Tác giả:

Dòng người tha hương, tiếng người bán rong rao hàng hết đợt này đến đợt khác. Nhậm Khanh Khanh ôm đứa bé một tuổi rưỡi chen chúc trong đám người, khuỷu tay nàng rung rung muốn dỗ đứa bé vừa mới bị đánh thức vui cười. Tiểu nương tử mười chín tuổi môi hồng răng trắng, mái tóc đen dài dùng một cây trâm búi cao, nhìn thoáng qua đúng là cách búi của phụ nhân*. (*)Đàn bà đã có chồng Chỉ nhìn vào gương mặt kia của nàng, mắt ngọc mày ngài, mày liễu nhẹ nhăn, trên mặt mang theo vẻ thuần khiết tự nhiên, liếc mắt nhìn thoáng qua chỉ như một cô nương mới cập kê, làm sao có thể liên quan đến đứa bé mới sinh đang ôm trong lòng ngực. Tiểu Bảo đã tỉnh, đứa bé được mẫu thân ôm vào trong ngực, lúc này mở đôi mắt to tròn nhìn dòng người qua lại. Nơi này đông người, âm thanh hỗn độn, không giống như ở trên đường chỉ có hai mẹ con. Nhậm Khanh Khanh vỗ vỗ lưng đứa bé, ánh mắt không rời khỏi hàng bán bánh bao trước mặt. Nàng đã lên đường vài tháng, trên người tiền bạc đã sớm không thừa lại bao nhiêu. Chỉ là…

