Tác giả:

“Sương Sương à, hình như tớ thích người ta mất rồi.” Lúc Cố Liễm Xuyên nói thế, tôi chuẩn bị vào giấc thì tỉnh ngang. Thích… người ta? Nói vậy, chẳng phải cậu ấy sắp tỏ tình với mình à? Tôi – trời ạ – cuối cùng tôi cũng chờ được trăng tỏ sau làn mây mờ ư? Tim tôi đập điên cuồng. Tôi chẳng dám mở mắt luôn, má nóng bừng, ngón tay siết lấy ga giường. May mà cậu ấy đã tắt đèn nên không nhìn thấy vẻ mặt của tôi lúc này. Tôi gian nan hỏi cậu ấy: – Thích… ai? Cậu im hồi lâu, chắc cậu đang ngại nhỉ? Rõ ràng cậu biết thừa tôi thích cậu mà, cậu cũng biết tính tôi mà, ngại gì nữa? Dẫu gì cũng làm vậy bao lần rồi. – Sương Sương cũng quen người này đó. Giọng cậu ngại ngùng thật, không phải cái kiểu trầm trầm trong lúc chịch với tôi đâu, cũng không phải kiểu quyến rũ khi phê đâu. Có điều nó khiến lòng tôi ngứa ngáy hơn bất cứ kiểu giọng nào mà cậu từng thì thầm bên tai tôi. Tôi cũng quen… Lộ liễu đến vậy sao? Tôi nuốt nước miếng, cố nuốt luôn mọi sự lo lắng trong lòng. – Này… Cậu khoan hẵng… – Tôi…

Chương 42

Trước Khi Tuyết Tan - Hựu LamTác giả: Hựu LamTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Sương Sương à, hình như tớ thích người ta mất rồi.” Lúc Cố Liễm Xuyên nói thế, tôi chuẩn bị vào giấc thì tỉnh ngang. Thích… người ta? Nói vậy, chẳng phải cậu ấy sắp tỏ tình với mình à? Tôi – trời ạ – cuối cùng tôi cũng chờ được trăng tỏ sau làn mây mờ ư? Tim tôi đập điên cuồng. Tôi chẳng dám mở mắt luôn, má nóng bừng, ngón tay siết lấy ga giường. May mà cậu ấy đã tắt đèn nên không nhìn thấy vẻ mặt của tôi lúc này. Tôi gian nan hỏi cậu ấy: – Thích… ai? Cậu im hồi lâu, chắc cậu đang ngại nhỉ? Rõ ràng cậu biết thừa tôi thích cậu mà, cậu cũng biết tính tôi mà, ngại gì nữa? Dẫu gì cũng làm vậy bao lần rồi. – Sương Sương cũng quen người này đó. Giọng cậu ngại ngùng thật, không phải cái kiểu trầm trầm trong lúc chịch với tôi đâu, cũng không phải kiểu quyến rũ khi phê đâu. Có điều nó khiến lòng tôi ngứa ngáy hơn bất cứ kiểu giọng nào mà cậu từng thì thầm bên tai tôi. Tôi cũng quen… Lộ liễu đến vậy sao? Tôi nuốt nước miếng, cố nuốt luôn mọi sự lo lắng trong lòng. – Này… Cậu khoan hẵng… – Tôi… Tôi diễn lại theo lời cô Giang Lam góp ý, “em cứ là chính em”. Chuyện Christine biết còn nhiều hơn cả cô luật sư kia nữa. Thế nên, Christine mới là người khống chế mọi chuyện. Tôi cúi nhìn cô luật sư… ừm, đúng là tôi cao hơn cô ấy một cái đầu, cảm giác hơn người ấy.Cô Giang Lam khuyên thêm:– Thoại và ngữ điệu tạm ổn, nhưng Lâm Sương à, lời em nói với hành động chưa khớp lắm, ngôn ngữ hình thể thiếu linh hoạt.Giọng cô hận không rèn sắt thành thép.Tôi vừa điều chỉnh thái độ của nhân vật, vừa cười xin lỗi với bạn diễn cô luật sư. Chắc bạn cũng không ngờ cô Giang Lam lên tiếng đột xuất như thế, mặt bạn chưa kịp xả vai.Chợt bạn nói với tôi:– Đây là lần đầu mình thấy cậu cười với mình đấy.Tôi bất ngờ, không cười nữa. Chắc bạn cũng thấy bầu không khí trở nên kỳ quái nên bạn chủ động rời đi.Tôi hỏi cô Giang Lam:– Ngôn ngữ hình thể thiếu linh hoạt ạ?– Ừ. Kiểu, kịch bản bảo lúc Christine lại gần luật sư thì em không cần phải dí sát vào luật sư ngay lập tức, mà em phải từ từ lại gần cô ấy một cách tao nhã vào. Kịch với phim không giống nhau, hành động trong kịch trực quan hơn…Theo lời cô Giang Lam chỉ, tôi hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng lại gần luật sư. Luật sư tròn mắt nhìn tôi.