Tác giả:

Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…

Chương 400

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Đừng chờ nữa, nghỉ ngơi sớm một chút."Mắt Diệp Toàn Chi lộ vẻ lo sợ: "Anh... không về sao?""Không.""Xuân Hàng, xin lỗi... Lúc đó em thật sự... không khống chế được...""Em say, không cần giải thích."Sự thờ ơ của người đàn ông như thanh đao thép cắm thẳng vào trái tim, cô ta thàThẩm Xuân Hàng trách cô ta không có chừng mực, trách cô ta nửa đêm đếnquán bar lêu lổng, cũng không cần khách khí xa cách như bây giờ, giống như côta với anh ta mà nói cũng không quan trọng gì, sống chết của cô ta cũng khôngquan tâm đau khổ.Diệp Toàn Chi cuộn mình ở trên ghế sô pha, cánh tay ôm chặt đầu gối, giốngnhư chỉ có vậy mới có thể tạm thời cho cô ta thêm dũng khí."Vậy khi nào thì anh về?" Hàm răng cắn chặt môi dưới, cố nén không cho mìnhkhóc thành tiếng, ngay cả tiếng nức nở cũng không được có.Nhưng giọng mũi dày đặc vẫn tiết lộ cảm xúc thật sự của người phụ nữ.Cô ta đang sợ.Đầu kia, như ngừng thở: "... Sau rồi nói.""Đêm nay, không được sao?"Im lặng một lúc lâu."... Toàn Chi, chúng ta đã nói xong rồi." Thở dài xen lẫn với thất vọng.Hơi thở người phụ nữ trì trệ, giây tiếp theo, như bị sét đánh ---Anh ta nói: "Em đi quá giới hạn."Trò chuyện đã kết thúc từ hai mươi phút trước, Diệp Toàn Chi lại vẫn giữ độngtác nâng điện thoại, giống như bị hút đi linh hồn....Thẩm Xuân Hàng về nhà của mình.Cách khu nhà của Miêu Miêu không xa, cũng xem như là tiện đường.Sau khi vào cửa, thay giày, cởi áo khoác, lắc lắc sau đó treo ở trên giá áo.Vừa đi đến phòng khách, vừa nới lỏng cà vạt.Ngồi ở trên ghế sô pha lặng lẽ rút một điếu thuốc, sau đó cầm điện thoại lên,xoay người ra ban công.Anh ta gọi đến số của Thẩm Xuân Giang ---"Anh.""A Hàng? Sao bây giờ lại gọi điện cho anh?""Thẩm Loan và Quyền lục... Anh biết không?"Đầu kia khẽ hỏi: "Em thấy được."Thẩm Xuân Hàng kể sơ lại chuyện ngày hôm nay một lần."Lục gia tự mình đi đón?!" Thẩm Xuân Giang như có chút kinh ngạc."Sao vậy? Không thể đón?""Không..." Ngoài miệng đáp lời, trong lòng lại bắt đầu đoán lại phân lượng củaLoan Loan ở trong lòng vị kia.Có thể làm cho người như Quyền Hãn Đình tự hạ thấp địa vị, tự mình đến đón,trong đó vẫn còn có chút tình cảm.Chuyện này làm Thẩm Xuân Giang vui vẻ ra mặt.Thẩm Xuân Hàng nghe được đối phương có lệ, không khỏi cau mày, giọng nóicũng lạnh lẽo theo: "Anh, cuối cùng anh muốn sắp xếp Thẩm Loan như thếnào?""A Hàng, lời này của em có ý gì?""Học sinh tốt nghiệp trường Khởi Hàng em, lẽ nào anh lại hy vọng nó ở nhà,làm một tiểu thư cửa lớn không ra cửa trong không bước sao?"Thẩm Xuân Giang nghe vậy, không khỏi sửng sốt.Khóe mắt khẽ đảo qua Dương Lam ngủ say bên gối, vén chăn lên, rón rén đứngdậy, thuân tay khoác cái áo khoác, rời phòng ngủ.Thư phòng dưới lời.Thẩm Xuân Giang mở máy sưởi ra, ngồi ở trên ghế, ung dung hỏi: "Em có đềnghị gì?""Anh, anh không cần phải nghi ngờ lời em. Em không có hứng thú với việcbuôn bán, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện nhúng tay vào MinhĐạt. Mấy năm nay, anh làm tổng giám đốc của anh, em là hiệu trưởng của em,mọi người bình an vô sự, sắp xếp ổn thỏa."Thẩm Xuân Giang ho nhẹ một tiếng, dùng để che dấu xấu hổ: "A Hàng, sao emlại có thể khách sáo như vậy...Thẩm Xuân Hàng cười khẽ, đáy mắt hiện lên vẻ giễu cợt, lại không phát ra tiếngđộng gì.Cách điện thoại, ai cũng không biết ai nghĩ gì, tạm thời yên bình."Vốn dĩ lời này hôm nay cũng không tới lượt em mở miệng." Giọng nói ThẩmXuân Hàng bình thản: "Nhưng Thẩm Loan có thực lực này, bây giờ lại nắmđược mạng giao thiệp của Quyền lục gia, nếu như không thể dùng đúng tácdụng, bất kể là đối với Minh Đạt, hay là đối với nhà họ Thẩm, đều là một loạilãng phí."Thẩm Xuân Giang chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này sao?Không, thậm chí ông ta còn nhìn thấy giá trị trên người Thẩm Loan sớm hơn cảThẩm Xuân Hàng.Có lẽ bắt đầu từ khi cô thi vào Khởi Hàng thành công, đứa con gái bị ông tanuôi thả như thú cưng cũng đã cũng đã làm cho ông ta nhìn với cặp mắt khác.Mà sau khi bình tĩnh, lại là âm thầm quan sát.Hoặc là nói, chờ giá.Sự thật chứng minh, Thẩm Loan không làm người khác phải thất vọng.Đầu tiên, ở việc học, thành tích xuất sắc, lần xác nhận này của Thẩm XuânHàng là minh chứng tốt nhất.Tiếp theo, cô có thêm một thân phận --- bạn gái lục gia công khai thừa nhận.Cuối cùng, dưới tiền đề hai cô con gái nhà họ Thẩm bị tổn hại liên tiếp, việcThẩm Loan trỗi dậy là chuyện không tránh khỏi.Thẩm Xuân Hàng: "Lý do không cần em nói, hẳn anh cũng hiểu, hôm nay thuậnmiệng nhắc tới, cũng là sợ anh đi sai, làm chậm trễ cô nhóc đó.Thẩm Xuân Giang than khẽ, có chút xúc động: "Em có lòng rồi."Anh em hai người đều không phải là cái tính dài dòng dây dưa, nên sau khi nóixong, trực tiếp cúp máy.Đêm nay, Thẩm Xuân Giang mất ngủ đến hai giờ sáng mới khó khăn đi vàogiấc ngủ được.Ngày hôm sau lại đến công ty sớm.Dương Lam: "Sao vậy? Cả bữa sáng cũng không ăn, gấp đến như vậy à?"Bàn tay cầm đũa của Thẩm Khiêm cứng lại: "Chín giờ sáng nay có họp hộiđồng quản trị.""Thảo nào..." Dương Lam bừng tỉnh hiểu ra, vẫn chưa để chuyện này ở tronglòng.Nhưng buổi chiều lại có tin tức Thẩm Xuân Giang "đã xác định được ứng cửviên giám đốc dự án" truyền đến."... Giám đốc dự án?!" Dương Lam bỗng nắm chặt điện thoại, ngón tay xanhtrắng: "Sao có thể?"Đó là vị trí của A Như, dựa vào cái gì mà cho người khác ngồi?1Đầu bên kia điện thoại nơm nớp lo sợ: "Phu nhân, là thật, sau khi tan họp, bộphận nhân sự đã gửi thông báo rồi..."Dương Lam hít sâu, cố sức giữ được sự giáo dưỡng ít ỏi mới không chửi ầmlên."Người kia, là ai?""Cô ba.""Cậu lặp lại lần nữa!" Giọng nói bỗng cao lên."Là, là cô ba Thẩm Thẩm Loan!"Im lặng, yên ắng."Phu nhân, tôi còn có việc, cúp trước, tạm biệt!"Kết thúc cuộc gọi, Dương Lam vẫn không thể tin, ngồi ở trên ghế sô pha, vẻmặt sững sờ.Chu Khánh Phúc nhìn thấy từ xa, nhịn không được đi tới, nhẹ giọng kêu bà ta:"Bà chủ?"Bỗng nhiên giật mình một cái, Dương Lam phản ứng lại, cầm lấy túi xách liềnxông ra ngoài."Lão Trần! Tôi cần dùng xe!"Nửa giờ sau, Dương Lam hùng hổ đi vào văn phòng tổng giám đốc."Phu nhân, ngài đừng làm khó chúng tôi...""Tránh ra!""Tổng giám đốc thật sự rất bận, ngài để tôi đi vào thông báo một tiếng...""Lặp lại lần nữa, tránh ra!" Cằm Dương Lam hơi giương cao, ánh mắt kiêungọa, dù sao nhiều năm làm "bà Thẩm" như vậy, cũng có một khí thế làm ngườita sợ hãi.Cuối cùng, thư kí thật sự không ngăn được, đành phải nhắm mắt theo đuôi ởphía sau, trong lúc đó cũng không dừng khuyên nhủ.Ầm ---Cửa bị một lực mạnh đẩy ra, đập ở trên vách tường, phát ra tiếng vang lớn.Lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.Dưới chân Dương Lam cứng lại, đối diện với ánh mắt của mọi người, trong mắtbà ta hiện lên vẻ ngạc nhiên.Thì ra không phải là lí do, Thẩm Xuân Giang thật sự bận...Ánh mắt đảo qua mọi người, bà ta mới biết đây đều là những thành viên hộiđồng quản trị của Minh Đạt.Bây giờ tập trung ở phòng làm việc của tổng giám đốc, hẳn là có chuyện rấtquan trọng cần thảo luận."Xin lỗi tổng giám đốc, tôi không ngăn được..." Thư kí cúi đầu xin lỗi.Lông mày Thẩm Xuân Giang nhíu lại, sắc mặt khó chịu: "Bà tới làm gì?"Dương Lam nắm thật dây xích túi xách: "Có chút việc..."Lúc này, bà ta đã hoàn toàn bình tĩnh lại.Không muốn để vợ già mất mặt trước mặt mọi người, Thẩm Xuân Giang khoátkhoát tay với thư kí: "Cô ra ngoài trước đi."Sau đó ra hiệu Dương Lam ngồi ở một bên, mà ông ta tiếp tục mở họp với thànhviên hội đồng quản trị."