Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…
Chương 936
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Lão Lục mấy năm nay... cũng không dễ dàng gì."Chương 940: Hình ảnh của Lục gia, tin tức nhà họ BìnhCụ thể là không dễ dàng như thế nào, cho dù Lục Thâm hỏi kiểu gì thì Hồ ChíBắc vẫn nói năng cẩn trọng trước sau như cũ."... Cái này không thể nói, cái kia cũng không thể nói, làm anh em cái rắm!"Anh ta mặt mày cau có."Tiểu Thất..." Hồ Chí Bắc cũng rất bất đắc dĩ.Lục Thâm mạnh mẽ vò đầu, tóc vừa mới cạo xong có chút đâm tay. "Vậy thìlàm sao bây giờ?""Tôi nghĩ..."Hai năm trước, Hồ Chí Bắc đã tìm được Quyền Hãn Đình. Đảo hoang tuykhông phải là Chiếm Ngao, nhưng cách đảo Chiếm Ngao cũng không xa, ông tavừa đáp xuống đã tiến vào khu vực giám sát của nhà họ An, liền bị hệ thốngđánh giá là xâm nhập bất hợp pháp...Việc mạo hiểm ở đây không cần nhắc lại, tóm lại vẫn tìm thấy Quyền Hãn Đình.Không, chính xác mà nói thì đó chỉ là một đoạn hình ảnh của Quyền Hãn Đình,không phải là anh.Là người của nhà họ An đưa đến hoang đảo, chiếu cho anh ta xem.Khuôn mặt Quyền Hãn Đình xuất hiện ở trước mặt anh ta, không biết là bởi vìánh sáng chiếu rọi hay là anh vốn như vậy, làn da tái nhợt, đôi mắt đen nhánhsâu thẳm như bị phủ sương mù.Đoạn video chỉ có nửa phút, anh đã nói được ba câu.Câu đầu tiên, đừng tìm tôi.Câu thứ hai, đừng hỏi chuyện sống chết.Câu thứ ba, đừng nói với Thẩm Loan.Hồ Chí Bắc không hỏi thêm, bởi vì anh ta hiểu ý đồ và quyết tâm của QuyềnHãn Đình.Đây là do anh muốn biến mất khỏi cuộc sống của mọi người, bao gồm cả ThẩmLoan - người phụ nữ chiếm trọn tình yêu và sự dịu dàng của anh!Tàn nhẫn như vậy, tuyệt tình như vậy!Hồ Chí Bắc không hỏi lý do nữa, ông ta biết rằng có hỏi cũng như không, sẽkhông nhận được câu trả lời.Vì vậy, ngày hôm sau ông ta rời đi.Rời khỏi hoang đảo đó.Nói cách khác, từ đầu đến cuối ông ta thậm chí còn không chạm được lông tócgì của Chiếm Ngao, vậy thì làm sao mà xông vào được?Quyền Hãn Đình buộc anh ta đến mức này, một chút cơ hội cũng không để lại.Vậy, điều gì đã xảy ra với anh?Hồi tưởng lại ký ức, Hồ Chí Bắc cầm điện thoại lên, nghe Lục Thâm hỏi, tronglòng chợt tỉnh táo lại."... Anh có cách nào không?!"Hồ Chí Bắc: "Tuy tôi không liên lạc được với lão Lục, nhưng lão Ngũ bên kiacó thể hỏi thử.""Ngũ ca?""Năm đó, lão Ngũ và lão Lục biến mất cùng nhau."Lục Thâm ngẩn người....Cái chết của Phan Hiểu Kinh chỉ dùng từ "tai nạn" để kết luận một cách nhẹnhàng như vậy.Tang lễ do nhà họ Tống chịu trách nhiệm, rốt cuộc đến tận lúc chết đi, cô ta vẫnbị gán cho cái danh là "con dâu nhà họ Tống".Thẩm Loan không tiện tham dự.Cũng không có thời gian để tham dự, bởi vì cô phải đưa hai con đến nghĩa trangthăm Trương Mạn.Một bó hoa ly được đặt trước bia mộ, Thẩm Loan nhìn vào hình ảnh người