Mở đầu—— Mùa thu năm Phượng Hoàng thứ ba. Buổi trưa ở thành Tô Châu là lúc náo nhiệt nhất, trên phố kẻ bán người mua, người qua kẻ lại. Có mộy tòa tháp cao đứng sừng sững bên bờ Lâm Giang, lan can chạm trổ ngọc, vừa yên tĩnh vừa tao nhã lại có phần mới mẻ, chính là tửu lâu cao nhất thành Tô Châu: Thanh Vân Lâu. Vì cái tên mang ý nghĩa tốt lành này, không ít sĩ tử trước khi lên kinh ứng thí đều đến đây dạo một vòng, mong lấy điềm may. Lâu dần, có một truyền thuyết xuất hiện. Tương truyền chỉ cần uống một chén Trạng Nguyên tửu tại nhã gian trên tầng cao nhất, người đó sẽ thăng quan tiến chức, một bước lên mây. Hôm nay, trước cửa Thanh Vân Lâu càng thêm huyên náo ồn ào—— “Mau đi xem, mau đi xem! Lại có người n/hả//y l/ầ/u rồi! Trên ban công nhã gian của Thanh Vân Lâu, một chàng thư sinh nho nhã, dung mạo tuấn tú đang đứng tại đó. Tay chàng cầm một vò rượu, nửa thân người lơ lửng bên ngoài, chao đảo như muốn rơi. Dưới lầu có không ít người đứng xem náo nhiệt, có người còn đang cắn hạt dưa…
Chương 37
Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều CươngTác giả: Lư Đông Hảo SựTruyện Cổ Đại, Truyện Trinh ThámMở đầu—— Mùa thu năm Phượng Hoàng thứ ba. Buổi trưa ở thành Tô Châu là lúc náo nhiệt nhất, trên phố kẻ bán người mua, người qua kẻ lại. Có mộy tòa tháp cao đứng sừng sững bên bờ Lâm Giang, lan can chạm trổ ngọc, vừa yên tĩnh vừa tao nhã lại có phần mới mẻ, chính là tửu lâu cao nhất thành Tô Châu: Thanh Vân Lâu. Vì cái tên mang ý nghĩa tốt lành này, không ít sĩ tử trước khi lên kinh ứng thí đều đến đây dạo một vòng, mong lấy điềm may. Lâu dần, có một truyền thuyết xuất hiện. Tương truyền chỉ cần uống một chén Trạng Nguyên tửu tại nhã gian trên tầng cao nhất, người đó sẽ thăng quan tiến chức, một bước lên mây. Hôm nay, trước cửa Thanh Vân Lâu càng thêm huyên náo ồn ào—— “Mau đi xem, mau đi xem! Lại có người n/hả//y l/ầ/u rồi! Trên ban công nhã gian của Thanh Vân Lâu, một chàng thư sinh nho nhã, dung mạo tuấn tú đang đứng tại đó. Tay chàng cầm một vò rượu, nửa thân người lơ lửng bên ngoài, chao đảo như muốn rơi. Dưới lầu có không ít người đứng xem náo nhiệt, có người còn đang cắn hạt dưa… Ta là Trương Kỵ, người đã nguyện hứa trọn đời bên Ngọc Trí.Ta thật vô dụng. Mười mấy năm đèn sách mà chẳng đạt được danh phận gì, khiến Ngọc Trí lãng phí tuổi xuân vì ta.Kể từ cái ngày Ngọc Trí bị tên ác bá Kim Ngọc Lang để ý trên phố, hắn đã không ngừng bám lấy nàng. Ngọc Trí vốn là người cứng rắn, thà chết cũng không chịu lấy hắn. Kim Ngọc Lang không đạt được điều hắn muốn liền bắt đầu quấy rối ta.Hắn sai tay chân đến thư viện quấy phá ta hằng ngày, đôi khi chặn ta trong con hẻm nhỏ và đấm đá ta không thương tiếc. Ta hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Không chỉ ta, mà các học trò khác trong