... Tôi tin tưởng trình độ giáo dục của học viện Khởi Hàng, cũng tin tưởng mọimặt của học sinh từ nơi đó đi ra đều cao, nhưng chuyện này cũng không thể loạitrừ các nguy hiểm xảy ra khi tùy tiện bổ nhiệm. Cho nên, tôi không đồng ý.""Lời tuy như vậy, nhưng trên đời này có nguy hiểm nào có thể loại trừ hoàntoàn? Dù người ngồi trên vị trí kia không phải là Thẩm Loan, chẳng lẽ bổ nhiệmnhững người khác cũng sẽ không có nguy hiểm?""Tôi không đồng ý với cách nói của đổng sự Trương! Nguy hiểm cũng phânchia lớn nhỏ, tin rằng dưới sự giám sát khảo sát nghiêm ngặt của chúng ta, cóthể giảm xuống thấp nhất.""Khảo sát? Khảo sát cái gì?""Tất nhiên là năng lực cá nhân!""Vậy sao ông lại khẳng định Thẩm Loan không có loại năng lực này như thế?""Cô ta là một con nhóc thậm chí còn chưa học đại, học, có năng lực gì mà nói?""Ồ, theo cách nói đó của ông, một người không có năng lực cũng có thể thi đậuKhởi Hàng, vậy học viện Khởi Hàng tệ đến mức nào?""Ông!"Các đổng sự tranh cãi đối lập nhau, nhưng người quyết định chân chính ThẩmXuân Giang lại chưa từng mở miệng.Mà cũng yên lặng, còn có Thẩm Khiêm, cúi mặt xuống, vẻ mặt khó phân biệt.Dương Lam cách một cái giá trang trí, thu tất cả cuộc nói chuyện vào trong tai.Sự tức giận như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.Cuối cùng, bà ta rốt cuộc không nhịn được, đứng dậy đi đến trước mặt mọingười: "Tôi không đồng ---" ý.Từ cuối cùng kia còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Khiêm mở miệng cắt lời:"Trước tiên cứ nghỉ ngơi vào phút, về rồi tiếp tục thảo luận."Nói xong, đứng dậy rời đi, thuận tay kéo Dương Lam ra khỏi phòng làm việc."A Khiêm, rốt cuộc con đang làm cái gì?!"Hai người quẹo vào góc, Dương Lam phẫn nộ lên tiếng."Mẹ, mẹ cần phải bình tĩnh." Đôi mắt tối tăm, trầm lắng không gợn sống."Vì sao lại không cho mẹ nói hết lời?""Nói xong rồi sao? Ba sẽ nghe không? Nhóm thành viên hội đồng quản trị sẽ đểý sao?"Dương Lam không lên tiếng.Bà ta ở tập đoàn cũng không có chức vị gì, nói dễ nghe một chút là "phu nhântổng giám đốc", nói khó nghe chính là bà vợ bình hoa nhà giàu, mặt ngoài thìtôn vinh, lại không có quyền lực thực sự."Chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn đứa con gái riêng kia nghênh ngang tiến vào tậpđoàn, ngồi trên vị trí trước kia của A Như?"Đáy mắt Thẩm Khiêm hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, che dấu sắc bén, lại khônggiảm bén nhọn."Em ấy có thể thuận lợi tiến vào tập đoàn hay không, trước mắt còn đang trongthảo luận, còn chưa đưa ra kết luận cuối cùng. Ba không nói lời nào, chứngminh cái cân trong lòng ba còn đang lắc lư, nếu mẹ tùy tiện xông ra, nói thẳnglà không đồng ý, nhóm thành viên hội đồng quản trị tìm hiểu nguồn gốc, suyđoán bên trong nhà họ Thẩm không hòa thuận. Ba lại rất sĩ diện, mẹ nghĩ lạixem, lúc đó ba làm thế nào để cứu vãn cục diện?"Dương Lam và Thẩm Xuân Giang làm vợ chồng hơn hai mươi năm, cực kỳhiểu rõ người bên gối.Vì chứng minh bên trong nhà họ Thẩm có không mâu thuẫn gì với những thànhviên hội đồng quản trị khác, dù ông ta không muốn đề bạt Thẩm Loan, cũngkhông khỏi bất đắc dĩ đồng ý."May mà lúc đó con cắt lời mẹ, nếu không..." Nghĩ đến đây, Dương Lam nghĩlại mà sợ."Vậy kế tiếp làm sao bây giờ?"Thẩm Khiêm: "Chờ.""Con có người giúp đỡ?""Con nói chờ, không phải là chờ người, mà là chờ kết quả."Dương Lam nhíu mày: "Lỡ bên hội đồng quản trị đồng ý thì sao?""Sẽ không.""Con...""Con sẽ không đồng ý." Thẩm Khiêm gằn từng chữ một, mắt đen sáng chóingười.Dương Lam thấy anh ta đã có cách, hoàn toàn yên lòng.Thời gian thoáng một cái đã qua, mọi người về lại văn phòng.Trạng thái của Dương Lam rõ ràng thả lỏng hơn trước, không tranh không đoạtmà ngồi ở trên sô pha lật xem tạp chí, còn bảo thư kí rót ly trà lài đưa vào."Phu nhân dùng từ từ.""Ừ."Tiếp tục thảo luận."Về chuyện Thẩm Loan có năng lực ngồi lên vị trí này hay không, tin rằngthành tích sẽ không nói dối. Theo tôi được biết, từ khi cô ấy bước vào học việnKhởi Hàng đến bây giờ, các bài kiểm tra đánh giá đều đứng đầu, các thầy côcũng khen ngợi nhiều. Tuy rằng hạ nước cờ này có chút nguy hiểm, nhưng tụcngữ cũng nói rồi, cầu giàu sang từ trong nguy hiểm, thử một lần cũng khôngphải là không được.""Nếu như xảy ra vấn đề, ai phụ trách? Đổng sự Vương? Hay là đổng sựTrương?""Bây giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi, vì sao lại không thể cho Thẩm Loan mộtcơ hội? Tôi phụ trách thì sao? Phụ trách thì phụ trách!""Xin hãy bớt giận, mọi người đừng nói như vậy, có chuyện thì nói rõ ràng."Tôi cũng không muốn cãi cọ ầm ĩ, nhưng có một ít người lại nghe khônghiểu!""Ông nói ai đó?""..."Một trận ồn ào."Đủ rồi! Nếu giằng co không nghỉ, vậy giao cho tổng giám đốc Thẩm quyếtđịnh!"Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thẩm Xuân Giang.Dương Lam cũng không khỏi lau mồ hôi, tim nhảy đến cổ họng.Thẩm Xuân Giang suy tính một chút, bỗng nhiên nhìn về phía Thẩm Khiêm:"Con nói xem sao?"Thẩm Khiêm: "Xuất phát từ góc độ lợi ích của công ti, tôi không đồng ý."Dương Lam thở phào.Thẩm Xuân Giang khẽ nhíu mày, đưa ánh mắt dò xét về phía anh ta, như đangphân biệt kết luận này cuối cùng là vì công, hay là vì tư.Thẩm Khiêm không tránh không né, thản nhiên mắt đối mắt."Bây giờ tập đoàn đang cần dùng người, nếu năng lực của Thẩm Loan đủ, tôikhông thể nói không cần, đây là lãng phí tài nguyên."Ánh mắt Thẩm Khiêm tối lại.Xem ra Thẩm Xuân Giang đã sớm có quyết định, tùy rằng lúc trước không nóilời nào, nhưng trong lòng đã thiên hướng Thẩm Loan nhậm chức."Nhưng làm sao để đánh giá Thẩm Loan có năng lực đảm nhiệm chức vị nàyhay không?" Thẩm Khiêm nói trúng tim đen, chỉ ra nơi mấu chốt.Mọi người im lặng."Chẳng lẽ thành tích vượt trội còn chưa đủ để chứng minh?" Là vị đổng sự lúctrước mở miệng ủng hộ Thẩm Loan."Lý luận suông mà thôi, là ngựa hay là lừa thì phải đi mới biết được.""Vậy cậu nói xem làm sao bây giờ?"Thẩm Khiêm giương mắt, chậm rãi đảo qua mọi người: "Không bằng, mời cácvị làm trọng tài một lần?""Nói như thế nào?""Tất cả các lớp nâng cao của Khởi Hàng, trước khi tốt nghiệp đều sẽ tổ chức balần mô phòng thực tiễn, căn cứ vào đó để xét điểm tốt nghiệp.""Chuyện này tôi biết! Lúc trước cùng ăn cơm với giáo sư Trương chủ nhiệmban C Trương Phàm của Khởi Hàng, nghe cậu ta nói, hình như trước đó đã thựchiện hai lành. Tổ Thẩm Loan lãnh đạo lần nào cũng đứng thứ nhất.""Thật không?" Mọi người không khỏi nghi ngờ.Tuy rằng trước đó đều nói thành tích của Thẩm Loan xuất sắc như thế nào,nhưng dù sao đây cũng là học viện Khởi Hàng, nơi người tài hội tụ, còn có thểxuất sắc thế nào?Nhưng bây giờ, chuyện cụ thể được bày ra, họ không thể không tin.Nghi ngờ cũng là chuyện bình thường của con người."Tất nhiên rồi! Chính miệng Trương Phàm nói, còn có thể giả à? Huống hồ, hailần thực tiễn ấy đều lấy hình thức hợp tác hai lớp BC để hoàn thành, nói cáchkhác, Thẩm Loan không chỉ thắng ban C, còn nghiền ép người thừa kế ban B.""Shh ---""Nói như vậy, xem ra cô ta có chút bản lĩnh!"Cho người ta cảm giác cũng phảng phất tuyệt đối công chính, không có nửađiểm tư tâm.Mắt thấy tình hình chuyển sang thế bất lợi, Thẩm Khiêm vẫn chưa hoảng loạn,ngược lại, anh ta bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào.Cho người ta cảm giác giống như tuyệt đối công bằng, không có một chút tư lợi.Không ai sẽ cảm thấy anh ta vì củng cố địa vị của mình mà bài xích cô em gáicùng cha khác mẹ tiến vào tập đoàn."Vừa rồi tôi nói, lý luận suông cũng vô dụng, chờ khi lên chiến trường, mới làlúc chân chính khảo nghiệm một tướng linh.""Ý của tổng giám đốc Thẩm nhỏ là?""Chúng ta có thể kết hợp với Khởi Hàng tổ chức lần mô phỏng thực tiễn thứ ba,lúc giới thiệu cũng mời các vị ngồi ở vị trí giám khảo, tự mình kiểm tra nănglực cá nhân của Thẩm Loan, thế nào?""Chuyện này...""Tôi cảm thấy có tính khả thi đấy!"