Chương 54: Tin ngươi

Đoạt Thê - Dịch ChiêuTác giả: Dịch ChiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhDòng người tha hương, tiếng người bán rong rao hàng hết đợt này đến đợt khác. Nhậm Khanh Khanh ôm đứa bé một tuổi rưỡi chen chúc trong đám người, khuỷu tay nàng rung rung muốn dỗ đứa bé vừa mới bị đánh thức vui cười. Tiểu nương tử mười chín tuổi môi hồng răng trắng, mái tóc đen dài dùng một cây trâm búi cao, nhìn thoáng qua đúng là cách búi của phụ nhân*. (*)Đàn bà đã có chồng Chỉ nhìn vào gương mặt kia của nàng, mắt ngọc mày ngài, mày liễu nhẹ nhăn, trên mặt mang theo vẻ thuần khiết tự nhiên, liếc mắt nhìn thoáng qua chỉ như một cô nương mới cập kê, làm sao có thể liên quan đến đứa bé mới sinh đang ôm trong lòng ngực. Tiểu Bảo đã tỉnh, đứa bé được mẫu thân ôm vào trong ngực, lúc này mở đôi mắt to tròn nhìn dòng người qua lại. Nơi này đông người, âm thanh hỗn độn, không giống như ở trên đường chỉ có hai mẹ con. Nhậm Khanh Khanh vỗ vỗ lưng đứa bé, ánh mắt không rời khỏi hàng bán bánh bao trước mặt. Nàng đã lên đường vài tháng, trên người tiền bạc đã sớm không thừa lại bao nhiêu. Chỉ là… Ban đêm Tiêu Thừa lại đến đây, người đầy mùi rượu, nhưng bước chân vẫn còn vững vàng, hắn ngồi ở trên giường, nắm tay nàng: “Bóp đầu cho ta.”Nhậm Khanh Khanh cụp mi rũ mắt đặt tay lên thái dương hắn, nhẹ nhàng xoa xoa.Nam tử nhắm mắt lại, nằm nghiêng trên đùi nàng, hỏi: “Giọng tốt lên chưa?”Hắn đã sớm biết hôm qua nàng đến y quán, nghĩ đến đó cũng là do lo lắng yết hầu của mình. Âm thanh của nàng ngọt ngào, kêu lên còn có ý vị.Nàng lắc lắc đầu, chuyển mắt nhìn qua ánh nến lập lòe.Cơn đau đầu của Tiêu Thừa giảm bớt, chỉ cảm thấy công phu mát xa của nàng không tồi. Lại nghĩ đến tên Chu Tồn Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh kia ở cung yến, lập tức mở mắt, đè tay nàng lại:  “Thủ pháp* này học của ai?” (*Phương pháp, cách thức)Ánh mắt nam tử nặng nề, không biết lại phát điên cái gì. Nhậm Khanh Khanh chần chờ, chỉ viết trong lòng bàn tay hắn, nói: “Mẫu thân.”Lúc này hắn mới yên tâm, vỗ vỗ má nàng, nhẹ giọng: “Ngươi đã đã ở thượng kinh, không bằng dẫn phụ mẫu lên đây.”Nhậm Khanh Khanh hoảng sợ, cho rằng hắn phát hiện được cái gì, chỉ lắc đầu từ chối, lại viết: “Bọn họ không muốn.”Phụ mẫu xưa nay đều ở kênh đào đi thuyền, một năm trước đã từng có chín tháng không ở huyện Hà, nàng cảm thấy hắn không thể tìm thấy bọn họ. Tiêu Thừa chỉ nghĩ nàng cùng người trước kia dù sao cũng đã bái đường thành thân rồi, nếu cho phụ mẫu nàng biết được sợ cũng không ổn lắm, nên cũng bỏ đi tâm tư này, chỉ nói: “Hôm nay ta nghe được một tin.”Nàng ấn đầu cho hắn, một tia dao động trên mặt cũng không có.Đôi mắt hắn dán chặt vào nàng, môi gợi lên ý cười: “Chu Tồn Phong cùng công chúa muốn thành thân.”Không chỉ có muốn thành thân, hơn nữa vẫn là do hắn ban cho.Tay Nhậm Khanh Khanh hẫng lại, nhưng tiện đà lại xoa bóp tiếp, dáng vẻ không để ý chút nào.Hắn tới gần nàng, trong mắt tràn đầy ý thử: “Ngày đó vừa thấy người đã hôn mê, như thế nào hôm nay không có thái độ gì?”Tay Nhậm Khanh Khanh có chút lạnh lẽo, rũ mắt im ắng trong chốc lát, bỗng nhiên đẩy hắn ra, xoay người xuống.Động tác này của nàng làm hắn trở tay không kịp, lại thấy nàng vẫn chưa rời đi, chỉ ngồi ở trên ghế đưa lưng về phía hắn, nhìn qua có chút tủi thân.Tiêu Thừa “ha” một tiếng, cho rằng nàng thật sự nóng giận, đi qua xách nàng lên, giống như ôm một hài tử, hạ giọng nói: “Còn nhớ tới hắn?”Tay Nhậm Khanh Khanh đặt trên vai hắn, nhẹ nhàng đẩy đẩy, lông mi run run.Hắn ấn nàng trở về: “Đừng chơi tính tình cùng ta.”Tính tình hắn vốn không hề ôn hòa, lần đó đúng là dọa nàng sợ hãi, lúc này đã thu liễm vài phần. Nếu lâu dài nàng lại nhớ đến Chu Tồn Phong, hắn còn không hiểu mình sẽ làm ra chuyện gì.Nhậm Khanh Khanh đứng dậy, lấy bút viết, nói: “Có phải ngươi ghét bỏ ta đã gả cho người?”Tiêu Thừa ngẩn ra một chút, sau đó mới phản ứng lại, hóa ra nàng tủi thân vì sợ hắn ghét bỏ nàng?Hắn kéo người vào trong lòng ngực, véo véo má nàng: “Nào có việc này.”Nàng lại viết: “Vậy ngươi lúc nào cũng nhắc đến hắn?”Hắn nhíu nhíu mày, bản thân mình ghen, nhưng không thể để nàng phát hiện, khụ khụ hai tiếng: “Sau này không nhắc nữa.”Nàng ngoan ngoãn gật gật đầu, ôm cổ hắn chui vào cần cổ.Cổ Tiêu Thừa  ngưa ngứa, lại vỗ về đầu nàng, hôn hôn mái tóc đen, nói: “Nhưng ngàn vạn lần dừng lừa dối ta.” Nữ tử trong lòng ngực cứng đờ, hắn tiếp tục nói: “Nếu lừa ta, ta có ngàn vạn cách làm cho ngươi phải hối hận.”Nàng ngẩng mặt lên, đôi mắt ngập nước, nghiêm túc lắc lắc đầu.Tiêu Thừa buồn cười, hôn hôn hóp mũi nàng: “Tin ngươi”

Ban đêm Tiêu Thừa lại đến đây, người đầy mùi rượu, nhưng bước chân vẫn còn vững vàng, hắn ngồi ở trên giường, nắm tay nàng: “Bóp đầu cho ta.”

