Tác giả:

Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…

Chương 590

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Nói xong, hất tay cô ta ra.Diêu Quân Lăng đột nhiên không kịp dự phòng, suýt chút nữa bị ném trên mặtđất.Chờ lúc lại tinh thần lại, tức giận càng hét lớn hơn: "Trương Khải Hân, cô điênrồi?!"Cô ta mở tay ra, máu đã chảy ra một lớp nhỏ."Tự làm tự chịu." Cười lạnh một tiếng, ném xuống bốn chữ, Trương Khải Hânxoay người rời đi.Giây tiếp theo, lại bị Diêu Quân Lăng kéo tóc từ phía sau, túm mạnh trở về,khuôn mặt dữ tợn cô gái đến gần khuôn mặt cô, gằn từng chữ một, nghiến răngnghiến lợi: "Cô là cái thá gì? Dựa vào cái gì mà ra tay với tôi?"Da đầu đau đớn vì bị xé rách, Trương Khải Hân theo bản năng thét chói tai, lạibị Diêu Quân Lăng che miệng lại, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở như con thúnhỏ."Cô cho rằng mình rất vĩ đại sao? Chẳng qua là một lớp mặt mạ, lừa mình dốingười thôi. Cô và tôi, hay Điền Y Y cũng chẳng cao thượng bao nhiêu đâu!""Á á...""Hizzz!" Diêu Quân Lăng đột nhiên hít ngược một hơi khí lạnh, sau đó độtnhiên thu tay lại: "Mày cắn tao?!"Trương Khải Hân nhân cơ hội lùi về phía sau hai bước, đứng vững, ánh mắt đềphòng nhìn chằm chằm cô ta, giống như đang nhìn một phần tử nguy hiểm lúcnào cũng có thể nổi điên.Ánh mắt Diêu Quân Lăng hung ác, không quan tâm xông lên đi, duỗi tay véocổ đối phương: "Tao giết mày —"Trương Khải Hân sớm đã đề phòng, giữa hai người có một khoảng cách an toàn,vừa lúc cho cô ta thời gian phản ứng, nghiêng người tránh né.Diêu Quân Lăng hiển nhiên đã chơi liều, không phanh kịp được khi vọt mạnh,đâm thẳng đến bồn hoa đối diện.Loảng xoảng —Lúc cô ta té ngã trên mặt đất, một chậu hoa cũng theo tiếng đó vỡ nát.Trên trán cô ta bị cắm một mảnh vỡ nhỏ, thoáng chốc máu tươi trào ra.Diêu Quân Lăng cũng ngẩn ra.Cô ta có thể cảm giác được chất lỏng ấm áp theo thái dương chảy xuống haibên má, cô ta run rẩy lấy tay sờ, vừa nhìn đã thấy toàn máu đỏ tươi."Máu..."Trương Khải Hân cũng bị dọa, xông lên đỡ cô ta: "Cô sao rồi?!"Đồng tử Diêu Quân Lăng hoảng hốt chợt có một tia sáng, tránh khỏi sự chốngđỡ của cô ta, nhưng mình lại lung lay sắp đổ mà ngã trên mặt đất."Cút ngay! Mèo khóc chuột!"Trương Khải Hân nhíu mày, muốn chửi một tiếng nhưng lại ngại đối phươngđang bị thương, không thể không kiềm chế cảm xúc.Cuối cùng, Diêu Quân Lăng gọi một chiếc xe taxi, vừa che cái trán đổ máu, vừarun rẩy nói với tài xế: "Đi bệnh viện!"Trương Khải Hân lái xe yên lặng đi theo sau xe taxi.Tài xế buồn bực: "Không phải bạn cô có xe sao?"Diêu Quân Lăng giống như mèo bị dẫm đuôi, lập tức ngảy dựng: "Ai là bạn bèvới cô ta! Lo mà lái xe của anh đi, quan tâm nhiều vậy làm gì?!"Tài xế bĩu môi, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy vết thương trên trán cô ta,nhịn không được nhíu mày: "Cô cẩn thận một chút, tốt nhất lấy khăn giấy chelại, đừng để máu nhỏ xuống ghế sau."Diêu Quân Lăng tức giận đến đau gan, lạnh lùng nói: "Nhỏ thì tôi cho anh tiềnrửa xe, như vậy được chưa?!"Tài xế lộ ra xấu hổ: "Cô đừng hiểu lầm... Tôi không có ý ghét bỏ cô... Cũngkhông tham chút tiền rửa xe này của cô...""