"Đừng chờ nữa, nghỉ ngơi sớm một chút."

Mắt Diệp Toàn Chi lộ vẻ lo sợ: "Anh... không về sao?"

"Không."

"Xuân Hàng, xin lỗi... Lúc đó em thật sự... không khống chế được..."

"Em say, không cần giải thích."

Sự thờ ơ của người đàn ông như thanh đao thép cắm thẳng vào trái tim, cô ta thà

Thẩm Xuân Hàng trách cô ta không có chừng mực, trách cô ta nửa đêm đến

quán bar lêu lổng, cũng không cần khách khí xa cách như bây giờ, giống như cô

ta với anh ta mà nói cũng không quan trọng gì, sống chết của cô ta cũng không

quan tâm đau khổ.

Diệp Toàn Chi cuộn mình ở trên ghế sô pha, cánh tay ôm chặt đầu gối, giống

như chỉ có vậy mới có thể tạm thời cho cô ta thêm dũng khí.

"Vậy khi nào thì anh về?" Hàm răng cắn chặt môi dưới, cố nén không cho mình

khóc thành tiếng, ngay cả tiếng nức nở cũng không được có.

Nhưng giọng mũi dày đặc vẫn tiết lộ cảm xúc thật sự của người phụ nữ.

Cô ta đang sợ.

Đầu kia, như ngừng thở: "... Sau rồi nói."

"Đêm nay, không được sao?"

Im lặng một lúc lâu.

"... Toàn Chi, chúng ta đã nói xong rồi." Thở dài xen lẫn với thất vọng.

Hơi thở người phụ nữ trì trệ, giây tiếp theo, như bị sét đánh ---

Anh ta nói: "Em đi quá giới hạn."

Trò chuyện đã kết thúc từ hai mươi phút trước, Diệp Toàn Chi lại vẫn giữ động

tác nâng điện thoại, giống như bị hút đi linh hồn.

...

Thẩm Xuân Hàng về nhà của mình.

Cách khu nhà của Miêu Miêu không xa, cũng xem như là tiện đường.

Sau khi vào cửa, thay giày, cởi áo khoác, lắc lắc sau đó treo ở trên giá áo.

Vừa đi đến phòng khách, vừa nới lỏng cà vạt.

Ngồi ở trên ghế sô pha lặng lẽ rút một điếu thuốc, sau đó cầm điện thoại lên,

xoay người ra ban công.

Anh ta gọi đến số của Thẩm Xuân Giang ---

"Anh."

"A Hàng? Sao bây giờ lại gọi điện cho anh?"

"Thẩm Loan và Quyền lục... Anh biết không?"

Đầu kia khẽ hỏi: "Em thấy được."

Thẩm Xuân Hàng kể sơ lại chuyện ngày hôm nay một lần.

"Lục gia tự mình đi đón?!" Thẩm Xuân Giang như có chút kinh ngạc.

"Sao vậy? Không thể đón?"