thư viện cũng bị liên lụy.Suốt thời gian đó, ai nấy đều sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, không dám ra khỏi thư viện.Hôm đó, ta lại bị Kim Ngọc Lang chặn trong con hẻm. Hắn sai người giữ chặt tay phải của ta rồi cầm một con dao sắc nhọn, chỉ vào từng ngón tay của ta mà nói:“Ngươi nói xem, nếu ta chặt hết ngón tay của ngươi, ngươi có còn thi cử được nữa không? Ngươi có thể cưới nàng nữa không?”Ta mắng to: “Kim Ngọc Lang, ngươi là tên đê tiện vô sỉ!”Kim Ngọc Lang nhún vai, móc móc tai rồi nói: “Chỉ cần ngươi viết một lá thư đoạn tuyệt với Ngọc Trí, ta không chỉ tha cho ngươi mà còn giúp ngươi làm quan.”Hắn cười ngạo nghễ mà nói tiếp: “Với tiền tài của Kim gia, mua chức quan nào mà chẳng được?”Ta căm hận loại người như hắn. Bọn chúng giẫm đạp lên công bằng, dựa vào tiền bạc để thao túng vận mệnh của người khác, khiến cho thế gian loạn lạc, mất đi công lý!Ta thà chết chứ quyết không cúi đầu trước hạng người này. Ta nghiến răng nhổ một bãi nước bọt vào hắn: “Ngươi cứ đánh chết ta đi! Ta chết cũng không để ngươi toại nguyện!”Hành động này của ta khiến Kim Ngọc Lang nổi giận. Hắn sai người giữ chặt tay ta, nhấc dao lên chuẩn bị chặt ngón tay ta!Bỗng nhiên, một chậu nước lạnh từ trên cao dội xuống, làm hắn ướt đẫm.Hắn dừng lại, ta nhờ đó mà thoát khỏi nguy hiểm.Một giọng nói từ trên cao vang lên: “Nơi này là thư viện, không phải chỗ để ngươi bắt nạt người khác.”Ta ngẩng đầu lên nhìn, người đứng trên tường, tay cầm chậu nước trống và nhìn Kim Ngọc Lang với ánh mắt sắc lạnh, không ai khác chính là sư nương của ta!Ta hoảng hốt hét lên: “Sư nương mau đi đi, đừng để bị liên lụy vì con!”Quả nhiên, Kim Ngọc Lang lau mặt, y trừng mắt nhìn sư nương và gào lên: “Ngươi dám dội nước vào ta?”Sư nương hừ lạnh, giơ chậu nước trống ném xuống đất.“Rầm!” - cái chậu rơi trúng đầu Kim Ngọc Lang, khiến hắn ngẩn ra.Sư nương dùng giọng lạnh lùng nói: “Không chỉ dội nước vào ngươi, ta còn đập ngươi.”Kim Ngọc Lang hoàn hồn, run lên vì giận dữ, hét lớn: “Bắt lấy ả cho ta!”Sư nương quát lớn: “Đây là thư viện, ngươi mà còn dám làm càn, dù quan phủ có không làm gì được ngươi, Tang Thanh ta cũng tuyệt đối không tha!”Kim Ngọc Lang chẳng coi sư nương ra gì, mặt đầy vẻ ngạo mạn hỏi: “Ngươi thì có thể làm được gì?”Sư nương cười lạnh lùng, nói: “Dù lên trời hay xuống địa ngục, ta cũng không để yên cho ngươi. Ngươi cứ thử xem.”Sư nương mới chỉ hai mươi lăm tuổi, từng là người giang hồ lão luyện, nói năng đầy uy lực và khí phách, quả nhiên khiến Kim Ngọc Lang sợ hãi. Hắn đành nhìn sư nương một cách căm ghét rồi bỏ đi cùng đám người của mình.Có lẽ hắn bị sư nương dọa, sau đó không còn đến quấy phá chúng ta ở thư viện nữa.Ta cứ nghĩ đã thoát được tên ôn thần này, nhưng không ngờ hắn lại như cao dán chó vết, cuối cùng quay lại