“Đưa nó đi đi!” Bối Tịnh Sơ cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ tình huống chung quanh. Nhưng hiện tại thị lực của nàng còn kém hơn đôi mắt cận thị ở kiếp trước, nàng chẳng thấy gì cả, trước mắt mờ ảo như bị đánh mosaic. Chỉ có tiếng nói bên tai cho nàng biết hoàn cảnh hiện tại của mình. Nàng giơ tay lên sát mặt để xem, là một đôi tay bé xíu. Chẳng lẽ nàng đã xuyên vào một đứa bé sơ sinh sao? “Chủ tử, không suy nghĩ lại sao? Một khi quyết định sẽ không thể quay đầu được đâu!” Phụ nhân vừa mới sinh xong đang nằm trên giường nhắm mắt lại, đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái. “Thứ bổn cung muốn là hoàng tử! Hoàng Thượng đã nói rồi, ai sinh được Đại hoàng tử, người đó chính là Hoàng Hậu!” Nàng ta không cam lòng nói: “Con tiện nhân Lệ phi kia cũng sắp sinh rồi, bổn cung không còn cơ hội nào nữa, công chúa cũng không thể kế thừa đại thống, cần nó có ích gì? Đưa đi đi!” Bối Tịnh Sơ nằm trong tã lót cuối cùng cũng nhớ ra mình đang ở trong tình cảnh gì, thân mẫu của thân…
Chương 19: NẾU KHÔNG CÓ LÀM RA CHUYỆN ĐÁNH TRÁO CON
Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống RồiTác giả: Nghiên Cứu Trọng TàiTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình“Đưa nó đi đi!” Bối Tịnh Sơ cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ tình huống chung quanh. Nhưng hiện tại thị lực của nàng còn kém hơn đôi mắt cận thị ở kiếp trước, nàng chẳng thấy gì cả, trước mắt mờ ảo như bị đánh mosaic. Chỉ có tiếng nói bên tai cho nàng biết hoàn cảnh hiện tại của mình. Nàng giơ tay lên sát mặt để xem, là một đôi tay bé xíu. Chẳng lẽ nàng đã xuyên vào một đứa bé sơ sinh sao? “Chủ tử, không suy nghĩ lại sao? Một khi quyết định sẽ không thể quay đầu được đâu!” Phụ nhân vừa mới sinh xong đang nằm trên giường nhắm mắt lại, đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái. “Thứ bổn cung muốn là hoàng tử! Hoàng Thượng đã nói rồi, ai sinh được Đại hoàng tử, người đó chính là Hoàng Hậu!” Nàng ta không cam lòng nói: “Con tiện nhân Lệ phi kia cũng sắp sinh rồi, bổn cung không còn cơ hội nào nữa, công chúa cũng không thể kế thừa đại thống, cần nó có ích gì? Đưa đi đi!” Bối Tịnh Sơ nằm trong tã lót cuối cùng cũng nhớ ra mình đang ở trong tình cảnh gì, thân mẫu của thân… Đó là thứ khiến cha mẹ không gì không làm được của nàng ta thay đổi sắc mặt, khiến cho người ta sợ hãi, lại… khiến cho người ta khao khát. Bên này, sau khi Lôi Nam Nhi đi, Lôi Niệm nhi tiến lên trước quan tâm nói: “Phụ thân, người có sao không? Có đau không ạ?” Cái áo bông nhỏ lọt gió đi rồi thì vẫn còn một cái áo bông nhỏ tri kỷ. Trong lòng Lôi tướng quân ấm áp, hắn cười sang sảng, vẫy vẫy tay với trưởng nữ: “Phụ thân không sao, không cần lo lắng.” Lôi Niệm Nhi cũng không lo lắng, lòng ngưỡng mộ của nàng đã sớm cạn kiệt trước sự thiên vị của người này rồi. Chỉ là di