phụnữ đang nở nụ cười để lộ lúm đồng tiền như hoa: "Người hại cô đã chết, cảm ơncô đã quyên tặng giác mạc cho Tán Tán, đây là điều duy nhất tôi có thể báo đápcô."Cô để cho Thanh Thanh quỳ gối trước mộ dập đầu lạy ba cái.Rồi để Tán Tán làm theo.Cuối cùng, trước ánh chiều tà, đưa hai đứa nhỏ đi.Tam tử đợi ở lối vào nghĩa trang, sau khi lên xe, vừa nổ máy liền hỏi: "Chúng tađi đâu?"Thẩm Loan nhìn ra ngoài cửa sổ, nói ra hai chữ: "Mật Đường."Dọc đường đi trong xe đều giữ yên lặng, vài giờ sau, xe dừng ở đầu ngõ.Tán Tán vẫn còn thức, còn cô bé thì đang ngủ.Sau khi Thẩm Loan giao con bé cho Lệ Hiểu Đàm, cô đi thẳng lên tầng hai,mang theo cả Tán Tán.Cô làm cái gì hay nói điều gì, chưa bao giờ kiêng dè con trai.Bởi vì Thẩm Loan biết, cậu bé có thể hiểu được bản thân mình, ngay cả khi cậutrông nhỏ như vậy, lẽ ra phải không hiểu gì.Đẩy cửa bước vào, Nhị tử đã đợi sẵn."Anh đã điều tra được cái gì?" Cô đi thẳng vào vấn đề.Nhị tử: "Ngoại trừ tầng xảy ra vụ việc, tôi đã xem lại video giám sát của bệnhviện, bao gồm cả sảnh trước, sân vườn, nhà để xe và nhà ăn. Tôi không pháthiện ra điều gì khả nghi."Nguyên nhân chính là vì "không có gì khả nghi" mới khiến người ta sợ hãi.Trẻ con thường không nói dối, lỗ kim và vết bầm tím trên cánh tay cũng khôngthể làm giả, quả thật có một "bác sĩ" như vậy, nhưng lại không có dấu vết.Nếu suy nghĩ kỹ, có thể hiểu được chỗ đáng sợ.Chân mày Thẩm Loam nhíu chặt."Còn có một chuyện nữa." Nhị tử tiếp tục, giọng điệu nghiêm túc hơn trước:"Tống Khải Phong đã có động tĩnh."Đôi mắt Thẩm Loan hơi nheo lại.Nhị tử cầm một tập tài liệu đưa cho cô: "Đây là ghi âm cuộc gọi cá nhân củaTống Khải Phong trong nửa năm qua. Phía trước đều bình thường, nhưng nửatháng nay ông ta thường xuyên liên lạc với số máy được đánh dấu đỏ trên tờgiấy, cuộc gọi nào cũng vào rạng sáng. Mặc dù cuộc gọi chỉ có năm phút ngắnngủi, nhưng cũng đủ để hoàn thành một giao dịch quan trọng hay nói chuyện.""Anh nghi ngờ rằng dãy số này có liên quan đến nhà họ Bình?"Nhị tử không nói gì, nhưng im lặng coi như cam chịu.Khoảng một năm trước, trong quá trình điều tra nhà họ Bình, Nhị tử tình cờphát hiện tập đoàn Tống thị đưa ra một nghiên cứu mới là phát minh con chipkỹ thuật số vượt quá mức của ngành, lợi nhuận tạo ra cho họ sau ba tháng sửdụng thực tế nhiều hơn tổng của hai quý trước.Theo thời gian, con số này sẽ tiếp tục tăng lên.Do chính sách bảo hộ của công nghệ được cấp bằng sáng chế, có xu hướng hìnhthành độc quyền.Như chúng ta đã biết, một công nghệ mới hoặc một sản phẩm mới thường đầutư rất nhiều thời gian và tiền bạc cho việc nghiên cứu và phát triển sơ bộ, nhưngnhà họ Tống lại âm thầm cho ra một vũ khí lợi hại như vậy, trước đó còn khôngcó một chút tin tức gì, rõ ràng là có trá!
"Lão Lục mấy năm nay... cũng không dễ dàng gì."
