Dòng người tha hương, tiếng người bán rong rao hàng hết đợt này đến đợt khác. Nhậm Khanh Khanh ôm đứa bé một tuổi rưỡi chen chúc trong đám người, khuỷu tay nàng rung rung muốn dỗ đứa bé vừa mới bị đánh thức vui cười. Tiểu nương tử mười chín tuổi môi hồng răng trắng, mái tóc đen dài dùng một cây trâm búi cao, nhìn thoáng qua đúng là cách búi của phụ nhân*. (*)Đàn bà đã có chồng Chỉ nhìn vào gương mặt kia của nàng, mắt ngọc mày ngài, mày liễu nhẹ nhăn, trên mặt mang theo vẻ thuần khiết tự nhiên, liếc mắt nhìn thoáng qua chỉ như một cô nương mới cập kê, làm sao có thể liên quan đến đứa bé mới sinh đang ôm trong lòng ngực. Tiểu Bảo đã tỉnh, đứa bé được mẫu thân ôm vào trong ngực, lúc này mở đôi mắt to tròn nhìn dòng người qua lại. Nơi này đông người, âm thanh hỗn độn, không giống như ở trên đường chỉ có hai mẹ con. Nhậm Khanh Khanh vỗ vỗ lưng đứa bé, ánh mắt không rời khỏi hàng bán bánh bao trước mặt. Nàng đã lên đường vài tháng, trên người tiền bạc đã sớm không thừa lại bao nhiêu. Chỉ là…
Chương 55: Đem v* tách ra
Đoạt Thê - Dịch ChiêuTác giả: Dịch ChiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhDòng người tha hương, tiếng người bán rong rao hàng hết đợt này đến đợt khác. Nhậm Khanh Khanh ôm đứa bé một tuổi rưỡi chen chúc trong đám người, khuỷu tay nàng rung rung muốn dỗ đứa bé vừa mới bị đánh thức vui cười. Tiểu nương tử mười chín tuổi môi hồng răng trắng, mái tóc đen dài dùng một cây trâm búi cao, nhìn thoáng qua đúng là cách búi của phụ nhân*. (*)Đàn bà đã có chồng Chỉ nhìn vào gương mặt kia của nàng, mắt ngọc mày ngài, mày liễu nhẹ nhăn, trên mặt mang theo vẻ thuần khiết tự nhiên, liếc mắt nhìn thoáng qua chỉ như một cô nương mới cập kê, làm sao có thể liên quan đến đứa bé mới sinh đang ôm trong lòng ngực. Tiểu Bảo đã tỉnh, đứa bé được mẫu thân ôm vào trong ngực, lúc này mở đôi mắt to tròn nhìn dòng người qua lại. Nơi này đông người, âm thanh hỗn độn, không giống như ở trên đường chỉ có hai mẹ con. Nhậm Khanh Khanh vỗ vỗ lưng đứa bé, ánh mắt không rời khỏi hàng bán bánh bao trước mặt. Nàng đã lên đường vài tháng, trên người tiền bạc đã sớm không thừa lại bao nhiêu. Chỉ là… Hắn bị say rượu, lại bị dáng vẻ quyến rũ của nàng mê hoặc, liếm cắn cần cổ muốn nghịch, lại bị Nhậm Khanh Khanh đẩy ra.Nàng ngượng ngùng cúi thấp, viết nói: “Nguyệt sự.”Tiêu Thừa đen mặt, nhưng vừa mới chỉ một ngày không đến, sao lại có nguyệt sự. Lòng mang theo nghi ngờ nàng đang lừa mình, lập tức muốn tuột quần nàng ra kiểm nghiệm.Nhậm Khanh Khanh xấu hổ đến mức khóe mắt phiếm nước, tay lại không cản được, hắn thật sự lột quần nàng xuống, quả nhiên bên hông đeo đai nguyệt sự, định cởi ra, thấy nàng luống cuống tay chân lại đeo vào.Nam tử có chút thất vọng, lại đưa ánh mắt hướng về phía đôi vú căng phồng của nàng, nuốt xuống: “Cởϊ áσ.” Không làm được vào huyệt, ăn vú cho