Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…
Chương 800
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Hơi thở người đàn ông từ từ dồn dập, nhưng tiếng súng vẫn không dừng lại.Theo thời gian trôi qua, thương vong cũng liên tục gia tăng.Sở Ngộ Giang sắp xếp bao nhiêu người thì Thẩm Loan không rõ lắm, nhưngthấy dáng vẻ tức giận của đối phương, hẳn là tạm thời không quá nguy hiểm.Nhưng kết quả vẫn khó đoán trước được, để an toàn thì rời khỏi đây càng sớmcàng tốt.Huống chi..."Anh bị thương rồi." Thẩm Loan gầm nhẹ: "Mau buông ra, tôi nghĩ cách đưaanh đi ra ngoài."Thẩm Khiêm không những không buông lỏng, hai tay càng siết chặt, giống nhưmuốn khảm cô vào trong ngực, như vậy thì có thể dùng máu thịt của mình đểchặn lại tất cả mưa bom bão đạn, bảo vệ cô chu toàn."Anh có nghe thấy không thế?! Buông ra!""Ngoan một chút, đừng nói chuyện... anh... Sẽ không để em có việc gì..." Nóichuyện đứt quãng, lúc mạnh lúc yếu.Thẩm Loan cắn răng, dùng sức đẩy anh ta ra.Quả nhiên, người đàn ông đã không còn bao nhiêu sức lực, dễ dàng bị cô đẩyngã.Kéo trở lại, Thẩm Loan cầm tay anh ta quàng qua trên vai mình: "Còn đi đượckhông?""Bây giờ đi ra ngoài sẽ bị phát hiện.""Vậy cũng phải đánh cược một phen, nếu không ngồi đây chờ chết sao?"Người đàn ông im lặng.Thẩm Loan: "Chúng ta đi lẫn vào trong trong mọi người, mấy người đó đềumặc màu đen, hơn nữa ánh sáng yếu ớt cộng với hiện trường hỗn loạn, hẳn làkhông dễ khiến người ta chú ý."Nói xong đỡ Thẩm Khiêm đứng lên:"Cố gắng lên, tôi đưa anh ra ngoài thì sẽ antoàn.""...Được.""Cúi đầu xuống."Thẩm Khiêm đều nghe theo cô.Hai người nhanh chóng lẫn vào đám người đang điên cuồng chạy trốn, tiếngthét chói tai và tiếng khóc tựa như muốn chọc phá màng tai.Mười bước.Sáu bước....Lúc còn ba bước cuối cùng là có thể ra khỏi cửa chính, không biết ai đột nhiênhô lên: "Đây này! Thẩm Loan ở chỗ này! Đừng giết! Người các người muốn tìmở chỗ này!""Nhanh lên-" Thẩm Khiêm không biết lấy sức lực từ đâu ra, ôm lấy bả vai ThẩmLoan chạy như điên về phía trước.Trước khi viên đạn của đối phương lướt qua, chạy xong ba bước cuối cùng rờikhỏi cửa chính..Lên xe ngồi ổn định, Thẩm Loan khởi động động cơ phóng xe đi thật nhanh.Thẩm Khiêm: "Đi về trung tâm thành phố đi, nơi đó người nhiều, bọn họ khôngdám đuổi theo."Thẩm Loan cũng nghĩ như vậy, nhanh chóng xoay tay lái, giẫm thẳng chân gađến mức cao nhất.Cùng lúc đó, cô gọi vào di động của Sở Ngộ Giang—"Đã xảy ra chuyện! Một nhóm sát thủ mang theo vũ khí xuất hiện trong lễ truyđiệu, đang đánh nhau với người của chúng ta."Giọng nói đầu bên kia căng thẳng: "Hiện tại cô đang ở đâu? Có xảy ra chuyệngì không?""Mới lên xe, đi đến trung tâm thành phố.""Cô chú ý an toàn, tôi lập tức phái người đi cứu viện!""