"Không..." Ngoài miệng đáp lời, trong lòng lại bắt đầu đoán lại phân lượng của

Loan Loan ở trong lòng vị kia.

Có thể làm cho người như Quyền Hãn Đình tự hạ thấp địa vị, tự mình đến đón,

trong đó vẫn còn có chút tình cảm.

Chuyện này làm Thẩm Xuân Giang vui vẻ ra mặt.

Thẩm Xuân Hàng nghe được đối phương có lệ, không khỏi cau mày, giọng nói

cũng lạnh lẽo theo: "Anh, cuối cùng anh muốn sắp xếp Thẩm Loan như thế

nào?"

"A Hàng, lời này của em có ý gì?"

"Học sinh tốt nghiệp trường Khởi Hàng em, lẽ nào anh lại hy vọng nó ở nhà,

làm một tiểu thư cửa lớn không ra cửa trong không bước sao?"

Thẩm Xuân Giang nghe vậy, không khỏi sửng sốt.

Khóe mắt khẽ đảo qua Dương Lam ngủ say bên gối, vén chăn lên, rón rén đứng

dậy, thuân tay khoác cái áo khoác, rời phòng ngủ.

Thư phòng dưới lời.

Thẩm Xuân Giang mở máy sưởi ra, ngồi ở trên ghế, ung dung hỏi: "Em có đề

nghị gì?"

"Anh, anh không cần phải nghi ngờ lời em. Em không có hứng thú với việc

buôn bán, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện nhúng tay vào Minh

Đạt. Mấy năm nay, anh làm tổng giám đốc của anh, em là hiệu trưởng của em,

mọi người bình an vô sự, sắp xếp ổn thỏa."

Thẩm Xuân Giang ho nhẹ một tiếng, dùng để che dấu xấu hổ: "A Hàng, sao em

lại có thể khách sáo như vậy...

Thẩm Xuân Hàng cười khẽ, đáy mắt hiện lên vẻ giễu cợt, lại không phát ra tiếng

động gì.

Cách điện thoại, ai cũng không biết ai nghĩ gì, tạm thời yên bình.

"Vốn dĩ lời này hôm nay cũng không tới lượt em mở miệng." Giọng nói Thẩm

Xuân Hàng bình thản: "Nhưng Thẩm Loan có thực lực này, bây giờ lại nắm

được mạng giao thiệp của Quyền lục gia, nếu như không thể dùng đúng tác

dụng, bất kể là đối với Minh Đạt, hay là đối với nhà họ Thẩm, đều là một loại

lãng phí."

Thẩm Xuân Giang chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này sao?

Không, thậm chí ông ta còn nhìn thấy giá trị trên người Thẩm Loan sớm hơn cả

Thẩm Xuân Hàng.

Có lẽ bắt đầu từ khi cô thi vào Khởi Hàng thành công, đứa con gái bị ông ta

nuôi thả như thú cưng cũng đã cũng đã làm cho ông ta nhìn với cặp mắt khác.

Mà sau khi bình tĩnh, lại là âm thầm quan sát.

Hoặc là nói, chờ giá.

Sự thật chứng minh, Thẩm Loan không làm người khác phải thất vọng.

Đầu tiên, ở việc học, thành tích xuất sắc, lần xác nhận này của Thẩm Xuân

Hàng là minh chứng tốt nhất.

Tiếp theo, cô có thêm một thân phận --- bạn gái lục gia công khai thừa nhận.

Cuối cùng, dưới tiền đề hai cô con gái nhà họ Thẩm bị tổn hại liên tiếp, việc

Thẩm Loan trỗi dậy là chuyện không tránh khỏi.

Thẩm Xuân Hàng: "Lý do không cần em nói, hẳn anh cũng hiểu, hôm nay thuận

miệng nhắc tới, cũng là sợ anh đi sai, làm chậm trễ cô nhóc đó.

Thẩm Xuân Giang than khẽ, có chút xúc động: "Em có lòng rồi."

Anh em hai người đều không phải là cái tính dài dòng dây dưa, nên sau khi nói

xong, trực tiếp cúp máy.

Đêm nay, Thẩm Xuân Giang mất ngủ đến hai giờ sáng mới khó khăn đi vào

giấc ngủ được.

Ngày hôm sau lại đến công ty sớm.

Dương Lam: "Sao vậy? Cả bữa sáng cũng không ăn, gấp đến như vậy à?"

Bàn tay cầm đũa của Thẩm Khiêm cứng lại: "Chín giờ sáng nay có họp hội

đồng quản trị."

"Thảo nào..." Dương Lam bừng tỉnh hiểu ra, vẫn chưa để chuyện này ở trong

lòng.

Nhưng buổi chiều lại có tin tức Thẩm Xuân Giang "đã xác định được ứng cử

viên giám đốc dự án" truyền đến.

"... Giám đốc dự án?!" Dương Lam bỗng nắm chặt điện thoại, ngón tay xanh

trắng: "Sao có thể?"

Đó là vị trí của A Như, dựa vào cái gì mà cho người khác ngồi?1

Đầu bên kia điện thoại nơm nớp lo sợ: "Phu nhân, là thật, sau khi tan họp, bộ

phận nhân sự đã gửi thông báo rồi..."

Dương Lam hít sâu, cố sức giữ được sự giáo dưỡng ít ỏi mới không chửi ầm

lên.

"Người kia, là ai?"

"Cô ba."

"Cậu lặp lại lần nữa!" Giọng nói bỗng cao lên.

"Là, là cô ba Thẩm Thẩm Loan!"

Im lặng, yên ắng.

"Phu nhân, tôi còn có việc, cúp trước, tạm biệt!"

Kết thúc cuộc gọi, Dương Lam vẫn không thể tin, ngồi ở trên ghế sô pha, vẻ

mặt sững sờ.

Chu Khánh Phúc nhìn thấy từ xa, nhịn không được đi tới, nhẹ giọng kêu bà ta:

"Bà chủ?"

Bỗng nhiên giật mình một cái, Dương Lam phản ứng lại, cầm lấy túi xách liền

xông ra ngoài.

"Lão Trần! Tôi cần dùng xe!"

Nửa giờ sau, Dương Lam hùng hổ đi vào văn phòng tổng giám đốc.

"Phu nhân, ngài đừng làm khó chúng tôi..."

"Tránh ra!"

"Tổng giám đốc thật sự rất bận, ngài để tôi đi vào thông báo một tiếng..."

"Lặp lại lần nữa, tránh ra!" Cằm Dương Lam hơi giương cao, ánh mắt kiêu

ngọa, dù sao nhiều năm làm "bà Thẩm" như vậy, cũng có một khí thế làm người

ta sợ hãi.

Cuối cùng, thư kí thật sự không ngăn được, đành phải nhắm mắt theo đuôi ở

phía sau, trong lúc đó cũng không dừng khuyên nhủ.

Ầm ---

Cửa bị một lực mạnh đẩy ra, đập ở trên vách tường, phát ra tiếng vang lớn.

Lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

Dưới chân Dương Lam cứng lại, đối diện với ánh mắt của mọi người, trong mắt

bà ta hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Thì ra không phải là lí do, Thẩm Xuân Giang thật sự bận...

Ánh mắt đảo qua mọi người, bà ta mới biết đây đều là những thành viên hội

đồng quản trị của Minh Đạt.

Bây giờ tập trung ở phòng làm việc của tổng giám đốc, hẳn là có chuyện rất

quan trọng cần thảo luận.

"Xin lỗi tổng giám đốc, tôi không ngăn được..." Thư kí cúi đầu xin lỗi.

Lông mày Thẩm Xuân Giang nhíu lại, sắc mặt khó chịu: "Bà tới làm gì?"

Dương Lam nắm thật dây xích túi xách: "Có chút việc..."

Lúc này, bà ta đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Không muốn để vợ già mất mặt trước mặt mọi người, Thẩm Xuân Giang khoát

khoát tay với thư kí: "Cô ra ngoài trước đi."

Sau đó ra hiệu Dương Lam ngồi ở một bên, mà ông ta tiếp tục mở họp với thành

viên hội đồng quản trị.