đỡ ghiền.Nhậm Khanh Khanh biết lúc này không thể từ chối, chỉ đành cởi xiêm y, lộ ra hai luồng vú màu mỡ.Tiêu Thừa nhanh giống như hổ đói vồ mồi, bóp lấy bầu vú đưa vào trong miệng.Hắn dùng sức mút vào mấy miếng, đem sữa hút vào, tay nắm vú hơi hơi dùng sức, bóp sữa tươi phun ra một dòng, phun tất cả vào trong miệng hắn. Tiểu nương tử dựa về sau, hé môi thở hổn hển, vú bị hắn cắn đến căng trướng không thôi.Hắn chỉ ăn trong chốc lát, lại ngẩng đầu lên, nói: “Đi xuống.”Nhậm Khanh Khanh không rõ lý do, bị hắn xách cả người xuống dưới, phía trên nàng còn trần trụi một nửa, cứ như vậy ngây ngốc đứng trên mặt đất.Tiêu Thừa buồn cười, ấn cho nàng quỳ xuống, muốn nàng giữ lấy hai vú mình.Nàng cho rằng người này đang nghĩ ra xiếc gì tra tấn, lại không đoán được hắn lập tức cởi lưng quần mình, cầm dục long cương cứng thả ra ngoài, ‘bang’ đánh cả vào mặt nàng.Nàng đã ăn qua thứ này, nhưng bây giờ không muốn, chỉ mím môi nghiêng mặt, kháng cự hắn.Hắn nắm lấy hai bầu vú véo véo, bóp ra một chút sữa, sau đó dính trong lòng bàn tay, bôi lên từ đầu đến gốc rễ côn ŧᏂịŧ.Động tác hắn như đang thủ da^ʍ, bàn tay to rộng bàn nắm côn th*t to cứng như tay hắn, đầu nấm cực đại phun đầy nước dịch, dâm đãng cực kỳ.Dưới thân nàng hơi ướt, không khỏi kẹp chặt hai chân.Tiêu Thừa ra lệnh cho nàng: “Đem vú tách ra.”Nhậm Khanh Khanh mơ mơ màng màng dùng một bàn tay bắt lấy một bên vú, thấy hắn nhét một côn th*t vào giữa, sau đó nắm tay nàng buông hai luồng nhũ thịt ra.Đôi vú phì nộn ép vào một khối, kẹp lấy côn th*t, không ngừng cọ xát.Hầu kết Tiêu Thừa giật giật, bắt đầu thẳng lưng va chạm nhanh lên.Lúc này Nhậm Khanh Khanh mới biết được, hắn đang ** đôi vú mình.Sắc mặt nàng ửng hồng, một đoạn ngắn côn th*t hắn vẫn thừa ở bên ngoài.Tinh hoàn tròn tròn đánh vào trên vú nàng, đâm cho nàng đau xót.Tiêu Thừa giữ miệng nhỏ của nàng bắt hé mở, thừa dịp sức lực đỉnh lên nhét vào trong miệng, vừa lòng nhìn miệng mỹ nhân biến thành hình tròn.Nàng quá mức xấu hổ, hắn lại sướng đến muốn mệnh, hai tay thô bạo xoa bóp thịt non tuyết trắng, côn th*t thâm sắc ở bên trong ra ra vào vào, thỉnh thoảng đâm vào trong miệng, bị chiếc lưỡi đinh hương nhẹ nhàng Liếm một chút, kém không thể bắn nhanh ra ngoài.Hắn đè nặng đầu nàng, chọc ra rút vào đôi vú càng thêm hăng hái, thấy nàng có chút quỳ không được, liền xoa xoa sau nàng cổ, nói: “Liền nhanh.”Trong miệng hắn nói nhanh, từ trước đến nay chưa bao giờ nhanh quá.Chỉ là bị vú bao vây quá thoải mái, tựa như côn th*t được ngâm trong một mảnh kẹo mềm, bị làm đến càng thô to thêm một vòng.Tuy có thấm sữa ướt át, ra vào lâu rồi lại có chút đau như cũ, nàng tủi hờn phun ra côn th*t của hắn, nước mắt rơi xuống.Tiêu Thừa luyến tiếc nhìn nàng khóc, lập tức đè nặng cắm thêm vài cái, lúc này mới buông ra bắn tinh, đem dòng tinh dịch nóng hổi bắn lên mặt cùng vú nàng.
