“Đưa nó đi đi!”   Bối Tịnh Sơ cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ tình huống chung quanh.   Nhưng hiện tại thị lực của nàng còn kém hơn đôi mắt cận thị ở kiếp trước, nàng chẳng thấy gì cả, trước mắt mờ ảo như bị đánh mosaic.   Chỉ có tiếng nói bên tai cho nàng biết hoàn cảnh hiện tại của mình.   Nàng giơ tay lên sát mặt để xem, là một đôi tay bé xíu.   Chẳng lẽ nàng đã xuyên vào một đứa bé sơ sinh sao?   “Chủ tử, không suy nghĩ lại sao? Một khi quyết định sẽ không thể quay đầu được đâu!”   Phụ nhân vừa mới sinh xong đang nằm trên giường nhắm mắt lại, đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.   “Thứ bổn cung muốn là hoàng tử! Hoàng Thượng đã nói rồi, ai sinh được Đại hoàng tử, người đó chính là Hoàng Hậu!”   Nàng ta không cam lòng nói: “Con tiện nhân Lệ phi kia cũng sắp sinh rồi, bổn cung không còn cơ hội nào nữa, công chúa cũng không thể kế thừa đại thống, cần nó có ích gì? Đưa đi đi!”   Bối Tịnh Sơ nằm trong tã lót cuối cùng cũng nhớ ra mình đang ở trong tình cảnh gì, thân mẫu của thân…

Chương 37: MẠNG CỦA ĐẠI CÔNG CHÚA CŨNG THẬT LÀ CỨNG!

Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống RồiTác giả: Nghiên Cứu Trọng TàiTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình“Đưa nó đi đi!”   Bối Tịnh Sơ cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ tình huống chung quanh.   Nhưng hiện tại thị lực của nàng còn kém hơn đôi mắt cận thị ở kiếp trước, nàng chẳng thấy gì cả, trước mắt mờ ảo như bị đánh mosaic.   Chỉ có tiếng nói bên tai cho nàng biết hoàn cảnh hiện tại của mình.   Nàng giơ tay lên sát mặt để xem, là một đôi tay bé xíu.   Chẳng lẽ nàng đã xuyên vào một đứa bé sơ sinh sao?   “Chủ tử, không suy nghĩ lại sao? Một khi quyết định sẽ không thể quay đầu được đâu!”   Phụ nhân vừa mới sinh xong đang nằm trên giường nhắm mắt lại, đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.   “Thứ bổn cung muốn là hoàng tử! Hoàng Thượng đã nói rồi, ai sinh được Đại hoàng tử, người đó chính là Hoàng Hậu!”   Nàng ta không cam lòng nói: “Con tiện nhân Lệ phi kia cũng sắp sinh rồi, bổn cung không còn cơ hội nào nữa, công chúa cũng không thể kế thừa đại thống, cần nó có ích gì? Đưa đi đi!”   Bối Tịnh Sơ nằm trong tã lót cuối cùng cũng nhớ ra mình đang ở trong tình cảnh gì, thân mẫu của thân… Sau khi tiến cung, Hứa Hân Xu được phân cho một khoảng sân lớn, hoàng đế cho nàng một đống sách về nông nghiệp và hạt giống để nghiên cứu. Chuyện ngoài ý muốn duy nhất chính là, đại công chúa thường xuyên được ôm tới đây chơi. [Thật là một tỷ tỷ xinh đẹp, Khổng gia đúng là không phải người mà!] [Nếu như ta có thê tử xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ mỗi ngày đều thèm thuồng khuôn mặt nàng. Người ta yêu còn không kịp, bọn họ lại dám ngược đãi!] [Quả nhiên nam nhân chẳng có ai tốt đẹp cả, mỹ nữ tỷ tỷ ôm ôm~] Nàng khen đến mức Hứa Hân Xu cực kỳ xấu hổ. Hứa Hân Xu ôm Bối Tịnh Sơ vào trong phòng ngủ của mình chơi, trong khoảng thời gian này Bối Tịnh Sơ rốt cuộc cảm nhận được nỗi cô đơn chốn thâm cung của những phi tử kia. Mỗi ngày đều là những gương mặt và cảnh vật quen thuộc, nhìn hoài tới mức phiền chán luôn. Điểm khác nhau là người ta còn có thể đi dạo Ngự Hoa Viên, còn nàng chỉ có thể nhìn trần nhà Ngự Thư Phòng và Tuyên Thất Điện, một mình gặm ngón tay mũm mĩm của mình. Hiện tại đổi nơi khác để chơi, Bối Tịnh Sơ thấy cái gì cũng mới lạ. Nàng nghịch ngợm duỗi tay nhỏ sờ soạng khắp nơi. Hoa Huệ Tây trắng trong bình đang nở đẹp, Bối Tịnh Sơ duỗi tay nhỏ đi sờ cánh hoa. "Công chúa thích cái này sao, để thần đưa qua cho người." Bối Tịnh Sơ lắc đầu: [Không được không được, đặt ở chỗ ta không được mấy ngày ta sẽ nhìn đến chán, vẫn là xem đồ của người khác vui hơn.] Ngư ma ma - người cũng có thể nghe được tiếng lòng của nàng nhịn không được nở nụ cười hiền từ. Nhưng là chẳng được bao lâu đã nghe thấy công chúa ọe~ một tiếng, sau đó phun ra một ngụm sữa lớn. Ngư ma ma móc khăn ra lau cho nàng. Ngay cả những khe nhỏ ở cổ cũng lau sạch sẽ. Mức độ cẩn thận này hoàn toàn thỏa mãn thói ở sạch của Bối Tịnh Sơ, nàng nhanh chóng biến trở lại thành một em bé sạch sẽ. Nhưng mà sau đó bọn họ lại nghe được tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ: [Chóng mặt quá ~ ngủ thôi~] Sau đó nàng lập tức ngủ thiếp đi. Trẻ sơ sinh ngủ nhiều, đang chơi thì ngủ thiếp đi cũng là bình thường, không có ai để ý. Nhưng hai người vừa rồi đều nghe thấy được Bối Tịnh Sơ nói bị chóng mặt. Hai người chia nhau ra, một người đi Ngự Thư Phòng tìm hoàng đế, một người đi Thái Y Viện mời thái y. Hoàng đế đã đã tê liệt rồi. Tại sao thế hệ hoàng tử công chúa mà tiên hoàng sinh ra đều trưởng thành khỏe mạnh, đến phiên con hắn thì lại liên tiếp găp tai nạn chứ? Chẳng lẽ đây là báo ứng của hắn vì đã g.i.ế.c cha g.i.ế.c huynh tao? "Công chúa như thế nào rồi?" Sau khi Thẩm thái y chẩn bệnh xong thì vẻ mặt đầy bối rối: "... Lại bị trúng độc." Hắn không khỏi lau mồ hôi, mới mấy ngày mà lại trúng độc lần nữa. Có nên nói không đây, mạng của đại công chúa thật là cứng. Chẳng phải hoàng tử mới có rủi ro cao ư? Sao bây giờ làm công chúa cũng gặp nguy hiểm rồi? Thẩm thái y kiểm tra xong thức ăn gần nhất của Bối Tịnh Sơ cũng không có phát hiện nguồn gốc của độc, lại liếc qua hoàng đế bên cạnh, chỉ e là bệ hạ muốn c.h.é.m người rồi. Quả nhiên, hắn trầm giọng nói: "Bên trong Tuyên Thất Điện mà công chúa cũng có thể bị trúng độc lần nữa." "Nếu là lần sau có kẻ xấu muốn hãm hại trẫm, các ngươi cũng không phòng tránh được đúng không?" Người trong phòng lập tức quỳ xuống. Hoàng đế xoa huyệt thái dương, đè lại xúc động muốn c.h.é.m người. "Nếu tìm không ra nguồn độc, đừng trách trẫm làm một cuộc thanh tẩy lớn một lần nữa!" Lúc này, Hứa Hân Xu có chút hối hận vì đã tiến cung, gần vua như gần cọp không phải lời nói đùa mà. Nhưng nếu không tiến cung, nàng cũng không thể thường xuyên tìm tiểu công chúa chơi. ... Từ từ. "Bệ hạ, thần có chuyện muốn bẩm báo." "Nói." "Nói không chừng vấn đề không ở Tuyên Thất Điện, mà là ở chỗ của thần."Đối mặt với ánh mắt sắc như d.a.o của hoàng đế, Hứa Hân Xu căng da đầu suy đoán: "Công chúa thường xuyên tới chỗ của thần chơi, nói không chừng là ở chỗ của thần..." "Tuy rằng công chúa không có ăn thứ gì ở chỗ của thần, nhưng mà trúng độc cũng không phải chỉ có thể thông qua ăn uống."Hứa Hân Xu càng nói tư duy càng trở nên rõ ràng. "Bệ hạ, Tuyên Thất Điện được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng phòng ngủ của thần lại không có bố trí bảo vệ gì. Nếu là người có ý muốn làm hại công chúa, ra tay ở chỗ của thần đúng là lựa chọn tốt nhất." 