– Chồng tôi đã bị bắt và bị buộc tội giết người, phải thế không? – Tôi đọc thoại – Tôi biết sẽ thế mà. Tôi cũng không định biện hộ cho anh ta đâu.Cô luật sư bất ngờ:– Thế thì tiếc quá. Cô biết nạn nhân để lại tiền cho chồng cô chứ?– Tôi biết chứ.– Còn anh Vole không hề biết trước về phần tài sản thừa kế này?Ngôn ngữ hình thể, ngôn ngữ hình thể.Tôi cười khẽ, đọc thoại:– Đó là điều anh ấy đã nói với cô à?– Dừng! – Cô Giang Lam lên tiếng, gật đầu với chúng tôi – Khá hơn rồi đó. Ngôn ngữ hình thể theo kịp thoại rồi, đoạn sau sẽ tốt hơn thôi. Tiếp nào. Tiểu Hạ này, tập đoạn trước phiên tòa nhé. Em cũng mắc lỗi này giống Lâm Sương, diễn kịch cứng quá. Tâm trạng của anh Vole rất bất ổn, em có thể biểu hiện ra bằng ngôn ngữ hình thể.Tôi bất ngờ hỏi lại cô để xác nhận:– Đoạn trước phiên tòa đó ạ?– Phải. Tuần sau Hội Sinh viên có việc nên Tiểu Hạ xin nghỉ mấy hôm, không kịp tập dợt nên tranh thủ em ấy đang ở đây thì tập phần của em ấy luôn.Tôi quay đầu nhìn Vệ Lẫm, thấy hắn nhìn tôi, mỉm cười, tạo khẩu hình “cố lên” cổ vũ tôi.Hạ Vãn Đình lặng lẽ lên sân khấu. Y vẫn cầm cuốn thoại trong tay. Đây là kịch, ai cũng cố gắng học thuộc thoại, chỉ có tôi với y là hai tấm chiếu mới trong giới kịch.Tôi ngồi dưới đài học thuộc thoại, tập diễn với bạn diễn vai bà giúp việc MacKenzie – một nhân chứng buộc tội khác.Cô Giang Lam gọi tôi lên sân khấu.Một luật sư khác lên tiếng:– Ngay lúc này, tôi cho gọi nhân chứng buộc tội cuối cùng– cô Christine Heilger.Hạ Vãn Đình nhập vai anh Vole tỏ vẻ bất ngờ:– Christine?Trước khi Christine xuất hiện, anh Vole bình tĩnh. Tuy anh có hơi lo lắng theo lời khai trực tiếp của bà MacKenzie, nhưng việc Christine xuất hiện khiến mặt nạ của anh tan vỡ thật.Tôi nắm chặt lấy cuốn thoại, nhìn lướt qua anh Vole rồi khẽ nâng cằm, nhìn cô luật sư biện hộ cho anh ta, đến các vị thẩm phán ở phía xa xa.*Sau đó là cả một đoạn tôi diễn với cô luật sư biện hộ cho anh Vole. Thoại của tôi khác nhiều, được cái Christine kiêu ngạo không đặt ai trong mắt nên hành động không cần cử động nhiều, cứ ra vẻ người chiến thắng mọi cuộc chơi là được. Nói chung, cũng thuận lợi, với tôi.Mà Hạ Vãn Đình, vai anh Vole của y lúc đó phải tỏ vẻ bất ngờ, không thể tin được rồi suy sụp hoàn toàn…Y hét lớn phần thoại sau khi anh Vole suy sụp:– Không! Tôi không giết người! Tôi không giết bà French! Chúa ơi, đây đúng là cơn ác mộng khủng khiếp…Tôi không nhịn được, bật cười tại chỗ.Không gian tĩnh lặng như tờ, cô Giang Lam ho khan vài tiếng. Hạ Vãn Đình không còn vẻ mặt suy sụp của anh Vole nữa, y thư thái điềm đạm.Tôi áy náy, vội vàng nói:– Xin lỗi, xin lỗi. Tiếp tục thôi, tiếp tục thôi.Tiếp tục tập diễn. Đoạn này, luật sư của anh Vole biện hộ cho anh ấy. Tôi khẽ thở phào, lui xuống sân khấu tìm Vệ Lẫm, thấy hắn nhìn tôi cười trộm rồi vẫy tay, ý bảo tôi đến chỗ hắn.Hắn lại còn chớp mắt nữa.Phần biện hộ kết thúc, anh Vole vô tội nên được thả. Sau đó, vai Christine của tôi còn diễn riêng với hai nhân vật ở hai đoạn khác nữa, một đoạn diễn với cô luật sư và một đoạn diễn với anh Vole.

