Tác giả:

Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…

Chương 739

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Không gặp mặt? Cũng đúng, vậy chờ cảnh sát tới, mời cô đến cục cảnh sát đợimấy ngày.""Cảnh sát?" Lệ Hiểu Đàm nhíu mày, hai mắt ngẩn ra: "Rốt cuộc cô đang nói cáigì vậy?""Cao Duy Thu đã chết."...Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Loan vui sướng trả điện thoại cho người phục vụ."Cô... Sao cô lại như vậy?!"Thẩm Loan nhướng mày: "Như thế nào?""Rõ ràng đã đi rồi, không ngờ lại lén lút quay lại...""Tôi không đi, cậu sẽ gọi điện thoại cho Lệ... chị Đàm sao?""Đấy! Cô thừa nhận, cô cố ý!"Thẩm Loan cong khóe môi: "Tôi có nói không thừa nhận sao?""..." Trên đời này sao lại có người gian xảo như vậy?"Cảm ơn." Ngón tay kẹp tờ một trăm tệ tiền boa nhét vào ví tiền trước ngực đốiphương, Thẩm Loan cười cười, xoay người rời đi."Này! Ai cần tiền của cô chứ?!"Thẩm Loan cũng không quay đầu lại: "Cậu có thể nhận lấy, cũng có thể némđi.""..."Người này rốt cuộc là ai?Đối diện Paris Night, bên trong tiệm cà phê.Lúc Lệ Hiểu Đàm đến, cái ly trong tay Thẩm Loan đã vơi một nửa.Nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Cô rất đúng giờ."Người phụ nữ vì vội vàng lên đường mà mái tóc dài lộn xộn, đặt túi xuống, kéoghế ra ngồi xuống."Cô nói," tạm dừng một chút: "Cao Duy Thu đã chết?"Thẩm Loan: "Trong điện thoại tôi cũng đã nói rồi, hỏi lại cũng là đáp án nhưthế."Vẻ mặt Lệ Hiểu Đàm sửng sốt, chợt cười rộ lên, da mặt run rẩy: "Không thểnào... Nhất định là cô vì lừa tôi ra đây nên nói bừa!"Mặt Thẩm Loan trầm như nước: "Nhìn tôi giống nói bừa không?"Đồng tử người phụ nữ co lại: "Một người đang bình thường sao đột nhiên chếtđược? Rõ ràng ngày hôm qua tôi còn -"Lời nói đến đây đột nhiên im bặt.Ánh mắt cảnh giác Lệ Hiểu Đàm rơi xuống trên mặt Thẩm Loan."Ngày hôm qua cô làm sao?" Cười như không cười.Ánh mắt người phụ nữ hơi lóe: "... Không có gì.""Đã đến lúc này rồi mà cô còn cãi bướng? Là tôi nhắc nhở không đủ nhiều haylà cảnh sát không đủ quyết liệt?"Vẻ mặt Lệ Hiểu Đàm cứng đờ, mềm nhũn dựa vào lưng ghế, giọng như ruồimuỗi: "... Cô ấy thật sự đã chết?""Không chỉ đã chết, còn bị chết rất thảm." Đôi mắt sắc bén của Thẩm Loan nhìnchằm chằm người phụ nữ trước mặt, trên mặt không sót một chút cảm xúc nào,"Thi thể bị phát hiện ở một thùng rác ven đường, toàn thân trần trụi, trên trán cómột lỗ thủng lớn, hai con mắt sợ hãi mà trừng mắt nhìn phía trước, giống nhưnhìn chằm chằm hung thủ giết chết cô ta, cuối cùng chết không nhắm mắt."Theo miêu tả của Thẩm Loan, Lệ Hiểu Đàm không khỏi nghĩ tới cảnh tượngnhư vậy, rụt cổ lại, rùng mình một cái."Là ai? Ai làm?""Cảnh sát còn chưa điều tra ra đáp án, cô hỏi tôi? Tôi lại hỏi ai?""Không," Lệ Hiểu Đàm lắc đầu: "Nhất định cô biết hung thủ là ai!"Thẩm Loan cười nhạt: "Cô đánh giá tôi quá cao rồi."Lệ Hiểu Đàm nhíu mày, hiển nhiên không tin lý do thoái thác như vậy: "Nếu nóicho tôi tin tức này, vì sao không nói rõ ràng luôn?"Ánh mắt Thẩm Loan khẽ động, đột nhiên cúi người tới gần, bốn mắt nhìn nhau,không khí kỳ lạ lan tỏa giữa hai người."Cô hỏi tôi hung thủ là ai?""?""Chẳng lẽ không phải cô sao?"Trong mắt người phụ đầu tiên thoáng qua tia ngỡ ngàng, ngay sau đó lại thaythế bằng sự kinh ngạc, cuối cùng biến thành sự phẫn nộ và khó chịu mơ hồ."Lời này của cô có ý gì?! Tôi? Hung thủ?""Thời gian Cao Duy Thu tử vong vào đêm hôm qua, ngay trước đó, các cô gặpnhau, lại còn xảy ra tranh cãi. Không chỉ tôi nghi ngờ, tin chắc rằng cảnh sátcũng sẽ sớm tra đến cô."Vẻ mặt người phụ nữ ngạc nhiên lộ vẻ nghi ngờ: "Sao cô biết tôi từng gặp côta?!""Không phải cô đã nói sao? Tôi, cái gì cũng biết."Sắc mặt Lệ Hiểu Đàm lại thay đổi.