"... Tôi tin tưởng trình độ giáo dục của học viện Khởi Hàng, cũng tin tưởng mọi

mặt của học sinh từ nơi đó đi ra đều cao, nhưng chuyện này cũng không thể loại

trừ các nguy hiểm xảy ra khi tùy tiện bổ nhiệm. Cho nên, tôi không đồng ý."

"Lời tuy như vậy, nhưng trên đời này có nguy hiểm nào có thể loại trừ hoàn

toàn? Dù người ngồi trên vị trí kia không phải là Thẩm Loan, chẳng lẽ bổ nhiệm

những người khác cũng sẽ không có nguy hiểm?"

"Tôi không đồng ý với cách nói của đổng sự Trương! Nguy hiểm cũng phân

chia lớn nhỏ, tin rằng dưới sự giám sát khảo sát nghiêm ngặt của chúng ta, có

thể giảm xuống thấp nhất."

"Khảo sát? Khảo sát cái gì?"

"Tất nhiên là năng lực cá nhân!"

"Vậy sao ông lại khẳng định Thẩm Loan không có loại năng lực này như thế?"

"Cô ta là một con nhóc thậm chí còn chưa học đại, học, có năng lực gì mà nói?"

"Ồ, theo cách nói đó của ông, một người không có năng lực cũng có thể thi đậu

Khởi Hàng, vậy học viện Khởi Hàng tệ đến mức nào?"

"Ông!"

Các đổng sự tranh cãi đối lập nhau, nhưng người quyết định chân chính Thẩm

Xuân Giang lại chưa từng mở miệng.

Mà cũng yên lặng, còn có Thẩm Khiêm, cúi mặt xuống, vẻ mặt khó phân biệt.

Dương Lam cách một cái giá trang trí, thu tất cả cuộc nói chuyện vào trong tai.

Sự tức giận như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.

Cuối cùng, bà ta rốt cuộc không nhịn được, đứng dậy đi đến trước mặt mọi

người: "Tôi không đồng ---" ý.

Từ cuối cùng kia còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Khiêm mở miệng cắt lời:

"Trước tiên cứ nghỉ ngơi vào phút, về rồi tiếp tục thảo luận."

Nói xong, đứng dậy rời đi, thuận tay kéo Dương Lam ra khỏi phòng làm việc.

"A Khiêm, rốt cuộc con đang làm cái gì?!"

Hai người quẹo vào góc, Dương Lam phẫn nộ lên tiếng.

"Mẹ, mẹ cần phải bình tĩnh." Đôi mắt tối tăm, trầm lắng không gợn sống.

"Vì sao lại không cho mẹ nói hết lời?"

"Nói xong rồi sao? Ba sẽ nghe không? Nhóm thành viên hội đồng quản trị sẽ để

ý sao?"

Dương Lam không lên tiếng.

Bà ta ở tập đoàn cũng không có chức vị gì, nói dễ nghe một chút là "phu nhân

tổng giám đốc", nói khó nghe chính là bà vợ bình hoa nhà giàu, mặt ngoài thì

tôn vinh, lại không có quyền lực thực sự.

"Chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn đứa con gái riêng kia nghênh ngang tiến vào tập

đoàn, ngồi trên vị trí trước kia của A Như?"

Đáy mắt Thẩm Khiêm hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, che dấu sắc bén, lại không

giảm bén nhọn.

"Em ấy có thể thuận lợi tiến vào tập đoàn hay không, trước mắt còn đang trong

thảo luận, còn chưa đưa ra kết luận cuối cùng. Ba không nói lời nào, chứng

minh cái cân trong lòng ba còn đang lắc lư, nếu mẹ tùy tiện xông ra, nói thẳng

là không đồng ý, nhóm thành viên hội đồng quản trị tìm hiểu nguồn gốc, suy

đoán bên trong nhà họ Thẩm không hòa thuận. Ba lại rất sĩ diện, mẹ nghĩ lại

xem, lúc đó ba làm thế nào để cứu vãn cục diện?"

Dương Lam và Thẩm Xuân Giang làm vợ chồng hơn hai mươi năm, cực kỳ

hiểu rõ người bên gối.

Vì chứng minh bên trong nhà họ Thẩm có không mâu thuẫn gì với những thành

viên hội đồng quản trị khác, dù ông ta không muốn đề bạt Thẩm Loan, cũng

không khỏi bất đắc dĩ đồng ý.

"May mà lúc đó con cắt lời mẹ, nếu không..." Nghĩ đến đây, Dương Lam nghĩ

lại mà sợ.

"Vậy kế tiếp làm sao bây giờ?"

Thẩm Khiêm: "Chờ."

"Con có người giúp đỡ?"

"Con nói chờ, không phải là chờ người, mà là chờ kết quả."

Dương Lam nhíu mày: "Lỡ bên hội đồng quản trị đồng ý thì sao?"

"Sẽ không."

"Con..."

"Con sẽ không đồng ý." Thẩm Khiêm gằn từng chữ một, mắt đen sáng chói

người.

Dương Lam thấy anh ta đã có cách, hoàn toàn yên lòng.

Thời gian thoáng một cái đã qua, mọi người về lại văn phòng.

Trạng thái của Dương Lam rõ ràng thả lỏng hơn trước, không tranh không đoạt

mà ngồi ở trên sô pha lật xem tạp chí, còn bảo thư kí rót ly trà lài đưa vào.

"Phu nhân dùng từ từ."

"Ừ."

Tiếp tục thảo luận.

"Về chuyện Thẩm Loan có năng lực ngồi lên vị trí này hay không, tin rằng

thành tích sẽ không nói dối. Theo tôi được biết, từ khi cô ấy bước vào học viện

Khởi Hàng đến bây giờ, các bài kiểm tra đánh giá đều đứng đầu, các thầy cô

cũng khen ngợi nhiều. Tuy rằng hạ nước cờ này có chút nguy hiểm, nhưng tục

ngữ cũng nói rồi, cầu giàu sang từ trong nguy hiểm, thử một lần cũng không

phải là không được."

"Nếu như xảy ra vấn đề, ai phụ trách? Đổng sự Vương? Hay là đổng sự

Trương?"

"Bây giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi, vì sao lại không thể cho Thẩm Loan một

cơ hội? Tôi phụ trách thì sao? Phụ trách thì phụ trách!"

"Xin hãy bớt giận, mọi người đừng nói như vậy, có chuyện thì nói rõ ràng.

"Tôi cũng không muốn cãi cọ ầm ĩ, nhưng có một ít người lại nghe không

hiểu!"

"Ông nói ai đó?"

"..."

Một trận ồn ào.

"Đủ rồi! Nếu giằng co không nghỉ, vậy giao cho tổng giám đốc Thẩm quyết

định!"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thẩm Xuân Giang.

Dương Lam cũng không khỏi lau mồ hôi, tim nhảy đến cổ họng.

Thẩm Xuân Giang suy tính một chút, bỗng nhiên nhìn về phía Thẩm Khiêm:

"Con nói xem sao?"

Thẩm Khiêm: "Xuất phát từ góc độ lợi ích của công ti, tôi không đồng ý."

Dương Lam thở phào.

Thẩm Xuân Giang khẽ nhíu mày, đưa ánh mắt dò xét về phía anh ta, như đang

phân biệt kết luận này cuối cùng là vì công, hay là vì tư.

Thẩm Khiêm không tránh không né, thản nhiên mắt đối mắt.

"Bây giờ tập đoàn đang cần dùng người, nếu năng lực của Thẩm Loan đủ, tôi

không thể nói không cần, đây là lãng phí tài nguyên."

Ánh mắt Thẩm Khiêm tối lại.

Xem ra Thẩm Xuân Giang đã sớm có quyết định, tùy rằng lúc trước không nói

lời nào, nhưng trong lòng đã thiên hướng Thẩm Loan nhậm chức.

"Nhưng làm sao để đánh giá Thẩm Loan có năng lực đảm nhiệm chức vị này

hay không?" Thẩm Khiêm nói trúng tim đen, chỉ ra nơi mấu chốt.

Mọi người im lặng.

"Chẳng lẽ thành tích vượt trội còn chưa đủ để chứng minh?" Là vị đổng sự lúc

trước mở miệng ủng hộ Thẩm Loan.

