"Cả nhà hãy nhìn xem, đây là lăng mộ của vị tướng quân nổi tiếng Mặc Cửu Diệp trong lịch sử." Hướng dẫn viên vẫy lá cờ nhỏ trong tay, dẫn du khách tới lối vào cung điện dưới lòng đất. Không biết tại vì sao, nhưng khi đến nơi này, Hách Tri Nhiễm lại có một loại cảm giác nghiêm túc và trang trọng. Thân là một người quân y đặc chủng, cô không theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái anh hùng. Chủ nhân Mặc Cửu Diệp của lăng mộ này, chính là một trong số những anh hùng mà cô ngưỡng mộ. Mặc Cửu Diệp là đệ nhất mãnh tướng dưới triều Đại Thuận, ông đã nhiều lần dẫn đại quân của mình đánh giặc ngoại xâm, khiến cho bọn chúng sợ c.h.ế.t khiếp. Tuy nhiên, chính là một vị anh hùng như vậy, nhưng vì công cao át chủ mà lại làm dấy lên sự kiêng ky của Hoàng thượng lúc bấy giờ, đến nỗi cuối cùng ông lại bị cách chức đi lưu đày. Hách Tri Nhiễm nghe lời giới thiệu khoe khoang của hướng dẫn viên, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ có thể nói rằng, vị anh hùng này sinh ra không đúng thời đại, nếu như Mặc Cửu…
Chương 415
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy NạnTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Cả nhà hãy nhìn xem, đây là lăng mộ của vị tướng quân nổi tiếng Mặc Cửu Diệp trong lịch sử." Hướng dẫn viên vẫy lá cờ nhỏ trong tay, dẫn du khách tới lối vào cung điện dưới lòng đất. Không biết tại vì sao, nhưng khi đến nơi này, Hách Tri Nhiễm lại có một loại cảm giác nghiêm túc và trang trọng. Thân là một người quân y đặc chủng, cô không theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái anh hùng. Chủ nhân Mặc Cửu Diệp của lăng mộ này, chính là một trong số những anh hùng mà cô ngưỡng mộ. Mặc Cửu Diệp là đệ nhất mãnh tướng dưới triều Đại Thuận, ông đã nhiều lần dẫn đại quân của mình đánh giặc ngoại xâm, khiến cho bọn chúng sợ c.h.ế.t khiếp. Tuy nhiên, chính là một vị anh hùng như vậy, nhưng vì công cao át chủ mà lại làm dấy lên sự kiêng ky của Hoàng thượng lúc bấy giờ, đến nỗi cuối cùng ông lại bị cách chức đi lưu đày. Hách Tri Nhiễm nghe lời giới thiệu khoe khoang của hướng dẫn viên, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ có thể nói rằng, vị anh hùng này sinh ra không đúng thời đại, nếu như Mặc Cửu… Như vậy rất tốt, không những lực đánh cũng nhẹ hơn, còn có thể khiến nàng rèn luyện sức khỏe.Mặc Cửu Diệp nhìn nàng với ánh mắt nuông chiều, biết đánh mấy người này sẽ không có gì nguy hiểm, không hề do dự đưa roi lại cho Hách Tri Nhiễm.Vừa nãy chính mắt người Thôi gia nhìn thấy, Lí Chính chính là bị nữ nhân xinh đẹp đá bay xuống, vì vậy, đối mặt với Hách Tri Nhiễm bọn họ cũng không có cảm giác thở phào.Ngoại trừ thể lực của Hách Tri Nhiễm không bằng Mặc Cửu Diệp, nhưng chắc chắn nàng ra tay không kém gì hắn.Hơn nữa, độ nhạy bén của nàng cũng rất tốt, mấy người này có muốn chạy trốn cũng không có cơ hội.Hách Tri Nhiễm đưa roi lên đánh được một hồi, thấy sức nóng cũng đủ rồi mới dừng tay.Cái gọi là sức nóng cũng đủ rồi chính là, người Thôi gia đau tới mức gần chết, nhưng mà, vết thương lại không chí mạng.Bị thương như vầy, đối với người thầy thuốc như Hách Tri Nhiễm mà nói, ít nhất cũng phải dưỡng thương hơn nửa tháng.Nàng nắm chắc cây roi trong tay, thở dốc nói: "Ta mệt rồi, các ngươi có thể tới huyện nha tố cáo ta rồi."Trong lúc nói, Hách Tri Nhiễm còn cố ý liếc nhìn Thôi Lí Chính, ông ta đã bị dọa sợ khiếp.Nhìn qua, Thôi Lí Chính đã hiểu rõ hết mọi chuyện.