Hắn bị say rượu, lại bị dáng vẻ quyến rũ của nàng mê hoặc, liếm cắn cần cổ muốn nghịch, lại bị Nhậm Khanh Khanh đẩy ra.
Nàng ngượng ngùng cúi thấp, viết nói: “Nguyệt sự.”
Tiêu Thừa đen mặt, nhưng vừa mới chỉ một ngày không đến, sao lại có nguyệt sự. Lòng mang theo nghi ngờ nàng đang lừa mình, lập tức muốn tuột quần nàng ra kiểm nghiệm.
Nhậm Khanh Khanh xấu hổ đến mức khóe mắt phiếm nước, tay lại không cản được, hắn thật sự lột quần nàng xuống, quả nhiên bên hông đeo đai nguyệt sự, định cởi ra, thấy nàng luống cuống tay chân lại đeo vào.
Nam tử có chút thất vọng, lại đưa ánh mắt hướng về phía đôi vú căng phồng của nàng, nuốt xuống: “Cởϊ áσ.”
Không làm được vào huyệt, ăn vú cho đỡ ghiền.
Nhậm Khanh Khanh biết lúc này không thể từ chối, chỉ đành cởi xiêm y, lộ ra hai luồng vú màu mỡ.
Tiêu Thừa nhanh giống như hổ đói vồ mồi, bóp lấy bầu vú đưa vào trong miệng.
Hắn dùng sức mút vào mấy miếng, đem sữa hút vào, tay nắm vú hơi hơi dùng sức, bóp sữa tươi phun ra một dòng, phun tất cả vào trong miệng hắn.
Tiểu nương tử dựa về sau, hé môi thở hổn hển, vú bị hắn cắn đến căng trướng không thôi.
Hắn chỉ ăn trong chốc lát, lại ngẩng đầu lên, nói: “Đi xuống.”
Nhậm Khanh Khanh không rõ lý do, bị hắn xách cả người xuống dưới, phía trên nàng còn trần trụi một nửa, cứ như vậy ngây ngốc đứng trên mặt đất.
Tiêu Thừa buồn cười, ấn cho nàng quỳ xuống, muốn nàng giữ lấy hai vú mình.
Nàng cho rằng người này đang nghĩ ra xiếc gì tra tấn, lại không đoán được hắn lập tức cởi lưng quần mình, cầm dục long cương cứng thả ra ngoài, ‘bang’ đánh cả vào mặt nàng.
Nàng đã ăn qua thứ này, nhưng bây giờ không muốn, chỉ mím môi nghiêng mặt, kháng cự hắn.
Hắn nắm lấy hai bầu vú véo véo, bóp ra một chút sữa, sau đó dính trong lòng bàn tay, bôi lên từ đầu đến gốc rễ côn ŧᏂịŧ.
Động tác hắn như đang thủ da^ʍ, bàn tay to rộng bàn nắm côn th*t to cứng như tay hắn, đầu nấm cực đại phun đầy nước dịch, dâm đãng cực kỳ.
Dưới thân nàng hơi ướt, không khỏi kẹp chặt hai chân.
Tiêu Thừa ra lệnh cho nàng: “Đem vú tách ra.”
Nhậm Khanh Khanh mơ mơ màng màng dùng một bàn tay bắt lấy một bên vú, thấy hắn nhét một côn th*t vào giữa, sau đó nắm tay nàng buông hai luồng nhũ thịt ra.
Đôi vú phì nộn ép vào một khối, kẹp lấy côn th*t, không ngừng cọ xát.
Hầu kết Tiêu Thừa giật giật, bắt đầu thẳng lưng va chạm nhanh lên.
Lúc này Nhậm Khanh Khanh mới biết được, hắn đang ** đôi vú mình.
Sắc mặt nàng ửng hồng, một đoạn ngắn côn th*t hắn vẫn thừa ở bên ngoài.
Tinh hoàn tròn tròn đánh vào trên vú nàng, đâm cho nàng đau xót.
Tiêu Thừa giữ miệng nhỏ của nàng bắt hé mở, thừa dịp sức lực đỉnh lên nhét vào trong miệng, vừa lòng nhìn miệng mỹ nhân biến thành hình tròn.
