Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…
Chương 574
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Sau khi Thẩm Xuân Giang nghe xong, có hơi dao động.Đúng vậy, Từ Kính Sinh là một người mới nổi trong ngành bất động sản, thiênchi kiêu tử, tại sao lại nghe lời Thẩm Loan răm rắp?Nếu là mặt mũi của lục gia...Nhưng cho tới bây giờ không nghe nói giữa Từ Kính Sinh và Quyền Hãn Đìnhcó giao tình gì, Cạnh Lâm và Huy Đằng cũng chưa từng hợp tác gì."Được, tạm thời không thảo luận vấn đề này."Mặt ngoài thì bỏ, nghi ngờ trong lòng lại không biến mất.Thẩm Loan biết lắng nghe: "Vậy ba muốn bàn chuyện gì?""Miếng đất mà dự án vịnh Thạch Tuyền chọn kia.""Cho nên?""Con đi tìm Từ Kính Sinh nói chuyện.""Nhưng cơn giận của con còn chưa nguôi, làm sao đây?" Thẩm Loan nói rấtthản nhiên.Thẩm Xuân Giang cũng nghe rất rõ ràng, trước khi gọi điện thoại, ông ta đã dựđoán được chuyện sẽ không quá thuận lợi."Chuyện cổ phiếu Thiên Cơ, ba thừa nhận không suy nghĩ chu đáo, không côngbằng với con..."Cô không đáp lại.Thẩm Xuân Giang thở sâu: "Cho nên, ba muốn trịnh trọng xin lỗi với con, rấtxin lỗi! Hy vọng con có thể tha thứ cho lỗi lầm vô ý của ba.Hay cho một câu lỗi lầm vô ý!Đổ lổi tất cả vào hai chữ "vô ý", lại phủi sạch bản thân.Đúng là giống chuyện Thẩm Xuân Giang sẽ làm."Được, con chấp nhận." Thẩm Loan nói sảng khoái.Thẩm Xuân Giang ngừng lại, dường như không nghĩ tới cô sẽ dễ nói chuyệnnhư vậy."Bên Cạnh Lâm, con đồng ý rồi?" Cẩn thận hỏi thử."Đồng ý cái gì?"Sắc mặt đột nhiên tối xuống: "Thẩm Loan, con chơi ba?!""Lời này của ba từ đâu ra thế?" Cô tiếp tục giả ngu."Con rõ ràng biết, cuộc điện thoại này là để con đi nói chuyện miếng đất với TừKính Sinh, tranh thủ dự án vịnh Thạch Tuyền càng sớm càng tốt.""Ồ, thì ra là vậy." Cô bỗng nhiên hiểu ra: "Vậy ba chuẩn bị dùng thứ gì để đổithế?""Đổi?" Lông mày Thẩm Xuân Giang bỗng nhíu chặt, trong mắt có vẻ nghi ngờkhó hiểu: "Con có ý gì?"Thẩm Loan: "Thế giới này không có bữa trưa miễn phí, tất nhiên cũng không cógiúp đỡ miễn phí.""Con muốn nói điều kiện với ba?!" Âm cuối đột nhiên cao lên, Thẩm XuânGiang khó có thể tin."Chẳng lẽ không được nói? Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng đấy." Cườinhẹ nhàng, đúng lý hợp tình như vậy.Bây giờ toàn bộ dự án vịnh Thạch Tuyền có thể tiếp tục một cách thuận lợi haykhông, tất cả đều phụ thuộc vào Thẩm Loan.Giờ không tranh thủ nâng giá, tranh thủ thứ mình muốn, vậy còn muốn chờ tớikhi nào?Thẩm Xuân Giang giống như lần đầu biết đứa con gái này, sự khôn ngoan vàlập trường vững vàng được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn."Con muốn gì?" Ông ta đi thẳng vào vấn đề.