Chương 940: Hình ảnh của Lục gia, tin tức nhà họ Bình
Cụ thể là không dễ dàng như thế nào, cho dù Lục Thâm hỏi kiểu gì thì Hồ Chí
Bắc vẫn nói năng cẩn trọng trước sau như cũ.
"... Cái này không thể nói, cái kia cũng không thể nói, làm anh em cái rắm!"
Anh ta mặt mày cau có.
"Tiểu Thất..." Hồ Chí Bắc cũng rất bất đắc dĩ.
Lục Thâm mạnh mẽ vò đầu, tóc vừa mới cạo xong có chút đâm tay. "Vậy thì
làm sao bây giờ?"
"Tôi nghĩ..."
Hai năm trước, Hồ Chí Bắc đã tìm được Quyền Hãn Đình. Đảo hoang tuy
không phải là Chiếm Ngao, nhưng cách đảo Chiếm Ngao cũng không xa, ông ta
vừa đáp xuống đã tiến vào khu vực giám sát của nhà họ An, liền bị hệ thống
đánh giá là xâm nhập bất hợp pháp...
Việc mạo hiểm ở đây không cần nhắc lại, tóm lại vẫn tìm thấy Quyền Hãn Đình.
Không, chính xác mà nói thì đó chỉ là một đoạn hình ảnh của Quyền Hãn Đình,
không phải là anh.
Là người của nhà họ An đưa đến hoang đảo, chiếu cho anh ta xem.
Khuôn mặt Quyền Hãn Đình xuất hiện ở trước mặt anh ta, không biết là bởi vì
ánh sáng chiếu rọi hay là anh vốn như vậy, làn da tái nhợt, đôi mắt đen nhánh
sâu thẳm như bị phủ sương mù.
Đoạn video chỉ có nửa phút, anh đã nói được ba câu.
Câu đầu tiên, đừng tìm tôi.
Câu thứ hai, đừng hỏi chuyện sống chết.
Câu thứ ba, đừng nói với Thẩm Loan.
Hồ Chí Bắc không hỏi thêm, bởi vì anh ta hiểu ý đồ và quyết tâm của Quyền
Hãn Đình.
Đây là do anh muốn biến mất khỏi cuộc sống của mọi người, bao gồm cả Thẩm
Loan - người phụ nữ chiếm trọn tình yêu và sự dịu dàng của anh!
Tàn nhẫn như vậy, tuyệt tình như vậy!
Hồ Chí Bắc không hỏi lý do nữa, ông ta biết rằng có hỏi cũng như không, sẽ
không nhận được câu trả lời.
Vì vậy, ngày hôm sau ông ta rời đi.
Rời khỏi hoang đảo đó.
Nói cách khác, từ đầu đến cuối ông ta thậm chí còn không chạm được lông tóc
gì của Chiếm Ngao, vậy thì làm sao mà xông vào được?
Quyền Hãn Đình buộc anh ta đến mức này, một chút cơ hội cũng không để lại.
Vậy, điều gì đã xảy ra với anh?
Hồi tưởng lại ký ức, Hồ Chí Bắc cầm điện thoại lên, nghe Lục Thâm hỏi, trong
lòng chợt tỉnh táo lại.
"... Anh có cách nào không?!"
Hồ Chí Bắc: "Tuy tôi không liên lạc được với lão Lục, nhưng lão Ngũ bên kia
có thể hỏi thử."
"Ngũ ca?"
"Năm đó, lão Ngũ và lão Lục biến mất cùng nhau."
Lục Thâm ngẩn người.
...
Cái chết của Phan Hiểu Kinh chỉ dùng từ "tai nạn" để kết luận một cách nhẹ
nhàng như vậy.
Tang lễ do nhà họ Tống chịu trách nhiệm, rốt cuộc đến tận lúc chết đi, cô ta vẫn
bị gán cho cái danh là "con dâu nhà họ Tống".
Thẩm Loan không tiện tham dự.
Cũng không có thời gian để tham dự, bởi vì cô phải đưa hai con đến nghĩa trang
thăm Trương Mạn.
