Giữa năm Thiên Thù, Miện Châu đại tuyết. Biển Vô Đoan tuyết phủ kín mười vạn dặm, phủ đến cả Thương Lang Bắc Vực. –––– Nơi này quá lạnh, chỗ nước đọng cũng nổi lên một lớp băng mỏng. Ô Hành Tuyết đứng trên một cái cây chết dưới nước, rửa đi vết máu trên tay. Đôi tay mảnh mai trắng tinh kia, không có một chút sức sống, dường như chỉ trêu chim trong điện ngọc, thưởng hoa nơi Tiên Đô. Nhưng cách đây không lâu, hai ngón tay đó đã trực tiếp xé vài cái đầu. Cho nên hắn rửa thật cẩn thận, không có ý định mở miệng, người bên bờ biển cũng không dám mở miệng. Nín thở như vậy thật lâu, rốt cuộc bọn họ chờ được một câu. "Năm nay là năm nào?" – Ô Hành Tuyết hỏi. Giọng nói xuyên qua mặt nước mênh mông, có chút mơ hồ. Người bên bờ biển phản ứng một lúc, vội vàng đáp: "Thiên Thù năm thứ 25." Ô Hành Tuyết ngửi ngửi ngón tay đã rửa xong, rốt cuộc đảo mắt nhìn qua: "Thiên Thù?" "Đúng vậy, Thiên Thù." "Thiên Thù......" – Ô Hành Tuyết nhỏ giọng lặp lại niên hiệu xa lạ. Người đáp lời vội nói: "Tiên môn…
Chương 131: 131: Phiên Ngoại - Cây Nhân Duyên 3
Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng TiênTác giả: Mộc Tô LíTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Tiên HiệpGiữa năm Thiên Thù, Miện Châu đại tuyết. Biển Vô Đoan tuyết phủ kín mười vạn dặm, phủ đến cả Thương Lang Bắc Vực. –––– Nơi này quá lạnh, chỗ nước đọng cũng nổi lên một lớp băng mỏng. Ô Hành Tuyết đứng trên một cái cây chết dưới nước, rửa đi vết máu trên tay. Đôi tay mảnh mai trắng tinh kia, không có một chút sức sống, dường như chỉ trêu chim trong điện ngọc, thưởng hoa nơi Tiên Đô. Nhưng cách đây không lâu, hai ngón tay đó đã trực tiếp xé vài cái đầu. Cho nên hắn rửa thật cẩn thận, không có ý định mở miệng, người bên bờ biển cũng không dám mở miệng. Nín thở như vậy thật lâu, rốt cuộc bọn họ chờ được một câu. "Năm nay là năm nào?" – Ô Hành Tuyết hỏi. Giọng nói xuyên qua mặt nước mênh mông, có chút mơ hồ. Người bên bờ biển phản ứng một lúc, vội vàng đáp: "Thiên Thù năm thứ 25." Ô Hành Tuyết ngửi ngửi ngón tay đã rửa xong, rốt cuộc đảo mắt nhìn qua: "Thiên Thù?" "Đúng vậy, Thiên Thù." "Thiên Thù......" – Ô Hành Tuyết nhỏ giọng lặp lại niên hiệu xa lạ. Người đáp lời vội nói: "Tiên môn… Từ sau lần đó, nếu lại đến huyện Ngọa Long xem kịch, sẽ đổi người dịch dung thành Ô Hành Tuyết.Cũng không phải bởi vì kỹ xảo của hắn cao hơn.Dịch dung chỉ là thủ thuật nhỏ không cần bàn đến kỹ xảo gì, đương nhiên cũng khó phân cao thấp.Vốn dĩ để cho hắn, là bởi vì!Linh Vương ra tay, chính là tương đương với tùy tiện.Hai người họ biến thành thế nào đều do hứng thú nhất thời của người nào đó cùng với những gì họ nghe thấy hoặc nhìn thấy.Dựa theo cách nói của Ô Hành Tuyết, gọi là "Thể nghiệm nhân gian muôn màu".Không hề nói ngoa, đó thật sự là muôn màu.Sau khi dịch dung, họ không nhất định sẽ là người trẻ tuổi, cũng không nhất định sẽ là hai người.Thậm chí có đôi khi không nhất định là người.Thế nên, ở bìa rừng hoang bên ngoài huyện Ngọa Long sẽ thường xuất hiện cảnh tượng thế này ––––Lúc họ vừa đáp xuống, đúng lúc nhìn thấy một ông lão mặc áo tơi xách theo giỏ tre đi ngang qua.