Đủ rồi! Lái xe của anh đi!"Tài xế: "... Ồ." Dừng một chút: "Thật xin lỗi."Diêu Quân Lăng nghe được ba chữ kia bỗng nhiên cảm thấy rất mờ mịt.Chẳng lẽ nói xin lỗi với những người khác dễ dàng vậy sao, hạ bút thành vănsao?Trung tâm bệnh viện thành phố.Một cô gái mặc lễ phục dạ hội trên mặt đầy máu không hợp với cảnh vật chungquanh chạy vọt vào.Chất lỏng sền sệt màu đỏ từ khe hở ngón tay cô ta chảy ra, chảy xuống toàn bộcánh tay.Nhìn qua thực sự làm cho người ta sợ hãi.Y tá vội vàng đưa cô ta đến phòng phẫu thuật, bác sĩ cũng rất nhanh đã đến.Trương Khải Hân không đi vào nên đứng ở cửa, sau khi chắc chắn cô ta đượcbác sĩ nhận rồi, mới tìm một chỗ ngồi xuống, thở dài một hơi thật sâu.Lần chờ đợi này mất một tiếngTrán Diêu Quân Lăng bị mảnh vỡ nhỏ đâm vào, phải miệng vết thương mới cóthể bôi thuốc.Bởi vì mất máu quá nhiều, cả người cô ta tái nhợt, gần như mệt lả.Y tá vội truyền nước cho cô ta rồi đưa đến phòng hồi sức.Trương Khải Hân đứng ngoài cửa chần chừ một hồi mới cuối cùng quyết địnhđẩy cửa đi vào.Bốn mắt nhìn nhau, không biết có phải bị thương không, nhìn Diêu Quân Lănguể oải, ỉu xìu dựa vào trên giường, tay phải đặt trên chăn bông được nối với ốngtruyền dịch bằng ống da."Cô còn chưa đi sao?" Cô ta cười lạnh một tiếng, mắt lộ ra mỉa mai: "Nôn nóngkhông chờ nổi muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tôi à?"Trương Khải Hân thở sâu, nói mình phải kiên nhẫn: "Cô không thể nói chuyệnđàng hoàng à?""Sao thế, chê tôi nói vậy à, cô có thể không nghe. Nơi này không chào đón cô.""..."Bỏ xuống tất cả sự giả tạo, để lộ gương mặt thật, tất cả những thứ xấu xí cũngbắt đầu bộc phát.Diêu Quân Lăng không hề giả vờ, trở nên bén nhọn khắc nghiệt."Vậy thì kệ cô!" Trương Khải Hân không thể nhịn được nữa, giận dữ rời đi.Diêu Quân Lăng cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập sự hung ác và lạnhlùng không hòa tan được.Cô ta không cần ai tới chỉ chỉ trỏ trỏ, xoi mói, càng không cần bất kỳ sự đồngtình và thương hại nào.Rơi vào tình cảnh như hôm nay, xét đến cùng, đều là do con khốn Thẩm Loankia!Nếu không có cô ta xúi giục Quyền Hãn Đình chèn ép Diêu thị, thì mình sẽkhông cần ăn nói khép nép cầu xin người khác, sau đó bị từ chối, thẹn quá hóagiận, mới có tâm tư lợi dụng bạn tốt.Hiện tại, Thẩm Loan không hề bị gì, nhưng cô ta lại bị thương nhập viện, ngaycả bạn thân cũng mất đi."Có phải hận thấu tim gan không?" Một giọng nói xa lạ bỗng nhiên xuất hiện