thư viện dưới danh nghĩa học trò.Ta còn nhớ hôm ấy, sự phụ và sư nương đang phát đồ giữ ấm cho chúng ta.Kim Ngọc Lang mặc áo học trò, nghênh ngang bước vào thư viện, giẫm lên thùng đồ.Hắn nhìn sư nương một cách khiêu khích, lớn tiếng tuyên bố: “Từ hôm nay, ta - Kim Ngọc Lang - là học trò của Văn Viễn Thư Viện. Ta muốn xem ngươi làm thế nào không để yên cho ta.”Từ ngày đó, tên phá gia chi tử này mặc sức tác oai tác quái trong thư viện, trả thù sư phụ và sư nương khắp nơi, làm cho thư viện trở nên hỗn loạn.Trời cao không có mắt, lại để loại người như hắn đạt được danh phận! Võ Trạng Nguyên ư? Hừ, ngươi tin loại người như hắn có thể tự mình thi đỗ Võ Trạng Nguyên sao?
Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều CươngTác giả: Lư Đông Hảo SựTruyện Cổ Đại, Truyện Trinh ThámMở đầu—— Mùa thu năm Phượng Hoàng thứ ba. Buổi trưa ở thành Tô Châu là lúc náo nhiệt nhất, trên phố kẻ bán người mua, người qua kẻ lại. Có mộy tòa tháp cao đứng sừng sững bên bờ Lâm Giang, lan can chạm trổ ngọc, vừa yên tĩnh vừa tao nhã lại có phần mới mẻ, chính là tửu lâu cao nhất thành Tô Châu: Thanh Vân Lâu. Vì cái tên mang ý nghĩa tốt lành này, không ít sĩ tử trước khi lên kinh ứng thí đều đến đây dạo một vòng, mong lấy điềm may. Lâu dần, có một truyền thuyết xuất hiện. Tương truyền chỉ cần uống một chén Trạng Nguyên tửu tại nhã gian trên tầng cao nhất, người đó sẽ thăng quan tiến chức, một bước lên mây. Hôm nay, trước cửa Thanh Vân Lâu càng thêm huyên náo ồn ào—— “Mau đi xem, mau đi xem! Lại có người n/hả//y l/ầ/u rồi! Trên ban công nhã gian của Thanh Vân Lâu, một chàng thư sinh nho nhã, dung mạo tuấn tú đang đứng tại đó. Tay chàng cầm một vò rượu, nửa thân người lơ lửng bên ngoài, chao đảo như muốn rơi. Dưới lầu có không ít người đứng xem náo nhiệt, có người còn đang cắn hạt dưa… Ta là Trương Kỵ, người đã nguyện hứa trọn đời bên Ngọc Trí.Ta thật vô dụng. Mười mấy năm đèn sách mà chẳng đạt được danh phận gì, khiến Ngọc Trí lãng phí tuổi xuân vì ta.Kể từ cái ngày Ngọc Trí bị tên ác bá Kim Ngọc Lang để ý trên phố, hắn đã không ngừng bám lấy nàng. Ngọc Trí vốn là người cứng rắn, thà chết cũng không chịu lấy hắn. Kim Ngọc Lang không đạt được điều hắn muốn liền bắt đầu quấy rối ta.Hắn sai tay chân đến thư viện quấy phá ta hằng ngày, đôi khi chặn ta trong con hẻm nhỏ và đấm đá ta không thương tiếc. Ta hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Không chỉ ta, mà các học trò khác trong thư viện cũng bị liên lụy.Suốt thời gian đó, ai nấy đều sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, không dám ra khỏi thư viện.Hôm đó, ta lại bị Kim Ngọc Lang chặn trong con hẻm. Hắn sai người giữ chặt tay phải của ta rồi cầm một con dao sắc nhọn, chỉ vào từng ngón tay của ta mà nói:“Ngươi nói xem, nếu ta chặt hết ngón tay