蓑衣 soa y: áo tơiÔ Hành Tuyết nhìn thoáng qua một cái, lập tức nói: "Tiêu Phục Huyên, ngươi nhìn vị lão bá này, dịch dung thành như vậy thấy thế nào? Hiếm khi được thể nghiệm cảm giác râu tóc bạc trắng."Sau đó, trong hí lâu ở huyện Ngọa Long sẽ có thêm hai cụ ông uống trà.Nếu đúng lúc họ đáp xuống đất nhìn thấy thư sinh đeo chiếc rương bằng tre đi ngang, Ô Hành Tuyết nhìn thoáng qua một cái, sẽ nói: "Ngươi nhìn vị thư sinh kia, hào hoa phong nhã! "Sau đó, ngày ấy trong hí lâu sẽ có hai vị thư sinh thanh y phấp phới.Cứ lặp lại như thế, lần nào cũng ổn.Linh Vương đại nhân lại càng chơi càng vui vẻ.Có một lần, lúc họ đáp đất không có một bóng người đi ngang, nhưng lại có một đôi yến tước đốm hoa đậu trên cành.Ô Hành Tuyết bị hấp dẫn mà nhìn một lúc, bỗng nhiên nắm lấy tay áo Tiêu Phục Huyên, nói: "Ngươi xem đôi chim kia."Tiêu Phục Huyên: "! "Làm người còn chưa thỏa nguyện phải không?Đầy mặt Thiên Túc đại nhân viết "Không", Ô Hành Tuyết nhướng mày nhìn một lúc, rồi lại nắm lấy tay áo Tiêu Phục Huyên.Hành động căn bản có thể xem như làm nũng.Nhưng đối với loại chuyện thế này, làm nũng hữu dụng hay không???!Có.Cho nên ngày ấy bên cửa sổ hí lâu có một đôi chim tước không sợ người, đậu lại suốt cả buổi trưa..
Từ sau lần đó, nếu lại đến huyện Ngọa Long xem kịch, sẽ đổi người dịch dung thành Ô Hành Tuyết.
Cũng không phải bởi vì kỹ xảo của hắn cao hơn.
Dịch dung chỉ là thủ thuật nhỏ không cần bàn đến kỹ xảo gì, đương nhiên cũng khó phân cao thấp.
Vốn dĩ để cho hắn, là bởi vì!
Linh Vương ra tay, chính là tương đương với tùy tiện.
Hai người họ biến thành thế nào đều do hứng thú nhất thời của người nào đó cùng với những gì họ nghe thấy hoặc nhìn thấy.
Dựa theo cách nói của Ô Hành Tuyết, gọi là "Thể nghiệm nhân gian muôn màu".
Không hề nói ngoa, đó thật sự là muôn màu.
Sau khi dịch dung, họ không nhất định sẽ là người trẻ tuổi, cũng không nhất định sẽ là hai người.
Thậm chí có đôi khi không nhất định là người.
Thế nên, ở bìa rừng hoang bên ngoài huyện Ngọa Long sẽ thường xuất hiện cảnh tượng thế này ––––
Lúc họ vừa đáp xuống, đúng lúc nhìn thấy một ông lão mặc áo tơi xách theo giỏ tre đi ngang qua.
蓑衣 soa y: áo tơi
Ô Hành Tuyết nhìn thoáng qua một cái, lập tức nói: "Tiêu Phục Huyên, ngươi nhìn vị lão bá này, dịch dung thành như vậy thấy thế nào? Hiếm khi được thể nghiệm cảm giác râu tóc bạc trắng.
"
Sau đó, trong hí lâu ở huyện Ngọa Long sẽ có thêm hai cụ ông uống trà.
Nếu đúng lúc họ đáp xuống đất nhìn thấy thư sinh đeo chiếc rương bằng tre đi ngang, Ô Hành Tuyết nhìn thoáng qua một cái, sẽ nói: "Ngươi nhìn vị thư sinh kia, hào hoa phong nhã! "
Sau đó, ngày ấy trong hí lâu sẽ có hai vị thư sinh thanh y phấp phới.
Cứ lặp lại như thế, lần nào cũng ổn.
Linh Vương đại nhân lại càng chơi càng vui vẻ.
Có một lần, lúc họ đáp đất không có một bóng người đi ngang, nhưng lại có một đôi yến tước đốm hoa đậu trên cành.
Ô Hành Tuyết bị hấp dẫn mà nhìn một lúc, bỗng nhiên nắm lấy tay áo Tiêu Phục Huyên, nói: "Ngươi xem đôi chim kia.
"
Tiêu Phục Huyên: "! "
Làm người còn chưa thỏa nguyện phải không?
Đầy mặt Thiên Túc đại nhân viết "Không", Ô Hành Tuyết nhướng mày nhìn một lúc, rồi lại nắm lấy tay áo Tiêu Phục Huyên.
Hành động căn bản có thể xem như làm nũng.
Nhưng đối với loại chuyện thế này, làm nũng hữu dụng hay không???
!
Có.
Cho nên ngày ấy bên cửa sổ hí lâu có một đôi chim tước không sợ người, đậu lại suốt cả buổi trưa.