Nhậm Khanh Khanh cụp mi rũ mắt đặt tay lên thái dương hắn, nhẹ nhàng xoa xoa.

Nam tử nhắm mắt lại, nằm nghiêng trên đùi nàng, hỏi: “Giọng tốt lên chưa?”

Hắn đã sớm biết hôm qua nàng đến y quán, nghĩ đến đó cũng là do lo lắng yết hầu của mình. Âm thanh của nàng ngọt ngào, kêu lên còn có ý vị.

Nàng lắc lắc đầu, chuyển mắt nhìn qua ánh nến lập lòe.

Cơn đau đầu của Tiêu Thừa giảm bớt, chỉ cảm thấy công phu mát xa của nàng không tồi. Lại nghĩ đến tên Chu Tồn Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh kia ở cung yến, lập tức mở mắt, đè tay nàng lại:  “Thủ pháp* này học của ai?” (*Phương pháp, cách thức)

Ánh mắt nam tử nặng nề, không biết lại phát điên cái gì. Nhậm Khanh Khanh chần chờ, chỉ viết trong lòng bàn tay hắn, nói: “Mẫu thân.”

Lúc này hắn mới yên tâm, vỗ vỗ má nàng, nhẹ giọng: “Ngươi đã đã ở thượng kinh, không bằng dẫn phụ mẫu lên đây.”

Nhậm Khanh Khanh hoảng sợ, cho rằng hắn phát hiện được cái gì, chỉ lắc đầu từ chối, lại viết: “Bọn họ không muốn.”

Phụ mẫu xưa nay đều ở kênh đào đi thuyền, một năm trước đã từng có chín tháng không ở huyện Hà, nàng cảm thấy hắn không thể tìm thấy bọn họ. 

Tiêu Thừa chỉ nghĩ nàng cùng người trước kia dù sao cũng đã bái đường thành thân rồi, nếu cho phụ mẫu nàng biết được sợ cũng không ổn lắm, nên cũng bỏ đi tâm tư này, chỉ nói: “Hôm nay ta nghe được một tin.”

Nàng ấn đầu cho hắn, một tia dao động trên mặt cũng không có.

Đôi mắt hắn dán chặt vào nàng, môi gợi lên ý cười: “Chu Tồn Phong cùng công chúa muốn thành thân.”

Không chỉ có muốn thành thân, hơn nữa vẫn là do hắn ban cho.

Tay Nhậm Khanh Khanh hẫng lại, nhưng tiện đà lại xoa bóp tiếp, dáng vẻ không để ý chút nào.

Hắn tới gần nàng, trong mắt tràn đầy ý thử: “Ngày đó vừa thấy người đã hôn mê, như thế nào hôm nay không có thái độ gì?”

Tay Nhậm Khanh Khanh có chút lạnh lẽo, rũ mắt im ắng trong chốc lát, bỗng nhiên đẩy hắn ra, xoay người xuống.

Động tác này của nàng làm hắn trở tay không kịp, lại thấy nàng vẫn chưa rời đi, chỉ ngồi ở trên ghế đưa lưng về phía hắn, nhìn qua có chút tủi thân.

Tiêu Thừa “ha” một tiếng, cho rằng nàng thật sự nóng giận, đi qua xách nàng lên, giống như ôm một hài tử, hạ giọng nói: “Còn nhớ tới hắn?”

Tay Nhậm Khanh Khanh đặt trên vai hắn, nhẹ nhàng đẩy đẩy, lông mi run run.

Hắn ấn nàng trở về: “Đừng chơi tính tình cùng ta.”

Tính tình hắn vốn không hề ôn hòa, lần đó đúng là dọa nàng sợ hãi, lúc này đã thu liễm vài phần. Nếu lâu dài nàng lại nhớ đến Chu Tồn Phong, hắn còn không hiểu mình sẽ làm ra chuyện gì.