Một bó hoa ly được đặt trước bia mộ, Thẩm Loan nhìn vào hình ảnh người phụ
nữ đang nở nụ cười để lộ lúm đồng tiền như hoa: "Người hại cô đã chết, cảm ơn
cô đã quyên tặng giác mạc cho Tán Tán, đây là điều duy nhất tôi có thể báo đáp
cô."
Cô để cho Thanh Thanh quỳ gối trước mộ dập đầu lạy ba cái.
Rồi để Tán Tán làm theo.
Cuối cùng, trước ánh chiều tà, đưa hai đứa nhỏ đi.
Tam tử đợi ở lối vào nghĩa trang, sau khi lên xe, vừa nổ máy liền hỏi: "Chúng ta
đi đâu?"
Thẩm Loan nhìn ra ngoài cửa sổ, nói ra hai chữ: "Mật Đường."
Dọc đường đi trong xe đều giữ yên lặng, vài giờ sau, xe dừng ở đầu ngõ.
Tán Tán vẫn còn thức, còn cô bé thì đang ngủ.
Sau khi Thẩm Loan giao con bé cho Lệ Hiểu Đàm, cô đi thẳng lên tầng hai,
mang theo cả Tán Tán.
Cô làm cái gì hay nói điều gì, chưa bao giờ kiêng dè con trai.
Bởi vì Thẩm Loan biết, cậu bé có thể hiểu được bản thân mình, ngay cả khi cậu
trông nhỏ như vậy, lẽ ra phải không hiểu gì.
Đẩy cửa bước vào, Nhị tử đã đợi sẵn.
"Anh đã điều tra được cái gì?" Cô đi thẳng vào vấn đề.
Nhị tử: "Ngoại trừ tầng xảy ra vụ việc, tôi đã xem lại video giám sát của bệnh
viện, bao gồm cả sảnh trước, sân vườn, nhà để xe và nhà ăn. Tôi không phát
hiện ra điều gì khả nghi."
Nguyên nhân chính là vì "không có gì khả nghi" mới khiến người ta sợ hãi.
Trẻ con thường không nói dối, lỗ kim và vết bầm tím trên cánh tay cũng không
thể làm giả, quả thật có một "bác sĩ" như vậy, nhưng lại không có dấu vết.
Nếu suy nghĩ kỹ, có thể hiểu được chỗ đáng sợ.
Chân mày Thẩm Loam nhíu chặt.
"Còn có một chuyện nữa." Nhị tử tiếp tục, giọng điệu nghiêm túc hơn trước:
"Tống Khải Phong đã có động tĩnh."
Đôi mắt Thẩm Loan hơi nheo lại.
Nhị tử cầm một tập tài liệu đưa cho cô: "Đây là ghi âm cuộc gọi cá nhân của
Tống Khải Phong trong nửa năm qua. Phía trước đều bình thường, nhưng nửa
tháng nay ông ta thường xuyên liên lạc với số máy được đánh dấu đỏ trên tờ
giấy, cuộc gọi nào cũng vào rạng sáng. Mặc dù cuộc gọi chỉ có năm phút ngắn
ngủi, nhưng cũng đủ để hoàn thành một giao dịch quan trọng hay nói chuyện."
"Anh nghi ngờ rằng dãy số này có liên quan đến nhà họ Bình?"
Nhị tử không nói gì, nhưng im lặng coi như cam chịu.
Khoảng một năm trước, trong quá trình điều tra nhà họ Bình, Nhị tử tình cờ
phát hiện tập đoàn Tống thị đưa ra một nghiên cứu mới là phát minh con chip
kỹ thuật số vượt quá mức của ngành, lợi nhuận tạo ra cho họ sau ba tháng sử
dụng thực tế nhiều hơn tổng của hai quý trước.
Theo thời gian, con số này sẽ tiếp tục tăng lên.
Do chính sách bảo hộ của công nghệ được cấp bằng sáng chế, có xu hướng hình
thành độc quyền.
Như chúng ta đã biết, một công nghệ mới hoặc một sản phẩm mới thường đầu
tư rất nhiều thời gian và tiền bạc cho việc nghiên cứu và phát triển sơ bộ, nhưng
nhà họ Tống lại âm thầm cho ra một vũ khí lợi hại như vậy, trước đó còn không
có một chút tin tức gì, rõ ràng là có trá!