Nói xong, hất tay cô ta ra.

Diêu Quân Lăng đột nhiên không kịp dự phòng, suýt chút nữa bị ném trên mặt

đất.

Chờ lúc lại tinh thần lại, tức giận càng hét lớn hơn: "Trương Khải Hân, cô điên

rồi?!"

Cô ta mở tay ra, máu đã chảy ra một lớp nhỏ.

"Tự làm tự chịu." Cười lạnh một tiếng, ném xuống bốn chữ, Trương Khải Hân

xoay người rời đi.

Giây tiếp theo, lại bị Diêu Quân Lăng kéo tóc từ phía sau, túm mạnh trở về,

khuôn mặt dữ tợn cô gái đến gần khuôn mặt cô, gằn từng chữ một, nghiến răng

nghiến lợi: "Cô là cái thá gì? Dựa vào cái gì mà ra tay với tôi?"

Da đầu đau đớn vì bị xé rách, Trương Khải Hân theo bản năng thét chói tai, lại

bị Diêu Quân Lăng che miệng lại, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở như con thú

nhỏ.

"Cô cho rằng mình rất vĩ đại sao? Chẳng qua là một lớp mặt mạ, lừa mình dối

người thôi. Cô và tôi, hay Điền Y Y cũng chẳng cao thượng bao nhiêu đâu!"

"Á á..."

"Hizzz!" Diêu Quân Lăng đột nhiên hít ngược một hơi khí lạnh, sau đó đột

nhiên thu tay lại: "Mày cắn tao?!"

Trương Khải Hân nhân cơ hội lùi về phía sau hai bước, đứng vững, ánh mắt đề

phòng nhìn chằm chằm cô ta, giống như đang nhìn một phần tử nguy hiểm lúc

nào cũng có thể nổi điên.

Ánh mắt Diêu Quân Lăng hung ác, không quan tâm xông lên đi, duỗi tay véo

cổ đối phương: "Tao giết mày —"

Trương Khải Hân sớm đã đề phòng, giữa hai người có một khoảng cách an toàn,

vừa lúc cho cô ta thời gian phản ứng, nghiêng người tránh né.

Diêu Quân Lăng hiển nhiên đã chơi liều, không phanh kịp được khi vọt mạnh,

đâm thẳng đến bồn hoa đối diện.

Loảng xoảng —

Lúc cô ta té ngã trên mặt đất, một chậu hoa cũng theo tiếng đó vỡ nát.

Trên trán cô ta bị cắm một mảnh vỡ nhỏ, thoáng chốc máu tươi trào ra.

Diêu Quân Lăng cũng ngẩn ra.

Cô ta có thể cảm giác được chất lỏng ấm áp theo thái dương chảy xuống hai

bên má, cô ta run rẩy lấy tay sờ, vừa nhìn đã thấy toàn máu đỏ tươi.

"Máu..."

Trương Khải Hân cũng bị dọa, xông lên đỡ cô ta: "Cô sao rồi?!"

Đồng tử Diêu Quân Lăng hoảng hốt chợt có một tia sáng, tránh khỏi sự chống

đỡ của cô ta, nhưng mình lại lung lay sắp đổ mà ngã trên mặt đất.

"Cút ngay! Mèo khóc chuột!"

Trương Khải Hân nhíu mày, muốn chửi một tiếng nhưng lại ngại đối phương

đang bị thương, không thể không kiềm chế cảm xúc.

Cuối cùng, Diêu Quân Lăng gọi một chiếc xe taxi, vừa che cái trán đổ máu, vừa

run rẩy nói với tài xế: "Đi bệnh viện!"

Trương Khải Hân lái xe yên lặng đi theo sau xe taxi.

Tài xế buồn bực: "Không phải bạn cô có xe sao?"

Diêu Quân Lăng giống như mèo bị dẫm đuôi, lập tức ngảy dựng: "Ai là bạn bè

với cô ta! Lo mà lái xe của anh đi, quan tâm nhiều vậy làm gì?!"