Đó chính là, chỉ cần các ngươi không sợ chịu cái khổ của da thịt, thì cứ việc đi kiện.Nghĩ tới chuyện vừa nãy bị người nữ nhân này đá vào bụng, lúc này trong lòng Thôi Lí Chính vẫn còn thấy sợ. "Ta không kiện, chúng ta đều sẽ không đi kiện."Nói xong, Thôi Lí Chính nhìn về hướng mấy người trong tộc với ánh mắt sai khiến, ý là mọi người mau chóng rời khỏi.Người Thôi gia như trút được gánh nặng, vội vàng trèo lên xe bò.Phu xe cũng giống như chạy trốn khỏi ôn thần, vội vàng đánh xe chạy với tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi trước mặt của Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm.Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cũng chỉnh đốn lại áo quần, rồi ngồi lên xe ngựa.Nếu không phải gặp người Thôi gia gây hấn ở chỗ này, thì khi nghe nói tin tức huyện lệnh mới tới nhậm chức, nhất định cũng đi theo mấy người lão bách tính đi xem náo nhiệt.Trước mắt, họ đã thay đổi chủ ý.Huyện lệnh mới đến rồi, nếu như là một vị quan tốt, điều tra rõ những cấu kết đó của Thôi huyện thừa làm mấy năm nay, thêm vào đó thân thể tàn tật bây giờ của hắn ta, chắc chắn sẽ bị cách chức điều tra.Ngược lại, nếu như huyện lệnh mới nhậm chức này cũng tham ô coi thường vương pháp giống như Thôi huyện thừa, nhất định Thôi huyện thừa sẽ nhân cơ hội này tặng cho hắn ta những thứ tốt, coi như không có chuyện gì.Hoặc là, Thôi huyện thừa bị điều tra, bị tịch thu hết tài sản, không thì, Thôi huyện thừa đem những của cải còn lại của mình đi hối lộ huyện lệnh, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm không thể nào để cho hắn ta có cơ hội đó.Vì vậy, hai người đã nhất trí quyết định, tới Thôi trạch ăn trộm hết mọi thứ, để trừ hậu hoạn.Đúng lúc này mấy người sai nha đều tới nha môn nghênh đón huyện lệnh mới, chắc hẳn, trong Thôi trạch cũng không còn được mấy người.Chỉ cần họ hành động cẩn thận chút, chắc chắn không xảy ra sai sót gì.Sau khi quyết định, hai người cho xe ngựa tới một góc không có ai, Hách Tri Nhiễm vừa hất tay một cái, liền đưa xe ngựa và Mặc Cửu Diệp cùng vào trong không gian. Mục đích của họ vào trong không gian là, giữa ban ngày ban mặt đi làm chuyện xấu, thì phải cần hóa trang một chút.Hách Tri Nhiễm lấy đồ hóa trang ra, trang điểm cho Mặc Cửu Diệp thành một người xấu xí có đôi mắt xếch, mũi dẹp, miệng hô.Vậy chưa là gì, nàng còn dán cho Mặc Cửu Diệp thêm một bộ râu quai nón.
Như vậy rất tốt, không những lực đánh cũng nhẹ hơn, còn có thể khiến nàng rèn luyện sức khỏe.
Mặc Cửu Diệp nhìn nàng với ánh mắt nuông chiều, biết đánh mấy người này sẽ không có gì nguy hiểm, không hề do dự đưa roi lại cho Hách Tri Nhiễm.
Vừa nãy chính mắt người Thôi gia nhìn thấy, Lí Chính chính là bị nữ nhân xinh đẹp đá bay xuống, vì vậy, đối mặt với Hách Tri Nhiễm bọn họ cũng không có cảm giác thở phào.
Ngoại trừ thể lực của Hách Tri Nhiễm không bằng Mặc Cửu Diệp, nhưng chắc chắn nàng ra tay không kém gì hắn.
Hơn nữa, độ nhạy bén của nàng cũng rất tốt, mấy người này có muốn chạy trốn cũng không có cơ hội.
Hách Tri Nhiễm đưa roi lên đánh được một hồi, thấy sức nóng cũng đủ rồi mới dừng tay.
Cái gọi là sức nóng cũng đủ rồi chính là, người Thôi gia đau tới mức gần chết, nhưng mà, vết thương lại không chí mạng.
Bị thương như vầy, đối với người thầy thuốc như Hách Tri Nhiễm mà nói, ít nhất cũng phải dưỡng thương hơn nửa tháng.
Nàng nắm chắc cây roi trong tay, thở dốc nói: "Ta mệt rồi, các ngươi có thể tới huyện nha tố cáo ta rồi."
Trong lúc nói, Hách Tri Nhiễm còn cố ý liếc nhìn Thôi Lí Chính, ông ta đã bị dọa sợ khiếp.
