ: "Không vội."Người đàn ông cặt chặt răng: "Cô!"Miêu Miêu dơ tay giữ lấy vai của anh ấn xuống, Đan Minh Hoa không thểkhông ngoan ngoãn ngồi xuống, thành thật như một củ khoai lang.Đến lúc này Triệu Mộng mới hiểu ra, cô ta không thể tin được, trợn trừng mắtlên: "Các người hùa nhau lừa tôi?!"Đan Minh Hoa tránh ánh mắt của cô ta, có vẻ hơi mất tự nhiên: "Vậy chuyệnnày.... Tôi cũng không có cách nào khác.""Anh là tên tiểu nhân!""Hừ, cô có tư cách gì mà dám mắng tôi?" Vốn dĩ người đàn ông còn cảm thấymình quá đáng, dù sao lừa phụ nữ cũng không phải chuyện to lớn vẻ vang gì,nhưng trước mắt tức giận lên đến đầu, cũng không cần thiết phải khách sáo vớicô ta, lập tức nổi điên: "Nếu không phải vì cô bảo tôi làm chuyện thất đức này,tôi sẽ giống như một tên phạm nhân ngồi ở đây sao? Cô được lắm, trước khixảy ra chuyện không nói gì hết, thấy tôi thích tiền, trực tiếp dùng tiền dụ tôiđúng không? Dù sao, cô chơi tôi một lần, tôi lừa cô một lần, chúng ta hòa. Cònnữa...."Anh ta lấy trong túi ra phong bì có một sấp tiền màu đỏ, tổng cộng hai mươi tờ:"Hai nghìn tệ, trả lại hết cho cô, dù sao tôi cũng là kẻ mơ mơ màng màng bị hạitrong chuyện này, sau này đừng hòng hắt nước bẩn lên người tôi."Ánh mắt Miêu Miêu lộ tỏ vẻ khinh thường, chỉ biết lo cho mình không sai,nhưng thiếu tiền đến mức này, cũng là hiếm có.Quả thực không giống một người đàn ông...Đan Minh Hoa mới không thèm quam tân người khác nhìn thế nào, nghĩ thếnào, tự bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất.Anh ta không muốn bị Triệu Mộng liên lụy, mất đi cơ hội quý giá nhập học vàohọc viện Khởi Hàng.Triệu Mộng còn điều gì không hiểu?Hóa ra, không có tồi tệ nhất, chỉ có tồi tệ hơn...Chuyện đến nước này, ngược lại cô ta càng bình tĩnh, chỉ là hoàn toàn trắngbệch, nhưng đôi mắt đó dường như lại cháy rực thiêu đốt được mọi thứ, ánh mắtsáng quắc nhìn Thẩm Loan: "Cô muốn biết điều gì?"Thẩm Loan nhếch mày, liếc nhìn Miêu Miêu với một ánh mắt ẩn ý.Miêu Miêu ngầm hiểu, chỉ sang Đan Minh Hoa: "Anh. Có thể đi được rồi.""Thật sao?"Miêu Miêu xấu xa cười một cái: "Giả đó.""Không không không..." Người đàn ông nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi: "Tôilập tức đi ngay."Lời còn chưa nói xong, người đã nhảy tót ra xa một khoảng cách lớn, dườngnhư có ma quỷ đang đuổi đằng sau.Ánh mắt Thẩm Loan nhìn thẳng vào Triệu Mộng, không hề tránh né, trực tiếp đivào vấn đề: "Là ai đã sai khiến cô làm như vậy?""... Tôi không biết."Miêu Miêu đập tay xuống mặt bàn, phát ra tiếng loảng xoảng, vẻ mặt bỗngnhiên lạnh băng, ánh mắt mang sát khí: "Xem ra, cô chưa thấy quan tài chưa đổlệ."Sau gáy người phụ nữ co rút lại, mắt và mũi đều kìm nén đến đỏ bừng: "Tôikhông nói dối!"Ánh mắt Thẩm Loan lướt qua một cái, tiện ngăn cản Miêu Miêu tiếp tục đe dọacô ta: "Vậy cô liên lạc với đối phương bằng cách nào?""