"Lý luận suông mà thôi, là ngựa hay là lừa thì phải đi mới biết được."

"Vậy cậu nói xem làm sao bây giờ?"

Thẩm Khiêm giương mắt, chậm rãi đảo qua mọi người: "Không bằng, mời các

vị làm trọng tài một lần?"

"Nói như thế nào?"

"Tất cả các lớp nâng cao của Khởi Hàng, trước khi tốt nghiệp đều sẽ tổ chức ba

lần mô phòng thực tiễn, căn cứ vào đó để xét điểm tốt nghiệp."

"Chuyện này tôi biết! Lúc trước cùng ăn cơm với giáo sư Trương chủ nhiệm

ban C Trương Phàm của Khởi Hàng, nghe cậu ta nói, hình như trước đó đã thực

hiện hai lành. Tổ Thẩm Loan lãnh đạo lần nào cũng đứng thứ nhất."

"Thật không?" Mọi người không khỏi nghi ngờ.

Tuy rằng trước đó đều nói thành tích của Thẩm Loan xuất sắc như thế nào,

nhưng dù sao đây cũng là học viện Khởi Hàng, nơi người tài hội tụ, còn có thể

xuất sắc thế nào?

Nhưng bây giờ, chuyện cụ thể được bày ra, họ không thể không tin.

Nghi ngờ cũng là chuyện bình thường của con người.

"Tất nhiên rồi! Chính miệng Trương Phàm nói, còn có thể giả à? Huống hồ, hai

lần thực tiễn ấy đều lấy hình thức hợp tác hai lớp BC để hoàn thành, nói cách

khác, Thẩm Loan không chỉ thắng ban C, còn nghiền ép người thừa kế ban B."

"Shh ---"

"Nói như vậy, xem ra cô ta có chút bản lĩnh!"

Cho người ta cảm giác cũng phảng phất tuyệt đối công chính, không có nửa

điểm tư tâm.

Mắt thấy tình hình chuyển sang thế bất lợi, Thẩm Khiêm vẫn chưa hoảng loạn,

ngược lại, anh ta bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào.

Cho người ta cảm giác giống như tuyệt đối công bằng, không có một chút tư lợi.

Không ai sẽ cảm thấy anh ta vì củng cố địa vị của mình mà bài xích cô em gái

cùng cha khác mẹ tiến vào tập đoàn.

"Vừa rồi tôi nói, lý luận suông cũng vô dụng, chờ khi lên chiến trường, mới là

lúc chân chính khảo nghiệm một tướng linh."

"Ý của tổng giám đốc Thẩm nhỏ là?"

"Chúng ta có thể kết hợp với Khởi Hàng tổ chức lần mô phỏng thực tiễn thứ ba,

lúc giới thiệu cũng mời các vị ngồi ở vị trí giám khảo, tự mình kiểm tra năng

lực cá nhân của Thẩm Loan, thế nào?"

"Chuyện này..."

"Tôi cảm thấy có tính khả thi đấy!"

