Tác giả:

Ba năm sau khi chia tay Cố Thâm, tôi rơi từ trên tòa nhà cao tầng xuống, xác bị vứt vào một nơi hoang dã. Cố Thâm về nước, lái xe đ.â.m vào t.h.i t.h.ể tôi. Bà nội tôi thần trí mơ mơ hồ hồ, buộc tội anh là người gây ra tai nạn, gi người rồi bỏ chạy. Cố Thâm tìm luật sư giỏi nhất, sau khi chứng minh mình vô tội, anh tiện tay tống luôn bà nội tôi vào tù vì tội tống tiền. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, bạn bè tổ chức một bữa tiệc cho anh để rửa sạch những điều xui xẻo mà anh vừa về nước đã gặp phải. Trong bữa tiệc, có người đột nhiên nói: “Trùng hợp quá, cô gái Khương Ninh vừa mất chính là người yêu cũ của luật sư Cố đấy.” Ly rượu vang đỏ trên tay Cố Thâm bỗng nhiên rơi mạnh xuống đất. Dưới ánh đèn, sắc mặt anh đột nhiên trở nên trắng bệch. 01. Ngày thứ ba, sau khi xác tôi bị vứt ở nơi hoang dã, bà nội cuối cùng cũng tìm thấy tôi.  Buổi tối chạng vạng ở nơi hoang vu vắng vẻ, bà ngồi xổm bên cạnh t.h.i t.h.ể tôi, vẻ mặt đờ đẫn và quái dị: “Tiểu Ninh, dậy đi dậy đi.” “Về nhà với bà nào…

Chương 13

Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang DãTác giả: 如火如荼Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBa năm sau khi chia tay Cố Thâm, tôi rơi từ trên tòa nhà cao tầng xuống, xác bị vứt vào một nơi hoang dã. Cố Thâm về nước, lái xe đ.â.m vào t.h.i t.h.ể tôi. Bà nội tôi thần trí mơ mơ hồ hồ, buộc tội anh là người gây ra tai nạn, gi người rồi bỏ chạy. Cố Thâm tìm luật sư giỏi nhất, sau khi chứng minh mình vô tội, anh tiện tay tống luôn bà nội tôi vào tù vì tội tống tiền. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, bạn bè tổ chức một bữa tiệc cho anh để rửa sạch những điều xui xẻo mà anh vừa về nước đã gặp phải. Trong bữa tiệc, có người đột nhiên nói: “Trùng hợp quá, cô gái Khương Ninh vừa mất chính là người yêu cũ của luật sư Cố đấy.” Ly rượu vang đỏ trên tay Cố Thâm bỗng nhiên rơi mạnh xuống đất. Dưới ánh đèn, sắc mặt anh đột nhiên trở nên trắng bệch. 01. Ngày thứ ba, sau khi xác tôi bị vứt ở nơi hoang dã, bà nội cuối cùng cũng tìm thấy tôi.  Buổi tối chạng vạng ở nơi hoang vu vắng vẻ, bà ngồi xổm bên cạnh t.h.i t.h.ể tôi, vẻ mặt đờ đẫn và quái dị: “Tiểu Ninh, dậy đi dậy đi.” “Về nhà với bà nào… 13 Linh hồn tôi sa vào những cơn ác mộng đó. Không biết bao lâu nữa mới có thể quay lại thế giới thực. Tôi vội vã tới trại tạm giam tìm bà nội nhưng bà không còn ở đó nữa. Tôi không tìm thấy bà, chỉ có thể tìm cách tìm kiếm Cố Thâm. Tìm thấy anh ta thì trời đã tối mịt. Cố Thâm ngồi ở ghế sau xe, xe vừa đỗ ở cửa nhà xong. Tôi gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, muốn hỏi anh ấy bà nội mình ở đâu nhưng lại không tài nào thốt ra được nửa lời. Cố Thâm trò chuyện gì đó với tài xế ở đằng trước. Phải lâu lắm, chủ đề của hai người mới nói đến bà nội tôi. Cố Thâm có vẻ vô tình hỏi: "Bà cụ kia chuyển vào tù rồi phải không?" Tài xế trả lời: "Đúng vậy. Đã tuyên án xong, chuyển người vào tù rồi" Trái tim tôi như bị đ.