của ngươi, ngươi có còn thi cử được nữa không? Ngươi có thể cưới nàng nữa không?”Ta mắng to: “Kim Ngọc Lang, ngươi là tên đê tiện vô sỉ!”Kim Ngọc Lang nhún vai, móc móc tai rồi nói: “Chỉ cần ngươi viết một lá thư đoạn tuyệt với Ngọc Trí, ta không chỉ tha cho ngươi mà còn giúp ngươi làm quan.”Hắn cười ngạo nghễ mà nói tiếp: “Với tiền tài của Kim gia, mua chức quan nào mà chẳng được?”Ta căm hận loại người như hắn. Bọn chúng giẫm đạp lên công bằng, dựa vào tiền bạc để thao túng vận mệnh của người khác, khiến cho thế gian loạn lạc, mất đi công lý!Ta thà chết chứ quyết không cúi đầu trước hạng người này. Ta nghiến răng nhổ một bãi nước bọt vào hắn: “Ngươi cứ đánh chết ta đi! Ta chết cũng không để ngươi toại nguyện!”Hành động này của ta khiến Kim Ngọc Lang nổi giận. Hắn sai người giữ chặt tay ta, nhấc dao lên chuẩn bị chặt ngón tay ta!Bỗng nhiên, một chậu nước lạnh từ trên cao dội xuống, làm hắn ướt đẫm.Hắn dừng lại, ta nhờ đó mà thoát khỏi nguy hiểm.Một giọng nói từ trên cao vang lên: “Nơi này là thư viện, không phải chỗ để ngươi bắt nạt người khác.”Ta ngẩng đầu lên nhìn, người đứng trên tường, tay cầm chậu nước trống và nhìn Kim Ngọc Lang với ánh mắt sắc lạnh, không ai khác chính là sư nương của ta!Ta hoảng hốt hét lên: “Sư nương mau đi đi, đừng để bị liên lụy vì con!”Quả nhiên, Kim Ngọc Lang lau mặt, y trừng mắt nhìn sư nương và gào lên: “Ngươi dám dội nước vào ta?”Sư nương hừ lạnh, giơ chậu nước trống ném xuống đất.“Rầm!” - cái chậu rơi trúng đầu Kim Ngọc Lang, khiến hắn ngẩn ra.Sư nương dùng giọng lạnh lùng nói: “Không chỉ dội nước vào ngươi, ta còn đập ngươi.”Kim Ngọc Lang hoàn hồn, run lên vì giận dữ, hét lớn: “Bắt lấy ả cho ta!”Sư nương quát lớn: “Đây là thư viện, ngươi mà còn dám làm càn, dù quan phủ có không làm gì được ngươi, Tang Thanh ta cũng tuyệt đối không tha!”Kim Ngọc Lang chẳng coi sư nương ra gì, mặt đầy vẻ ngạo mạn hỏi: “Ngươi thì có thể làm được gì?”Sư nương cười lạnh lùng, nói: “Dù lên trời hay xuống địa ngục, ta cũng không để yên cho ngươi. Ngươi cứ thử xem.”Sư nương mới chỉ hai mươi lăm tuổi, từng là người giang hồ lão luyện, nói năng đầy uy lực và khí phách, quả nhiên khiến Kim Ngọc Lang sợ hãi. Hắn đành nhìn sư nương một cách căm ghét rồi bỏ đi cùng đám người của mình.Có lẽ hắn bị sư nương dọa, sau đó không còn đến quấy phá chúng ta ở thư viện nữa.Ta cứ nghĩ đã thoát được tên ôn thần này, nhưng không ngờ hắn lại như cao dán chó vết, cuối cùng quay lại thư viện dưới danh nghĩa học trò.Ta còn nhớ hôm ấy, sự phụ và sư nương đang phát đồ giữ ấm cho chúng ta.Kim Ngọc Lang mặc áo học trò, nghênh ngang bước vào thư viện, giẫm lên thùng đồ.Hắn nhìn sư nương một cách khiêu khích, lớn tiếng tuyên bố: “Từ hôm nay, ta - Kim Ngọc Lang - là học trò của Văn Viễn Thư Viện. Ta muốn xem ngươi làm thế nào không để yên cho ta.”Từ ngày đó, tên phá gia chi tử này mặc sức tác oai tác quái trong thư viện, trả thù sư phụ và sư nương khắp nơi, làm cho thư viện trở nên hỗn loạn.Trời cao không có mắt, lại để loại người như hắn đạt được danh phận! Võ Trạng Nguyên ư? Hừ, ngươi tin loại người như hắn có thể tự mình thi đỗ Võ Trạng Nguyên sao?
Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều CươngTác giả: Lư Đông Hảo SựTruyện Cổ Đại, Truyện Trinh ThámMở đầu—— Mùa thu năm Phượng Hoàng thứ ba. Buổi trưa ở thành Tô Châu là lúc náo nhiệt nhất, trên phố kẻ bán người mua, người qua kẻ lại. Có mộy tòa tháp cao đứng sừng sững bên bờ Lâm Giang, lan can chạm trổ ngọc, vừa yên tĩnh vừa tao nhã lại có phần mới mẻ, chính là tửu lâu cao nhất thành Tô Châu: Thanh Vân Lâu. Vì cái tên mang ý nghĩa tốt lành này, không ít sĩ tử trước khi lên kinh ứng thí đều đến đây dạo một vòng, mong lấy điềm may. Lâu dần, có một truyền thuyết xuất hiện. Tương truyền chỉ cần uống một chén Trạng Nguyên tửu tại nhã gian trên tầng cao nhất, người đó sẽ thăng quan tiến chức, một bước lên mây. Hôm nay, trước cửa Thanh Vân Lâu càng thêm huyên náo ồn ào—— “Mau đi xem, mau đi xem! Lại có người n/hả//y l/ầ/u rồi! Trên ban công nhã gian của Thanh Vân Lâu, một chàng thư sinh nho nhã, dung mạo tuấn tú đang đứng tại đó. Tay chàng cầm một vò rượu, nửa thân người lơ lửng bên ngoài, chao đảo như muốn rơi. Dưới lầu có không ít người đứng xem náo nhiệt, có người còn đang cắn hạt dưa… Ta là Trương Kỵ, người đã nguyện hứa trọn đời bên Ngọc Trí.Ta thật vô dụng. Mười mấy năm đèn sách mà chẳng đạt được danh phận gì, khiến Ngọc Trí lãng phí tuổi xuân vì ta.Kể từ cái ngày Ngọc Trí bị tên ác bá Kim Ngọc Lang để ý trên phố, hắn đã không ngừng bám lấy nàng. Ngọc Trí vốn là người cứng rắn, thà chết cũng không chịu lấy hắn. Kim Ngọc Lang không đạt được điều hắn muốn liền bắt đầu quấy rối ta.Hắn sai tay chân đến thư viện quấy phá ta hằng ngày, đôi khi chặn ta trong con hẻm nhỏ và đấm đá ta không thương tiếc. Ta hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Không chỉ ta, mà các học trò khác trong thư viện cũng bị liên lụy.Suốt thời gian đó, ai nấy đều sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, không dám ra khỏi thư viện.Hôm đó, ta lại bị Kim Ngọc Lang chặn trong con hẻm. Hắn sai người giữ chặt tay phải của ta rồi cầm một con dao sắc nhọn, chỉ vào từng ngón tay của ta mà nói:“Ngươi nói xem, nếu ta chặt hết ngón tay của ngươi, ngươi có còn thi cử được nữa không? Ngươi có thể cưới nàng nữa không?”Ta mắng to: “Kim Ngọc Lang, ngươi là tên đê tiện vô sỉ!”Kim Ngọc Lang nhún vai, móc móc tai rồi nói: “Chỉ cần ngươi viết một lá thư đoạn tuyệt với Ngọc Trí, ta không chỉ tha cho ngươi mà còn giúp ngươi làm quan.”Hắn cười ngạo nghễ mà nói tiếp: “Với tiền tài