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Lão Lục mấy năm nay... cũng không dễ dàng gì."Chương 940: Hình ảnh của Lục gia, tin tức nhà họ BìnhCụ thể là không dễ dàng như thế nào, cho dù Lục Thâm hỏi kiểu gì thì Hồ ChíBắc vẫn nói năng cẩn trọng trước sau như cũ."... Cái này không thể nói, cái kia cũng không thể nói, làm anh em cái rắm!"Anh ta mặt mày cau có."Tiểu Thất..." Hồ Chí Bắc cũng rất bất đắc dĩ.Lục Thâm mạnh mẽ vò đầu, tóc vừa mới cạo xong có chút đâm tay. "Vậy thìlàm sao bây giờ?""Tôi nghĩ..."Hai năm trước, Hồ Chí Bắc đã tìm được Quyền Hãn Đình. Đảo hoang tuykhông phải là Chiếm Ngao, nhưng cách đảo Chiếm Ngao cũng không xa, ông tavừa đáp xuống đã tiến vào khu vực giám sát của nhà họ An, liền bị hệ thốngđánh giá là xâm nhập bất hợp pháp...Việc mạo hiểm ở đây không cần nhắc lại, tóm lại vẫn tìm thấy Quyền Hãn Đình.Không, chính xác mà nói thì đó chỉ là một đoạn hình ảnh của Quyền Hãn Đình,không phải là anh.Là người của nhà họ An đưa đến hoang đảo, chiếu cho anh ta xem.Khuôn mặt Quyền Hãn Đình xuất hiện ở trước mặt anh ta, không biết là bởi vìánh sáng chiếu rọi hay là anh vốn như vậy, làn da tái nhợt, đôi mắt đen nhánhsâu thẳm như bị phủ sương mù.Đoạn video chỉ có nửa phút, anh đã nói được ba câu.Câu đầu tiên, đừng tìm tôi.Câu thứ hai, đừng hỏi chuyện sống chết.Câu thứ ba, đừng nói với Thẩm Loan.Hồ Chí Bắc không hỏi thêm, bởi vì anh ta hiểu ý đồ và quyết tâm của QuyềnHãn Đình.Đây là do anh muốn biến mất khỏi cuộc sống của mọi người, bao gồm cả ThẩmLoan - người phụ nữ chiếm trọn tình yêu và sự dịu dàng của anh!Tàn nhẫn như vậy, tuyệt tình như vậy!Hồ Chí Bắc không hỏi lý do nữa, ông ta biết rằng có hỏi cũng như không, sẽkhông nhận được câu trả lời.Vì vậy, ngày hôm sau ông ta rời đi.Rời khỏi hoang đảo đó.Nói cách khác, từ đầu đến cuối ông ta thậm chí còn không chạm được lông tócgì của Chiếm Ngao, vậy thì làm sao mà xông vào được?Quyền Hãn Đình buộc anh ta đến mức này, một chút cơ hội cũng không để lại.Vậy, điều gì đã xảy ra với anh?Hồi tưởng lại ký ức, Hồ Chí Bắc cầm điện thoại lên, nghe Lục Thâm hỏi, tronglòng chợt tỉnh táo lại."... Anh có cách nào không?!"Hồ Chí Bắc: "Tuy tôi không liên lạc được với lão Lục, nhưng lão Ngũ bên kiacó thể hỏi thử.""Ngũ ca?""Năm đó, lão Ngũ và lão Lục biến mất cùng nhau."Lục Thâm ngẩn người....Cái chết của Phan Hiểu Kinh chỉ dùng từ "tai nạn" để kết luận một cách nhẹnhàng như vậy.Tang lễ do nhà họ Tống chịu trách nhiệm, rốt cuộc đến tận lúc chết đi, cô ta vẫnbị gán cho cái danh là "con dâu nhà họ Tống".Thẩm Loan không tiện tham dự.Cũng không có thời gian để tham dự, bởi vì cô phải đưa hai con đến nghĩa trangthăm Trương Mạn.Một bó hoa ly được đặt trước bia mộ, Thẩm Loan nhìn vào hình ảnh người phụnữ đang