Nhậm Khanh Khanh đứng dậy, lấy bút viết, nói: “Có phải ngươi ghét bỏ ta đã gả cho người?”

Tiêu Thừa ngẩn ra một chút, sau đó mới phản ứng lại, hóa ra nàng tủi thân vì sợ hắn ghét bỏ nàng?

Hắn kéo người vào trong lòng ngực, véo véo má nàng: “Nào có việc này.”

Nàng lại viết: “Vậy ngươi lúc nào cũng nhắc đến hắn?”

Hắn nhíu nhíu mày, bản thân mình ghen, nhưng không thể để nàng phát hiện, khụ khụ hai tiếng: “Sau này không nhắc nữa.”

Nàng ngoan ngoãn gật gật đầu, ôm cổ hắn chui vào cần cổ.

Cổ Tiêu Thừa  ngưa ngứa, lại vỗ về đầu nàng, hôn hôn mái tóc đen, nói: “Nhưng ngàn vạn lần dừng lừa dối ta.” 

Nữ tử trong lòng ngực cứng đờ, hắn tiếp tục nói: “Nếu lừa ta, ta có ngàn vạn cách làm cho ngươi phải hối hận.”

Nàng ngẩng mặt lên, đôi mắt ngập nước, nghiêm túc lắc lắc đầu.

Tiêu Thừa buồn cười, hôn hôn hóp mũi nàng: “Tin ngươi”