"Không gặp mặt? Cũng đúng, vậy chờ cảnh sát tới, mời cô đến cục cảnh sát đợi

mấy ngày."

"Cảnh sát?" Lệ Hiểu Đàm nhíu mày, hai mắt ngẩn ra: "Rốt cuộc cô đang nói cái

gì vậy?"

"Cao Duy Thu đã chết."

...

Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Loan vui sướng trả điện thoại cho người phục vụ.

"Cô... Sao cô lại như vậy?!"

Thẩm Loan nhướng mày: "Như thế nào?"

"Rõ ràng đã đi rồi, không ngờ lại lén lút quay lại..."

"Tôi không đi, cậu sẽ gọi điện thoại cho Lệ... chị Đàm sao?"

"Đấy! Cô thừa nhận, cô cố ý!"

Thẩm Loan cong khóe môi: "Tôi có nói không thừa nhận sao?"

"..." Trên đời này sao lại có người gian xảo như vậy?

"Cảm ơn." Ngón tay kẹp tờ một trăm tệ tiền boa nhét vào ví tiền trước ngực đối

phương, Thẩm Loan cười cười, xoay người rời đi.

"Này! Ai cần tiền của cô chứ?!"

Thẩm Loan cũng không quay đầu lại: "Cậu có thể nhận lấy, cũng có thể ném

đi."

"..."

Người này rốt cuộc là ai?

Đối diện Paris Night, bên trong tiệm cà phê.

Lúc Lệ Hiểu Đàm đến, cái ly trong tay Thẩm Loan đã vơi một nửa.

Nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Cô rất đúng giờ."

Người phụ nữ vì vội vàng lên đường mà mái tóc dài lộn xộn, đặt túi xuống, kéo

ghế ra ngồi xuống.

"Cô nói," tạm dừng một chút: "Cao Duy Thu đã chết?"

Thẩm Loan: "Trong điện thoại tôi cũng đã nói rồi, hỏi lại cũng là đáp án như

thế."

Vẻ mặt Lệ Hiểu Đàm sửng sốt, chợt cười rộ lên, da mặt run rẩy: "Không thể

nào... Nhất định là cô vì lừa tôi ra đây nên nói bừa!"

Mặt Thẩm Loan trầm như nước: "Nhìn tôi giống nói bừa không?"

Đồng tử người phụ nữ co lại: "Một người đang bình thường sao đột nhiên chết

được? Rõ ràng ngày hôm qua tôi còn -"

Lời nói đến đây đột nhiên im bặt.

Ánh mắt cảnh giác Lệ Hiểu Đàm rơi xuống trên mặt Thẩm Loan.

"Ngày hôm qua cô làm sao?" Cười như không cười.

Ánh mắt người phụ nữ hơi lóe: "... Không có gì."

