Hôm nay tớ phải rời đi.
Tuy đây không phải lần đầu tớ nói vậy, nhưng lần nào các cậu cũng níu lấy tớ, tớ không đành lòng nên ở lại. Quẩn quanh vài vòng, chẳng còn ai tin rằng tớ sẽ đi thật nữa.
Thế nên lần này, tớ không định chào ai hết.
Đang mơ màng trong gian riêng, dường như Phong Vô Ngân thấy được chuyện diễn ra trong trấn nhỏ khi xưa của hắn.
Làn khói hững hờ lửng lơ trước mắt, khuyến tán khắp gian, trần nhà dần dà hiện rõ, lộ ra gian phòng quen thuộc lẫn người thân cũ.
1.
Tôi là một Alpha.
Bạn đời của tôi cũng như vậy.
Lúc anh đột nhập vào phòng dành cho chú rể, chú rể đang ngồi trước bàn trang điểm đọc lời tuyên thệ kết hôn – lời yêu thương mà cậu dành cho cô dâu. Cậu và cô tình cờ gặp nhau, quen nhau, rồi yêu nhau đến giờ vẫn là một câu chuyện tình lãng mạn, cậu rất mong chờ cuộc sống mới trong tương lai…
Sau khi tôi ra khỏi bệnh viện, tôi vứt tờ kết quả xét nghiệm vào thùng rác.
Tôi móc một điếu thuốc lá khỏi túi quần, chuẩn bị châm lửa thì điện thoại rung.
Nhạc chuông cài riêng cho người nọ.
“Sương Sương à, hình như tớ thích người ta mất rồi.”
Lúc Cố Liễm Xuyên nói thế, tôi chuẩn bị vào giấc thì tỉnh ngang.
Thích… người ta?
Nói vậy, chẳng phải cậu ấy sắp tỏ tình với mình à?
Tôi – trời ạ – cuối cùng tôi cũng chờ được trăng tỏ sau làn mây mờ ư?