“Sương Sương à, hình như tớ thích người ta mất rồi.” Lúc Cố Liễm Xuyên nói thế, tôi chuẩn bị vào giấc thì tỉnh ngang. Thích… người ta? Nói vậy, chẳng phải cậu ấy sắp tỏ tình với mình à? Tôi – trời ạ – cuối cùng tôi cũng chờ được trăng tỏ sau làn mây mờ ư? Tim tôi đập điên cuồng. Tôi chẳng dám mở mắt luôn, má nóng bừng, ngón tay siết lấy ga giường. May mà cậu ấy đã tắt đèn nên không nhìn thấy vẻ mặt của tôi lúc này. Tôi gian nan hỏi cậu ấy: – Thích… ai? Cậu im hồi lâu, chắc cậu đang ngại nhỉ? Rõ ràng cậu biết thừa tôi thích cậu mà, cậu cũng biết tính tôi mà, ngại gì nữa? Dẫu gì cũng làm vậy bao lần rồi. – Sương Sương cũng quen người này đó. Giọng cậu ngại ngùng thật, không phải cái kiểu trầm trầm trong lúc chịch với tôi đâu, cũng không phải kiểu quyến rũ khi phê đâu. Có điều nó khiến lòng tôi ngứa ngáy hơn bất cứ kiểu giọng nào mà cậu từng thì thầm bên tai tôi. Tôi cũng quen… Lộ liễu đến vậy sao? Tôi nuốt nước miếng, cố nuốt luôn mọi sự lo lắng trong lòng. – Này… Cậu khoan hẵng… – Tôi…
Chương 37
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu LamTác giả: Hựu LamTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Sương Sương à, hình như tớ thích người ta mất rồi.” Lúc Cố Liễm Xuyên nói thế, tôi chuẩn bị vào giấc thì tỉnh ngang. Thích… người ta? Nói vậy, chẳng phải cậu ấy sắp tỏ tình với mình à? Tôi – trời ạ – cuối cùng tôi cũng chờ được trăng tỏ sau làn mây mờ ư? Tim tôi đập điên cuồng. Tôi chẳng dám mở mắt luôn, má nóng bừng, ngón tay siết lấy ga giường. May mà cậu ấy đã tắt đèn nên không nhìn thấy vẻ mặt của tôi lúc này. Tôi gian nan hỏi cậu ấy: – Thích… ai? Cậu im hồi lâu, chắc cậu đang ngại nhỉ? Rõ ràng cậu biết thừa tôi thích cậu mà, cậu cũng biết tính tôi mà, ngại gì nữa? Dẫu gì cũng làm vậy bao lần rồi. – Sương Sương cũng quen người này đó. Giọng cậu ngại ngùng thật, không phải cái kiểu trầm trầm trong lúc chịch với tôi đâu, cũng không phải kiểu quyến rũ khi phê đâu. Có điều nó khiến lòng tôi ngứa ngáy hơn bất cứ kiểu giọng nào mà cậu từng thì thầm bên tai tôi. Tôi cũng quen… Lộ liễu đến vậy sao? Tôi nuốt nước miếng, cố nuốt luôn mọi sự lo lắng trong lòng. – Này… Cậu khoan hẵng… – Tôi… Phim không dài cũng chẳng ngắn, mà lúc xem xong thì trời đã tối sầm. Chúng tôi không bật đèn phòng, còn tôi vẫn đắm mình trong cốt truyện mãi mới lên tiếng:– Hay quá.– Vâng. – Vệ Lẫm thong thả vươn vai, áo hoodie rộng thùng thình kéo lên để lộ cơ bụng – Vậy, anh sẽ tham gia diễn kịch chứ?– Ừ, tôi cũng nhận lời giảng viên rồi. – Tôi dời mắt khỏi cơ thể hắn, nói tiếp – Mà tôi vẫn đang nghĩ xem nhân vật nào không phải tôi diễn thì không tròn vai? Cậu nam chính non nớt kia à? Hay là chàng thám tử tài ba?Hắn nhìn tôi, mỉm cười.