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Đừng chờ nữa, nghỉ ngơi sớm một chút."Mắt Diệp Toàn Chi lộ vẻ lo sợ: "Anh... không về sao?""Không.""Xuân Hàng, xin lỗi... Lúc đó em thật sự... không khống chế được...""Em say, không cần giải thích."Sự thờ ơ của người đàn ông như thanh đao thép cắm thẳng vào trái tim, cô ta thàThẩm Xuân Hàng trách cô ta không có chừng mực, trách cô ta nửa đêm đếnquán bar lêu lổng, cũng không cần khách khí xa cách như bây giờ, giống như côta với anh ta mà nói cũng không quan trọng gì, sống chết của cô ta cũng khôngquan tâm đau khổ.Diệp Toàn Chi cuộn mình ở trên ghế sô pha, cánh tay ôm chặt đầu gối, giốngnhư chỉ có vậy mới có thể tạm thời cho cô ta thêm dũng khí."Vậy khi nào thì anh về?" Hàm răng cắn chặt môi dưới, cố nén không cho mìnhkhóc thành tiếng, ngay cả tiếng nức nở cũng không được có.Nhưng giọng mũi dày đặc vẫn tiết lộ cảm xúc thật sự của người phụ nữ.Cô ta đang sợ.Đầu kia, như ngừng thở: "... Sau rồi nói.""Đêm nay, không được sao?"Im lặng một lúc lâu."... Toàn Chi, chúng ta đã nói xong rồi." Thở dài xen lẫn với thất vọng.Hơi thở người phụ nữ trì trệ, giây tiếp theo, như bị sét đánh ---Anh ta nói: "Em đi quá giới hạn."Trò chuyện đã kết thúc từ hai mươi phút trước, Diệp Toàn Chi lại vẫn giữ độngtác nâng điện thoại, giống như bị hút đi linh hồn....Thẩm Xuân Hàng về nhà của mình.Cách khu nhà của Miêu Miêu không xa, cũng xem như là tiện đường.Sau khi vào cửa, thay giày, cởi áo khoác, lắc lắc sau đó treo ở trên giá áo.Vừa đi đến phòng khách, vừa nới lỏng cà vạt.Ngồi ở trên ghế sô pha lặng lẽ rút một điếu thuốc, sau đó cầm điện thoại lên,xoay người ra ban công.Anh ta gọi đến số của Thẩm Xuân Giang ---"Anh.""A Hàng? Sao bây giờ lại gọi điện cho anh?""Thẩm Loan và Quyền lục... Anh biết không?"Đầu kia khẽ hỏi: "Em thấy được."Thẩm Xuân Hàng kể sơ lại chuyện ngày hôm nay một lần."Lục gia tự mình đi đón?!" Thẩm Xuân Giang như có chút kinh ngạc."Sao vậy? Không thể đón?""Không..." Ngoài miệng đáp lời, trong lòng lại bắt đầu đoán lại phân lượng củaLoan Loan ở trong lòng vị kia.Có thể làm cho người như Quyền Hãn Đình tự hạ thấp địa vị, tự mình đến đón,trong đó vẫn còn có chút tình cảm.Chuyện này làm Thẩm Xuân Giang vui vẻ ra mặt.Thẩm Xuân Hàng nghe được đối phương có lệ, không khỏi cau mày, giọng nóicũng lạnh lẽo theo: "Anh, cuối cùng anh muốn sắp xếp Thẩm Loan như thếnào?""A Hàng, lời này của em có ý gì?""Học sinh tốt nghiệp trường Khởi Hàng em, lẽ nào anh lại hy vọng nó ở nhà,làm một tiểu thư cửa lớn không ra cửa trong không bước sao?"Thẩm Xuân Giang nghe vậy, không khỏi sửng sốt.Khóe mắt khẽ đảo qua Dương Lam ngủ say bên gối, vén chăn lên, rón rén đứngdậy, thuân tay khoác cái áo khoác, rời phòng ngủ.Thư phòng dưới lời.Thẩm Xuân Giang mở máy sưởi ra, ngồi ở trên ghế, ung dung hỏi: "Em có đềnghị gì?""Anh, anh không cần phải nghi ngờ lời em. Em không có hứng thú với việcbuôn bán, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện nhúng tay vào MinhĐạt. Mấy năm nay, anh làm tổng giám đốc của anh, em là hiệu trưởng của em,mọi người bình an vô sự, sắp xếp ổn thỏa."Thẩm Xuân Giang ho nhẹ một tiếng, dùng để che dấu xấu hổ: "A Hàng, sao emlại có thể khách sáo như vậy...Thẩm Xuân Hàng cười khẽ, đáy mắt hiện lên vẻ giễu cợt, lại không phát ra tiếngđộng gì.Cách điện thoại, ai cũng không biết ai nghĩ gì, tạm thời yên bình."Vốn dĩ lời này hôm nay cũng không tới lượt em mở miệng." Giọng nói ThẩmXuân Hàng bình thản: "Nhưng Thẩm Loan có thực lực này, bây giờ lại nắmđược mạng giao thiệp của Quyền lục gia, nếu như không thể dùng đúng tácdụng, bất kể là đối với Minh Đạt, hay là đối với nhà họ Thẩm, đều là một loạilãng phí."Thẩm Xuân Giang chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này sao?Không, thậm chí ông ta còn nhìn thấy giá trị trên người Thẩm Loan sớm hơn cảThẩm Xuân Hàng.Có lẽ bắt đầu từ khi cô thi vào Khởi Hàng thành công, đứa con gái bị ông tanuôi thả như thú cưng cũng đã cũng đã làm cho ông ta nhìn với cặp mắt khác.Mà sau khi bình tĩnh, lại là âm thầm quan sát.Hoặc là nói, chờ giá.Sự thật chứng minh, Thẩm Loan không làm người khác phải thất vọng.Đầu tiên, ở việc học, thành tích xuất sắc, lần xác nhận này của Thẩm XuânHàng là minh chứng tốt nhất.Tiếp theo, cô có thêm một thân phận --- bạn gái lục gia công khai thừa nhận.Cuối cùng, dưới tiền đề hai cô con gái nhà họ Thẩm bị tổn hại liên tiếp, việcThẩm Loan trỗi dậy là chuyện không tránh khỏi.Thẩm Xuân Hàng: "Lý do không cần em nói, hẳn anh cũng hiểu, hôm nay thuậnmiệng nhắc tới, cũng là sợ anh đi sai, làm chậm trễ cô nhóc đó.Thẩm Xuân Giang than khẽ, có chút xúc động: "Em có lòng rồi."Anh em hai người đều không phải là cái tính dài dòng dây dưa, nên sau khi nóixong, trực tiếp cúp máy.Đêm nay, Thẩm Xuân Giang mất ngủ đến hai giờ sáng mới khó khăn đi vàogiấc ngủ được.Ngày hôm sau lại đến công ty sớm.Dương Lam: "Sao vậy? Cả bữa sáng cũng không ăn, gấp đến như vậy à?"Bàn tay cầm đũa của Thẩm Khiêm cứng lại: "Chín giờ sáng nay có họp hộiđồng quản trị.""Thảo nào..." Dương Lam bừng tỉnh hiểu ra, vẫn chưa để chuyện này ở tronglòng.Nhưng buổi chiều lại có tin tức Thẩm Xuân Giang "đã xác định được ứng cửviên giám đốc dự án" truyền đến."... Giám đốc dự án?!" Dương Lam bỗng nắm chặt điện thoại, ngón tay xanhtrắng: "Sao có thể?"Đó là vị trí của A Như, dựa vào cái gì mà cho người khác ngồi?1Đầu bên kia điện thoại nơm nớp lo sợ: "Phu nhân, là thật, sau khi tan họp, bộphận nhân sự đã gửi thông báo rồi..."Dương Lam hít sâu, cố sức giữ được sự giáo dưỡng ít ỏi mới không chửi ầmlên."Người kia, là ai?""Cô ba.""Cậu lặp lại lần nữa!" Giọng nói bỗng cao lên."Là, là cô ba Thẩm Thẩm Loan!"Im lặng, yên ắng."Phu nhân, tôi còn có việc, cúp trước, tạm biệt!"Kết thúc cuộc gọi, Dương Lam vẫn không thể tin, ngồi ở trên ghế sô pha, vẻmặt sững sờ.Chu Khánh Phúc nhìn thấy từ xa, nhịn không được đi tới, nhẹ giọng kêu bà ta:"Bà chủ?"Bỗng nhiên giật mình một cái, Dương Lam phản ứng lại, cầm lấy túi xách liềnxông ra ngoài."Lão Trần! Tôi cần dùng xe!"Nửa giờ sau, Dương Lam hùng hổ đi vào văn phòng tổng giám đốc."Phu nhân, ngài đừng làm khó chúng tôi...""Tránh ra!""Tổng giám đốc thật sự rất bận, ngài để tôi đi vào thông báo một tiếng...""Lặp lại lần nữa, tránh ra!" Cằm Dương Lam hơi giương cao, ánh mắt kiêungọa, dù sao nhiều năm làm "bà Thẩm" như vậy, cũng có một khí thế làm ngườita sợ hãi.Cuối cùng, thư kí thật sự không ngăn được, đành phải nhắm mắt theo đuôi ởphía sau, trong lúc đó cũng không dừng khuyên nhủ.Ầm ---Cửa bị một lực mạnh đẩy ra, đập ở trên vách tường, phát ra tiếng vang lớn.Lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.Dưới chân Dương Lam cứng lại, đối diện với ánh mắt của mọi người, trong mắtbà ta hiện lên vẻ ngạc nhiên.Thì ra không phải là lí do, Thẩm Xuân Giang thật sự bận...Ánh mắt đảo qua mọi người, bà ta mới biết đây đều là những thành viên hộiđồng quản trị của Minh Đạt.Bây giờ tập trung ở phòng làm việc của tổng giám đốc, hẳn là có chuyện rấtquan trọng cần thảo luận."Xin lỗi tổng giám đốc, tôi không ngăn được..." Thư kí cúi đầu xin lỗi.Lông mày Thẩm Xuân Giang nhíu lại, sắc mặt khó chịu: "Bà tới làm gì?"Dương Lam nắm thật dây xích túi xách: "Có chút việc..."Lúc này, bà ta đã hoàn toàn bình tĩnh lại.Không muốn để vợ già mất mặt trước mặt mọi người, Thẩm Xuân Giang khoátkhoát tay với thư kí: "Cô ra ngoài trước đi."Sau đó ra hiệu Dương Lam ngồi ở một bên, mà ông ta tiếp tục mở họp với thànhviên hội đồng quản trị."