Tài xế bĩu môi, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy vết thương trên trán cô ta,

nhịn không được nhíu mày: "Cô cẩn thận một chút, tốt nhất lấy khăn giấy che

lại, đừng để máu nhỏ xuống ghế sau."

Diêu Quân Lăng tức giận đến đau gan, lạnh lùng nói: "Nhỏ thì tôi cho anh tiền

rửa xe, như vậy được chưa?!"

Tài xế lộ ra xấu hổ: "Cô đừng hiểu lầm... Tôi không có ý ghét bỏ cô... Cũng

không tham chút tiền rửa xe này của cô..."

"Đủ rồi! Lái xe của anh đi!"

Tài xế: "... Ồ." Dừng một chút: "Thật xin lỗi."

Diêu Quân Lăng nghe được ba chữ kia bỗng nhiên cảm thấy rất mờ mịt.

Chẳng lẽ nói xin lỗi với những người khác dễ dàng vậy sao, hạ bút thành văn

sao?

Trung tâm bệnh viện thành phố.

Một cô gái mặc lễ phục dạ hội trên mặt đầy máu không hợp với cảnh vật chung

quanh chạy vọt vào.

Chất lỏng sền sệt màu đỏ từ khe hở ngón tay cô ta chảy ra, chảy xuống toàn bộ

cánh tay.

Nhìn qua thực sự làm cho người ta sợ hãi.

Y tá vội vàng đưa cô ta đến phòng phẫu thuật, bác sĩ cũng rất nhanh đã đến.

Trương Khải Hân không đi vào nên đứng ở cửa, sau khi chắc chắn cô ta được

bác sĩ nhận rồi, mới tìm một chỗ ngồi xuống, thở dài một hơi thật sâu.

Lần chờ đợi này mất một tiếng

Trán Diêu Quân Lăng bị mảnh vỡ nhỏ đâm vào, phải miệng vết thương mới có

thể bôi thuốc.

Bởi vì mất máu quá nhiều, cả người cô ta tái nhợt, gần như mệt lả.

Y tá vội truyền nước cho cô ta rồi đưa đến phòng hồi sức.

Trương Khải Hân đứng ngoài cửa chần chừ một hồi mới cuối cùng quyết định

đẩy cửa đi vào.

Bốn mắt nhìn nhau, không biết có phải bị thương không, nhìn Diêu Quân Lăng

uể oải, ỉu xìu dựa vào trên giường, tay phải đặt trên chăn bông được nối với ống

truyền dịch bằng ống da.

"Cô còn chưa đi sao?" Cô ta cười lạnh một tiếng, mắt lộ ra mỉa mai: "Nôn nóng

không chờ nổi muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tôi à?"

Trương Khải Hân thở sâu, nói mình phải kiên nhẫn: "Cô không thể nói chuyện

đàng hoàng à?"

"Sao thế, chê tôi nói vậy à, cô có thể không nghe. Nơi này không chào đón cô."

"..."

Bỏ xuống tất cả sự giả tạo, để lộ gương mặt thật, tất cả những thứ xấu xí cũng

bắt đầu bộc phát.

Diêu Quân Lăng không hề giả vờ, trở nên bén nhọn khắc nghiệt.

"Vậy thì kệ cô!" Trương Khải Hân không thể nhịn được nữa, giận dữ rời đi.

Diêu Quân Lăng cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập sự hung ác và lạnh

lùng không hòa tan được.

Cô ta không cần ai tới chỉ chỉ trỏ trỏ, xoi mói, càng không cần bất kỳ sự đồng

tình và thương hại nào.

Rơi vào tình cảnh như hôm nay, xét đến cùng, đều là do con khốn Thẩm Loan

kia!

Nếu không có cô ta xúi giục Quyền Hãn Đình chèn ép Diêu thị, thì mình sẽ

không cần ăn nói khép nép cầu xin người khác, sau đó bị từ chối, thẹn quá hóa

giận, mới có tâm tư lợi dụng bạn tốt.

Hiện tại, Thẩm Loan không hề bị gì, nhưng cô ta lại bị thương nhập viện, ngay

cả bạn thân cũng mất đi.

