Tác giả:

“Sương Sương à, hình như tớ thích người ta mất rồi.” Lúc Cố Liễm Xuyên nói thế, tôi chuẩn bị vào giấc thì tỉnh ngang. Thích… người ta? Nói vậy, chẳng phải cậu ấy sắp tỏ tình với mình à? Tôi – trời ạ – cuối cùng tôi cũng chờ được trăng tỏ sau làn mây mờ ư? Tim tôi đập điên cuồng. Tôi chẳng dám mở mắt luôn, má nóng bừng, ngón tay siết lấy ga giường. May mà cậu ấy đã tắt đèn nên không nhìn thấy vẻ mặt của tôi lúc này. Tôi gian nan hỏi cậu ấy: – Thích… ai? Cậu im hồi lâu, chắc cậu đang ngại nhỉ? Rõ ràng cậu biết thừa tôi thích cậu mà, cậu cũng biết tính tôi mà, ngại gì nữa? Dẫu gì cũng làm vậy bao lần rồi. – Sương Sương cũng quen người này đó. Giọng cậu ngại ngùng thật, không phải cái kiểu trầm trầm trong lúc chịch với tôi đâu, cũng không phải kiểu quyến rũ khi phê đâu. Có điều nó khiến lòng tôi ngứa ngáy hơn bất cứ kiểu giọng nào mà cậu từng thì thầm bên tai tôi. Tôi cũng quen… Lộ liễu đến vậy sao? Tôi nuốt nước miếng, cố nuốt luôn mọi sự lo lắng trong lòng. – Này… Cậu khoan hẵng… – Tôi…

Chương 24

Trước Khi Tuyết Tan - Hựu LamTác giả: Hựu LamTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Sương Sương à, hình như tớ thích người ta mất rồi.” Lúc Cố Liễm Xuyên nói thế, tôi chuẩn bị vào giấc thì tỉnh ngang. Thích… người ta? Nói vậy, chẳng phải cậu ấy sắp tỏ tình với mình à? Tôi – trời ạ – cuối cùng tôi cũng chờ được trăng tỏ sau làn mây mờ ư? Tim tôi đập điên cuồng. Tôi chẳng dám mở mắt luôn, má nóng bừng, ngón tay siết lấy ga giường. May mà cậu ấy đã tắt đèn nên không nhìn thấy vẻ mặt của tôi lúc này. Tôi gian nan hỏi cậu ấy: – Thích… ai? Cậu im hồi lâu, chắc cậu đang ngại nhỉ? Rõ ràng cậu biết thừa tôi thích cậu mà, cậu cũng biết tính tôi mà, ngại gì nữa? Dẫu gì cũng làm vậy bao lần rồi. – Sương Sương cũng quen người này đó. Giọng cậu ngại ngùng thật, không phải cái kiểu trầm trầm trong lúc chịch với tôi đâu, cũng không phải kiểu quyến rũ khi phê đâu. Có điều nó khiến lòng tôi ngứa ngáy hơn bất cứ kiểu giọng nào mà cậu từng thì thầm bên tai tôi. Tôi cũng quen… Lộ liễu đến vậy sao? Tôi nuốt nước miếng, cố nuốt luôn mọi sự lo lắng trong lòng. – Này… Cậu khoan hẵng… – Tôi… – Đàn anh à, để em đỡ anh.Dưới tác dụng gây tê của cồn, khả năng suy nghĩ của tôi trì trệ. Cả đường đi đến được đây là nhờ Vệ Lẫm đỡ tôi… Hắn thấy tôi đi lảo đảo, bèn thong thả tiến lên đỡ lấy tôi.Vào khách sạn, Vệ Lẫm chủ động giao căn cước công dân cho lễ tân rồi thuê một căn phòng lớn. Tôi thẫn thờ nhìn bóng lưng hắn, còn cậu Omega giống Hạ Vãn Đình đang phấn khởi bấm điện thoại như đang buôn chuyện với bạn cậu vậy.Tôi cứ thấy chuyện sai sai ở đâu ấy.– Đàn anh ơi, thuê được phòng rồi. – Hắn quay đầu lại, giơ thẻ phòng lên. Tôi thấy mình tỉnh hơn một chút, hình như hắn quên mất cậu Omega đi chung rồi. Hắn thong thả bước vào thang máy.– Đi thôi anh ơi. Sao anh đứng lại vậy? – Cậu Omega cất điện thoại, giục tôi.Tôi lườm cửa thang máy như thể nó là một con quái vật ăn thịt người – chỉ cần tôi bước vào là nó nuốt tôi không nhả xương.Ôi, chắc tôi lại nghĩ nhiều.Đằng nào thì âu cũng do mình tự quyết định…Tôi nuốt nước miếng, chân tự động bước theo họ.

