Tác giả:

Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…

Chương 892

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Thẩm Loan chọn đại một chiếc ghế rồi ngồi xuống: "Nhà họ Tống có tài xế, bênđó muốn đưa, tôi còn tranh làm gì? Chỉ cần có thể đến được chỗ cần đến, xe aimà chẳng là xe không phải sao?""Cho nên, lần này là tài xế đưa cô đến?" Người phụ nữ nhướng mày.Thẩm Loan gật đầu, không chỉ tài xế mà còn là Bentley đã được lắp đặt riêng.Mà loại xe này có không dưới hai mươi chiếc ở bãi đỗ xe ngầm ở tứ hợp viện.Nhà họ Tống ở Kinh Bình, không hổ danh là một trong nhũng "tứ đại gia tộc",thật sự có tiền tài và khả năng này."Xuýt... Vậy có khác gì nhà họ Tống đã gián tiếp biết được hành tung của cô?Cũng biết..." Mật Đường.Thẩm Loan nâng mí mắt, ánh mắt thấm lạnh: "Cô cho rằng, không cho tài xếđưa, bên đó sẽ không biết hành tung của tôi?"Lệ Hiểu Đàm nghẹn họng."Nhà họ Tống không để ý tôi, chẳng lẽ mặc kệ hai đứa nhỏ? Dù sao cũng là độcđinh của Tống Duật. Cho dù không có tài xế, người ta muốn biết tôi đi đâu,cũng dễ như trở bàn tay. Một khi đã như vậy, cần gì phải để cô điều xe đến,ngược lại có khi lại gây ra nghi ngờ.""Nhưng cô đến Mật Đường, không lo người nhà họ Tống... sẽ có ý kiến?"Thẩm Loan cười khẽ: "Trước khi tôi bước vào cửa nhà họ Tống, tài liệu cá nhânchắc chắn đã bị đào lên rồi, cô cho rằng họ không biết tôi đi ra từ Mật Đường?"Lệ Hiểu Đàm thấy dáng vẻ chẳng sao cả của cô, ngoài miệng thở dài, trong lònglại khoan khoái.Sự điềm tĩnh chính là sự tự tin của Thẩm Loan.Hơn hai năm đã sắp ba năm, chuyện này đã trở thành thói quen, khắc sâu vàoxương cốt, hằn sâu vào linh hồn."Lúc trước bảo cô làm sạch tài liệu bản thân, làm giả một phần lại không phảichuyện gì khó, làm một lần nhàn hạ mãi mãi, sẽ không có nhiều phiền toái nhưvậy."Đáng tiếc, Thẩm Loan không đồng ý.Cô dùng một thân phận không tốt lại bước vào gia tộc bậc nhất. Cả người lấmlem mùi bùn nhưng lại cũng rất thơm, tóc mai nhuộm khói bụi nhưng cũngchỉnh tề ngăy ngắn.Lớn mật, phản nghịch nhưng cũng siêu phàm.Lệ Hiểu Đàm chưa từng gặp một người phụ nữ nào hoang dã hơn Thẩm Loan,cho dù sau này chắc cũng sẽ không gặp được.Thẩm Loan: "Tôi chỉ giữ nguyên sự thật — Người thừa kế dòng chính nhà họTống muốn một tiểu thư tay vịn, có thân phận tiếp khách, vốn chỉ là chuyện haibên mua bán lợi ích, nhưng anh ấy lại dùng trái tim chân thành. Nghe qua thìlãng mạn khác gì trong ngôn tình chứ?"Công tử con nhà giàu và cô gái nhiễm khói bụi nhân gian.Lệ Hiểu Đàm xí một tiếng: "Thật sự quả là một tình yêu sâu đậm đầy ngangtrái."Nụ cười của Thẩm Loan càng đậm, như người xem lại như khách qua đường.Cô dùng thân phận người ngoài cuộc, diễn vở kịch của người trong cuộc, thú vị,thật sự quá thú vị!Lệ Hiểu Đàm: "Cho nên, bây giờ nhà họ Tống có thái độ gì?""Muốn đứa trẻ, nhưng vẫn còn nghi ngờ tôi."Lệ Hiểu Đàm đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Cô..."Muốn nói lại thôi.Thẩm Loan cũng không ngẩng đầu lên, nâng chung trà lên uống: "Cô biết tôi cóthói quen, có chuyện gì thì nói đi.""Hôm qua cô mới bước vào nhà họ Tống, hôm nay đã gióng trống khua chiêngchạy tới Mật Đường, có phải quá rêu rao... không?"Nếu Thẩm Loan đã biết nhà họ Tống nghi ngờ thì không nên gây ra chuyện ởnơi đầu sóng ngọn gió này.Đây không giống phong cách của cô, trừ phi đã có tính toán khác..."Tiểu thư tay vịn mà không rêu rao thì thật quá thất vọng với danh xưng này,với cái nghề này không đúng sao?" Thẩm Loan buông chén trà, đầu ngón taynhẹ nhàng miết miệng chén, thanh thản thích ý: "Tôi thể hiện càng bình thường,họ càng cảm thấy tôi không bình thường, bởi vì tôi đã từng như thế nên càngkhông nên là người bình thường."Lệ Hiểu Đàm đã hiểu, từ từ thở hắt ra, sau một lúc lâu, không thể không thừanhận: "Vẫn là cô suy xét chu đáo."So chỉ số thông minh, so tâm tư, so thủ đoạn, so mưu đồ, cô ta đều không bằng