Nàng quá mức xấu hổ, hắn lại sướng đến muốn mệnh, hai tay thô bạo xoa bóp thịt non tuyết trắng, côn th*t thâm sắc ở bên trong ra ra vào vào, thỉnh thoảng đâm vào trong miệng, bị chiếc lưỡi đinh hương nhẹ nhàng Liếm một chút, kém không thể bắn nhanh ra ngoài.
Hắn đè nặng đầu nàng, chọc ra rút vào đôi vú càng thêm hăng hái, thấy nàng có chút quỳ không được, liền xoa xoa sau nàng cổ, nói: “Liền nhanh.”
Trong miệng hắn nói nhanh, từ trước đến nay chưa bao giờ nhanh quá.
Chỉ là bị vú bao vây quá thoải mái, tựa như côn th*t được ngâm trong một mảnh kẹo mềm, bị làm đến càng thô to thêm một vòng.
Tuy có thấm sữa ướt át, ra vào lâu rồi lại có chút đau như cũ, nàng tủi hờn phun ra côn th*t của hắn, nước mắt rơi xuống.
Tiêu Thừa luyến tiếc nhìn nàng khóc, lập tức đè nặng cắm thêm vài cái, lúc này mới buông ra bắn tinh, đem dòng tinh dịch nóng hổi bắn lên mặt cùng vú nàng.
Đoạt Thê - Dịch ChiêuTác giả: Dịch ChiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhDòng người tha hương, tiếng người bán rong rao hàng hết đợt này đến đợt khác. Nhậm Khanh Khanh ôm đứa bé một tuổi rưỡi chen chúc trong đám người, khuỷu tay nàng rung rung muốn dỗ đứa bé vừa mới bị đánh thức vui cười. Tiểu nương tử mười chín tuổi môi hồng răng trắng, mái tóc đen dài dùng một cây trâm búi cao, nhìn thoáng qua đúng là cách búi của phụ nhân*. (*)Đàn bà đã có chồng Chỉ nhìn vào gương mặt kia của nàng, mắt ngọc mày ngài, mày liễu nhẹ nhăn, trên mặt mang theo vẻ thuần khiết tự nhiên, liếc mắt nhìn thoáng qua chỉ như một cô nương mới cập kê, làm sao có thể liên quan đến đứa bé mới sinh đang ôm trong lòng ngực. Tiểu Bảo đã tỉnh, đứa bé được mẫu thân ôm vào trong ngực, lúc này mở đôi mắt to tròn nhìn dòng người qua lại. Nơi này đông người, âm thanh hỗn độn, không giống như ở trên đường chỉ có hai mẹ con. Nhậm Khanh Khanh vỗ vỗ lưng đứa bé, ánh mắt không rời khỏi hàng bán bánh bao trước mặt. Nàng đã lên đường vài tháng, trên người tiền bạc đã sớm không thừa lại bao nhiêu. Chỉ là… Hắn bị say rượu, lại bị dáng vẻ quyến rũ của nàng mê hoặc, liếm cắn cần cổ muốn nghịch, lại bị Nhậm Khanh Khanh đẩy ra.Nàng ngượng ngùng cúi thấp, viết nói: “Nguyệt sự.”Tiêu Thừa đen mặt, nhưng vừa mới chỉ một ngày không đến, sao lại có nguyệt sự. Lòng mang theo nghi ngờ nàng đang lừa mình, lập tức muốn tuột quần nàng ra kiểm nghiệm.Nhậm Khanh Khanh xấu hổ đến mức khóe mắt phiếm nước, tay lại không cản được, hắn thật sự lột quần nàng xuống, quả nhiên bên hông đeo đai nguyệt sự, định cởi ra, thấy nàng luống cuống tay chân lại đeo vào.Nam tử có chút thất vọng, lại đưa ánh mắt hướng về phía đôi vú căng phồng của nàng, nuốt xuống: “Cởϊ áσ.” Không làm được vào huyệt, ăn vú cho đỡ ghiền.Nhậm Khanh Khanh biết lúc này không thể từ chối, chỉ đành cởi xiêm