nương đã dặn dò nàng, bảo nàng phải quan tâm phụ thân nhiều một chút. Hiếu thuận sẽ khiến cuộc sống của nàng dễ dàng hơn chút. Lúc đó, di nương ôm lấy nàng khóc: “Niệm Nhi của ta mới bao lớn chứ, đều là di nương vô dụng, để con tuổi còn nhỏ đã phải học cách tranh sủng.” Nhìn người đang nằm trên cáng, Lôi Niệm Nhi có chút hả hê, nàng phải nhớ lại một lượt những chuyện đau buồn từ khi sinh ra tới giờ mới kìm nén được khoé miệng không nhếch lên. Sau khi tiễn đại nữ nhi đi, Lôi tướng quân vữa nãy còn nằm suy yếu lập tức đứng dậy khỏi cáng. Thái giám hành hình trong cung đều đã được huấn luyện bài bản, sẽ dựa theo chỉ thị của chủ tử mà dùng lực. Xem qua thì đều là sức lực giống nhau nhưng thật sự thì có thể ba gậy đánh c.h.ế.t một người, cũng có thể để người chịu trăm gậy cũng không bị thương. Hắn bề ngoài thì trầy da tróc thịt nhưng thật ra chỉ là vết thương ngoài da, bôi ít thuốc hai ngày sau là khỏi rồi. Có lẽ là Hoàng Thượng đã tính trước hết rồi, chỉ làm cho những người khác và tiểu nữ nhi gan to bằng trời của hắn xem mà thôi. Lôi Ninh hiểu được dụng ý của Hoàng Thượng, một đường đều giả vờ yếu đuối. Một nhà Lôi tướng quân bị đưa trở về, nhưng tiệc đầy tháng của Bối Tịnh Sơ lại không hề bị ảnh hưởng. Lưỡng Nghi điện vẫn còn náo nhiệt, ngay cả cung nữ bình thường không được phép sửa soạn, hôm nay cũng có thể đeo lên đồ trang sức mà không cần quan tâm tới lễ nghi, còn được thưởng phong bì đỏ. Cả hoàng cung tràn ngập không khí vui mừng. Ngay cả bọn cung nữ thái giám trong lãnh cung cũng có thể được thưởng bạc. Anh phi Kỳ thị bị phế bỏ nghe được âm thanh cười nói ở bên ngoài, khó khăn mở ra hai mắt, đi ra ngoài phòng. Ngày mùa thu ánh mặt trời dịu nhẹ, nhưng người hàng năm đều ở trong phòng như nàng ta lại bị chói tới cay cả mắt. "Thiếu sử cô nương, hôm nay có chuyện vui gì sao?" Kỳ thị nói chuyện cực kỳ cung kính, nàng ta hiện tại đã bị biếm thành thứ dân, hiện tại bà ta chỉ là cung nữ cấp thấp nhất - thiếu sử cửu phẩm. Cung nữ nghi hoặc: "Ngay cả ngày đầy tháng của nữ nhi mình mà cũng không nhớ rõ, ngươi cũng quá..." Kỳ thị lúc này mới nhớ tới, nàng ta vào lãnh cung đã được một tháng. Nếu không có làm ra chuyện tráo con, nàng ta hiện tại hẳn là vừa mới ra cữ, ôm tiểu công chúa do chính mình sinh ra mà hưởng niềm vui gia đình. Thế nhưng hiện tại tất cả náo nhiệt vui sướng đều không có liên quan gì với nàng ta, nàng ta lẩm bẩm nói: "Nếu được làm lại một lần nữa..." Ánh mắt Kỳ thị trở nên kiên định, nếu làm lại một lần nữa, nàng ta sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng hơn. Trực tiếp để đứa nhỏ kia c.h.ế.t lưu trong bụng, một mồi lửa đốt sạch sẽ, không cho Hoàng Thượng phát hiện một chút xíu khác thường. Một công chúa thì có thể có ích lợi gì, lớn lên chỉ có thể gả ra ngoài, đổi thành một hoàng tử, nàng ta mới có thể làm Hoàng Hậu, làm Thái Hậu!