Thẩm Loan chọn đại một chiếc ghế rồi ngồi xuống: "Nhà họ Tống có tài xế, bên

đó muốn đưa, tôi còn tranh làm gì? Chỉ cần có thể đến được chỗ cần đến, xe ai

mà chẳng là xe không phải sao?"

"Cho nên, lần này là tài xế đưa cô đến?" Người phụ nữ nhướng mày.

Thẩm Loan gật đầu, không chỉ tài xế mà còn là Bentley đã được lắp đặt riêng.

Mà loại xe này có không dưới hai mươi chiếc ở bãi đỗ xe ngầm ở tứ hợp viện.

Nhà họ Tống ở Kinh Bình, không hổ danh là một trong nhũng "tứ đại gia tộc",

thật sự có tiền tài và khả năng này.

"Xuýt... Vậy có khác gì nhà họ Tống đã gián tiếp biết được hành tung của cô?

Cũng biết..." Mật Đường.

Thẩm Loan nâng mí mắt, ánh mắt thấm lạnh: "Cô cho rằng, không cho tài xế

đưa, bên đó sẽ không biết hành tung của tôi?"

Lệ Hiểu Đàm nghẹn họng.

"Nhà họ Tống không để ý tôi, chẳng lẽ mặc kệ hai đứa nhỏ? Dù sao cũng là độc

đinh của Tống Duật. Cho dù không có tài xế, người ta muốn biết tôi đi đâu,

cũng dễ như trở bàn tay. Một khi đã như vậy, cần gì phải để cô điều xe đến,

ngược lại có khi lại gây ra nghi ngờ."

"Nhưng cô đến Mật Đường, không lo người nhà họ Tống... sẽ có ý kiến?"

Thẩm Loan cười khẽ: "Trước khi tôi bước vào cửa nhà họ Tống, tài liệu cá nhân

chắc chắn đã bị đào lên rồi, cô cho rằng họ không biết tôi đi ra từ Mật Đường?"

Lệ Hiểu Đàm thấy dáng vẻ chẳng sao cả của cô, ngoài miệng thở dài, trong lòng

lại khoan khoái.

Sự điềm tĩnh chính là sự tự tin của Thẩm Loan.

Hơn hai năm đã sắp ba năm, chuyện này đã trở thành thói quen, khắc sâu vào

xương cốt, hằn sâu vào linh hồn.

"Lúc trước bảo cô làm sạch tài liệu bản thân, làm giả một phần lại không phải

chuyện gì khó, làm một lần nhàn hạ mãi mãi, sẽ không có nhiều phiền toái như

vậy."

Đáng tiếc, Thẩm Loan không đồng ý.

Cô dùng một thân phận không tốt lại bước vào gia tộc bậc nhất. Cả người lấm

lem mùi bùn nhưng lại cũng rất thơm, tóc mai nhuộm khói bụi nhưng cũng

chỉnh tề ngăy ngắn.