... Tôi tin tưởng trình độ giáo dục của học viện Khởi Hàng, cũng tin tưởng mọimặt của học sinh từ nơi đó đi ra đều cao, nhưng chuyện này cũng không thể loạitrừ các nguy hiểm xảy ra khi tùy tiện bổ nhiệm. Cho nên, tôi không đồng ý.""Lời tuy như vậy, nhưng trên đời này có nguy hiểm nào có thể loại trừ hoàntoàn? Dù người ngồi trên vị trí kia không phải là Thẩm Loan, chẳng lẽ bổ nhiệmnhững người khác cũng sẽ không có nguy hiểm?""Tôi không đồng ý với cách nói của đổng sự Trương! Nguy hiểm cũng phânchia lớn nhỏ, tin rằng dưới sự giám sát khảo sát nghiêm ngặt của chúng ta, cóthể giảm xuống thấp nhất.""Khảo sát? Khảo sát cái gì?""Tất nhiên là năng lực cá nhân!""Vậy sao ông lại khẳng định Thẩm Loan không có loại năng lực này như thế?""Cô ta là một con nhóc thậm chí còn chưa học đại, học, có năng lực gì mà nói?""Ồ, theo cách nói đó của ông, một người không có năng lực cũng có thể thi đậuKhởi Hàng, vậy học viện Khởi Hàng tệ đến mức nào?""Ông!"Các đổng sự tranh cãi đối lập nhau, nhưng người quyết định chân chính ThẩmXuân Giang lại chưa từng mở miệng.Mà cũng yên lặng, còn có Thẩm Khiêm, cúi mặt xuống, vẻ mặt khó phân biệt.Dương Lam cách một cái giá trang trí, thu tất cả cuộc nói chuyện vào trong tai.Sự tức giận như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.Cuối cùng, bà ta rốt cuộc không nhịn được, đứng dậy đi đến trước mặt mọingười: "Tôi không đồng ---" ý.Từ cuối cùng kia còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Khiêm mở miệng cắt lời:"Trước tiên cứ nghỉ ngơi vào phút, về rồi tiếp tục thảo luận."Nói xong, đứng dậy rời đi, thuận tay kéo Dương Lam ra khỏi phòng làm việc."A Khiêm, rốt cuộc con đang làm cái gì?!"Hai người quẹo vào góc, Dương Lam phẫn nộ lên tiếng."Mẹ, mẹ cần phải bình tĩnh." Đôi mắt tối tăm, trầm lắng không gợn sống."Vì sao lại không cho mẹ nói hết lời?""Nói xong rồi sao? Ba sẽ nghe không? Nhóm thành viên hội đồng quản trị sẽ đểý sao?"Dương Lam không lên tiếng.Bà ta ở tập đoàn cũng không có chức vị gì, nói dễ nghe một chút là "phu nhântổng giám đốc", nói khó nghe chính là bà vợ bình hoa nhà giàu, mặt ngoài thìtôn vinh, lại không có quyền lực thực sự."Chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn đứa con gái riêng kia nghênh ngang tiến vào tậpđoàn, ngồi trên vị trí trước kia của A Như?"Đáy mắt Thẩm Khiêm hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, che dấu sắc bén, lại khônggiảm bén nhọn."Em ấy có thể thuận lợi tiến vào tập đoàn hay không, trước mắt còn đang trongthảo luận, còn chưa đưa ra kết luận cuối cùng. Ba không nói lời nào, chứngminh cái cân trong lòng ba còn đang lắc lư, nếu mẹ tùy tiện xông ra, nói thẳnglà không đồng ý, nhóm thành viên hội đồng quản trị tìm hiểu nguồn gốc, suyđoán bên trong nhà họ Thẩm không hòa thuận. Ba lại rất sĩ diện, mẹ nghĩ lạixem, lúc đó ba làm thế nào để cứu vãn cục diện?"Dương Lam và Thẩm Xuân Giang làm vợ chồng hơn hai mươi năm, cực kỳhiểu rõ người bên gối.Vì chứng minh bên trong nhà họ Thẩm có không mâu thuẫn gì với những thànhviên hội đồng quản trị khác, dù ông ta không muốn đề bạt Thẩm Loan, cũngkhông khỏi bất đắc dĩ đồng ý."May mà lúc đó con cắt lời mẹ, nếu không..." Nghĩ đến đây, Dương Lam nghĩlại mà sợ."Vậy kế tiếp làm sao bây giờ?"Thẩm Khiêm: "Chờ.""Con có người giúp đỡ?""Con nói chờ, không phải là chờ người, mà là chờ kết quả."Dương Lam nhíu mày: "Lỡ bên hội đồng quản trị đồng ý thì sao?""Sẽ không.""Con...""Con sẽ không đồng ý." Thẩm Khiêm gằn từng chữ một, mắt đen sáng chóingười.Dương Lam thấy anh ta đã có cách, hoàn toàn yên lòng.Thời gian thoáng một cái đã qua, mọi người về lại văn phòng.Trạng thái của Dương Lam rõ ràng thả lỏng hơn trước, không tranh không đoạtmà ngồi ở trên sô pha lật xem tạp chí, còn bảo thư kí rót ly trà lài đưa vào."Phu nhân dùng từ từ.""Ừ."Tiếp tục thảo luận."Về chuyện Thẩm Loan có năng lực ngồi lên vị trí này hay không, tin rằngthành tích sẽ không nói dối. Theo tôi được biết, từ khi cô ấy bước vào học việnKhởi Hàng đến bây giờ, các bài kiểm tra đánh giá đều đứng đầu, các thầy côcũng khen ngợi nhiều. Tuy rằng hạ nước cờ này có chút nguy hiểm, nhưng tụcngữ cũng nói rồi, cầu giàu sang từ trong nguy hiểm, thử một lần cũng khôngphải là không được.""Nếu như xảy ra vấn đề, ai phụ trách? Đổng sự Vương? Hay là đổng sựTrương?""Bây giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi, vì sao lại không thể cho Thẩm Loan mộtcơ hội? Tôi phụ trách thì sao? Phụ trách thì phụ trách!""Xin hãy bớt giận, mọi người đừng nói như vậy, có chuyện thì nói rõ ràng."Tôi cũng không muốn cãi cọ ầm ĩ, nhưng có một ít người lại nghe khônghiểu!""Ông nói ai đó?""..."Một trận ồn ào."Đủ rồi! Nếu giằng co không nghỉ, vậy giao cho tổng giám đốc Thẩm quyếtđịnh!"Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thẩm Xuân Giang.Dương Lam cũng không khỏi lau mồ hôi, tim nhảy đến cổ họng.Thẩm Xuân Giang suy tính một chút, bỗng nhiên nhìn về phía Thẩm Khiêm:"Con nói xem sao?"Thẩm Khiêm: "Xuất phát từ góc độ lợi ích của công ti, tôi không đồng ý."Dương Lam thở phào.Thẩm Xuân Giang khẽ nhíu mày, đưa ánh mắt dò xét về phía anh ta, như đangphân biệt kết luận này cuối cùng là vì công, hay là vì tư.Thẩm Khiêm không tránh không né, thản nhiên mắt đối mắt."Bây giờ tập đoàn đang cần dùng người, nếu năng lực của Thẩm Loan đủ, tôikhông thể nói không cần, đây là lãng phí tài nguyên."Ánh mắt Thẩm Khiêm tối lại.Xem ra Thẩm Xuân Giang đã sớm có quyết định, tùy rằng lúc trước không nóilời nào, nhưng trong lòng đã thiên hướng Thẩm Loan nhậm chức."Nhưng làm sao để đánh giá Thẩm Loan có năng lực đảm nhiệm chức vị nàyhay không?" Thẩm Khiêm nói trúng tim đen, chỉ ra nơi mấu chốt.Mọi người im lặng."Chẳng lẽ thành tích vượt trội còn chưa đủ để chứng minh?" Là vị đổng sự lúctrước mở miệng ủng hộ Thẩm Loan."Lý luận suông mà thôi, là ngựa hay là lừa thì phải đi mới biết được.""Vậy cậu nói xem làm sao bây giờ?"Thẩm Khiêm giương mắt, chậm rãi đảo qua mọi người: "Không bằng, mời cácvị làm trọng tài một lần?""Nói như thế nào?""Tất cả các lớp nâng cao của Khởi Hàng, trước khi tốt nghiệp đều sẽ tổ chức balần mô phòng thực tiễn, căn cứ vào đó để xét điểm tốt nghiệp.""Chuyện này tôi biết! Lúc trước cùng ăn cơm với giáo sư Trương chủ nhiệmban C Trương Phàm của Khởi Hàng, nghe cậu ta nói, hình như trước đó đã thựchiện hai lành. Tổ Thẩm Loan lãnh đạo lần nào cũng đứng thứ nhất.""Thật không?" Mọi người không khỏi nghi ngờ.Tuy rằng trước đó đều nói thành tích của Thẩm Loan xuất sắc như thế nào,nhưng dù sao đây cũng là học viện Khởi Hàng, nơi người tài hội tụ, còn có thểxuất sắc thế nào?Nhưng bây giờ, chuyện cụ thể được bày ra, họ không thể không tin.Nghi ngờ cũng là chuyện bình thường của con người."Tất nhiên rồi! Chính miệng Trương Phàm nói, còn có thể giả à? Huống hồ, hailần thực tiễn ấy đều lấy hình thức hợp tác hai lớp BC để hoàn thành, nói cáchkhác, Thẩm Loan không chỉ thắng ban C, còn nghiền ép người thừa kế ban B.""Shh ---""Nói như vậy, xem ra cô ta có chút bản lĩnh!"Cho người ta cảm giác cũng phảng phất tuyệt đối công chính, không có nửađiểm tư tâm.Mắt thấy tình hình chuyển sang thế bất lợi, Thẩm Khiêm vẫn chưa hoảng loạn,ngược lại, anh ta bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào.Cho người ta cảm giác giống như tuyệt đối công bằng, không có một chút tư lợi.Không ai sẽ cảm thấy anh ta vì củng cố địa vị của mình mà bài xích cô em gáicùng cha khác mẹ tiến vào tập đoàn."Vừa rồi tôi nói, lý luận suông cũng vô dụng, chờ khi lên chiến trường, mới làlúc chân chính khảo nghiệm một tướng linh.""Ý của tổng giám đốc Thẩm nhỏ là?""Chúng ta có thể kết hợp với Khởi Hàng tổ chức lần mô phỏng thực tiễn thứ ba,lúc giới thiệu cũng mời các vị ngồi ở vị trí giám khảo, tự mình kiểm tra nănglực cá nhân của Thẩm Loan, thế nào?""Chuyện này...""Tôi cảm thấy có tính khả thi đấy!"

Chương 400