Trước Khi Tuyết Tan - Hựu LamTác giả: Hựu LamTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Sương Sương à, hình như tớ thích người ta mất rồi.” Lúc Cố Liễm Xuyên nói thế, tôi chuẩn bị vào giấc thì tỉnh ngang. Thích… người ta? Nói vậy, chẳng phải cậu ấy sắp tỏ tình với mình à? Tôi – trời ạ – cuối cùng tôi cũng chờ được trăng tỏ sau làn mây mờ ư? Tim tôi đập điên cuồng. Tôi chẳng dám mở mắt luôn, má nóng bừng, ngón tay siết lấy ga giường. May mà cậu ấy đã tắt đèn nên không nhìn thấy vẻ mặt của tôi lúc này. Tôi gian nan hỏi cậu ấy: – Thích… ai? Cậu im hồi lâu, chắc cậu đang ngại nhỉ? Rõ ràng cậu biết thừa tôi thích cậu mà, cậu cũng biết tính tôi mà, ngại gì nữa? Dẫu gì cũng làm vậy bao lần rồi. – Sương Sương cũng quen người này đó. Giọng cậu ngại ngùng thật, không phải cái kiểu trầm trầm trong lúc chịch với tôi đâu, cũng không phải kiểu quyến rũ khi phê đâu. Có điều nó khiến lòng tôi ngứa ngáy hơn bất cứ kiểu giọng nào mà cậu từng thì thầm bên tai tôi. Tôi cũng quen… Lộ liễu đến vậy sao? Tôi nuốt nước miếng, cố nuốt luôn mọi sự lo lắng trong lòng. – Này… Cậu khoan hẵng… – Tôi… Tôi diễn lại theo lời cô Giang Lam góp ý, “em cứ là chính em”. Chuyện Christine biết còn nhiều hơn cả cô luật sư kia nữa. Thế nên, Christine mới là người khống chế mọi chuyện. Tôi cúi nhìn cô luật sư… ừm, đúng là tôi cao hơn cô ấy một cái đầu, cảm giác hơn người ấy.Cô Giang Lam khuyên thêm:– Thoại và ngữ điệu tạm ổn, nhưng Lâm Sương à, lời em nói với hành động chưa khớp lắm, ngôn ngữ hình thể thiếu linh hoạt.Giọng cô hận không rèn sắt thành thép.Tôi vừa điều chỉnh thái độ của nhân vật, vừa cười xin lỗi với bạn diễn cô luật sư. Chắc bạn cũng không ngờ cô Giang Lam lên tiếng đột xuất như thế, mặt bạn chưa kịp xả vai.Chợt bạn nói với tôi:– Đây là lần đầu mình thấy cậu cười với mình đấy.Tôi bất ngờ, không cười nữa. Chắc bạn cũng thấy bầu không khí trở nên kỳ quái nên bạn chủ động rời đi.Tôi hỏi cô Giang Lam:– Ngôn ngữ hình thể thiếu linh hoạt ạ?– Ừ. Kiểu, kịch bản bảo lúc Christine lại gần luật sư thì em không cần phải dí sát vào luật sư ngay lập tức, mà em phải từ từ lại gần cô ấy một cách tao nhã vào. Kịch với phim không giống nhau, hành động trong kịch trực quan hơn…Theo lời cô Giang Lam chỉ, tôi hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng lại gần luật sư. Luật sư tròn mắt nhìn tôi.– Chồng tôi đã bị bắt và bị buộc tội giết người, phải thế không? – Tôi đọc thoại – Tôi biết sẽ thế mà. Tôi cũng không định biện hộ cho anh ta đâu.Cô luật sư bất ngờ:– Thế thì tiếc quá. Cô biết nạn nhân để lại tiền cho chồng cô chứ?– Tôi biết chứ.– Còn anh Vole không hề biết trước về phần tài sản thừa kế này?Ngôn ngữ hình thể, ngôn ngữ hình thể.Tôi cười khẽ, đọc thoại:– Đó là điều anh ấy đã nói với cô à?