Tác giả:

Giữa năm Thiên Thù, Miện Châu đại tuyết. Biển Vô Đoan tuyết phủ kín mười vạn dặm, phủ đến cả Thương Lang Bắc Vực. –––– Nơi này quá lạnh, chỗ nước đọng cũng nổi lên một lớp băng mỏng. Ô Hành Tuyết đứng trên một cái cây chết dưới nước, rửa đi vết máu trên tay. Đôi tay mảnh mai trắng tinh kia, không có một chút sức sống, dường như chỉ trêu chim trong điện ngọc, thưởng hoa nơi Tiên Đô. Nhưng cách đây không lâu, hai ngón tay đó đã trực tiếp xé vài cái đầu. Cho nên hắn rửa thật cẩn thận, không có ý định mở miệng, người bên bờ biển cũng không dám mở miệng. Nín thở như vậy thật lâu, rốt cuộc bọn họ chờ được một câu. "Năm nay là năm nào?" – Ô Hành Tuyết hỏi. Giọng nói xuyên qua mặt nước mênh mông, có chút mơ hồ. Người bên bờ biển phản ứng một lúc, vội vàng đáp: "Thiên Thù năm thứ 25." Ô Hành Tuyết ngửi ngửi ngón tay đã rửa xong, rốt cuộc đảo mắt nhìn qua: "Thiên Thù?" "Đúng vậy, Thiên Thù." "Thiên Thù......" – Ô Hành Tuyết nhỏ giọng lặp lại niên hiệu xa lạ. Người đáp lời vội nói: "Tiên môn…

Chương 129: C129: Phiên ngoại - cây nhân duyên 1

Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng TiênTác giả: Mộc Tô LíTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Tiên HiệpGiữa năm Thiên Thù, Miện Châu đại tuyết. Biển Vô Đoan tuyết phủ kín mười vạn dặm, phủ đến cả Thương Lang Bắc Vực. –––– Nơi này quá lạnh, chỗ nước đọng cũng nổi lên một lớp băng mỏng. Ô Hành Tuyết đứng trên một cái cây chết dưới nước, rửa đi vết máu trên tay. Đôi tay mảnh mai trắng tinh kia, không có một chút sức sống, dường như chỉ trêu chim trong điện ngọc, thưởng hoa nơi Tiên Đô. Nhưng cách đây không lâu, hai ngón tay đó đã trực tiếp xé vài cái đầu. Cho nên hắn rửa thật cẩn thận, không có ý định mở miệng, người bên bờ biển cũng không dám mở miệng. Nín thở như vậy thật lâu, rốt cuộc bọn họ chờ được một câu. "Năm nay là năm nào?" – Ô Hành Tuyết hỏi. Giọng nói xuyên qua mặt nước mênh mông, có chút mơ hồ. Người bên bờ biển phản ứng một lúc, vội vàng đáp: "Thiên Thù năm thứ 25." Ô Hành Tuyết ngửi ngửi ngón tay đã rửa xong, rốt cuộc đảo mắt nhìn qua: "Thiên Thù?" "Đúng vậy, Thiên Thù." "Thiên Thù......" – Ô Hành Tuyết nhỏ giọng lặp lại niên hiệu xa lạ. Người đáp lời vội nói: "Tiên môn… Mùa hè năm Thanh Hà thứ ba trăm bốn mươi mốt.Trong khung cảnh trăm năm yên bình, mùa hè năm nay có chút đặc biệt, theo cách nói của dân gian gọi là "Ngũ hành phạm thủy".Bởi vì lượng mưa cực kỳ nhiều.Đối với dưa trúc đào mận ao sâu ruộng tốt mà nói thật sự xem như điều tốt lành, rất sớm có thể thấy một năm được mùa. Nhưng đối với những người thường đi thuyền trên sông nước mà nói lại khá đau đầu.Một khi sóng gió nổi lên, thật sự rất đáng sợ.Cuối tháng sáu, thuyền ở vùng Đông Giang đều neo lại bến đò vài ngày.Nhóm thuyền phu phanh áo ngồi xổm trên thuyền, dựng giàn che bằng tay, mắt nhìn thoáng về phía xa xăm. Họ sống trên sông nước đã hai ba mươi năm, thậm chí có vài người ngày thường ăn ngủ luôn ở dưới mui thuyền, họ đã quá quen thuộc với những con sông mà mình đi qua. Nói khoa trương một chút chính là liếc mắt một cái cũng biết được sóng gió kéo dài bao lâu.