"Đã đến lúc này rồi mà cô còn cãi bướng? Là tôi nhắc nhở không đủ nhiều hay

là cảnh sát không đủ quyết liệt?"

Vẻ mặt Lệ Hiểu Đàm cứng đờ, mềm nhũn dựa vào lưng ghế, giọng như ruồi

muỗi: "... Cô ấy thật sự đã chết?"

"Không chỉ đã chết, còn bị chết rất thảm." Đôi mắt sắc bén của Thẩm Loan nhìn

chằm chằm người phụ nữ trước mặt, trên mặt không sót một chút cảm xúc nào,

"Thi thể bị phát hiện ở một thùng rác ven đường, toàn thân trần trụi, trên trán có

một lỗ thủng lớn, hai con mắt sợ hãi mà trừng mắt nhìn phía trước, giống như

nhìn chằm chằm hung thủ giết chết cô ta, cuối cùng chết không nhắm mắt."

Theo miêu tả của Thẩm Loan, Lệ Hiểu Đàm không khỏi nghĩ tới cảnh tượng

như vậy, rụt cổ lại, rùng mình một cái.

"Là ai? Ai làm?"

"Cảnh sát còn chưa điều tra ra đáp án, cô hỏi tôi? Tôi lại hỏi ai?"

"Không," Lệ Hiểu Đàm lắc đầu: "Nhất định cô biết hung thủ là ai!"

Thẩm Loan cười nhạt: "Cô đánh giá tôi quá cao rồi."

Lệ Hiểu Đàm nhíu mày, hiển nhiên không tin lý do thoái thác như vậy: "Nếu nói

cho tôi tin tức này, vì sao không nói rõ ràng luôn?"

Ánh mắt Thẩm Loan khẽ động, đột nhiên cúi người tới gần, bốn mắt nhìn nhau,

không khí kỳ lạ lan tỏa giữa hai người.

"Cô hỏi tôi hung thủ là ai?"

"?"

"Chẳng lẽ không phải cô sao?"

Trong mắt người phụ đầu tiên thoáng qua tia ngỡ ngàng, ngay sau đó lại thay

thế bằng sự kinh ngạc, cuối cùng biến thành sự phẫn nộ và khó chịu mơ hồ.

"Lời này của cô có ý gì?! Tôi? Hung thủ?"

"Thời gian Cao Duy Thu tử vong vào đêm hôm qua, ngay trước đó, các cô gặp

nhau, lại còn xảy ra tranh cãi. Không chỉ tôi nghi ngờ, tin chắc rằng cảnh sát

cũng sẽ sớm tra đến cô."

Vẻ mặt người phụ nữ ngạc nhiên lộ vẻ nghi ngờ: "Sao cô biết tôi từng gặp cô

ta?!"

"Không phải cô đã nói sao? Tôi, cái gì cũng biết."

Sắc mặt Lệ Hiểu Đàm lại thay đổi.