– Ngoại hình chàng thám tử thì không khớp với tôi lắm, có khi tôi trong vai nam chính ấy. – Nhớ tới cốt truyện mà tôi lo lắng – Thật ra thì so với phần trinh thám, tuyến tình cảm yêu mà không được người ta đáp lại thì ổn phết…Gương mặt tuyệt vọng của nữ chính xinh đẹp hiện trên màn hình khiến tôi suy nghĩ, đến cùng thì tình yêu là gì mà khiến người si tình phấn đấu quên mình, người bạc tình vứt như rẻ rách, biết bao người lao vào nó thật khốn đốn.Nhớ đến những trải nghiệm của bản thân, tự tìm câu trả lời. Tôi nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn tôi.Thật ra, hắn thường nhìn tôi như vậy, thầm lặng, vào lúc chờ tôi hết tiết, lúc ngồi học với tôi, lúc dùng bữa cùng tôi… Chỉ là, ít khi hắn nhìn tôi như lúc này; có thể do đèn mờ, đôi ngươi đen nhánh từ một Alpha cấp cao hơn đầy tính xâm lược như loài cầm thú ngày ngủ đêm đi săn từ từ vây lấy tôi.Tôi rén. Chợt tôi nhớ đến cái đêm điên cuồng quần nhau ấy – tôi vẫn tự thuyết phục bản thân rằng mình say mình làm loạn thôi; nay tôi mới uống một ly Americano mà, tôi đang tỉnh, tỉnh lắm, tỉnh vô cùng.Mấy tháng nay, hắn cho tôi cảm giác hắn là cún ngoan nghe lời chủ, nên nhiều lúc tôi quên sức lực hắn lớn biết bao, hắn có thể trở nên nguy hiểm khi phát rồ đến mức nào.Tôi lên tiếng để phá vỡ bầu không khí mập mờ lúc này:– Em…Hắn nhẹ nhàng đáp lại:– Vâng?Hương tuyết tùng của Alpha động tình tỏa ra khiến vị Alpha còn lại trong phòng – ừ, tôi đây – cảm thấy áp lực, chỉ muốn nhượng bộ hắn, nghe lời hắn. Về mặt sinh lý thì không khó chịu, nhưng cảm giác áp bức về mặt tâm lý vẫn không thể xem nhẹ.Tôi không nói nổi, mồ hổi đổ bên thái dương. Miệng khô lưỡi rát, tôi liếm môi theo quán tính.Mắt hắn tối đi. Kế đó, hắn đưa tay lên, nâng cằm tôi.– Sương Sương à, em muốn hôn anh.Giọng hắn vẫn dịu dàng, mà bàn tay nâng cằm tôi đã nổi gân xanh như thể hắn đang cố kiềm nén xúc cảm sục sôi.Tôi chưa kịp đáp lại, hắn hôn tôi. Hơi thở nóng ran và pheromone tuyết tùng vây quanh tôi. Tôi chống tường, thử đẩy hắn ra mà hắn đã vòng tay ra sau gáy tôi, giữ mặt tôi.Nóng quá.Hương tuyết tùng ngày một nồng. Môi lưỡi giao nhau. Tôi cảm thấy tôi nghe được tiếng lòng mình hài hòa với hồn hắn.Ơ mà, vậy thì hơi nhanh chăng?Chuyện đang diễn ra thật à?*Sau một nụ hôn sâu, tôi đỏ mặt ngồi thẫn thờ tại chỗ, tôi không nghĩ được gì nữa.Thấy tôi đờ đẫn, hắn vui vẻ hôn thêm. Lần này tôi đã nhanh chóng đẩy hắn ra.– Ha ha! – Hắn bật cười.Hắn cầm hai chiếc ly vừa đựng cà phê để rửa. Tôi nhìn dáng người cao lớn ấy lui ra, muốn nói nhiều thứ lắm mà chưa biết bắt đầu từ đâu.Hắn rửa ly xong, hắn về chỗ. Tôi mới từ tốn lên tiếng:– Vệ Lẫm, sao em lại…– Lại?