Được."Kết thúc cuộc trò chuyện, trái tim đang đạp rất mạnh của Thẩm Loan mới từ từbình tĩnh lại.Giây tiếp theo, ánh mắt thoáng nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên ghế phụ, tim lạicăng lên lần nữa.Chỉ thấy phái sau lưng người đàn ông đầy vết máu loang lổ, thậm chí còn chảyxuống theo ghế da, một giọt rồi lại một giọt, tụ lại thành một vũng chói mắt đỏtươi."Thẩm Khiêm?!"Hai mắt người đàn ông nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch."Anh tỉnh tỉnh lại —"Két!!!Thẩm Loan dẫm phanh lại dừng xe sang lề đường, duỗi tay lắc lắc anh: "Tỉnhtỉnh lại đi! Có nghe thấy tôi đang nói không?"Rút tay lại, lòng bàn tay ướt đẫm, tất cả đều là máu tươi.Anh ta mặc áo sơ mi màu đen, vết máu phía trên căn bản không thấy rõ, nhưngchỉ cần sờ một cái thì sẽ phát hiện phía sau lưng tới gần bả vai dường như ướtđến mức có thể vắt ra nước.Tất cả đều là máu!Gần đây lại không có bệnh viện, nếu tiếp tục như vậy thì căn bản không được.Lễ truy điệu được tổ chức ở gần nghĩa trang vùng ngoại ô, vốn để tiện sau khikết thúc có thể trực tiếp hạ táng tro cốt, hiện giờ lại trở thành điểm trí mạng.Trên hướng dẫn cho thấy nơi này cách bệnh viện gần nhất cũng phải mất mộttiếng đi xe, Thẩm Khiêm căn bản không chờ nổi.Có lẽ tiếng gọi của cô có hiệu quả, mí mắt rũ xuống của người đàn ông gian nannâng lên, lại dường như bị sương mù che khuất, không tìm thấy tiêu điểm."Loan...""Anh cố gắng lên!" Cô gái cắn răng: "Tôi hiện tại sẽ lái xe đến sơn trang, nơi đócó thuốc sơ cứu và kim cầm máu.""Không được..." Từ kẽ răng phát ra hai chữ, dường như đã dùng hết tất cả sứclực của anh ta.Từ nơi này đến sơn trang chỉ có một con đường, mà nhất định phải đi qua nơi tổchức lễ truy điệu!Nếu như lúc này đi qua chính là chui đầu vào lưới, đi vào đường chết.Nhưng Thẩm Loan đã quyết định, nhanh chóng quay đầu, nhấn mạnh ga.Bên môi người đàn ông nở một nụ cười khổ, đáy mắt mơ hồ lập loè tia sáng:"Đáng giá... không?"
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Hơi thở người đàn ông từ từ dồn dập, nhưng tiếng súng vẫn không dừng lại.Theo thời gian trôi qua, thương vong cũng liên tục gia tăng.Sở Ngộ Giang sắp xếp bao nhiêu người thì Thẩm Loan không rõ lắm, nhưngthấy dáng vẻ tức giận của đối phương, hẳn là tạm thời không quá nguy hiểm.Nhưng kết quả vẫn khó đoán trước được, để an toàn thì rời khỏi đây càng sớmcàng tốt.Huống chi..."Anh bị thương rồi." Thẩm Loan gầm nhẹ: "Mau buông ra, tôi nghĩ cách đưaanh đi ra ngoài."Thẩm Khiêm không những không buông lỏng, hai tay càng siết chặt, giống nhưmuốn khảm cô vào trong ngực, như vậy thì có thể dùng máu thịt của mình đểchặn lại tất cả mưa bom bão đạn, bảo vệ cô chu toàn."Anh có nghe thấy không thế?! Buông ra!""Ngoan một chút, đừng nói chuyện... anh... Sẽ không để em có việc gì..." Nóichuyện đứt quãng, lúc mạnh lúc yếu.Thẩm