Đây là câu mà Thẩm Loan đang chờ, mỉm cười cong môi, mặc dù người ở đầudây bên kia không nhìn thấy, cô vẫn nở nụ cười như cũ.Cũng may bên kia không nhìn thấy, bởi vì trong nụ cười đó tràn đầy vẻ thànhtựu.Nhìn cũng chỉ tăng thêm tức giận, tự bản thân đi tìm đau khổ!Thẩm Loan: "Con muốn một nửa cổ phần trong tay ba."Choang ---Bên đầu dây kia truyền đến một tiếng vang, hẳn là đã ném thứ gì đó.Thẩm Xuân Giang lại đập vỡ cái gạt tàn thủy tinh mới thay: "Con lặp lại lầnnữa?!""Con nói, con muốn một nửa cổ phần trong tay ba, xem như là thù lao vì đã lấyđược miếng đất cho Minh Đạt, hoặc là nói... trả giá?""Thẩm Loan! Con có biết mình đang nói gì không?!""Đương nhiên, còn cần con lặp lại một lần nữa không?""Lòng lang dạ thú! Nếu con vẫn cứ không vui vì chuyện cổ phiếu Thiên Cơ chonên có ý định trả thù, ba khuyên con nên đổi cách khác! Trò đùa này không hềbuồn cười! Còn chuyện cổ phần công ty, hừ... mệt con có thể nói ra được!"Xem thứ đó là món đồ chơi sao? Nói cho là cho? Còn nói khoác mà không biếtngượng đòi một nửa?Đúng là buồn cười!Thẩm Loan: "Nói như vậy, ba không đồng ý sao?""Muốn cổ phần, tuyệt đối không thể!"
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Sau khi Thẩm Xuân Giang nghe xong, có hơi dao động.Đúng vậy, Từ Kính Sinh là một người mới nổi trong ngành bất động sản, thiênchi kiêu tử, tại sao lại nghe lời Thẩm Loan răm rắp?Nếu là mặt mũi của lục gia...Nhưng cho tới bây giờ không nghe nói giữa Từ Kính Sinh và Quyền Hãn Đìnhcó giao tình gì, Cạnh Lâm và Huy Đằng cũng chưa từng hợp tác gì."Được, tạm thời không thảo luận vấn đề này."Mặt ngoài thì bỏ, nghi ngờ trong lòng lại không biến mất.Thẩm Loan biết lắng nghe: "Vậy ba muốn bàn chuyện gì?""Miếng đất mà dự án vịnh Thạch Tuyền chọn kia.""Cho nên?""Con đi tìm Từ Kính Sinh nói chuyện.""Nhưng cơn giận của con còn chưa nguôi, làm sao đây?" Thẩm Loan nói rấtthản nhiên.Thẩm Xuân Giang cũng nghe rất rõ ràng, trước khi gọi điện thoại, ông ta đã dựđoán được chuyện sẽ không quá thuận lợi."Chuyện cổ phiếu Thiên Cơ, ba thừa nhận không suy nghĩ chu đáo, không côngbằng với con..."Cô không đáp lại.Thẩm Xuân Giang thở sâu: "Cho nên, ba muốn trịnh trọng xin lỗi với con, rấtxin lỗi! Hy vọng con có thể tha thứ cho lỗi lầm vô ý của ba.Hay cho một câu lỗi lầm vô ý!Đổ lổi tất cả vào hai chữ "vô ý", lại phủi sạch bản thân.Đúng là giống chuyện Thẩm Xuân Giang sẽ làm."Được, con chấp nhận." Thẩm Loan nói sảng khoái.Thẩm Xuân Giang ngừng lại, dường như không nghĩ tới cô sẽ dễ nói chuyệnnhư vậy."Bên Cạnh Lâm, con đồng ý rồi?" Cẩn thận hỏi thử."Đồng ý cái gì?"Sắc mặt đột nhiên tối xuống: "Thẩm Loan, con chơi ba?!""Lời này của ba từ đâu ra thế?" Cô tiếp tục giả ngu."Con rõ ràng biết, cuộc điện thoại này là để con đi nói chuyện miếng đất với TừKính Sinh, tranh thủ dự án vịnh Thạch Tuyền càng sớm càng tốt.""Ồ, thì ra là vậy." Cô bỗng nhiên hiểu ra: "Vậy ba chuẩn bị dùng thứ gì để đổithế?""