– Dừng! – Cô Giang Lam lên tiếng, gật đầu với chúng tôi – Khá hơn rồi đó. Ngôn ngữ hình thể theo kịp thoại rồi, đoạn sau sẽ tốt hơn thôi. Tiếp nào. Tiểu Hạ này, tập đoạn trước phiên tòa nhé. Em cũng mắc lỗi này giống Lâm Sương, diễn kịch cứng quá. Tâm trạng của anh Vole rất bất ổn, em có thể biểu hiện ra bằng ngôn ngữ hình thể.Tôi bất ngờ hỏi lại cô để xác nhận:– Đoạn trước phiên tòa đó ạ?– Phải. Tuần sau Hội Sinh viên có việc nên Tiểu Hạ xin nghỉ mấy hôm, không kịp tập dợt nên tranh thủ em ấy đang ở đây thì tập phần của em ấy luôn.Tôi quay đầu nhìn Vệ Lẫm, thấy hắn nhìn tôi, mỉm cười, tạo khẩu hình “cố lên” cổ vũ tôi.Hạ Vãn Đình lặng lẽ lên sân khấu. Y vẫn cầm cuốn thoại trong tay. Đây là kịch, ai cũng cố gắng học thuộc thoại, chỉ có tôi với y là hai tấm chiếu mới trong giới kịch.Tôi ngồi dưới đài học thuộc thoại, tập diễn với bạn diễn vai bà giúp việc MacKenzie – một nhân chứng buộc tội khác.Cô Giang Lam gọi tôi lên sân khấu.Một luật sư khác lên tiếng:– Ngay lúc này, tôi cho gọi nhân chứng buộc tội cuối cùng– cô Christine Heilger.Hạ Vãn Đình nhập vai anh Vole tỏ vẻ bất ngờ:– Christine?Trước khi Christine xuất hiện, anh Vole bình tĩnh. Tuy anh có hơi lo lắng theo lời khai trực tiếp của bà MacKenzie, nhưng việc Christine xuất hiện khiến mặt nạ của anh tan vỡ thật.Tôi nắm chặt lấy cuốn thoại, nhìn lướt qua anh Vole rồi khẽ nâng cằm, nhìn cô luật sư biện hộ cho anh ta, đến các vị thẩm phán ở phía xa xa.*Sau đó là cả một đoạn tôi diễn với cô luật sư biện hộ cho anh Vole. Thoại của tôi khác nhiều, được cái Christine kiêu ngạo không đặt ai trong mắt nên hành động không cần cử động nhiều, cứ ra vẻ người chiến thắng mọi cuộc chơi là được. Nói chung, cũng thuận lợi, với tôi.Mà Hạ Vãn Đình, vai anh Vole của y lúc đó phải tỏ vẻ bất ngờ, không thể tin được rồi suy sụp hoàn toàn…Y hét lớn phần thoại sau khi anh Vole suy sụp:– Không! Tôi không giết người! Tôi không giết bà French! Chúa ơi, đây đúng là cơn ác mộng khủng khiếp…Tôi không nhịn được, bật cười tại chỗ.Không gian tĩnh lặng như tờ, cô Giang Lam ho khan vài tiếng. Hạ Vãn Đình không còn vẻ mặt suy sụp của anh Vole nữa, y thư thái điềm đạm.Tôi áy náy, vội vàng nói:– Xin lỗi, xin lỗi. Tiếp tục thôi, tiếp tục thôi.Tiếp tục tập diễn. Đoạn này, luật sư của anh Vole biện hộ cho anh ấy. Tôi khẽ thở phào, lui xuống sân khấu tìm Vệ Lẫm, thấy hắn nhìn tôi cười trộm rồi vẫy tay, ý bảo tôi đến chỗ hắn.Hắn lại còn chớp mắt nữa.Phần biện hộ kết thúc, anh Vole vô tội nên được thả. Sau đó, vai Christine của tôi còn diễn riêng với hai nhân vật ở hai đoạn khác nữa, một đoạn diễn với cô luật sư và một đoạn diễn với anh Vole.