Đoạt Thê - Dịch ChiêuTác giả: Dịch ChiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhDòng người tha hương, tiếng người bán rong rao hàng hết đợt này đến đợt khác. Nhậm Khanh Khanh ôm đứa bé một tuổi rưỡi chen chúc trong đám người, khuỷu tay nàng rung rung muốn dỗ đứa bé vừa mới bị đánh thức vui cười. Tiểu nương tử mười chín tuổi môi hồng răng trắng, mái tóc đen dài dùng một cây trâm búi cao, nhìn thoáng qua đúng là cách búi của phụ nhân*. (*)Đàn bà đã có chồng Chỉ nhìn vào gương mặt kia của nàng, mắt ngọc mày ngài, mày liễu nhẹ nhăn, trên mặt mang theo vẻ thuần khiết tự nhiên, liếc mắt nhìn thoáng qua chỉ như một cô nương mới cập kê, làm sao có thể liên quan đến đứa bé mới sinh đang ôm trong lòng ngực. Tiểu Bảo đã tỉnh, đứa bé được mẫu thân ôm vào trong ngực, lúc này mở đôi mắt to tròn nhìn dòng người qua lại. Nơi này đông người, âm thanh hỗn độn, không giống như ở trên đường chỉ có hai mẹ con. Nhậm Khanh Khanh vỗ vỗ lưng đứa bé, ánh mắt không rời khỏi hàng bán bánh bao trước mặt. Nàng đã lên đường vài tháng, trên người tiền bạc đã sớm không thừa lại bao nhiêu. Chỉ là… Ban đêm Tiêu Thừa lại đến đây, người đầy mùi rượu, nhưng bước chân vẫn còn vững vàng, hắn ngồi ở trên giường, nắm tay nàng: “Bóp đầu cho ta.”Nhậm Khanh Khanh cụp mi rũ mắt đặt tay lên thái dương hắn, nhẹ nhàng xoa xoa.Nam tử nhắm mắt lại, nằm nghiêng trên đùi nàng, hỏi: “Giọng tốt lên chưa?”Hắn đã sớm biết hôm qua nàng đến y quán, nghĩ đến đó cũng là do lo lắng yết hầu của mình. Âm thanh của nàng ngọt ngào, kêu lên còn có ý vị.Nàng lắc lắc đầu, chuyển mắt nhìn qua ánh nến lập lòe.Cơn đau đầu của Tiêu Thừa giảm bớt, chỉ cảm thấy công phu mát xa của nàng không tồi. Lại nghĩ đến tên Chu Tồn Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh kia ở cung yến, lập tức mở mắt, đè tay nàng lại:  “Thủ pháp* này học của ai?” (*Phương pháp, cách thức)Ánh mắt nam tử nặng nề, không biết lại phát điên cái gì. Nhậm Khanh Khanh chần chờ, chỉ viết trong lòng bàn tay hắn, nói: “Mẫu thân.”Lúc này hắn mới yên tâm, vỗ vỗ má nàng, nhẹ giọng: “Ngươi đã đã ở thượng kinh, không bằng dẫn phụ mẫu lên đây.”Nhậm Khanh Khanh hoảng sợ, cho rằng hắn phát hiện được cái gì, chỉ lắc đầu từ chối, lại viết: “Bọn họ không muốn.”Phụ mẫu xưa nay đều ở kênh đào đi thuyền, một năm trước đã từng có chín tháng không ở huyện Hà, nàng cảm thấy hắn không thể tìm thấy bọn họ. Tiêu Thừa chỉ nghĩ nàng cùng người trước kia dù sao cũng đã bái đường thành thân rồi, nếu cho phụ mẫu nàng biết được sợ cũng không ổn lắm, nên cũng bỏ đi tâm tư này, chỉ nói: “Hôm nay ta nghe được một tin.”Nàng ấn đầu cho hắn, một tia dao động trên mặt cũng không có.Đôi mắt hắn dán chặt vào nàng, môi gợi lên ý cười: “Chu Tồn Phong cùng công chúa muốn thành thân.”Không chỉ có muốn thành thân, hơn nữa vẫn là do hắn ban cho.Tay Nhậm Khanh Khanh hẫng lại, nhưng tiện đà lại xoa bóp tiếp, dáng vẻ không để ý chút nào.Hắn tới gần nàng, trong mắt tràn đầy ý thử: “Ngày đó vừa thấy người đã hôn mê, như thế nào hôm nay không có thái độ gì?”Tay Nhậm Khanh Khanh có chút lạnh lẽo, rũ mắt im ắng trong chốc lát, bỗng nhiên đẩy hắn ra, xoay người xuống.Động tác này của nàng làm hắn trở tay không kịp, lại thấy nàng vẫn chưa rời đi, chỉ ngồi ở trên ghế đưa lưng về phía hắn, nhìn qua có chút tủi thân.Tiêu Thừa “ha” một tiếng, cho rằng nàng thật sự nóng giận, đi qua xách nàng lên, giống như ôm một hài tử, hạ giọng nói: “Còn nhớ tới hắn?”Tay Nhậm Khanh Khanh đặt trên vai hắn, nhẹ nhàng đẩy đẩy, lông mi run run.Hắn ấn nàng trở về: “Đừng chơi tính tình cùng ta.”Tính tình hắn vốn không hề ôn hòa, lần đó đúng là dọa nàng sợ hãi, lúc này đã thu liễm vài phần. Nếu lâu dài nàng lại nhớ đến Chu Tồn Phong, hắn còn không hiểu mình sẽ làm ra chuyện gì.Nhậm Khanh Khanh đứng dậy, lấy bút viết, nói: “Có phải ngươi ghét bỏ ta đã gả cho người?”Tiêu Thừa ngẩn ra một chút, sau đó mới phản ứng lại, hóa ra nàng tủi thân vì sợ hắn ghét bỏ nàng?Hắn kéo người vào trong lòng ngực, véo véo má nàng: “Nào có việc này.”Nàng lại viết: “Vậy ngươi lúc nào cũng nhắc đến hắn?”Hắn nhíu nhíu mày, bản thân mình ghen, nhưng không thể để nàng phát hiện, khụ khụ hai tiếng: “Sau này không nhắc nữa.”Nàng ngoan ngoãn gật gật đầu, ôm cổ hắn chui vào cần cổ.Cổ Tiêu Thừa  ngưa ngứa, lại vỗ về đầu nàng, hôn hôn mái tóc đen, nói: “Nhưng ngàn vạn lần dừng lừa dối ta.” Nữ tử trong lòng ngực cứng đờ, hắn tiếp tục nói: “Nếu lừa ta, ta có ngàn vạn cách làm cho ngươi phải hối hận.”Nàng ngẩng mặt lên, đôi mắt ngập nước, nghiêm túc lắc lắc đầu.Tiêu Thừa buồn cười, hôn hôn hóp mũi nàng: “Tin ngươi”

Chương 54: Tin ngươi