– Tôi… Có lẽ tôi không phải là kiểu người như em đang nghĩ đâu. Tôi cũng chưa tin em hoàn toàn.Tôi tạm dừng một chút.Tôi ghét chính mình sơ hở là thể hiện hết mọi cảm xúc trong lòng ra, cứ phải để cho hắn biết tôi đang nghĩ gì… Khao khát chủ động lên tiếng bao trùm cơ thể tôi. Tôi từng mong hắn mau bỏ tôi đi, nhưng lại… thầm mong hắn có thể kiên trì hơn, có thể đưa tay kéo tôi ra khỏi những cảm xúc tiêu cực ấy.– Thật ra, từ bé đến giờ, ít ai thích tôi lắm, bầu bạn với tôi… kề cạnh tôi.Tôi không muốn nói hết nhược điểm của bản thân, làm thế thì người ta sẽ biết đường nắm thóp tôi mất. Vậy mà tôi lỡ nói hết rồi.Dừng lại đi, Lâm Sương.– Tôi… – Cuối cùng tôi cũng im được, không nói thêm nữa.Tôi cũng quen với cuộc sống như thế.Mong em đừng lừa tôi.
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu LamTác giả: Hựu LamTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Sương Sương à, hình như tớ thích người ta mất rồi.” Lúc Cố Liễm Xuyên nói thế, tôi chuẩn bị vào giấc thì tỉnh ngang. Thích… người ta? Nói vậy, chẳng phải cậu ấy sắp tỏ tình với mình à? Tôi – trời ạ – cuối cùng tôi cũng chờ được trăng tỏ sau làn mây mờ ư? Tim tôi đập điên cuồng. Tôi chẳng dám mở mắt luôn, má nóng bừng, ngón tay siết lấy ga giường. May mà cậu ấy đã tắt đèn nên không nhìn thấy vẻ mặt của tôi lúc này. Tôi gian nan hỏi cậu ấy: – Thích… ai? Cậu im hồi lâu, chắc cậu đang ngại nhỉ? Rõ ràng cậu biết thừa tôi thích cậu mà, cậu cũng biết tính tôi mà, ngại gì nữa? Dẫu gì cũng làm vậy bao lần rồi. – Sương Sương cũng quen người này đó. Giọng cậu ngại ngùng thật, không phải cái kiểu trầm trầm trong lúc chịch với tôi đâu, cũng không phải kiểu quyến rũ khi phê đâu. Có điều nó khiến lòng tôi ngứa ngáy hơn bất cứ kiểu giọng nào mà cậu từng thì thầm bên tai tôi. Tôi cũng quen… Lộ liễu đến vậy sao? Tôi nuốt nước miếng, cố nuốt luôn mọi sự lo lắng trong lòng. – Này… Cậu khoan hẵng… – Tôi… Phim không dài cũng chẳng ngắn, mà lúc xem xong thì trời đã tối sầm. Chúng tôi không bật đèn phòng, còn tôi vẫn đắm mình trong cốt truyện mãi mới lên tiếng:– Hay quá.– Vâng. – Vệ Lẫm thong thả vươn vai, áo hoodie rộng thùng thình kéo lên để lộ cơ bụng – Vậy, anh sẽ tham gia diễn kịch chứ?– Ừ, tôi cũng nhận lời giảng viên rồi. – Tôi dời mắt khỏi cơ thể hắn, nói tiếp – Mà tôi vẫn đang nghĩ xem nhân vật nào không phải tôi diễn thì không tròn vai? Cậu nam chính non nớt kia à? Hay là chàng thám tử tài ba?Hắn nhìn tôi, mỉm cười.