Trước Khi Tuyết Tan - Hựu LamTác giả: Hựu LamTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Sương Sương à, hình như tớ thích người ta mất rồi.” Lúc Cố Liễm Xuyên nói thế, tôi chuẩn bị vào giấc thì tỉnh ngang. Thích… người ta? Nói vậy, chẳng phải cậu ấy sắp tỏ tình với mình à? Tôi – trời ạ – cuối cùng tôi cũng chờ được trăng tỏ sau làn mây mờ ư? Tim tôi đập điên cuồng. Tôi chẳng dám mở mắt luôn, má nóng bừng, ngón tay siết lấy ga giường. May mà cậu ấy đã tắt đèn nên không nhìn thấy vẻ mặt của tôi lúc này. Tôi gian nan hỏi cậu ấy: – Thích… ai? Cậu im hồi lâu, chắc cậu đang ngại nhỉ? Rõ ràng cậu biết thừa tôi thích cậu mà, cậu cũng biết tính tôi mà, ngại gì nữa? Dẫu gì cũng làm vậy bao lần rồi. – Sương Sương cũng quen người này đó. Giọng cậu ngại ngùng thật, không phải cái kiểu trầm trầm trong lúc chịch với tôi đâu, cũng không phải kiểu quyến rũ khi phê đâu. Có điều nó khiến lòng tôi ngứa ngáy hơn bất cứ kiểu giọng nào mà cậu từng thì thầm bên tai tôi. Tôi cũng quen… Lộ liễu đến vậy sao? Tôi nuốt nước miếng, cố nuốt luôn mọi sự lo lắng trong lòng. – Này… Cậu khoan hẵng… – Tôi… Tôi diễn lại theo lời cô Giang Lam góp ý, “em cứ là chính em”. Chuyện Christine biết còn nhiều hơn cả cô luật sư kia nữa. Thế nên, Christine mới là người khống chế mọi chuyện. Tôi cúi nhìn cô luật sư… ừm, đúng là tôi cao hơn cô ấy một cái đầu, cảm giác hơn người ấy.Cô Giang Lam khuyên thêm:– Thoại và ngữ điệu tạm ổn, nhưng Lâm Sương à, lời em nói với hành động chưa khớp lắm, ngôn ngữ hình thể thiếu linh hoạt.Giọng cô hận không rèn sắt thành thép.Tôi vừa điều chỉnh thái độ của nhân vật, vừa cười xin lỗi với bạn diễn cô luật sư. Chắc bạn cũng không ngờ cô Giang Lam lên tiếng đột xuất như thế, mặt bạn chưa kịp xả vai.Chợt bạn nói với tôi:– Đây là lần đầu mình thấy cậu cười với mình đấy.Tôi bất ngờ, không cười nữa. Chắc bạn cũng thấy bầu không khí trở nên kỳ quái nên bạn chủ động rời đi.Tôi hỏi cô Giang Lam:– Ngôn ngữ hình thể thiếu linh hoạt ạ?– Ừ. Kiểu, kịch bản bảo lúc Christine lại gần luật sư thì em không cần phải dí sát vào luật sư ngay lập tức, mà em phải từ từ lại gần cô ấy một cách tao nhã vào. Kịch với phim không giống nhau, hành động trong kịch trực quan hơn…Theo lời cô Giang Lam chỉ, tôi hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng lại gần luật sư. Luật sư tròn mắt nhìn tôi.– Chồng tôi đã bị bắt và bị buộc tội giết người, phải thế không? – Tôi đọc thoại – Tôi biết sẽ thế mà. Tôi cũng không định biện hộ cho anh ta đâu.Cô luật sư bất ngờ:– Thế thì tiếc quá. Cô biết nạn nhân để lại tiền cho chồng cô chứ?– Tôi biết chứ.– Còn anh Vole không hề biết trước về phần tài sản thừa kế này?Ngôn ngữ hình thể, ngôn ngữ hình thể.Tôi cười khẽ, đọc thoại:– Đó là điều anh ấy đã nói với cô à?