â.m vào, nhói đau không thở được. Cố Thâm thờ ơ "ừ" một tiếng. Trong xe chìm vào sự im lặng dài đằng đẵng. Tôi cũng không biết đã trôi qua bao lâu, sắc mặt anh ta có vẻ không bình thường, bỗng hỏi một câu nữa: "Khương Ninh... không đến thăm bà hả?" Tài xế có phần cẩn trọng nói: "Nghe nói là không đến. "Nhưng, bên phía cảnh sát nói, người ch//ết là cháu gái của bà cụ kia, chính là cô Khương..." Giọng đều đều của Cố Thâm đột ngột cao lên, mang theo chút tức giận mất kiên nhẫn: "Cái tin vớ vẩn đó anh cũng tin sao?" Có lẽ tài xế không ngờ rằng đột nhiên anh ta lại phản ứng lớn như vậy. Người đàn ông trung tuổi giật mình, cơ hồ đem đầu co lại thành chim cút. Giọng nói cũng nhỏ hẳn xuống: "Không... không tin, không thể thế được". Cố Thâm cười lạnh mấy tiếng liên tiếp, có vẻ thấy trò đùa này thế nào cũng quá lố bịch và nực cười. Nghĩ được gì đó, anh ta tự an ủi như đang tận lực bổ sung, nói: "Trước khi tôi về nước hai ngày còn gọi điện cho cô ấy. Cô ấy... nói chuyện qua điện thoại" Anh ta không nói dối. Lúc đó tôi đang nằm trong đất hoang. Bác sĩ tâm lý ném tôi ở đó, có lẽ vì quá hoảng loạn thậm chí còn chẳng lấy cả điện thoại của tôi đi. Tối hôm đó đúng là đêm giao thừa, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tôi dùng chút sức lực cuối cùng nghe máy. Đầu bên kia là giọng của Cố Thâm. Anh ta nói: "Chúc mừng năm mới". Tôi mím môi, tiếc là không nói nên lời. Một lúc sau, đầu bên kia lại nói: "Xin lỗi, nhầm số rồi". Tôi cảm nhận được anh định cúp máy rồi, dùng hết sức lực cuối cùng, cũng chỉ thốt lên được một chữ. "Cứu..."

Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang DãTác giả: 如火如荼Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBa năm sau khi chia tay Cố Thâm, tôi rơi từ trên tòa nhà cao tầng xuống, xác bị vứt vào một nơi hoang dã. Cố Thâm về nước, lái xe đ.â.m vào t.h.i t.h.ể tôi. Bà nội tôi thần trí mơ mơ hồ hồ, buộc tội anh là người gây ra tai nạn, gi người rồi bỏ chạy. Cố Thâm tìm luật sư giỏi nhất, sau khi chứng minh mình vô tội, anh tiện tay tống luôn bà nội tôi vào tù vì tội tống tiền. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, bạn bè tổ chức một bữa tiệc cho anh để rửa sạch những điều xui xẻo mà anh vừa về nước đã gặp phải. Trong bữa tiệc, có người đột nhiên nói: “Trùng hợp quá, cô gái Khương Ninh vừa mất chính là người yêu cũ của luật sư Cố đấy.” Ly rượu vang đỏ trên tay Cố Thâm bỗng nhiên rơi mạnh xuống đất. Dưới ánh đèn, sắc mặt anh đột nhiên trở nên trắng bệch. 01. Ngày thứ ba, sau khi xác tôi bị vứt ở nơi hoang dã, bà nội cuối cùng cũng tìm thấy tôi.  