Loan cắn răng, dùng sức đẩy anh ta ra.Quả nhiên, người đàn ông đã không còn bao nhiêu sức lực, dễ dàng bị cô đẩyngã.Kéo trở lại, Thẩm Loan cầm tay anh ta quàng qua trên vai mình: "Còn đi đượckhông?""Bây giờ đi ra ngoài sẽ bị phát hiện.""Vậy cũng phải đánh cược một phen, nếu không ngồi đây chờ chết sao?"Người đàn ông im lặng.Thẩm Loan: "Chúng ta đi lẫn vào trong trong mọi người, mấy người đó đềumặc màu đen, hơn nữa ánh sáng yếu ớt cộng với hiện trường hỗn loạn, hẳn làkhông dễ khiến người ta chú ý."Nói xong đỡ Thẩm Khiêm đứng lên:"Cố gắng lên, tôi đưa anh ra ngoài thì sẽ antoàn.""...Được.""Cúi đầu xuống."Thẩm Khiêm đều nghe theo cô.Hai người nhanh chóng lẫn vào đám người đang điên cuồng chạy trốn, tiếngthét chói tai và tiếng khóc tựa như muốn chọc phá màng tai.Mười bước.Sáu bước....Lúc còn ba bước cuối cùng là có thể ra khỏi cửa chính, không biết ai đột nhiênhô lên: "Đây này! Thẩm Loan ở chỗ này! Đừng giết! Người các người muốn tìmở chỗ này!""Nhanh lên-" Thẩm Khiêm không biết lấy sức lực từ đâu ra, ôm lấy bả vai ThẩmLoan chạy như điên về phía trước.Trước khi viên đạn của đối phương lướt qua, chạy xong ba bước cuối cùng rờikhỏi cửa chính..Lên xe ngồi ổn định, Thẩm Loan khởi động động cơ phóng xe đi thật nhanh.Thẩm Khiêm: "Đi về trung tâm thành phố đi, nơi đó người nhiều, bọn họ khôngdám đuổi theo."Thẩm Loan cũng nghĩ như vậy, nhanh chóng xoay tay lái, giẫm thẳng chân gađến mức cao nhất.Cùng lúc đó, cô gọi vào di động của Sở Ngộ Giang—"Đã xảy ra chuyện! Một nhóm sát thủ mang theo vũ khí xuất hiện trong lễ truyđiệu, đang đánh nhau với người của chúng ta."Giọng nói đầu bên kia căng thẳng: "Hiện tại cô đang ở đâu? Có xảy ra chuyệngì không?""Mới lên xe, đi đến trung tâm thành phố.""Cô chú ý an toàn, tôi lập tức phái người đi cứu viện!""Được."Kết thúc cuộc trò chuyện, trái tim đang đạp rất mạnh của Thẩm Loan mới từ từbình tĩnh lại.Giây tiếp theo, ánh mắt thoáng nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên ghế phụ, tim lạicăng lên lần nữa.Chỉ thấy phái sau lưng người đàn ông đầy vết máu loang lổ, thậm chí còn chảyxuống theo ghế da, một giọt rồi lại một giọt, tụ lại thành một vũng chói mắt đỏtươi."Thẩm Khiêm?!"Hai mắt người đàn ông nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch."Anh tỉnh tỉnh lại —"Két!!!Thẩm Loan dẫm phanh lại dừng xe sang lề đường, duỗi tay lắc lắc anh: "Tỉnhtỉnh lại đi! Có nghe thấy tôi đang nói không?"Rút tay lại, lòng bàn tay ướt đẫm, tất cả đều là máu tươi.Anh ta mặc áo sơ mi màu đen, vết máu phía trên căn bản không thấy rõ, nhưngchỉ cần sờ một cái thì sẽ phát hiện phía sau lưng tới gần bả vai dường như ướtđến mức có thể vắt ra nước.Tất cả đều là máu!Gần đây lại không có bệnh viện, nếu tiếp tục như vậy thì căn bản không được.Lễ truy điệu được tổ chức ở