"Có phải hận thấu tim gan không?" Một giọng nói xa lạ bỗng nhiên xuất hiện

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Nói xong, hất tay cô ta ra.Diêu Quân Lăng đột nhiên không kịp dự phòng, suýt chút nữa bị ném trên mặtđất.Chờ lúc lại tinh thần lại, tức giận càng hét lớn hơn: "Trương Khải Hân, cô điênrồi?!"Cô ta mở tay ra, máu đã chảy ra một lớp nhỏ."Tự làm tự chịu." Cười lạnh một tiếng, ném xuống bốn chữ, Trương Khải Hânxoay người rời đi.Giây tiếp theo, lại bị Diêu Quân Lăng kéo tóc từ phía sau, túm mạnh trở về,khuôn mặt dữ tợn cô gái đến gần khuôn mặt cô, gằn từng chữ một, nghiến răngnghiến lợi: "Cô là cái thá gì? Dựa vào cái gì mà ra tay với tôi?"Da đầu đau đớn vì bị xé rách, Trương Khải Hân theo bản năng thét chói tai, lạibị Diêu Quân Lăng che miệng lại, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở như con thúnhỏ."Cô cho rằng mình rất vĩ đại sao? Chẳng qua là một lớp mặt mạ, lừa mình dốingười thôi. Cô và tôi, hay Điền Y Y cũng chẳng cao thượng bao nhiêu đâu!""Á á...""Hizzz!" Diêu Quân Lăng đột nhiên hít ngược một hơi khí lạnh, sau đó độtnhiên thu tay lại: "Mày cắn tao?!"Trương Khải Hân nhân cơ hội lùi về phía sau hai bước, đứng vững, ánh mắt đềphòng nhìn chằm chằm cô ta, giống như đang nhìn một phần tử nguy hiểm lúcnào cũng có thể nổi điên.Ánh mắt Diêu Quân Lăng hung ác, không quan tâm xông lên đi, duỗi tay véocổ đối phương: "Tao giết mày —"Trương Khải Hân sớm đã đề phòng, giữa hai người có một khoảng cách an toàn,vừa lúc cho cô ta thời gian phản ứng, nghiêng người tránh né.Diêu Quân Lăng hiển nhiên đã chơi liều, không phanh kịp được khi vọt mạnh,đâm thẳng đến bồn hoa đối diện.Loảng xoảng —Lúc cô ta té ngã trên mặt đất, một chậu hoa cũng theo tiếng đó vỡ nát.Trên trán cô ta bị cắm một mảnh vỡ nhỏ, thoáng chốc máu tươi trào ra.Diêu Quân Lăng cũng ngẩn ra.Cô ta có thể cảm giác được chất lỏng ấm áp theo thái dương chảy xuống haibên má, cô ta run rẩy lấy tay sờ, vừa nhìn đã thấy toàn máu đỏ tươi."Máu..."Trương Khải Hân cũng bị dọa, xông lên đỡ cô ta: "Cô sao rồi?!"Đồng tử Diêu Quân Lăng hoảng hốt chợt có một tia sáng, tránh khỏi sự chốngđỡ của cô ta, nhưng mình lại lung lay sắp đổ mà ngã trên mặt đất."Cút ngay! Mèo khóc chuột!"Trương Khải Hân nhíu mày, muốn chửi một tiếng nhưng lại ngại đối phươngđang bị thương, không thể không kiềm chế cảm xúc.Cuối cùng, Diêu Quân Lăng gọi một chiếc xe taxi, vừa che cái trán đổ máu, vừarun rẩy nói với tài xế: "Đi bệnh viện!"Trương Khải Hân lái xe yên lặng đi theo sau xe taxi.Tài xế buồn bực: "Không phải bạn cô có xe sao?"Diêu Quân Lăng giống như mèo bị dẫm đuôi, lập tức ngảy dựng: "Ai là bạn bèvới cô ta! Lo mà lái xe của anh đi, quan tâm nhiều vậy làm gì?!"Tài xế bĩu môi, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy vết thương trên trán cô ta,nhịn không được nhíu mày: "Cô cẩn thận một chút, tốt nhất lấy khăn giấy chelại, đừng để máu nhỏ xuống ghế sau."Diêu Quân Lăng tức giận đến đau gan, lạnh lùng nói: "Nhỏ thì tôi cho anh tiềnrửa xe, như vậy được chưa?!"Tài xế lộ ra xấu hổ: "Cô đừng hiểu lầm... Tôi không có ý ghét bỏ cô... Cũngkhông tham chút tiền rửa xe này của cô...""