Mùa hè năm Thanh Hà thứ ba trăm bốn mươi mốt.

Trong khung cảnh trăm năm yên bình, mùa hè năm nay có chút đặc biệt, theo cách nói của dân gian gọi là "Ngũ hành phạm thủy".

Bởi vì lượng mưa cực kỳ nhiều.

Đối với dưa trúc đào mận ao sâu ruộng tốt mà nói thật sự xem như điều tốt lành, rất sớm có thể thấy một năm được mùa. Nhưng đối với những người thường đi thuyền trên sông nước mà nói lại khá đau đầu.

Một khi sóng gió nổi lên, thật sự rất đáng sợ.

Cuối tháng sáu, thuyền ở vùng Đông Giang đều neo lại bến đò vài ngày.

Nhóm thuyền phu phanh áo ngồi xổm trên thuyền, dựng giàn che bằng tay, mắt nhìn thoáng về phía xa xăm. Họ sống trên sông nước đã hai ba mươi năm, thậm chí có vài người ngày thường ăn ngủ luôn ở dưới mui thuyền, họ đã quá quen thuộc với những con sông mà mình đi qua. Nói khoa trương một chút chính là liếc mắt một cái cũng biết được sóng gió kéo dài bao lâu.

Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng TiênTác giả: Mộc Tô LíTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Tiên HiệpGiữa năm Thiên Thù, Miện Châu đại tuyết. Biển Vô Đoan tuyết phủ kín mười vạn dặm, phủ đến cả Thương Lang Bắc Vực. –––– Nơi này quá lạnh, chỗ nước đọng cũng nổi lên một lớp băng mỏng. Ô Hành Tuyết đứng trên một cái cây chết dưới nước, rửa đi vết máu trên tay. Đôi tay mảnh mai trắng tinh kia, không có một chút sức sống, dường như chỉ trêu chim trong điện ngọc, thưởng hoa nơi Tiên Đô. Nhưng cách đây không lâu, hai ngón tay đó đã trực tiếp xé vài cái đầu. Cho nên hắn rửa thật cẩn thận, không có ý định mở miệng, người bên bờ biển cũng không dám mở miệng. Nín thở như vậy thật lâu, rốt cuộc bọn họ chờ được một câu. "Năm nay là năm nào?" – Ô Hành Tuyết hỏi. Giọng nói xuyên qua mặt nước mênh mông, có chút mơ hồ. Người bên bờ biển phản ứng một lúc, vội vàng đáp: "Thiên Thù năm thứ 25." Ô Hành Tuyết ngửi ngửi ngón tay đã rửa xong, rốt cuộc đảo mắt nhìn qua: "Thiên Thù?" "Đúng vậy, Thiên Thù." "Thiên Thù......" – Ô Hành Tuyết nhỏ giọng lặp lại niên hiệu xa lạ. Người đáp lời vội nói: "Tiên môn… Mùa hè năm Thanh Hà thứ ba trăm bốn mươi mốt.Trong khung cảnh trăm năm yên bình, mùa hè năm nay có chút đặc biệt, theo cách nói của dân gian gọi là "Ngũ hành phạm thủy".Bởi vì lượng mưa cực kỳ nhiều.Đối với dưa trúc đào mận ao sâu ruộng tốt mà nói thật sự xem như điều tốt lành, rất sớm có thể thấy một năm được mùa. Nhưng đối với những người thường đi thuyền trên sông nước mà nói lại khá đau đầu.Một khi sóng gió nổi lên, thật sự rất đáng sợ.Cuối tháng sáu, thuyền ở vùng Đông Giang đều neo lại bến đò vài ngày.Nhóm thuyền phu phanh áo ngồi xổm trên thuyền, dựng giàn che bằng tay, mắt nhìn thoáng về phía xa xăm. Họ sống trên sông nước đã hai ba mươi năm, thậm chí có vài người ngày thường ăn ngủ luôn ở dưới mui thuyền, họ đã quá quen thuộc với những con sông mà mình đi qua. Nói khoa trương một chút chính là liếc mắt một cái cũng biết được sóng gió kéo dài bao lâu.

Chương 129: C129: Phiên ngoại - cây nhân duyên 1