Đều qua điện thoại.""Bây giờ gọi đến đó, bật loa ngoài."Triệu Mộng kinh ngạc: "Bây giờ?!"Giọng nói của Thẩm Loan kiên định, không được nói chen ngang: "Gọi đi!""Nhưng... tôi....""Cái thẻ này có hai mươi ngàn tệ, không nhiều, nhưng cô cũng chỉ đáng từngnày. Gọi đến đó, cầm tiền đi, hay là tôi ép cô gọi cuộc điện thoại này, một xucũng không có, tự chọn đi. Ba giây, suy nghĩ rõ ràng, 3, 2....""Tôi lấy tiền!" Triệu Mộng vội vàng nói.Lúc đầu, cô ta đồng ý với bên kia cũng là vì tiền.Bây giờ, Thẩm Loan đồng ý cho cô ta tiền đã là không tồi rồi, mặc dù có ít hơnmột chút, nhưng còn hơn là không có....Dù sao cô ta cũng không mong chờ có thể thi được vào Khởi Hàng, hai mươingàn tệ đủ cho cô ta rời khỏi Ninh Thành, đi đến một nơi mới bắt đầu lại từ đầu.Sau tiếng tút dài dài chậm rãi, bên kia cuối cùng cũng bắt máy—"Alo?""Là tôi, Triệu Mộng.""Chuyện anh bảo tôi làm, đã thành công rồi, cô ta bị bắt phao ngay trong phòngthi, bị không điểm.""Tôi sẽ tiến hành kiểm chứng một chút, nếu như đúng là như vậy, tiền sẽ chuyểnđến thẻ của cô không thiếu một đồng nào."Vẻ mặt của Triệu Mộng hoảng loạn, dùng ánh mắt dò hỏi Thẩm Loan, tiếp đónên nói cái gì.Thẩm Loan xua xua tay với cô ta, nhẹ nhàng cười: "Thư ký Lý vất vả rồi, tôi chỉtham dự một cuộc thi thôi mà lại khiến cho anh bận tâm như vậy, thậtsự...không yên tâm! Lại nói, anh không nề hà gian lao vất vả như vậy, chị cả tôicó tính tiền tăng ca cho anh không?"Đầu bên kia lập tức ngưng lại, giống như một con vịt bỗng nhiên bị túm chặtgáy, không kêu loạn lên, mà là trực tiếp tắt thở.Sau đó, điện thoại bị cúp.Thẩm Loan đưa thẻ và điện thoại cho Triệu Mộng: "Nếu như không muốn gặpchuyện, thì lập tức rời khỏi Ninh Thành ngay, vĩnh viễn đừng quay lại."Nói xong, đứng dậy rời đi.Mặt Triệu Mộng hoang mang, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưngtrực giác nói cho cô ta biết những lời vừa nãy của Thẩm Loan không phải nóiđùa, cũng không phải là cố ý dọa cô ta, mà thật sự là đang chỉ đường cho cô ta.Miêu Miêu nhìn thấy, bất giác than nhẹ một tiếng: "Diêm vương đánh nhau, tiểuquỷ gặp họa, cô vẫn nên tự mình có dự định đi. Sau này đừng có làm nhữngchuyện ngu ngốc như thế nữa, tự tưởng rằng có thể kiếm lời, thật không biết haibên đều chơi cờ, đánh đại bước nào cũng có thể không tốn sức mà nghiền nátcon kiến nhỏ như cô."Triệu Mộng ớn lạnh rùng mình một cái.Sau khi bỏ lại một câu "tự thu xếp ổn thỏa", Miêu Miêu lập tức đuổi theo ThẩmLoan.Chút chuyện này của nhà họ Thẩm, cô ấy cũng có thể hiểu, đặc biệt từ sau khitrở thành thư ký của Thẩm Loan, những bí mật của các gia tộc quyền thế đềubiến thành môn học bắt buộc, đương nhiên cô ấy cũng hiểu giữa ba chị em gáinhà họ Thẩm âm thầm tranh đấu và phân cao thấp.Nhưng chuyện này, cô cả nhà họ Thẩm làm cũng không được hay lắm, thậm chícó thể nói là bẩn thỉu.