Lớn mật, phản nghịch nhưng cũng siêu phàm.

Lệ Hiểu Đàm chưa từng gặp một người phụ nữ nào hoang dã hơn Thẩm Loan,

cho dù sau này chắc cũng sẽ không gặp được.

Thẩm Loan: "Tôi chỉ giữ nguyên sự thật — Người thừa kế dòng chính nhà họ

Tống muốn một tiểu thư tay vịn, có thân phận tiếp khách, vốn chỉ là chuyện hai

bên mua bán lợi ích, nhưng anh ấy lại dùng trái tim chân thành. Nghe qua thì

lãng mạn khác gì trong ngôn tình chứ?"

Công tử con nhà giàu và cô gái nhiễm khói bụi nhân gian.

Lệ Hiểu Đàm xí một tiếng: "Thật sự quả là một tình yêu sâu đậm đầy ngang

trái."

Nụ cười của Thẩm Loan càng đậm, như người xem lại như khách qua đường.

Cô dùng thân phận người ngoài cuộc, diễn vở kịch của người trong cuộc, thú vị,

thật sự quá thú vị!

Lệ Hiểu Đàm: "Cho nên, bây giờ nhà họ Tống có thái độ gì?"

"Muốn đứa trẻ, nhưng vẫn còn nghi ngờ tôi."

Lệ Hiểu Đàm đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Cô..."

Muốn nói lại thôi.

Thẩm Loan cũng không ngẩng đầu lên, nâng chung trà lên uống: "Cô biết tôi có

thói quen, có chuyện gì thì nói đi."

"Hôm qua cô mới bước vào nhà họ Tống, hôm nay đã gióng trống khua chiêng

chạy tới Mật Đường, có phải quá rêu rao... không?"

Nếu Thẩm Loan đã biết nhà họ Tống nghi ngờ thì không nên gây ra chuyện ở

nơi đầu sóng ngọn gió này.

Đây không giống phong cách của cô, trừ phi đã có tính toán khác...

"Tiểu thư tay vịn mà không rêu rao thì thật quá thất vọng với danh xưng này,

với cái nghề này không đúng sao?" Thẩm Loan buông chén trà, đầu ngón tay

nhẹ nhàng miết miệng chén, thanh thản thích ý: "Tôi thể hiện càng bình thường,

họ càng cảm thấy tôi không bình thường, bởi vì tôi đã từng như thế nên càng

không nên là người bình thường."

Lệ Hiểu Đàm đã hiểu, từ từ thở hắt ra, sau một lúc lâu, không thể không thừa

nhận: "Vẫn là cô suy xét chu đáo."