của Kim gia, mua chức quan nào mà chẳng được?”Ta căm hận loại người như hắn. Bọn chúng giẫm đạp lên công bằng, dựa vào tiền bạc để thao túng vận mệnh của người khác, khiến cho thế gian loạn lạc, mất đi công lý!Ta thà chết chứ quyết không cúi đầu trước hạng người này. Ta nghiến răng nhổ một bãi nước bọt vào hắn: “Ngươi cứ đánh chết ta đi! Ta chết cũng không để ngươi toại nguyện!”Hành động này của ta khiến Kim Ngọc Lang nổi giận. Hắn sai người giữ chặt tay ta, nhấc dao lên chuẩn bị chặt ngón tay ta!Bỗng nhiên, một chậu nước lạnh từ trên cao dội xuống, làm hắn ướt đẫm.Hắn dừng lại, ta nhờ đó mà thoát khỏi nguy hiểm.Một giọng nói từ trên cao vang lên: “Nơi này là thư viện, không phải chỗ để ngươi bắt nạt người khác.”Ta ngẩng đầu lên nhìn, người đứng trên tường, tay cầm chậu nước trống và nhìn Kim Ngọc Lang với ánh mắt sắc lạnh, không ai khác chính là sư nương của ta!Ta hoảng hốt hét lên: “Sư nương mau đi đi, đừng để bị liên lụy vì con!”Quả nhiên, Kim Ngọc Lang lau mặt, y trừng mắt nhìn sư nương và gào lên: “Ngươi dám dội nước vào ta?”Sư nương hừ lạnh, giơ chậu nước trống ném xuống đất.“Rầm!” - cái chậu rơi trúng đầu Kim Ngọc Lang, khiến hắn ngẩn ra.Sư nương dùng giọng lạnh lùng nói: “Không chỉ dội nước vào ngươi, ta còn đập ngươi.”Kim Ngọc Lang hoàn hồn, run lên vì giận dữ, hét lớn: “Bắt lấy ả cho ta!”Sư nương quát lớn: “Đây là thư viện, ngươi mà còn dám làm càn, dù quan phủ có không làm gì được ngươi, Tang Thanh ta cũng tuyệt đối không tha!”Kim Ngọc Lang chẳng coi sư nương ra gì, mặt đầy vẻ ngạo mạn hỏi: “Ngươi thì có thể làm được gì?”Sư nương cười lạnh lùng, nói: “Dù lên trời hay xuống địa ngục, ta cũng không để yên cho ngươi. Ngươi cứ thử xem.”Sư nương mới chỉ hai mươi lăm tuổi, từng là người giang hồ lão luyện, nói năng đầy uy lực và khí phách, quả nhiên khiến Kim Ngọc Lang sợ hãi. Hắn đành nhìn sư nương một cách căm ghét rồi bỏ đi cùng đám người của mình.Có lẽ hắn bị sư nương dọa, sau đó không còn đến quấy phá chúng ta ở thư viện nữa.Ta cứ nghĩ đã thoát được tên ôn thần này, nhưng không ngờ hắn lại như cao dán chó vết, cuối cùng quay lại thư viện dưới danh nghĩa học trò.Ta còn nhớ hôm ấy, sự phụ và sư nương đang phát đồ giữ ấm cho chúng ta.Kim Ngọc Lang mặc áo học trò, nghênh ngang bước vào thư viện, giẫm lên thùng đồ.Hắn nhìn sư nương một cách khiêu khích, lớn tiếng tuyên bố: “Từ hôm nay, ta - Kim Ngọc Lang - là học trò của Văn Viễn Thư Viện. Ta muốn xem ngươi làm thế nào không để yên cho ta.”Từ ngày đó, tên phá gia chi tử này mặc sức tác oai tác quái trong thư viện, trả thù sư phụ và sư nương khắp nơi, làm cho thư viện trở nên hỗn loạn.Trời cao không có mắt, lại để loại người như hắn đạt được danh phận! Võ Trạng Nguyên ư? Hừ, ngươi tin loại người như hắn có thể tự mình thi đỗ Võ Trạng Nguyên sao?