Đổi?" Lông mày Thẩm Xuân Giang bỗng nhíu chặt, trong mắt có vẻ nghi ngờkhó hiểu: "Con có ý gì?"Thẩm Loan: "Thế giới này không có bữa trưa miễn phí, tất nhiên cũng không cógiúp đỡ miễn phí.""Con muốn nói điều kiện với ba?!" Âm cuối đột nhiên cao lên, Thẩm XuânGiang khó có thể tin."Chẳng lẽ không được nói? Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng đấy." Cườinhẹ nhàng, đúng lý hợp tình như vậy.Bây giờ toàn bộ dự án vịnh Thạch Tuyền có thể tiếp tục một cách thuận lợi haykhông, tất cả đều phụ thuộc vào Thẩm Loan.Giờ không tranh thủ nâng giá, tranh thủ thứ mình muốn, vậy còn muốn chờ tớikhi nào?Thẩm Xuân Giang giống như lần đầu biết đứa con gái này, sự khôn ngoan vàlập trường vững vàng được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn."Con muốn gì?" Ông ta đi thẳng vào vấn đề.Đây là câu mà Thẩm Loan đang chờ, mỉm cười cong môi, mặc dù người ở đầudây bên kia không nhìn thấy, cô vẫn nở nụ cười như cũ.Cũng may bên kia không nhìn thấy, bởi vì trong nụ cười đó tràn đầy vẻ thànhtựu.Nhìn cũng chỉ tăng thêm tức giận, tự bản thân đi tìm đau khổ!Thẩm Loan: "Con muốn một nửa cổ phần trong tay ba."Choang ---Bên đầu dây kia truyền đến một tiếng vang, hẳn là đã ném thứ gì đó.Thẩm Xuân Giang lại đập vỡ cái gạt tàn thủy tinh mới thay: "Con lặp lại lầnnữa?!""Con nói, con muốn một nửa cổ phần trong tay ba, xem như là thù lao vì đã lấyđược miếng đất cho Minh Đạt, hoặc là nói... trả giá?""Thẩm Loan! Con có biết mình đang nói gì không?!""Đương nhiên, còn cần con lặp lại một lần nữa không?""Lòng lang dạ thú! Nếu con vẫn cứ không vui vì chuyện cổ phiếu Thiên Cơ chonên có ý định trả thù, ba khuyên con nên đổi cách khác! Trò đùa này không hềbuồn cười! Còn chuyện cổ phần công ty, hừ... mệt con có thể nói ra được!"Xem thứ đó là món đồ chơi sao? Nói cho là cho? Còn nói khoác mà không biếtngượng đòi một nửa?Đúng là buồn cười!Thẩm Loan: "Nói như vậy, ba không đồng ý sao?""Muốn cổ phần, tuyệt đối không thể!"
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Sau khi Thẩm Xuân Giang nghe xong, có hơi dao động.Đúng vậy, Từ Kính Sinh là một người mới nổi trong ngành bất động sản, thiênchi kiêu tử, tại sao lại nghe lời Thẩm Loan răm rắp?Nếu là mặt mũi của lục gia...Nhưng cho tới bây giờ không nghe nói giữa Từ Kính Sinh và Quyền Hãn Đìnhcó giao tình gì, Cạnh Lâm và Huy Đằng cũng chưa từng hợp tác gì."Được, tạm thời không thảo luận vấn đề này."Mặt ngoài thì bỏ, nghi ngờ trong lòng lại không biến mất.Thẩm Loan biết lắng nghe: "Vậy ba muốn bàn chuyện gì?""Miếng đất mà dự án vịnh Thạch Tuyền chọn kia.""Cho nên?""Con đi tìm Từ Kính Sinh nói chuyện.""Nhưng cơn giận của con còn chưa nguôi, làm sao đây?" Thẩm Loan nói rấtthản nhiên.Thẩm Xuân Giang cũng nghe rất rõ ràng, trước khi gọi điện thoại, ông ta đã dựđoán được chuyện sẽ không quá thuận lợi."Chuyện cổ phiếu Thiên Cơ, ba thừa nhận không suy nghĩ chu đáo, không côngbằng với con..."Cô không đáp lại.Thẩm Xuân Giang thở sâu: "Cho nên, ba muốn trịnh trọng xin lỗi với con, rấtxin lỗi! Hy vọng con có thể tha thứ cho lỗi lầm vô ý của ba.Hay cho một câu lỗi lầm vô ý!