– Ngoại hình chàng thám tử thì không khớp với tôi lắm, có khi tôi trong vai nam chính ấy. – Nhớ tới cốt truyện mà tôi lo lắng – Thật ra thì so với phần trinh thám, tuyến tình cảm yêu mà không được người ta đáp lại thì ổn phết…Gương mặt tuyệt vọng của nữ chính xinh đẹp hiện trên màn hình khiến tôi suy nghĩ, đến cùng thì tình yêu là gì mà khiến người si tình phấn đấu quên mình, người bạc tình vứt như rẻ rách, biết bao người lao vào nó thật khốn đốn.Nhớ đến những trải nghiệm của bản thân, tự tìm câu trả lời. Tôi nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn tôi.Thật ra, hắn thường nhìn tôi như vậy, thầm lặng, vào lúc chờ tôi hết tiết, lúc ngồi học với tôi, lúc dùng bữa cùng tôi… Chỉ là, ít khi hắn nhìn tôi như lúc này; có thể do đèn mờ, đôi ngươi đen nhánh từ một Alpha cấp cao hơn đầy tính xâm lược như loài cầm thú ngày ngủ đêm đi săn từ từ vây lấy tôi.Tôi rén. Chợt tôi nhớ đến cái đêm điên cuồng quần nhau ấy – tôi vẫn tự thuyết phục bản thân rằng mình say mình làm loạn thôi; nay tôi mới uống một ly Americano mà, tôi đang tỉnh, tỉnh lắm, tỉnh vô cùng.Mấy tháng nay, hắn cho tôi cảm giác hắn là cún ngoan nghe lời chủ, nên nhiều lúc tôi quên sức lực hắn lớn biết bao, hắn có thể trở nên nguy hiểm khi phát rồ đến mức nào.Tôi lên tiếng để phá vỡ bầu không khí mập mờ lúc này:– Em…Hắn nhẹ nhàng đáp lại:– Vâng?Hương tuyết tùng của Alpha động tình tỏa ra khiến vị Alpha còn lại trong phòng – ừ, tôi đây – cảm thấy áp lực, chỉ muốn nhượng bộ hắn, nghe lời hắn. Về mặt sinh lý thì không khó chịu, nhưng cảm giác áp bức về mặt tâm lý vẫn không thể xem nhẹ.Tôi không nói nổi, mồ hổi đổ bên thái dương. Miệng khô lưỡi rát, tôi liếm môi theo quán tính.Mắt hắn tối đi. Kế đó, hắn đưa tay lên, nâng cằm tôi.– Sương Sương à, em muốn hôn anh.Giọng hắn vẫn dịu dàng, mà bàn tay nâng cằm tôi đã nổi gân xanh như thể hắn đang cố kiềm nén xúc cảm sục sôi.Tôi chưa kịp đáp lại, hắn hôn tôi. Hơi thở nóng ran và pheromone tuyết tùng vây quanh tôi. Tôi chống tường, thử đẩy hắn ra mà hắn đã vòng tay ra sau gáy tôi, giữ mặt tôi.Nóng quá.Hương tuyết tùng ngày một nồng. Môi lưỡi giao nhau. Tôi cảm thấy tôi nghe được tiếng lòng mình hài hòa với hồn hắn.Ơ mà, vậy thì hơi nhanh chăng?Chuyện đang diễn ra thật à?*Sau một nụ hôn sâu, tôi đỏ mặt ngồi thẫn thờ tại chỗ, tôi không nghĩ được gì nữa.Thấy tôi đờ đẫn, hắn vui vẻ hôn thêm. Lần này tôi đã nhanh chóng đẩy hắn ra.– Ha ha! – Hắn bật cười.Hắn cầm hai chiếc ly vừa đựng cà phê để rửa. Tôi nhìn dáng người cao lớn ấy lui ra, muốn nói nhiều thứ lắm mà chưa biết bắt đầu từ đâu.Hắn rửa ly xong, hắn về chỗ. Tôi mới từ tốn lên tiếng:– Vệ Lẫm, sao em lại…– Lại?– Tôi… Có lẽ tôi không phải là kiểu người như em đang nghĩ đâu. Tôi cũng chưa tin em hoàn toàn.Tôi tạm dừng một chút.Tôi ghét chính mình sơ hở là thể hiện hết mọi cảm xúc trong lòng ra, cứ phải để cho hắn biết tôi đang nghĩ gì… Khao khát chủ động lên tiếng bao trùm cơ thể tôi. Tôi từng mong hắn mau bỏ tôi đi, nhưng lại… thầm mong hắn có thể kiên trì hơn, có thể đưa tay kéo tôi ra khỏi những cảm xúc tiêu cực ấy.– Thật ra, từ bé đến giờ, ít ai thích tôi lắm, bầu bạn với tôi… kề cạnh tôi.Tôi không muốn nói hết nhược điểm của bản thân, làm thế thì người ta sẽ biết đường nắm thóp tôi mất. Vậy mà tôi lỡ nói hết rồi.Dừng lại đi, Lâm Sương.– Tôi… – Cuối cùng tôi cũng im được, không nói thêm nữa.Tôi cũng quen với cuộc sống như thế.Mong em đừng lừa tôi.