Đó là thứ khiến cha mẹ không gì không làm được của nàng ta thay đổi sắc mặt, khiến cho người ta sợ hãi, lại… khiến cho người ta khao khát.
Bên này, sau khi Lôi Nam Nhi đi, Lôi Niệm nhi tiến lên trước quan tâm nói: “Phụ thân, người có sao không? Có đau không ạ?”
Cái áo bông nhỏ lọt gió đi rồi thì vẫn còn một cái áo bông nhỏ tri kỷ.
Trong lòng Lôi tướng quân ấm áp, hắn cười sang sảng, vẫy vẫy tay với trưởng nữ: “Phụ thân không sao, không cần lo lắng.”
Lôi Niệm Nhi cũng không lo lắng, lòng ngưỡng mộ của nàng đã sớm cạn kiệt trước sự thiên vị của người này rồi.
Chỉ là di nương đã dặn dò nàng, bảo nàng phải quan tâm phụ thân nhiều một chút.
Hiếu thuận sẽ khiến cuộc sống của nàng dễ dàng hơn chút.
Lúc đó, di nương ôm lấy nàng khóc: “Niệm Nhi của ta mới bao lớn chứ, đều là di nương vô dụng, để con tuổi còn nhỏ đã phải học cách tranh sủng.”
Nhìn người đang nằm trên cáng, Lôi Niệm Nhi có chút hả hê, nàng phải nhớ lại một lượt những chuyện đau buồn từ khi sinh ra tới giờ mới kìm nén được khoé miệng không nhếch lên.
Sau khi tiễn đại nữ nhi đi, Lôi tướng quân vữa nãy còn nằm suy yếu lập tức đứng dậy khỏi cáng.
Thái giám hành hình trong cung đều đã được huấn luyện bài bản, sẽ dựa theo chỉ thị của chủ tử mà dùng lực.
Xem qua thì đều là sức lực giống nhau nhưng thật sự thì có thể ba gậy đánh c.h.ế.t một người, cũng có thể để người chịu trăm gậy cũng không bị thương.
Hắn bề ngoài thì trầy da tróc thịt nhưng thật ra chỉ là vết thương ngoài da, bôi ít thuốc hai ngày sau là khỏi rồi.
Có lẽ là Hoàng Thượng đã tính trước hết rồi, chỉ làm cho những người khác và tiểu nữ nhi gan to bằng trời của hắn xem mà thôi.
Lôi Ninh hiểu được dụng ý của Hoàng Thượng, một đường đều giả vờ yếu đuối.
Một nhà Lôi tướng quân bị đưa trở về, nhưng tiệc đầy tháng của Bối Tịnh Sơ lại không hề bị ảnh hưởng.
Lưỡng Nghi điện vẫn còn náo nhiệt, ngay cả cung nữ bình thường không được phép sửa soạn, hôm nay cũng có thể đeo lên đồ trang sức mà không cần quan tâm tới lễ nghi, còn được thưởng phong bì đỏ.
Cả hoàng cung tràn ngập không khí vui mừng.
Ngay cả bọn cung nữ thái giám trong lãnh cung cũng có thể được thưởng bạc.
Anh phi Kỳ thị bị phế bỏ nghe được âm thanh cười nói ở bên ngoài, khó khăn mở ra hai mắt, đi ra ngoài phòng.
Ngày mùa thu ánh mặt trời dịu nhẹ, nhưng người hàng năm đều ở trong phòng như nàng ta lại bị chói tới cay cả mắt.
"Thiếu sử cô nương, hôm nay có chuyện vui gì sao?"
Kỳ thị nói chuyện cực kỳ cung kính, nàng ta hiện tại đã bị biếm thành thứ dân, hiện tại bà ta chỉ là cung nữ cấp thấp nhất - thiếu sử cửu phẩm.