Buổi tối chạng vạng ở nơi hoang vu vắng vẻ, bà ngồi xổm bên cạnh t.h.i t.h.ể tôi, vẻ mặt đờ đẫn và quái dị: “Tiểu Ninh, dậy đi dậy đi.” “Về nhà với bà nào… 13 Linh hồn tôi sa vào những cơn ác mộng đó. Không biết bao lâu nữa mới có thể quay lại thế giới thực. Tôi vội vã tới trại tạm giam tìm bà nội nhưng bà không còn ở đó nữa. Tôi không tìm thấy bà, chỉ có thể tìm cách tìm kiếm Cố Thâm. Tìm thấy anh ta thì trời đã tối mịt. Cố Thâm ngồi ở ghế sau xe, xe vừa đỗ ở cửa nhà xong. Tôi gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, muốn hỏi anh ấy bà nội mình ở đâu nhưng lại không tài nào thốt ra được nửa lời. Cố Thâm trò chuyện gì đó với tài xế ở đằng trước. Phải lâu lắm, chủ đề của hai người mới nói đến bà nội tôi. Cố Thâm có vẻ vô tình hỏi: "Bà cụ kia chuyển vào tù rồi phải không?" Tài xế trả lời: "Đúng vậy. Đã tuyên án xong, chuyển người vào tù rồi" Trái tim tôi như bị đ.â.m vào, nhói đau không thở được. Cố Thâm thờ ơ "ừ" một tiếng. Trong xe chìm vào sự im lặng dài đằng đẵng. Tôi cũng không biết đã trôi qua bao lâu, sắc mặt anh ta có vẻ không bình thường, bỗng hỏi một câu nữa: "Khương Ninh... không đến thăm bà hả?" Tài xế có phần cẩn trọng nói: "Nghe nói là không đến. "Nhưng, bên phía cảnh sát nói, người ch//ết là cháu gái của bà cụ kia, chính là cô Khương..." Giọng đều đều của Cố Thâm đột ngột cao lên, mang theo chút tức giận mất kiên nhẫn: "Cái tin vớ vẩn đó anh cũng tin sao?" Có lẽ tài xế không ngờ rằng đột nhiên anh ta lại phản ứng lớn như vậy. Người đàn ông trung tuổi giật mình, cơ hồ đem đầu co lại thành chim cút. Giọng nói cũng nhỏ hẳn xuống: "Không... không tin, không thể thế được". Cố Thâm cười lạnh mấy tiếng liên tiếp, có vẻ thấy trò đùa này thế nào cũng quá lố bịch và nực cười. Nghĩ được gì đó, anh ta tự an ủi như đang tận lực bổ sung, nói: "Trước khi tôi về nước hai ngày còn gọi điện cho cô ấy. Cô ấy... nói chuyện qua điện thoại" Anh ta không nói dối. Lúc đó tôi đang nằm trong đất hoang. Bác sĩ tâm lý ném tôi ở đó, có lẽ vì quá hoảng loạn thậm chí còn chẳng lấy cả điện thoại của tôi đi. Tối hôm đó đúng là đêm giao thừa, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tôi dùng chút sức lực cuối cùng nghe máy. Đầu bên kia là giọng của Cố Thâm. Anh ta nói: "Chúc mừng năm mới". Tôi mím môi, tiếc là không nói nên lời. Một lúc sau, đầu bên kia lại nói: "Xin lỗi, nhầm số rồi". Tôi cảm nhận được anh định cúp máy rồi, dùng hết sức lực cuối cùng, cũng chỉ thốt lên được một chữ. "Cứu..."

Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang DãTác giả: 如火如荼Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBa năm sau khi chia tay Cố Thâm, tôi rơi từ trên tòa nhà cao tầng xuống, xác bị vứt vào một nơi hoang dã. Cố Thâm về nước, lái xe đ.â.m vào t.h.i t.h.ể tôi. Bà nội tôi thần trí mơ mơ hồ hồ, buộc tội anh là người gây ra tai nạn, gi người rồi bỏ chạy. Cố Thâm tìm luật sư giỏi nhất, sau khi chứng minh mình vô tội, anh tiện tay tống luôn bà nội tôi vào tù vì tội tống tiền. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, bạn bè tổ chức một bữa tiệc cho anh để rửa sạch những điều xui xẻo mà anh vừa về nước đã gặp phải. Trong bữa tiệc, có người đột nhiên nói: “Trùng hợp quá, cô gái Khương Ninh vừa mất chính là người yêu cũ của luật sư Cố đấy.” Ly rượu vang đỏ trên tay Cố Thâm bỗng nhiên rơi mạnh xuống đất. Dưới ánh đèn, sắc mặt anh đột nhiên trở nên trắng bệch. 01. Ngày thứ ba, sau khi xác tôi bị vứt ở nơi hoang dã, bà nội cuối cùng cũng tìm thấy tôi.  Buổi tối chạng vạng ở nơi hoang vu vắng vẻ, bà ngồi xổm bên cạnh t.h.i t.h.ể tôi, vẻ mặt đờ đẫn và quái dị: “Tiểu Ninh, dậy đi dậy đi.” “Về nhà với bà nào… 13 Linh hồn tôi sa vào những cơn ác mộng đó. Không biết bao lâu nữa mới có thể quay lại thế giới thực. Tôi vội vã tới trại tạm giam tìm bà nội nhưng bà không còn ở đó nữa. Tôi không tìm thấy bà, chỉ có thể tìm cách tìm kiếm Cố Thâm. Tìm thấy anh ta thì trời đã tối mịt. Cố Thâm ngồi ở ghế sau xe, xe vừa đỗ ở cửa nhà xong. Tôi gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, muốn hỏi anh ấy bà nội mình ở đâu nhưng lại không tài nào thốt ra được nửa lời. Cố Thâm trò chuyện gì đó với tài xế ở đằng trước. Phải lâu lắm, chủ đề của hai người mới nói đến bà nội tôi. Cố Thâm có vẻ vô tình hỏi: "Bà cụ kia chuyển vào tù rồi phải không?" Tài xế trả lời: "Đúng vậy. Đã tuyên án xong, chuyển người vào tù rồi" Trái tim tôi như bị đ.â.m vào, nhói đau không thở được. Cố Thâm thờ ơ "ừ" một tiếng. Trong xe chìm vào sự im lặng dài đằng đẵng. Tôi cũng không biết đã trôi qua bao lâu, sắc mặt anh ta có vẻ không bình thường, bỗng hỏi một câu nữa: "Khương Ninh... không đến thăm bà hả?" Tài xế có phần cẩn trọng nói: "Nghe nói là không đến. "Nhưng, bên phía cảnh sát nói, người ch//ết là cháu gái của bà cụ kia, chính là cô Khương..." Giọng đều đều của Cố Thâm đột ngột cao lên, mang theo chút tức giận mất kiên nhẫn: "Cái tin vớ vẩn đó anh cũng tin sao?" Có lẽ tài xế không ngờ rằng đột nhiên anh ta lại phản ứng lớn như vậy. Người đàn ông trung tuổi giật mình, cơ hồ đem đầu co lại thành chim cút. Giọng nói cũng nhỏ hẳn xuống: "Không... không tin, không thể thế được". Cố Thâm cười lạnh mấy tiếng liên tiếp, có vẻ thấy trò đùa này thế nào cũng quá lố bịch và nực cười. Nghĩ được gì đó, anh ta tự an ủi như đang tận lực bổ sung, nói: "Trước khi tôi về nước hai ngày còn gọi điện cho cô ấy. Cô ấy... nói chuyện qua điện thoại" Anh ta không nói dối. Lúc đó tôi đang nằm trong đất hoang. Bác sĩ tâm lý ném tôi ở đó, có lẽ vì quá hoảng loạn thậm chí còn chẳng lấy cả điện thoại của tôi đi. Tối hôm đó đúng là đêm giao thừa, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tôi dùng chút sức lực cuối cùng nghe máy. Đầu bên kia là giọng của Cố Thâm. Anh ta nói: "Chúc mừng năm mới". Tôi mím môi, tiếc là không nói nên lời. Một lúc sau, đầu bên kia lại nói: "Xin lỗi, nhầm số rồi". Tôi cảm nhận được anh định cúp máy rồi, dùng hết sức lực cuối cùng, cũng chỉ thốt lên được một chữ. "Cứu..."

Chương 13