gần nghĩa trang vùng ngoại ô, vốn để tiện sau khikết thúc có thể trực tiếp hạ táng tro cốt, hiện giờ lại trở thành điểm trí mạng.Trên hướng dẫn cho thấy nơi này cách bệnh viện gần nhất cũng phải mất mộttiếng đi xe, Thẩm Khiêm căn bản không chờ nổi.Có lẽ tiếng gọi của cô có hiệu quả, mí mắt rũ xuống của người đàn ông gian nannâng lên, lại dường như bị sương mù che khuất, không tìm thấy tiêu điểm."Loan...""Anh cố gắng lên!" Cô gái cắn răng: "Tôi hiện tại sẽ lái xe đến sơn trang, nơi đócó thuốc sơ cứu và kim cầm máu.""Không được..." Từ kẽ răng phát ra hai chữ, dường như đã dùng hết tất cả sứclực của anh ta.Từ nơi này đến sơn trang chỉ có một con đường, mà nhất định phải đi qua nơi tổchức lễ truy điệu!Nếu như lúc này đi qua chính là chui đầu vào lưới, đi vào đường chết.Nhưng Thẩm Loan đã quyết định, nhanh chóng quay đầu, nhấn mạnh ga.Bên môi người đàn ông nở một nụ cười khổ, đáy mắt mơ hồ lập loè tia sáng:"Đáng giá... không?"
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Hơi thở người đàn ông từ từ dồn dập, nhưng tiếng súng vẫn không dừng lại.Theo thời gian trôi qua, thương vong cũng liên tục gia tăng.Sở Ngộ Giang sắp xếp bao nhiêu người thì Thẩm Loan không rõ lắm, nhưngthấy dáng vẻ tức giận của đối phương, hẳn là tạm thời không quá nguy hiểm.Nhưng kết quả vẫn khó đoán trước được, để an toàn thì rời khỏi đây càng sớmcàng tốt.Huống chi..."Anh bị thương rồi." Thẩm Loan gầm nhẹ: "Mau buông ra, tôi nghĩ cách đưaanh đi ra ngoài."Thẩm Khiêm không những không buông lỏng, hai tay càng siết chặt, giống nhưmuốn khảm cô vào trong ngực, như vậy thì có thể dùng máu thịt của mình đểchặn lại tất cả mưa bom bão đạn, bảo vệ cô chu toàn."Anh có nghe thấy không thế?! Buông ra!""Ngoan một chút, đừng nói chuyện... anh... Sẽ không để em có việc gì..." Nóichuyện đứt quãng, lúc mạnh lúc yếu.Thẩm Loan cắn răng, dùng sức đẩy anh ta ra.Quả nhiên, người đàn ông đã không còn bao nhiêu sức lực, dễ dàng bị cô đẩyngã.Kéo trở lại, Thẩm Loan cầm tay anh ta quàng qua trên vai mình: "Còn đi đượckhông?""Bây giờ đi ra ngoài sẽ bị phát hiện.""Vậy cũng phải đánh cược một phen, nếu không ngồi đây chờ chết sao?"Người đàn ông im lặng.Thẩm Loan: "Chúng ta đi lẫn vào trong trong mọi người, mấy người đó đềumặc màu đen, hơn nữa ánh sáng yếu ớt cộng với hiện trường hỗn loạn, hẳn làkhông dễ khiến người ta chú ý."Nói xong đỡ Thẩm Khiêm đứng lên:"Cố gắng lên, tôi đưa anh ra ngoài thì sẽ antoàn.""...