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu LamTác giả: Hựu LamTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Sương Sương à, hình như tớ thích người ta mất rồi.” Lúc Cố Liễm Xuyên nói thế, tôi chuẩn bị vào giấc thì tỉnh ngang. Thích… người ta? Nói vậy, chẳng phải cậu ấy sắp tỏ tình với mình à? Tôi – trời ạ – cuối cùng tôi cũng chờ được trăng tỏ sau làn mây mờ ư? Tim tôi đập điên cuồng. Tôi chẳng dám mở mắt luôn, má nóng bừng, ngón tay siết lấy ga giường. May mà cậu ấy đã tắt đèn nên không nhìn thấy vẻ mặt của tôi lúc này. Tôi gian nan hỏi cậu ấy: – Thích… ai? Cậu im hồi lâu, chắc cậu đang ngại nhỉ? Rõ ràng cậu biết thừa tôi thích cậu mà, cậu cũng biết tính tôi mà, ngại gì nữa? Dẫu gì cũng làm vậy bao lần rồi. – Sương Sương cũng quen người này đó. Giọng cậu ngại ngùng thật, không phải cái kiểu trầm trầm trong lúc chịch với tôi đâu, cũng không phải kiểu quyến rũ khi phê đâu. Có điều nó khiến lòng tôi ngứa ngáy hơn bất cứ kiểu giọng nào mà cậu từng thì thầm bên tai tôi. Tôi cũng quen… Lộ liễu đến vậy sao? Tôi nuốt nước miếng, cố nuốt luôn mọi sự lo lắng trong lòng. – Này… Cậu khoan hẵng… – Tôi… Phim không dài cũng chẳng ngắn, mà lúc xem xong thì trời đã tối sầm. Chúng tôi không bật đèn phòng, còn tôi vẫn đắm mình trong cốt truyện mãi mới lên tiếng:– Hay quá.– Vâng. – Vệ Lẫm thong thả vươn vai, áo hoodie rộng thùng thình kéo lên để lộ cơ bụng – Vậy, anh sẽ tham gia diễn kịch chứ?– Ừ, tôi cũng nhận lời giảng viên rồi. – Tôi dời mắt khỏi cơ thể hắn, nói tiếp – Mà tôi vẫn đang nghĩ xem nhân vật nào không phải tôi diễn thì không tròn vai? Cậu nam chính non nớt kia à? Hay là chàng thám tử tài ba?Hắn nhìn tôi, mỉm cười.– Ngoại hình chàng thám tử thì không khớp với tôi lắm, có khi tôi trong vai nam chính ấy. – Nhớ tới cốt truyện mà tôi lo lắng – Thật ra thì so với phần trinh thám, tuyến tình cảm yêu mà không được người ta đáp lại thì ổn phết…Gương mặt tuyệt vọng của nữ chính xinh đẹp hiện trên màn hình khiến tôi suy nghĩ, đến cùng thì tình yêu là gì mà khiến người si tình phấn đấu quên mình, người bạc tình vứt như rẻ rách, biết bao người lao vào nó thật khốn đốn.Nhớ đến những trải nghiệm của bản thân, tự tìm câu trả lời. Tôi nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn tôi.Thật ra, hắn thường nhìn tôi như vậy, thầm lặng, vào lúc chờ tôi hết tiết, lúc ngồi học với tôi, lúc dùng bữa