Cung nữ nghi hoặc: "Ngay cả ngày đầy tháng của nữ nhi mình mà cũng không nhớ rõ, ngươi cũng quá..."
Kỳ thị lúc này mới nhớ tới, nàng ta vào lãnh cung đã được một tháng.
Nếu không có làm ra chuyện tráo con, nàng ta hiện tại hẳn là vừa mới ra cữ, ôm tiểu công chúa do chính mình sinh ra mà hưởng niềm vui gia đình.
Thế nhưng hiện tại tất cả náo nhiệt vui sướng đều không có liên quan gì với nàng ta, nàng ta lẩm bẩm nói: "Nếu được làm lại một lần nữa..."
Ánh mắt Kỳ thị trở nên kiên định, nếu làm lại một lần nữa, nàng ta sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng hơn.
Trực tiếp để đứa nhỏ kia c.h.ế.t lưu trong bụng, một mồi lửa đốt sạch sẽ, không cho Hoàng Thượng phát hiện một chút xíu khác thường.
Một công chúa thì có thể có ích lợi gì, lớn lên chỉ có thể gả ra ngoài, đổi thành một hoàng tử, nàng ta mới có thể làm Hoàng Hậu, làm Thái Hậu!
Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống RồiTác giả: Nghiên Cứu Trọng TàiTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình“Đưa nó đi đi!” Bối Tịnh Sơ cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ tình huống chung quanh. Nhưng hiện tại thị lực của nàng còn kém hơn đôi mắt cận thị ở kiếp trước, nàng chẳng thấy gì cả, trước mắt mờ ảo như bị đánh mosaic. Chỉ có tiếng nói bên tai cho nàng biết hoàn cảnh hiện tại của mình. Nàng giơ tay lên sát mặt để xem, là một đôi tay bé xíu. Chẳng lẽ nàng đã xuyên vào một đứa bé sơ sinh sao? “Chủ tử, không suy nghĩ lại sao? Một khi quyết định sẽ không thể quay đầu được đâu!” Phụ nhân vừa mới sinh xong đang nằm trên giường nhắm mắt lại, đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái. “Thứ bổn cung muốn là hoàng tử! Hoàng Thượng đã nói rồi, ai sinh được Đại hoàng tử, người đó chính là Hoàng Hậu!” Nàng ta không cam lòng nói: “Con tiện nhân Lệ phi kia cũng sắp sinh rồi, bổn cung không còn cơ hội nào nữa, công chúa cũng không thể kế thừa đại thống, cần nó có ích gì? Đưa đi đi!” Bối Tịnh Sơ nằm trong tã lót cuối cùng cũng nhớ ra mình đang ở trong tình cảnh gì, thân mẫu của thân… Đó là thứ khiến cha mẹ không gì không làm được của nàng ta thay đổi sắc mặt, khiến cho người ta sợ hãi, lại… khiến cho người ta khao khát. Bên này, sau khi Lôi Nam Nhi đi, Lôi Niệm nhi tiến lên trước quan tâm nói: “Phụ thân, người có sao không? Có đau không ạ?” Cái áo bông nhỏ lọt gió đi rồi thì vẫn còn một cái áo bông nhỏ tri kỷ. Trong lòng Lôi tướng quân ấm áp, hắn cười sang sảng, vẫy vẫy tay với trưởng nữ: “Phụ thân không sao, không cần lo lắng.” Lôi Niệm Nhi cũng không lo lắng, lòng ngưỡng mộ của nàng đã sớm cạn kiệt trước sự thiên vị của người này rồi. Chỉ là di nương đã dặn dò nàng, bảo nàng phải quan tâm phụ thân nhiều một chút. Hiếu thuận sẽ khiến cuộc sống của