– Dừng! – Cô Giang Lam lên tiếng, gật đầu với chúng tôi – Khá hơn rồi đó. Ngôn ngữ hình thể theo kịp thoại rồi, đoạn sau sẽ tốt hơn thôi. Tiếp nào. Tiểu Hạ này, tập đoạn trước phiên tòa nhé. Em cũng mắc lỗi này giống Lâm Sương, diễn kịch cứng quá. Tâm trạng của anh Vole rất bất ổn, em có thể biểu hiện ra bằng ngôn ngữ hình thể.Tôi bất ngờ hỏi lại cô để xác nhận:– Đoạn trước phiên tòa đó ạ?– Phải. Tuần sau Hội Sinh viên có việc nên Tiểu Hạ xin nghỉ mấy hôm, không kịp tập dợt nên tranh thủ em ấy đang ở đây thì tập phần của em ấy luôn.Tôi quay đầu nhìn Vệ Lẫm, thấy hắn nhìn tôi, mỉm cười, tạo khẩu hình “cố lên” cổ vũ tôi.Hạ Vãn Đình lặng lẽ lên sân khấu. Y vẫn cầm cuốn thoại trong tay. Đây là kịch, ai cũng cố gắng học thuộc thoại, chỉ có tôi với y là hai tấm chiếu mới trong giới kịch.Tôi ngồi dưới đài học thuộc thoại, tập diễn với bạn diễn vai bà giúp việc MacKenzie – một nhân chứng buộc tội khác.Cô Giang Lam gọi tôi lên sân khấu.Một luật sư khác lên tiếng:– Ngay lúc này, tôi cho gọi nhân chứng buộc tội cuối cùng– cô Christine Heilger.Hạ Vãn Đình nhập vai anh Vole tỏ vẻ bất ngờ:– Christine?Trước khi Christine xuất hiện, anh Vole bình tĩnh. Tuy anh có hơi lo lắng theo lời khai trực tiếp của bà MacKenzie, nhưng việc Christine xuất hiện khiến mặt nạ của anh tan vỡ thật.Tôi nắm chặt lấy cuốn thoại, nhìn lướt qua anh Vole rồi khẽ nâng cằm, nhìn cô luật sư biện hộ cho anh ta, đến các vị thẩm phán ở phía xa xa.*Sau đó là cả một đoạn tôi diễn với cô luật sư biện hộ cho anh Vole. Thoại của tôi khác nhiều, được cái Christine kiêu ngạo không đặt ai trong mắt nên hành động không cần cử động nhiều, cứ ra vẻ người chiến thắng mọi cuộc chơi là được. Nói chung, cũng thuận lợi, với tôi.Mà Hạ Vãn Đình, vai anh Vole của y lúc đó phải tỏ vẻ bất ngờ, không thể tin được rồi suy sụp hoàn toàn…Y hét lớn phần thoại sau khi anh Vole suy sụp:– Không! Tôi không giết người! Tôi không giết bà French! Chúa ơi, đây đúng là cơn ác mộng khủng khiếp…Tôi không nhịn được, bật cười tại chỗ.Không gian tĩnh lặng như tờ, cô Giang Lam ho khan vài tiếng. Hạ Vãn Đình không còn vẻ mặt suy sụp của anh Vole nữa, y thư thái điềm đạm.Tôi áy náy, vội vàng nói:– Xin lỗi, xin lỗi. Tiếp tục thôi, tiếp tục thôi.Tiếp tục tập diễn. Đoạn này, luật sư của anh Vole biện hộ cho anh ấy. Tôi khẽ thở phào, lui xuống sân khấu tìm Vệ Lẫm, thấy hắn nhìn tôi cười trộm rồi vẫy tay, ý bảo tôi đến chỗ hắn.Hắn lại còn chớp mắt nữa.Phần biện hộ kết thúc, anh Vole vô tội nên được thả. Sau đó, vai Christine của tôi còn diễn riêng với hai nhân vật ở hai đoạn khác nữa, một đoạn diễn với cô luật sư và một đoạn diễn với anh Vole.

Chương 42