So chỉ số thông minh, so tâm tư, so thủ đoạn, so mưu đồ, cô ta đều không bằng

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Thẩm Loan chọn đại một chiếc ghế rồi ngồi xuống: "Nhà họ Tống có tài xế, bênđó muốn đưa, tôi còn tranh làm gì? Chỉ cần có thể đến được chỗ cần đến, xe aimà chẳng là xe không phải sao?""Cho nên, lần này là tài xế đưa cô đến?" Người phụ nữ nhướng mày.Thẩm Loan gật đầu, không chỉ tài xế mà còn là Bentley đã được lắp đặt riêng.Mà loại xe này có không dưới hai mươi chiếc ở bãi đỗ xe ngầm ở tứ hợp viện.Nhà họ Tống ở Kinh Bình, không hổ danh là một trong nhũng "tứ đại gia tộc",thật sự có tiền tài và khả năng này."Xuýt... Vậy có khác gì nhà họ Tống đã gián tiếp biết được hành tung của cô?Cũng biết..." Mật Đường.Thẩm Loan nâng mí mắt, ánh mắt thấm lạnh: "Cô cho rằng, không cho tài xếđưa, bên đó sẽ không biết hành tung của tôi?"Lệ Hiểu Đàm nghẹn họng."Nhà họ Tống không để ý tôi, chẳng lẽ mặc kệ hai đứa nhỏ? Dù sao cũng là độcđinh của Tống Duật. Cho dù không có tài xế, người ta muốn biết tôi đi đâu,cũng dễ như trở bàn tay. Một khi đã như vậy, cần gì phải để cô điều xe đến,ngược lại có khi lại gây ra nghi ngờ.""Nhưng cô đến Mật Đường, không lo người nhà họ Tống... sẽ có ý kiến?"Thẩm Loan cười khẽ: "Trước khi tôi bước vào cửa nhà họ Tống, tài liệu cá nhânchắc chắn đã bị đào lên rồi, cô cho rằng họ không biết tôi đi ra từ Mật Đường?"Lệ Hiểu Đàm thấy dáng vẻ chẳng sao cả của cô, ngoài miệng thở dài, trong lònglại khoan khoái.Sự điềm tĩnh chính là sự tự tin của Thẩm Loan.Hơn hai năm đã sắp ba năm, chuyện này đã trở thành thói quen, khắc sâu vàoxương cốt, hằn sâu vào linh hồn."Lúc trước bảo cô làm sạch tài liệu bản thân, làm giả một phần lại không phảichuyện gì khó, làm một lần nhàn hạ mãi mãi, sẽ không có nhiều phiền toái nhưvậy."Đáng tiếc, Thẩm Loan không đồng ý.Cô dùng một thân phận không tốt lại bước vào gia tộc bậc nhất. Cả người lấmlem mùi bùn nhưng lại cũng rất thơm, tóc mai nhuộm khói bụi nhưng cũngchỉnh tề ngăy ngắn.Lớn mật, phản nghịch nhưng cũng siêu phàm.Lệ Hiểu Đàm chưa từng gặp một người phụ nữ nào hoang dã hơn Thẩm Loan,cho dù sau này chắc cũng sẽ không gặp được.Thẩm Loan: "Tôi chỉ giữ nguyên sự thật — Người thừa kế dòng chính nhà họTống muốn một tiểu thư tay vịn, có thân phận tiếp khách, vốn chỉ là chuyện haibên mua bán lợi ích, nhưng anh ấy lại dùng trái tim chân thành. Nghe qua thìlãng mạn khác gì trong ngôn tình chứ?"Công tử con nhà giàu và cô gái nhiễm khói bụi nhân gian.Lệ Hiểu Đàm xí một tiếng: "Thật sự quả là một tình yêu sâu đậm đầy ngangtrái."Nụ cười của Thẩm Loan càng đậm, như người xem lại như khách qua đường.Cô dùng thân phận người ngoài cuộc, diễn vở kịch của người trong cuộc, thú vị,thật sự quá thú vị!Lệ Hiểu Đàm: "Cho nên, bây giờ nhà họ Tống có thái độ gì?""Muốn đứa trẻ, nhưng vẫn còn nghi ngờ tôi."Lệ Hiểu Đàm đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Cô..."Muốn nói lại thôi.Thẩm Loan cũng không ngẩng đầu lên, nâng chung trà lên uống: "Cô biết tôi cóthói quen, có chuyện gì thì nói đi.""Hôm qua cô mới bước vào nhà họ Tống, hôm nay đã gióng trống khua chiêngchạy tới Mật Đường, có phải quá rêu rao... không?"Nếu Thẩm Loan đã biết nhà họ Tống nghi ngờ thì không nên gây ra chuyện ởnơi đầu sóng ngọn gió này.Đây không giống phong cách của cô, trừ phi đã có tính toán khác..."Tiểu thư tay vịn mà không rêu rao thì thật quá thất vọng với danh xưng này,với cái nghề này không đúng sao?" Thẩm Loan buông chén trà, đầu ngón taynhẹ nhàng miết miệng chén, thanh thản thích ý: "Tôi thể hiện càng bình thường,họ càng cảm thấy tôi không bình thường, bởi vì tôi đã từng như thế nên càngkhông nên là người bình thường."Lệ Hiểu Đàm đã hiểu, từ từ thở hắt ra, sau một lúc lâu, không thể không thừanhận: "Vẫn là cô suy xét chu đáo."So chỉ số thông minh, so tâm tư, so thủ đoạn, so mưu đồ, cô ta đều không bằng

Chương 892