y, lộ ra hai luồng vú màu mỡ.Tiêu Thừa nhanh giống như hổ đói vồ mồi, bóp lấy bầu vú đưa vào trong miệng.Hắn dùng sức mút vào mấy miếng, đem sữa hút vào, tay nắm vú hơi hơi dùng sức, bóp sữa tươi phun ra một dòng, phun tất cả vào trong miệng hắn. Tiểu nương tử dựa về sau, hé môi thở hổn hển, vú bị hắn cắn đến căng trướng không thôi.Hắn chỉ ăn trong chốc lát, lại ngẩng đầu lên, nói: “Đi xuống.”Nhậm Khanh Khanh không rõ lý do, bị hắn xách cả người xuống dưới, phía trên nàng còn trần trụi một nửa, cứ như vậy ngây ngốc đứng trên mặt đất.Tiêu Thừa buồn cười, ấn cho nàng quỳ xuống, muốn nàng giữ lấy hai vú mình.Nàng cho rằng người này đang nghĩ ra xiếc gì tra tấn, lại không đoán được hắn lập tức cởi lưng quần mình, cầm dục long cương cứng thả ra ngoài, ‘bang’ đánh cả vào mặt nàng.Nàng đã ăn qua thứ này, nhưng bây giờ không muốn, chỉ mím môi nghiêng mặt, kháng cự hắn.Hắn nắm lấy hai bầu vú véo véo, bóp ra một chút sữa, sau đó dính trong lòng bàn tay, bôi lên từ đầu đến gốc rễ côn ŧᏂịŧ.Động tác hắn như đang thủ da^ʍ, bàn tay to rộng bàn nắm côn th*t to cứng như tay hắn, đầu nấm cực đại phun đầy nước dịch, dâm đãng cực kỳ.Dưới thân nàng hơi ướt, không khỏi kẹp chặt hai chân.Tiêu Thừa ra lệnh cho nàng: “Đem vú tách ra.”Nhậm Khanh Khanh mơ mơ màng màng dùng một bàn tay bắt lấy một bên vú, thấy hắn nhét một côn th*t vào giữa, sau đó nắm tay nàng buông hai luồng nhũ thịt ra.Đôi vú phì nộn ép vào một khối, kẹp lấy côn th*t, không ngừng cọ xát.Hầu kết Tiêu Thừa giật giật, bắt đầu thẳng lưng va chạm nhanh lên.Lúc này Nhậm Khanh Khanh mới biết được, hắn đang ** đôi vú mình.Sắc mặt nàng ửng hồng, một đoạn ngắn côn th*t hắn vẫn thừa ở bên ngoài.Tinh hoàn tròn tròn đánh vào trên vú nàng, đâm cho nàng đau xót.Tiêu Thừa giữ miệng nhỏ của nàng bắt hé mở, thừa dịp sức lực đỉnh lên nhét vào trong miệng, vừa lòng nhìn miệng mỹ nhân biến thành hình tròn.Nàng quá mức xấu hổ, hắn lại sướng đến muốn mệnh, hai tay thô bạo xoa bóp thịt non tuyết trắng, côn th*t thâm sắc ở bên trong ra ra vào vào, thỉnh thoảng đâm vào trong miệng, bị chiếc lưỡi đinh hương nhẹ nhàng Liếm một chút, kém không thể bắn nhanh ra ngoài.Hắn đè nặng đầu nàng, chọc ra rút vào đôi vú càng thêm hăng hái, thấy nàng có chút quỳ không được, liền xoa xoa sau nàng cổ, nói: “Liền nhanh.”Trong miệng hắn nói nhanh, từ trước đến nay chưa bao giờ nhanh quá.Chỉ là bị vú bao vây quá thoải mái, tựa như côn th*t được ngâm trong một mảnh kẹo mềm, bị làm đến càng thô to thêm một vòng.Tuy có thấm sữa ướt át, ra vào lâu rồi lại có chút đau như cũ, nàng tủi hờn phun ra côn th*t của hắn, nước mắt rơi xuống.Tiêu Thừa luyến tiếc nhìn nàng khóc, lập tức đè nặng cắm thêm vài cái, lúc này mới buông ra bắn tinh, đem dòng tinh dịch nóng hổi bắn lên mặt cùng vú nàng.