nở nụ cười để lộ lúm đồng tiền như hoa: "Người hại cô đã chết, cảm ơncô đã quyên tặng giác mạc cho Tán Tán, đây là điều duy nhất tôi có thể báo đápcô."Cô để cho Thanh Thanh quỳ gối trước mộ dập đầu lạy ba cái.Rồi để Tán Tán làm theo.Cuối cùng, trước ánh chiều tà, đưa hai đứa nhỏ đi.Tam tử đợi ở lối vào nghĩa trang, sau khi lên xe, vừa nổ máy liền hỏi: "Chúng tađi đâu?"Thẩm Loan nhìn ra ngoài cửa sổ, nói ra hai chữ: "Mật Đường."Dọc đường đi trong xe đều giữ yên lặng, vài giờ sau, xe dừng ở đầu ngõ.Tán Tán vẫn còn thức, còn cô bé thì đang ngủ.Sau khi Thẩm Loan giao con bé cho Lệ Hiểu Đàm, cô đi thẳng lên tầng hai,mang theo cả Tán Tán.Cô làm cái gì hay nói điều gì, chưa bao giờ kiêng dè con trai.Bởi vì Thẩm Loan biết, cậu bé có thể hiểu được bản thân mình, ngay cả khi cậutrông nhỏ như vậy, lẽ ra phải không hiểu gì.Đẩy cửa bước vào, Nhị tử đã đợi sẵn."Anh đã điều tra được cái gì?" Cô đi thẳng vào vấn đề.Nhị tử: "Ngoại trừ tầng xảy ra vụ việc, tôi đã xem lại video giám sát của bệnhviện, bao gồm cả sảnh trước, sân vườn, nhà để xe và nhà ăn. Tôi không pháthiện ra điều gì khả nghi."Nguyên nhân chính là vì "không có gì khả nghi" mới khiến người ta sợ hãi.Trẻ con thường không nói dối, lỗ kim và vết bầm tím trên cánh tay cũng khôngthể làm giả, quả thật có một "bác sĩ" như vậy, nhưng lại không có dấu vết.Nếu suy nghĩ kỹ, có thể hiểu được chỗ đáng sợ.Chân mày Thẩm Loam nhíu chặt."Còn có một chuyện nữa." Nhị tử tiếp tục, giọng điệu nghiêm túc hơn trước:"Tống Khải Phong đã có động tĩnh."Đôi mắt Thẩm Loan hơi nheo lại.Nhị tử cầm một tập tài liệu đưa cho cô: "Đây là ghi âm cuộc gọi cá nhân củaTống Khải Phong trong nửa năm qua. Phía trước đều bình thường, nhưng nửatháng nay ông ta thường xuyên liên lạc với số máy được đánh dấu đỏ trên tờgiấy, cuộc gọi nào cũng vào rạng sáng. Mặc dù cuộc gọi chỉ có năm phút ngắnngủi, nhưng cũng đủ để hoàn thành một giao dịch quan trọng hay nói chuyện.""Anh nghi ngờ rằng dãy số này có liên quan đến nhà họ Bình?"Nhị tử không nói gì, nhưng im lặng coi như cam chịu.Khoảng một năm trước, trong quá trình điều tra nhà họ Bình, Nhị tử tình cờphát hiện tập đoàn Tống thị đưa ra một nghiên cứu mới là phát minh con chipkỹ thuật số vượt quá mức của ngành, lợi nhuận tạo ra cho họ sau ba tháng sửdụng thực tế nhiều hơn tổng của hai quý trước.Theo thời gian, con số này sẽ tiếp tục tăng lên.Do chính sách bảo hộ của công nghệ được cấp bằng sáng chế, có xu hướng hìnhthành độc quyền.Như chúng ta đã biết, một công nghệ mới hoặc một sản phẩm mới thường đầutư rất nhiều thời gian và tiền bạc cho việc nghiên cứu và phát triển sơ bộ, nhưngnhà họ Tống lại âm thầm cho ra một vũ khí lợi hại như vậy, trước đó còn khôngcó một chút tin tức gì, rõ ràng là có trá!