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Không gặp mặt? Cũng đúng, vậy chờ cảnh sát tới, mời cô đến cục cảnh sát đợimấy ngày.""Cảnh sát?" Lệ Hiểu Đàm nhíu mày, hai mắt ngẩn ra: "Rốt cuộc cô đang nói cáigì vậy?""Cao Duy Thu đã chết."...Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Loan vui sướng trả điện thoại cho người phục vụ."Cô... Sao cô lại như vậy?!"Thẩm Loan nhướng mày: "Như thế nào?""Rõ ràng đã đi rồi, không ngờ lại lén lút quay lại...""Tôi không đi, cậu sẽ gọi điện thoại cho Lệ... chị Đàm sao?""Đấy! Cô thừa nhận, cô cố ý!"Thẩm Loan cong khóe môi: "Tôi có nói không thừa nhận sao?""..." Trên đời này sao lại có người gian xảo như vậy?"Cảm ơn." Ngón tay kẹp tờ một trăm tệ tiền boa nhét vào ví tiền trước ngực đốiphương, Thẩm Loan cười cười, xoay người rời đi."Này! Ai cần tiền của cô chứ?!"Thẩm Loan cũng không quay đầu lại: "Cậu có thể nhận lấy, cũng có thể némđi.""..."Người này rốt cuộc là ai?Đối diện Paris Night, bên trong tiệm cà phê.Lúc Lệ Hiểu Đàm đến, cái ly trong tay Thẩm Loan đã vơi một nửa.Nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Cô rất đúng giờ."Người phụ nữ vì vội vàng lên đường mà mái tóc dài lộn xộn, đặt túi xuống, kéoghế ra ngồi xuống."Cô nói," tạm dừng một chút: "Cao Duy Thu đã chết?"Thẩm Loan: "Trong điện thoại tôi cũng đã nói rồi, hỏi lại cũng là đáp án nhưthế."Vẻ mặt Lệ Hiểu Đàm sửng sốt, chợt cười rộ lên, da mặt run rẩy: "Không thểnào... Nhất định là cô vì lừa tôi ra đây nên nói bừa!"Mặt Thẩm Loan trầm như nước: "Nhìn tôi giống nói bừa không?"Đồng tử người phụ nữ co lại: "Một người đang bình thường sao đột nhiên chếtđược? Rõ ràng ngày hôm qua tôi còn -"Lời nói đến đây đột nhiên im bặt.Ánh mắt cảnh giác Lệ Hiểu Đàm rơi xuống trên mặt Thẩm Loan."Ngày hôm qua cô làm sao?" Cười như không cười.Ánh mắt người phụ nữ hơi lóe: "... Không có gì.""Đã đến lúc này rồi mà cô còn cãi bướng? Là tôi nhắc nhở không đủ nhiều haylà cảnh sát không đủ quyết liệt?"Vẻ mặt Lệ Hiểu Đàm cứng đờ, mềm nhũn dựa vào lưng ghế, giọng như ruồimuỗi: "... Cô ấy thật sự đã chết?""Không chỉ đã chết, còn bị chết rất thảm." Đôi mắt sắc bén của Thẩm Loan nhìnchằm chằm người phụ nữ trước mặt, trên mặt không sót một chút cảm xúc nào,"Thi thể bị phát hiện ở một thùng rác ven đường, toàn thân trần trụi, trên trán cómột lỗ thủng lớn, hai con mắt sợ hãi mà trừng mắt nhìn phía trước, giống nhưnhìn chằm chằm hung thủ giết chết cô ta, cuối cùng chết không nhắm mắt."Theo miêu tả của Thẩm Loan, Lệ Hiểu Đàm không khỏi nghĩ tới cảnh tượngnhư vậy, rụt cổ lại, rùng mình một cái."Là ai? Ai làm?""Cảnh sát còn chưa điều tra ra đáp án, cô hỏi tôi? Tôi lại hỏi ai?""Không," Lệ Hiểu Đàm lắc đầu: "Nhất định cô biết hung thủ là ai!"Thẩm Loan cười nhạt: "Cô đánh giá tôi quá cao rồi."Lệ Hiểu Đàm nhíu mày, hiển nhiên không tin lý do thoái thác như vậy: "Nếu nóicho tôi tin tức này, vì sao không nói rõ ràng luôn?"Ánh mắt Thẩm Loan khẽ động, đột nhiên cúi người tới gần, bốn mắt nhìn nhau,không khí kỳ lạ lan tỏa giữa hai người."Cô hỏi tôi hung thủ là ai?""?""Chẳng lẽ không phải cô sao?"Trong mắt người phụ đầu tiên thoáng qua tia ngỡ ngàng, ngay sau đó lại thaythế bằng sự kinh ngạc, cuối cùng biến thành sự phẫn nộ và khó chịu mơ hồ."Lời này của cô có ý gì?! Tôi? Hung thủ?""Thời gian Cao Duy Thu tử vong vào đêm hôm qua, ngay trước đó, các cô gặpnhau, lại còn xảy ra tranh cãi. Không chỉ tôi nghi ngờ, tin chắc rằng cảnh sátcũng sẽ sớm tra đến cô."Vẻ mặt người phụ nữ ngạc nhiên lộ vẻ nghi ngờ: "Sao cô biết tôi từng gặp côta?!""Không phải cô đã nói sao? Tôi, cái gì cũng biết."Sắc mặt Lệ Hiểu Đàm lại thay đổi.

Chương 739