Được.""Cúi đầu xuống."Thẩm Khiêm đều nghe theo cô.Hai người nhanh chóng lẫn vào đám người đang điên cuồng chạy trốn, tiếngthét chói tai và tiếng khóc tựa như muốn chọc phá màng tai.Mười bước.Sáu bước....Lúc còn ba bước cuối cùng là có thể ra khỏi cửa chính, không biết ai đột nhiênhô lên: "Đây này! Thẩm Loan ở chỗ này! Đừng giết! Người các người muốn tìmở chỗ này!""Nhanh lên-" Thẩm Khiêm không biết lấy sức lực từ đâu ra, ôm lấy bả vai ThẩmLoan chạy như điên về phía trước.Trước khi viên đạn của đối phương lướt qua, chạy xong ba bước cuối cùng rờikhỏi cửa chính..Lên xe ngồi ổn định, Thẩm Loan khởi động động cơ phóng xe đi thật nhanh.Thẩm Khiêm: "Đi về trung tâm thành phố đi, nơi đó người nhiều, bọn họ khôngdám đuổi theo."Thẩm Loan cũng nghĩ như vậy, nhanh chóng xoay tay lái, giẫm thẳng chân gađến mức cao nhất.Cùng lúc đó, cô gọi vào di động của Sở Ngộ Giang—"Đã xảy ra chuyện! Một nhóm sát thủ mang theo vũ khí xuất hiện trong lễ truyđiệu, đang đánh nhau với người của chúng ta."Giọng nói đầu bên kia căng thẳng: "Hiện tại cô đang ở đâu? Có xảy ra chuyệngì không?""Mới lên xe, đi đến trung tâm thành phố.""Cô chú ý an toàn, tôi lập tức phái người đi cứu viện!""Được."Kết thúc cuộc trò chuyện, trái tim đang đạp rất mạnh của Thẩm Loan mới từ từbình tĩnh lại.Giây tiếp theo, ánh mắt thoáng nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên ghế phụ, tim lạicăng lên lần nữa.Chỉ thấy phái sau lưng người đàn ông đầy vết máu loang lổ, thậm chí còn chảyxuống theo ghế da, một giọt rồi lại một giọt, tụ lại thành một vũng chói mắt đỏtươi."Thẩm Khiêm?!"Hai mắt người đàn ông nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch."Anh tỉnh tỉnh lại —"Két!!!Thẩm Loan dẫm phanh lại dừng xe sang lề đường, duỗi tay lắc lắc anh: "Tỉnhtỉnh lại đi! Có nghe thấy tôi đang nói không?"Rút tay lại, lòng bàn tay ướt đẫm, tất cả đều là máu tươi.Anh ta mặc áo sơ mi màu đen, vết máu phía trên căn bản không thấy rõ, nhưngchỉ cần sờ một cái thì sẽ phát hiện phía sau lưng tới gần bả vai dường như ướtđến mức có thể vắt ra nước.Tất cả đều là máu!Gần đây lại không có bệnh viện, nếu tiếp tục như vậy thì căn bản không được.Lễ truy điệu được tổ chức ở gần nghĩa trang vùng ngoại ô, vốn để tiện sau khikết thúc có thể trực tiếp hạ táng tro cốt, hiện giờ lại trở thành điểm trí mạng.Trên hướng dẫn cho thấy nơi này cách bệnh viện gần nhất cũng phải mất mộttiếng đi xe, Thẩm Khiêm căn bản không chờ nổi.Có lẽ tiếng gọi của cô có hiệu quả, mí mắt rũ xuống của người đàn ông gian nannâng lên, lại dường như bị sương mù che khuất, không tìm thấy tiêu điểm."Loan...""Anh cố gắng lên!" Cô gái cắn răng: "Tôi hiện tại sẽ lái xe đến sơn trang, nơi đócó thuốc sơ cứu và kim cầm máu.""Không được..." Từ kẽ răng phát ra hai chữ, dường như đã dùng hết tất cả sứclực của anh ta.Từ nơi này đến sơn trang chỉ có một con đường, mà nhất định phải đi qua nơi tổchức lễ truy điệu!Nếu như lúc này đi qua chính là chui đầu vào lưới, đi vào đường chết.Nhưng Thẩm Loan đã quyết định, nhanh chóng quay đầu, nhấn mạnh ga.Bên môi người đàn ông nở một nụ cười khổ, đáy mắt mơ hồ lập loè tia sáng:"Đáng giá... không?"