cùng tôi… Chỉ là, ít khi hắn nhìn tôi như lúc này; có thể do đèn mờ, đôi ngươi đen nhánh từ một Alpha cấp cao hơn đầy tính xâm lược như loài cầm thú ngày ngủ đêm đi săn từ từ vây lấy tôi.Tôi rén. Chợt tôi nhớ đến cái đêm điên cuồng quần nhau ấy – tôi vẫn tự thuyết phục bản thân rằng mình say mình làm loạn thôi; nay tôi mới uống một ly Americano mà, tôi đang tỉnh, tỉnh lắm, tỉnh vô cùng.Mấy tháng nay, hắn cho tôi cảm giác hắn là cún ngoan nghe lời chủ, nên nhiều lúc tôi quên sức lực hắn lớn biết bao, hắn có thể trở nên nguy hiểm khi phát rồ đến mức nào.Tôi lên tiếng để phá vỡ bầu không khí mập mờ lúc này:– Em…Hắn nhẹ nhàng đáp lại:– Vâng?Hương tuyết tùng của Alpha động tình tỏa ra khiến vị Alpha còn lại trong phòng – ừ, tôi đây – cảm thấy áp lực, chỉ muốn nhượng bộ hắn, nghe lời hắn. Về mặt sinh lý thì không khó chịu, nhưng cảm giác áp bức về mặt tâm lý vẫn không thể xem nhẹ.Tôi không nói nổi, mồ hổi đổ bên thái dương. Miệng khô lưỡi rát, tôi liếm môi theo quán tính.Mắt hắn tối đi. Kế đó, hắn đưa tay lên, nâng cằm tôi.– Sương Sương à, em muốn hôn anh.Giọng hắn vẫn dịu dàng, mà bàn tay nâng cằm tôi đã nổi gân xanh như thể hắn đang cố kiềm nén xúc cảm sục sôi.Tôi chưa kịp đáp lại, hắn hôn tôi. Hơi thở nóng ran và pheromone tuyết tùng vây quanh tôi. Tôi chống tường, thử đẩy hắn ra mà hắn đã vòng tay ra sau gáy tôi, giữ mặt tôi.Nóng quá.Hương tuyết tùng ngày một nồng. Môi lưỡi giao nhau. Tôi cảm thấy tôi nghe được tiếng lòng mình hài hòa với hồn hắn.Ơ mà, vậy thì hơi nhanh chăng?Chuyện đang diễn ra thật à?*Sau một nụ hôn sâu, tôi đỏ mặt ngồi thẫn thờ tại chỗ, tôi không nghĩ được gì nữa.Thấy tôi đờ đẫn, hắn vui vẻ hôn thêm. Lần này tôi đã nhanh chóng đẩy hắn ra.– Ha ha! – Hắn bật cười.Hắn cầm hai chiếc ly vừa đựng cà phê để rửa. Tôi nhìn dáng người cao lớn ấy lui ra, muốn nói nhiều thứ lắm mà chưa biết bắt đầu từ đâu.Hắn rửa ly xong, hắn về chỗ. Tôi mới từ tốn lên tiếng:– Vệ Lẫm, sao em lại…– Lại?– Tôi… Có lẽ tôi không phải là kiểu người như em đang nghĩ đâu. Tôi cũng chưa tin em hoàn toàn.Tôi tạm dừng một chút.Tôi ghét chính mình sơ hở là thể hiện hết mọi cảm xúc trong lòng ra, cứ phải để cho hắn biết tôi đang nghĩ gì… Khao khát chủ động lên tiếng bao trùm cơ thể tôi. Tôi từng mong hắn mau bỏ tôi đi, nhưng lại… thầm mong hắn có thể kiên trì hơn, có thể đưa tay kéo tôi ra khỏi những cảm xúc tiêu cực ấy.– Thật ra, từ bé đến giờ, ít ai thích tôi lắm, bầu bạn với tôi… kề cạnh tôi.Tôi không muốn nói hết nhược điểm của bản thân, làm thế thì người ta sẽ biết đường nắm thóp tôi mất. Vậy mà tôi lỡ nói hết rồi.Dừng lại đi, Lâm Sương.– Tôi… – Cuối cùng tôi cũng im được, không nói thêm nữa.Tôi cũng quen với cuộc sống như thế.Mong em đừng lừa tôi.