nàng dễ dàng hơn chút. Lúc đó, di nương ôm lấy nàng khóc: “Niệm Nhi của ta mới bao lớn chứ, đều là di nương vô dụng, để con tuổi còn nhỏ đã phải học cách tranh sủng.” Nhìn người đang nằm trên cáng, Lôi Niệm Nhi có chút hả hê, nàng phải nhớ lại một lượt những chuyện đau buồn từ khi sinh ra tới giờ mới kìm nén được khoé miệng không nhếch lên. Sau khi tiễn đại nữ nhi đi, Lôi tướng quân vữa nãy còn nằm suy yếu lập tức đứng dậy khỏi cáng. Thái giám hành hình trong cung đều đã được huấn luyện bài bản, sẽ dựa theo chỉ thị của chủ tử mà dùng lực. Xem qua thì đều là sức lực giống nhau nhưng thật sự thì có thể ba gậy đánh c.h.ế.t một người, cũng có thể để người chịu trăm gậy cũng không bị thương. Hắn bề ngoài thì trầy da tróc thịt nhưng thật ra chỉ là vết thương ngoài da, bôi ít thuốc hai ngày sau là khỏi rồi. Có lẽ là Hoàng Thượng đã tính trước hết rồi, chỉ làm cho những người khác và tiểu nữ nhi gan to bằng trời của hắn xem mà thôi. Lôi Ninh hiểu được dụng ý của Hoàng Thượng, một đường đều giả vờ yếu đuối. Một nhà Lôi tướng quân bị đưa trở về, nhưng tiệc đầy tháng của Bối Tịnh Sơ lại không hề bị ảnh hưởng. Lưỡng Nghi điện vẫn còn náo nhiệt, ngay cả cung nữ bình thường không được phép sửa soạn, hôm nay cũng có thể đeo lên đồ trang sức mà không cần quan tâm tới lễ nghi, còn được thưởng phong bì đỏ. Cả hoàng cung tràn ngập không khí vui mừng. Ngay cả bọn cung nữ thái giám trong lãnh cung cũng có thể được thưởng bạc. Anh phi Kỳ thị bị phế bỏ nghe được âm thanh cười nói ở bên ngoài, khó khăn mở ra hai mắt, đi ra ngoài phòng. Ngày mùa thu ánh mặt trời dịu nhẹ, nhưng người hàng năm đều ở trong phòng như nàng ta lại bị chói tới cay cả mắt. "Thiếu sử cô nương, hôm nay có chuyện vui gì sao?" Kỳ thị nói chuyện cực kỳ cung kính, nàng ta hiện tại đã bị biếm thành thứ dân, hiện tại bà ta chỉ là cung nữ cấp thấp nhất - thiếu sử cửu phẩm. Cung nữ nghi hoặc: "Ngay cả ngày đầy tháng của nữ nhi mình mà cũng không nhớ rõ, ngươi cũng quá..." Kỳ thị lúc này mới nhớ tới, nàng ta vào lãnh cung đã được một tháng. Nếu không có làm ra chuyện tráo con, nàng ta hiện tại hẳn là vừa mới ra cữ, ôm tiểu công chúa do chính mình sinh ra mà hưởng niềm vui gia đình. Thế nhưng hiện tại tất cả náo nhiệt vui sướng đều không có liên quan gì với nàng ta, nàng ta lẩm bẩm nói: "Nếu được làm lại một lần nữa..." Ánh mắt Kỳ thị trở nên kiên định, nếu làm lại một lần nữa, nàng ta sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng hơn. Trực tiếp để đứa nhỏ kia c.h.ế.t lưu trong bụng, một mồi lửa đốt sạch sẽ, không cho Hoàng Thượng phát hiện một chút xíu khác thường. Một công chúa thì có thể có ích lợi gì, lớn lên chỉ có thể gả ra ngoài, đổi thành một hoàng tử, nàng ta mới có thể làm Hoàng Hậu, làm Thái Hậu!