Nhìn qua, Thôi Lí Chính đã hiểu rõ hết mọi chuyện.
Đó chính là, chỉ cần các ngươi không sợ chịu cái khổ của da thịt, thì cứ việc đi kiện.
Nghĩ tới chuyện vừa nãy bị người nữ nhân này đá vào bụng, lúc này trong lòng Thôi Lí Chính vẫn còn thấy sợ. "Ta không kiện, chúng ta đều sẽ không đi kiện."
Nói xong, Thôi Lí Chính nhìn về hướng mấy người trong tộc với ánh mắt sai khiến, ý là mọi người mau chóng rời khỏi.
Người Thôi gia như trút được gánh nặng, vội vàng trèo lên xe bò.
Phu xe cũng giống như chạy trốn khỏi ôn thần, vội vàng đánh xe chạy với tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi trước mặt của Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm.
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cũng chỉnh đốn lại áo quần, rồi ngồi lên xe ngựa.
Nếu không phải gặp người Thôi gia gây hấn ở chỗ này, thì khi nghe nói tin tức huyện lệnh mới tới nhậm chức, nhất định cũng đi theo mấy người lão bách tính đi xem náo nhiệt.
Trước mắt, họ đã thay đổi chủ ý.
Huyện lệnh mới đến rồi, nếu như là một vị quan tốt, điều tra rõ những cấu kết đó của Thôi huyện thừa làm mấy năm nay, thêm vào đó thân thể tàn tật bây giờ của hắn ta, chắc chắn sẽ bị cách chức điều tra.
Ngược lại, nếu như huyện lệnh mới nhậm chức này cũng tham ô coi thường vương pháp giống như Thôi huyện thừa, nhất định Thôi huyện thừa sẽ nhân cơ hội này tặng cho hắn ta những thứ tốt, coi như không có chuyện gì.
Hoặc là, Thôi huyện thừa bị điều tra, bị tịch thu hết tài sản, không thì, Thôi huyện thừa đem những của cải còn lại của mình đi hối lộ huyện lệnh, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm không thể nào để cho hắn ta có cơ hội đó.
Vì vậy, hai người đã nhất trí quyết định, tới Thôi trạch ăn trộm hết mọi thứ, để trừ hậu hoạn.
Đúng lúc này mấy người sai nha đều tới nha môn nghênh đón huyện lệnh mới, chắc hẳn, trong Thôi trạch cũng không còn được mấy người.
Chỉ cần họ hành động cẩn thận chút, chắc chắn không xảy ra sai sót gì.
Sau khi quyết định, hai người cho xe ngựa tới một góc không có ai, Hách Tri Nhiễm vừa hất tay một cái, liền đưa xe ngựa và Mặc Cửu Diệp cùng vào trong không gian. Mục đích của họ vào trong không gian là, giữa ban ngày ban mặt đi làm chuyện xấu, thì phải cần hóa trang một chút.
Hách Tri Nhiễm lấy đồ hóa trang ra, trang điểm cho Mặc Cửu Diệp thành một người xấu xí có đôi mắt xếch, mũi dẹp, miệng hô.
Vậy chưa là gì, nàng còn dán cho Mặc Cửu Diệp thêm một bộ râu quai nón.
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy NạnTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Cả nhà hãy nhìn xem, đây là lăng mộ của vị tướng quân nổi tiếng Mặc Cửu Diệp trong lịch sử." Hướng dẫn viên vẫy lá cờ nhỏ trong tay, dẫn du khách tới lối vào cung điện dưới lòng đất. Không biết tại vì sao, nhưng khi đến nơi này, Hách Tri Nhiễm lại có một loại cảm giác nghiêm túc và trang trọng. Thân là một người quân y đặc chủng, cô không theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái anh hùng. Chủ nhân Mặc Cửu Diệp của lăng mộ này, chính là một trong số những anh hùng mà cô ngưỡng mộ. Mặc Cửu Diệp là đệ nhất mãnh tướng dưới triều Đại Thuận, ông đã nhiều lần dẫn đại quân của mình đánh giặc ngoại xâm, khiến cho bọn chúng sợ c.h.