.
Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng TiênTác giả: Mộc Tô LíTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Tiên HiệpGiữa năm Thiên Thù, Miện Châu đại tuyết. Biển Vô Đoan tuyết phủ kín mười vạn dặm, phủ đến cả Thương Lang Bắc Vực. –––– Nơi này quá lạnh, chỗ nước đọng cũng nổi lên một lớp băng mỏng. Ô Hành Tuyết đứng trên một cái cây chết dưới nước, rửa đi vết máu trên tay. Đôi tay mảnh mai trắng tinh kia, không có một chút sức sống, dường như chỉ trêu chim trong điện ngọc, thưởng hoa nơi Tiên Đô. Nhưng cách đây không lâu, hai ngón tay đó đã trực tiếp xé vài cái đầu. Cho nên hắn rửa thật cẩn thận, không có ý định mở miệng, người bên bờ biển cũng không dám mở miệng. Nín thở như vậy thật lâu, rốt cuộc bọn họ chờ được một câu. "Năm nay là năm nào?" – Ô Hành Tuyết hỏi. Giọng nói xuyên qua mặt nước mênh mông, có chút mơ hồ. Người bên bờ biển phản ứng một lúc, vội vàng đáp: "Thiên Thù năm thứ 25." Ô Hành Tuyết ngửi ngửi ngón tay đã rửa xong, rốt cuộc đảo mắt nhìn qua: "Thiên Thù?" "Đúng vậy, Thiên Thù." "Thiên Thù......" – Ô Hành Tuyết nhỏ giọng lặp lại niên hiệu xa lạ. Người đáp lời vội nói: "Tiên môn… Từ sau lần đó, nếu lại đến huyện Ngọa Long xem kịch, sẽ đổi người dịch dung thành Ô Hành Tuyết.Cũng không phải bởi vì kỹ xảo của hắn cao hơn.Dịch dung chỉ là thủ thuật nhỏ không cần bàn đến kỹ xảo gì, đương nhiên cũng khó phân cao thấp.Vốn dĩ để cho hắn, là bởi vì!Linh Vương ra tay, chính là tương đương với tùy tiện.Hai người họ biến thành thế nào đều do hứng thú nhất thời của người nào đó cùng với những gì họ nghe thấy hoặc nhìn thấy.Dựa theo cách nói của Ô Hành Tuyết, gọi là "Thể nghiệm nhân gian muôn màu".Không hề nói ngoa, đó thật sự là muôn màu.Sau khi dịch dung, họ không nhất định sẽ là người trẻ tuổi, cũng không nhất định sẽ là hai người.Thậm chí có đôi khi không nhất định là người.Thế nên, ở bìa rừng hoang bên ngoài huyện Ngọa Long sẽ thường xuất hiện cảnh tượng thế này ––––Lúc họ vừa đáp xuống, đúng lúc nhìn thấy một ông lão mặc áo tơi xách theo giỏ tre đi ngang qua.蓑衣 soa y: áo tơiÔ Hành Tuyết nhìn thoáng qua một cái, lập tức nói: "Tiêu Phục Huyên, ngươi nhìn vị lão bá này, dịch dung thành như vậy thấy thế nào? Hiếm khi được thể nghiệm cảm giác râu tóc bạc trắng."Sau đó, trong hí lâu ở huyện Ngọa Long sẽ có thêm hai cụ ông uống trà.Nếu đúng lúc họ đáp xuống đất nhìn thấy thư sinh đeo chiếc rương bằng tre đi ngang, Ô Hành Tuyết nhìn thoáng qua một cái, sẽ nói: "Ngươi nhìn vị thư sinh kia, hào hoa phong nhã! "Sau đó, ngày ấy trong hí lâu sẽ có hai vị thư sinh thanh y phấp phới.Cứ lặp lại như thế, lần nào cũng ổn.Linh Vương đại nhân lại càng chơi càng vui vẻ.Có một lần, lúc họ đáp đất không có một bóng người đi ngang, nhưng lại có một đôi yến tước đốm hoa đậu trên cành.Ô Hành Tuyết bị hấp dẫn mà nhìn một lúc, bỗng nhiên nắm lấy tay áo Tiêu Phục Huyên, nói: "Ngươi xem đôi chim kia."Tiêu Phục Huyên: "! "Làm người còn chưa thỏa nguyện phải không?Đầy mặt Thiên Túc đại nhân viết "Không", Ô Hành Tuyết nhướng mày nhìn một lúc, rồi lại nắm lấy tay áo Tiêu Phục Huyên.Hành động căn bản có thể xem như làm nũng.Nhưng đối với loại chuyện thế này, làm nũng hữu dụng hay không???!Có.Cho nên ngày ấy bên cửa sổ hí lâu có một đôi chim tước không sợ người, đậu lại suốt cả buổi trưa..