Sau khi tiến cung, Hứa Hân Xu được phân cho một khoảng sân lớn, hoàng đế cho nàng một đống sách về nông nghiệp và hạt giống để nghiên cứu.

 

Chuyện ngoài ý muốn duy nhất chính là, đại công chúa thường xuyên được ôm tới đây chơi.

 

[Thật là một tỷ tỷ xinh đẹp, Khổng gia đúng là không phải người mà!]

 

[Nếu như ta có thê tử xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ mỗi ngày đều thèm thuồng khuôn mặt nàng. Người ta yêu còn không kịp, bọn họ lại dám ngược đãi!]

 

[Quả nhiên nam nhân chẳng có ai tốt đẹp cả, mỹ nữ tỷ tỷ ôm ôm~]

 

Nàng khen đến mức Hứa Hân Xu cực kỳ xấu hổ.

 

Hứa Hân Xu ôm Bối Tịnh Sơ vào trong phòng ngủ của mình chơi, trong khoảng thời gian này Bối Tịnh Sơ rốt cuộc cảm nhận được nỗi cô đơn chốn thâm cung của những phi tử kia.

 

Mỗi ngày đều là những gương mặt và cảnh vật quen thuộc, nhìn hoài tới mức phiền chán luôn.

 

Điểm khác nhau là người ta còn có thể đi dạo Ngự Hoa Viên, còn nàng chỉ có thể nhìn trần nhà Ngự Thư Phòng và Tuyên Thất Điện, một mình gặm ngón tay mũm mĩm của mình.

 

Hiện tại đổi nơi khác để chơi, Bối Tịnh Sơ thấy cái gì cũng mới lạ.

 

Nàng nghịch ngợm duỗi tay nhỏ sờ soạng khắp nơi.

 

Hoa Huệ Tây trắng trong bình đang nở đẹp, Bối Tịnh Sơ duỗi tay nhỏ đi sờ cánh hoa.

 

"Công chúa thích cái này sao, để thần đưa qua cho người."

 

Bối Tịnh Sơ lắc đầu: [Không được không được, đặt ở chỗ ta không được mấy ngày ta sẽ nhìn đến chán, vẫn là xem đồ của người khác vui hơn.]

 

Ngư ma ma - người cũng có thể nghe được tiếng lòng của nàng nhịn không được nở nụ cười hiền từ.

 

Nhưng là chẳng được bao lâu đã nghe thấy công chúa ọe~ một tiếng, sau đó phun ra một ngụm sữa lớn.

 

Ngư ma ma móc khăn ra lau cho nàng.

 

Ngay cả những khe nhỏ ở cổ cũng lau sạch sẽ.

 

Mức độ cẩn thận này hoàn toàn thỏa mãn thói ở sạch của Bối Tịnh Sơ, nàng nhanh chóng biến trở lại thành một em bé sạch sẽ.

 

Nhưng mà sau đó bọn họ lại nghe được tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ: [Chóng mặt quá ~ ngủ thôi~]

 

Sau đó nàng lập tức ngủ thiếp đi.

 

Trẻ sơ sinh ngủ nhiều, đang chơi thì ngủ thiếp đi cũng là bình thường, không có ai để ý.

 

Nhưng hai người vừa rồi đều nghe thấy được Bối Tịnh Sơ nói bị chóng mặt.

 

Hai người chia nhau ra, một người đi Ngự Thư Phòng tìm hoàng đế, một người đi Thái Y Viện mời thái y.

 

Hoàng đế đã đã tê liệt rồi.

 

Tại sao thế hệ hoàng tử công chúa mà tiên hoàng sinh ra đều trưởng thành khỏe mạnh, đến phiên con hắn thì lại liên tiếp găp tai nạn chứ?

 

Chẳng lẽ đây là báo ứng của hắn vì đã g.i.ế.c cha g.i.ế.c huynh tao?

 

"Công chúa như thế nào rồi?"

 

Sau khi Thẩm thái y chẩn bệnh xong thì vẻ mặt đầy bối rối: "... Lại bị trúng độc."

 

Hắn không khỏi lau mồ hôi, mới mấy ngày mà lại trúng độc lần nữa.

 

Có nên nói không đây, mạng của đại công chúa thật là cứng.