ế.t khiếp. Tuy nhiên, chính là một vị anh hùng như vậy, nhưng vì công cao át chủ mà lại làm dấy lên sự kiêng ky của Hoàng thượng lúc bấy giờ, đến nỗi cuối cùng ông lại bị cách chức đi lưu đày. Hách Tri Nhiễm nghe lời giới thiệu khoe khoang của hướng dẫn viên, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ có thể nói rằng, vị anh hùng này sinh ra không đúng thời đại, nếu như Mặc Cửu… Như vậy rất tốt, không những lực đánh cũng nhẹ hơn, còn có thể khiến nàng rèn luyện sức khỏe.Mặc Cửu Diệp nhìn nàng với ánh mắt nuông chiều, biết đánh mấy người này sẽ không có gì nguy hiểm, không hề do dự đưa roi lại cho Hách Tri Nhiễm.Vừa nãy chính mắt người Thôi gia nhìn thấy, Lí Chính chính là bị nữ nhân xinh đẹp đá bay xuống, vì vậy, đối mặt với Hách Tri Nhiễm bọn họ cũng không có cảm giác thở phào.Ngoại trừ thể lực của Hách Tri Nhiễm không bằng Mặc Cửu Diệp, nhưng chắc chắn nàng ra tay không kém gì hắn.Hơn nữa, độ nhạy bén của nàng cũng rất tốt, mấy người này có muốn chạy trốn cũng không có cơ hội.Hách Tri Nhiễm đưa roi lên đánh được một hồi, thấy sức nóng cũng đủ rồi mới dừng tay.Cái gọi là sức nóng cũng đủ rồi chính là, người Thôi gia đau tới mức gần chết, nhưng mà, vết thương lại không chí mạng.Bị thương như vầy, đối với người thầy thuốc như Hách Tri Nhiễm mà nói, ít nhất cũng phải dưỡng thương hơn nửa tháng.Nàng nắm chắc cây roi trong tay, thở dốc nói: "Ta mệt rồi, các ngươi có thể tới huyện nha tố cáo ta rồi."Trong lúc nói, Hách Tri Nhiễm còn cố ý liếc nhìn Thôi Lí Chính, ông ta đã bị dọa sợ khiếp.Nhìn qua, Thôi Lí Chính đã hiểu rõ hết mọi chuyện.Đó chính là, chỉ cần các ngươi không sợ chịu cái khổ của da thịt, thì cứ việc đi kiện.Nghĩ tới chuyện vừa nãy bị người nữ nhân này đá vào bụng, lúc này trong lòng Thôi Lí Chính vẫn còn thấy sợ. "Ta không kiện, chúng ta đều sẽ không đi kiện."Nói xong, Thôi Lí Chính nhìn về hướng mấy người trong tộc với ánh mắt sai khiến, ý là mọi người mau chóng rời khỏi.Người Thôi gia như trút được gánh nặng, vội vàng trèo lên xe bò.Phu xe cũng giống như chạy trốn khỏi ôn thần, vội vàng đánh xe chạy với tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi trước mặt của Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm.Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cũng chỉnh đốn lại áo quần, rồi ngồi lên xe ngựa.Nếu không phải gặp người Thôi gia gây hấn ở chỗ này, thì khi nghe nói tin tức huyện lệnh mới tới nhậm chức, nhất định cũng đi theo mấy người lão bách tính đi xem náo nhiệt.Trước mắt, họ đã thay đổi chủ ý.Huyện lệnh mới đến rồi, nếu như là một vị quan tốt, điều tra rõ những cấu kết đó của Thôi huyện thừa làm mấy năm nay, thêm vào đó thân thể tàn tật bây giờ của hắn ta, chắc chắn sẽ bị cách chức điều tra.Ngược lại, nếu như huyện lệnh mới nhậm chức này cũng tham ô coi thường vương pháp giống như Thôi huyện thừa, nhất định Thôi huyện thừa sẽ nhân cơ hội này tặng cho hắn ta những thứ tốt, coi như không có chuyện gì.Hoặc là, Thôi huyện thừa bị điều tra, bị tịch thu hết tài sản, không thì, Thôi huyện thừa đem những của cải còn lại của mình đi hối lộ huyện lệnh, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm không thể nào để cho hắn ta có cơ hội đó.Vì vậy, hai người đã nhất trí quyết định, tới Thôi trạch ăn trộm hết mọi thứ, để trừ hậu hoạn.Đúng lúc này mấy người sai nha đều tới nha môn nghênh đón huyện lệnh mới, chắc hẳn, trong Thôi trạch cũng không còn được mấy người.Chỉ cần họ hành động cẩn thận chút, chắc chắn không xảy ra sai sót gì.Sau khi quyết định, hai người cho xe ngựa tới một góc không có ai, Hách Tri Nhiễm vừa hất tay một cái, liền đưa xe ngựa và Mặc Cửu Diệp cùng vào trong không gian. Mục đích của họ vào trong không gian là, giữa ban ngày ban mặt đi làm chuyện xấu, thì phải cần hóa trang một chút.Hách Tri Nhiễm lấy đồ hóa trang ra, trang điểm cho Mặc Cửu Diệp thành một người xấu xí có đôi mắt xếch, mũi dẹp, miệng hô.Vậy chưa là gì, nàng còn dán cho Mặc Cửu Diệp thêm một bộ râu quai nón.