Đủ rồi! Lái xe của anh đi!"Tài xế: "... Ồ." Dừng một chút: "Thật xin lỗi."Diêu Quân Lăng nghe được ba chữ kia bỗng nhiên cảm thấy rất mờ mịt.Chẳng lẽ nói xin lỗi với những người khác dễ dàng vậy sao, hạ bút thành vănsao?Trung tâm bệnh viện thành phố.Một cô gái mặc lễ phục dạ hội trên mặt đầy máu không hợp với cảnh vật chungquanh chạy vọt vào.Chất lỏng sền sệt màu đỏ từ khe hở ngón tay cô ta chảy ra, chảy xuống toàn bộcánh tay.Nhìn qua thực sự làm cho người ta sợ hãi.Y tá vội vàng đưa cô ta đến phòng phẫu thuật, bác sĩ cũng rất nhanh đã đến.Trương Khải Hân không đi vào nên đứng ở cửa, sau khi chắc chắn cô ta đượcbác sĩ nhận rồi, mới tìm một chỗ ngồi xuống, thở dài một hơi thật sâu.Lần chờ đợi này mất một tiếngTrán Diêu Quân Lăng bị mảnh vỡ nhỏ đâm vào, phải miệng vết thương mới cóthể bôi thuốc.Bởi vì mất máu quá nhiều, cả người cô ta tái nhợt, gần như mệt lả.Y tá vội truyền nước cho cô ta rồi đưa đến phòng hồi sức.Trương Khải Hân đứng ngoài cửa chần chừ một hồi mới cuối cùng quyết địnhđẩy cửa đi vào.Bốn mắt nhìn nhau, không biết có phải bị thương không, nhìn Diêu Quân Lănguể oải, ỉu xìu dựa vào trên giường, tay phải đặt trên chăn bông được nối với ốngtruyền dịch bằng ống da."Cô còn chưa đi sao?" Cô ta cười lạnh một tiếng, mắt lộ ra mỉa mai: "Nôn nóngkhông chờ nổi muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tôi à?"Trương Khải Hân thở sâu, nói mình phải kiên nhẫn: "Cô không thể nói chuyệnđàng hoàng à?""Sao thế, chê tôi nói vậy à, cô có thể không nghe. Nơi này không chào đón cô.""..."Bỏ xuống tất cả sự giả tạo, để lộ gương mặt thật, tất cả những thứ xấu xí cũngbắt đầu bộc phát.Diêu Quân Lăng không hề giả vờ, trở nên bén nhọn khắc nghiệt."Vậy thì kệ cô!" Trương Khải Hân không thể nhịn được nữa, giận dữ rời đi.Diêu Quân Lăng cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập sự hung ác và lạnhlùng không hòa tan được.Cô ta không cần ai tới chỉ chỉ trỏ trỏ, xoi mói, càng không cần bất kỳ sự đồngtình và thương hại nào.Rơi vào tình cảnh như hôm nay, xét đến cùng, đều là do con khốn Thẩm Loankia!Nếu không có cô ta xúi giục Quyền Hãn Đình chèn ép Diêu thị, thì mình sẽkhông cần ăn nói khép nép cầu xin người khác, sau đó bị từ chối, thẹn quá hóagiận, mới có tâm tư lợi dụng bạn tốt.Hiện tại, Thẩm Loan không hề bị gì, nhưng cô ta lại bị thương nhập viện, ngaycả bạn thân cũng mất đi."Có phải hận thấu tim gan không?" Một giọng nói xa lạ bỗng nhiên xuất hiện

Chương 590