Đổ lổi tất cả vào hai chữ "vô ý", lại phủi sạch bản thân.Đúng là giống chuyện Thẩm Xuân Giang sẽ làm."Được, con chấp nhận." Thẩm Loan nói sảng khoái.Thẩm Xuân Giang ngừng lại, dường như không nghĩ tới cô sẽ dễ nói chuyệnnhư vậy."Bên Cạnh Lâm, con đồng ý rồi?" Cẩn thận hỏi thử."Đồng ý cái gì?"Sắc mặt đột nhiên tối xuống: "Thẩm Loan, con chơi ba?!""Lời này của ba từ đâu ra thế?" Cô tiếp tục giả ngu."Con rõ ràng biết, cuộc điện thoại này là để con đi nói chuyện miếng đất với TừKính Sinh, tranh thủ dự án vịnh Thạch Tuyền càng sớm càng tốt.""Ồ, thì ra là vậy." Cô bỗng nhiên hiểu ra: "Vậy ba chuẩn bị dùng thứ gì để đổithế?""Đổi?" Lông mày Thẩm Xuân Giang bỗng nhíu chặt, trong mắt có vẻ nghi ngờkhó hiểu: "Con có ý gì?"Thẩm Loan: "Thế giới này không có bữa trưa miễn phí, tất nhiên cũng không cógiúp đỡ miễn phí.""Con muốn nói điều kiện với ba?!" Âm cuối đột nhiên cao lên, Thẩm XuânGiang khó có thể tin."Chẳng lẽ không được nói? Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng đấy." Cườinhẹ nhàng, đúng lý hợp tình như vậy.Bây giờ toàn bộ dự án vịnh Thạch Tuyền có thể tiếp tục một cách thuận lợi haykhông, tất cả đều phụ thuộc vào Thẩm Loan.Giờ không tranh thủ nâng giá, tranh thủ thứ mình muốn, vậy còn muốn chờ tớikhi nào?Thẩm Xuân Giang giống như lần đầu biết đứa con gái này, sự khôn ngoan vàlập trường vững vàng được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn."Con muốn gì?" Ông ta đi thẳng vào vấn đề.Đây là câu mà Thẩm Loan đang chờ, mỉm cười cong môi, mặc dù người ở đầudây bên kia không nhìn thấy, cô vẫn nở nụ cười như cũ.Cũng may bên kia không nhìn thấy, bởi vì trong nụ cười đó tràn đầy vẻ thànhtựu.Nhìn cũng chỉ tăng thêm tức giận, tự bản thân đi tìm đau khổ!Thẩm Loan: "Con muốn một nửa cổ phần trong tay ba."Choang ---Bên đầu dây kia truyền đến một tiếng vang, hẳn là đã ném thứ gì đó.Thẩm Xuân Giang lại đập vỡ cái gạt tàn thủy tinh mới thay: "Con lặp lại lầnnữa?!""Con nói, con muốn một nửa cổ phần trong tay ba, xem như là thù lao vì đã lấyđược miếng đất cho Minh Đạt, hoặc là nói... trả giá?""Thẩm Loan! Con có biết mình đang nói gì không?!""Đương nhiên, còn cần con lặp lại một lần nữa không?""Lòng lang dạ thú! Nếu con vẫn cứ không vui vì chuyện cổ phiếu Thiên Cơ chonên có ý định trả thù, ba khuyên con nên đổi cách khác! Trò đùa này không hềbuồn cười! Còn chuyện cổ phần công ty, hừ... mệt con có thể nói ra được!"Xem thứ đó là món đồ chơi sao? Nói cho là cho? Còn nói khoác mà không biếtngượng đòi một nửa?Đúng là buồn cười!Thẩm Loan: "Nói như vậy, ba không đồng ý sao?""Muốn cổ phần, tuyệt đối không thể!"