Trước Khi Tuyết Tan - Hựu LamTác giả: Hựu LamTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Sương Sương à, hình như tớ thích người ta mất rồi.” Lúc Cố Liễm Xuyên nói thế, tôi chuẩn bị vào giấc thì tỉnh ngang. Thích… người ta? Nói vậy, chẳng phải cậu ấy sắp tỏ tình với mình à? Tôi – trời ạ – cuối cùng tôi cũng chờ được trăng tỏ sau làn mây mờ ư? Tim tôi đập điên cuồng. Tôi chẳng dám mở mắt luôn, má nóng bừng, ngón tay siết lấy ga giường. May mà cậu ấy đã tắt đèn nên không nhìn thấy vẻ mặt của tôi lúc này. Tôi gian nan hỏi cậu ấy: – Thích… ai? Cậu im hồi lâu, chắc cậu đang ngại nhỉ? Rõ ràng cậu biết thừa tôi thích cậu mà, cậu cũng biết tính tôi mà, ngại gì nữa? Dẫu gì cũng làm vậy bao lần rồi. – Sương Sương cũng quen người này đó. Giọng cậu ngại ngùng thật, không phải cái kiểu trầm trầm trong lúc chịch với tôi đâu, cũng không phải kiểu quyến rũ khi phê đâu. Có điều nó khiến lòng tôi ngứa ngáy hơn bất cứ kiểu giọng nào mà cậu từng thì thầm bên tai tôi. Tôi cũng quen… Lộ liễu đến vậy sao? Tôi nuốt nước miếng, cố nuốt luôn mọi sự lo lắng trong lòng. – Này… Cậu khoan hẵng… – Tôi… – Đàn anh à, để em đỡ anh.Dưới tác dụng gây tê của cồn, khả năng suy nghĩ của tôi trì trệ. Cả đường đi đến được đây là nhờ Vệ Lẫm đỡ tôi… Hắn thấy tôi đi lảo đảo, bèn thong thả tiến lên đỡ lấy tôi.Vào khách sạn, Vệ Lẫm chủ động giao căn cước công dân cho lễ tân rồi thuê một căn phòng lớn. Tôi thẫn thờ nhìn bóng lưng hắn, còn cậu Omega giống Hạ Vãn Đình đang phấn khởi bấm điện thoại như đang buôn chuyện với bạn cậu vậy.Tôi cứ thấy chuyện sai sai ở đâu ấy.– Đàn anh ơi, thuê được phòng rồi. – Hắn quay đầu lại, giơ thẻ phòng lên. Tôi thấy mình tỉnh hơn một chút, hình như hắn quên mất cậu Omega đi chung rồi. Hắn thong thả bước vào thang máy.– Đi thôi anh ơi. Sao anh đứng lại vậy? – Cậu Omega cất điện thoại, giục tôi.Tôi lườm cửa thang máy như thể nó là một con quái vật ăn thịt người – chỉ cần tôi bước vào là nó nuốt tôi không nhả xương.Ôi, chắc tôi lại nghĩ nhiều.Đằng nào thì âu cũng do mình tự quyết định…Tôi nuốt nước miếng, chân tự động bước theo họ.

Trước Khi Tuyết Tan - Hựu LamTác giả: Hựu LamTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Sương Sương à, hình như tớ thích người ta mất rồi.” Lúc Cố Liễm Xuyên nói thế, tôi chuẩn bị vào giấc thì tỉnh ngang. Thích… người ta? Nói vậy, chẳng phải cậu ấy sắp tỏ tình với mình à? Tôi – trời ạ – cuối cùng tôi cũng chờ được trăng tỏ sau làn mây mờ ư? Tim tôi đập điên cuồng. Tôi chẳng dám mở mắt luôn, má nóng bừng, ngón tay siết lấy ga giường. May mà cậu ấy đã tắt đèn nên không nhìn thấy vẻ mặt của tôi lúc này. Tôi gian nan hỏi cậu ấy: – Thích… ai? Cậu im hồi lâu, chắc cậu đang ngại nhỉ? Rõ ràng cậu biết thừa tôi thích cậu mà, cậu cũng biết tính tôi mà, ngại gì nữa? Dẫu gì cũng làm vậy bao lần rồi. – Sương Sương cũng quen người này đó. Giọng cậu ngại ngùng thật, không phải cái kiểu trầm trầm trong lúc chịch với tôi đâu, cũng không phải kiểu quyến rũ khi phê đâu. Có điều nó khiến lòng tôi ngứa ngáy hơn bất cứ kiểu giọng nào mà cậu từng thì thầm bên tai tôi. Tôi cũng quen… Lộ liễu đến vậy sao? Tôi nuốt nước miếng, cố nuốt luôn mọi sự lo lắng trong lòng. – Này… Cậu khoan hẵng… – Tôi… – Đàn anh à, để em đỡ anh.Dưới tác dụng gây tê của cồn, khả năng suy nghĩ của tôi trì trệ. Cả đường đi đến được đây là nhờ Vệ Lẫm đỡ tôi… Hắn thấy tôi đi lảo đảo, bèn thong thả tiến lên đỡ lấy tôi.Vào khách sạn, Vệ Lẫm chủ động giao căn cước công dân cho lễ tân rồi thuê một căn phòng lớn. Tôi thẫn thờ nhìn bóng lưng hắn, còn cậu Omega giống Hạ Vãn Đình đang phấn khởi bấm điện thoại như đang buôn chuyện với bạn cậu vậy.Tôi cứ thấy chuyện sai sai ở đâu ấy.– Đàn anh ơi, thuê được phòng rồi. – Hắn quay đầu lại, giơ thẻ phòng lên. Tôi thấy mình tỉnh hơn một chút, hình như hắn quên mất cậu Omega đi chung rồi. Hắn thong thả bước vào thang máy.– Đi thôi anh ơi. Sao anh đứng lại vậy? – Cậu Omega cất điện thoại, giục tôi.Tôi lườm cửa thang máy như thể nó là một con quái vật ăn thịt người – chỉ cần tôi bước vào là nó nuốt tôi không nhả xương.Ôi, chắc tôi lại nghĩ nhiều.Đằng nào thì âu cũng do mình tự quyết định…Tôi nuốt nước miếng, chân tự động bước theo họ.

Chương 24