 

Chẳng phải hoàng tử mới có rủi ro cao ư? Sao bây giờ làm công chúa cũng gặp nguy hiểm rồi?

 

Thẩm thái y kiểm tra xong thức ăn gần nhất của Bối Tịnh Sơ cũng không có phát hiện nguồn gốc của độc, lại liếc qua hoàng đế bên cạnh, chỉ e là bệ hạ muốn c.h.é.m người rồi.

 

Quả nhiên, hắn trầm giọng nói: "Bên trong Tuyên Thất Điện mà công chúa cũng có thể bị trúng độc lần nữa."

 

"Nếu là lần sau có kẻ xấu muốn hãm hại trẫm, các ngươi cũng không phòng tránh được đúng không?"

 

Người trong phòng lập tức quỳ xuống.

 

Hoàng đế xoa huyệt thái dương, đè lại xúc động muốn c.h.é.m người.

 

"Nếu tìm không ra nguồn độc, đừng trách trẫm làm một cuộc thanh tẩy lớn một lần nữa!"

 

Lúc này, Hứa Hân Xu có chút hối hận vì đã tiến cung, gần vua như gần cọp không phải lời nói đùa mà.

 

Nhưng nếu không tiến cung, nàng cũng không thể thường xuyên tìm tiểu công chúa chơi.

 

... Từ từ.

 

"Bệ hạ, thần có chuyện muốn bẩm báo."

 

"Nói."

 

"Nói không chừng vấn đề không ở Tuyên Thất Điện, mà là ở chỗ của thần."

Đối mặt với ánh mắt sắc như d.a.o của hoàng đế, Hứa Hân Xu căng da đầu suy đoán: "Công chúa thường xuyên tới chỗ của thần chơi, nói không chừng là ở chỗ của thần..."

 

"Tuy rằng công chúa không có ăn thứ gì ở chỗ của thần, nhưng mà trúng độc cũng không phải chỉ có thể thông qua ăn uống."

Hứa Hân Xu càng nói tư duy càng trở nên rõ ràng.

 

"Bệ hạ, Tuyên Thất Điện được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng phòng ngủ của thần lại không có bố trí bảo vệ gì. Nếu là người có ý muốn làm hại công chúa, ra tay ở chỗ của thần đúng là lựa chọn tốt nhất."

 

Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống RồiTác giả: Nghiên Cứu Trọng TàiTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình“Đưa nó đi đi!”   Bối Tịnh Sơ cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ tình huống chung quanh.   Nhưng hiện tại thị lực của nàng còn kém hơn đôi mắt cận thị ở kiếp trước, nàng chẳng thấy gì cả, trước mắt mờ ảo như bị đánh mosaic.   Chỉ có tiếng nói bên tai cho nàng biết hoàn cảnh hiện tại của mình.   Nàng giơ tay lên sát mặt để xem, là một đôi tay bé xíu.   Chẳng lẽ nàng đã xuyên vào một đứa bé sơ sinh sao?   “Chủ tử, không suy nghĩ lại sao? Một khi quyết định sẽ không thể quay đầu được đâu!”   Phụ nhân vừa mới sinh xong đang nằm trên giường nhắm mắt lại, đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.   “Thứ bổn cung muốn là hoàng tử! Hoàng Thượng đã nói rồi, ai sinh được Đại hoàng tử, người đó chính là Hoàng Hậu!”   Nàng ta không cam lòng nói: “Con tiện nhân Lệ phi kia cũng sắp sinh rồi, bổn cung không còn cơ hội nào nữa, công chúa cũng không thể kế thừa đại thống, cần nó có ích gì? Đưa đi đi!”   Bối Tịnh Sơ nằm trong tã lót cuối cùng cũng nhớ ra mình đang ở trong tình cảnh gì, thân mẫu của thân… Sau khi tiến cung, Hứa Hân Xu được phân cho một khoảng sân lớn, hoàng đế cho nàng một đống sách về nông nghiệp và hạt giống để nghiên cứu. Chuyện ngoài ý muốn duy nhất chính là, đại công chúa thường xuyên được ôm tới đây chơi. [Thật là một tỷ tỷ xinh đẹp, Khổng gia đúng là không phải người mà!] [Nếu như ta có thê tử xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ mỗi ngày đều thèm thuồng khuôn mặt nàng. Người ta yêu còn không kịp, bọn họ lại dám ngược đãi!] [Quả nhiên nam nhân chẳng có ai tốt đẹp cả, mỹ nữ tỷ tỷ ôm ôm~] Nàng khen đến mức Hứa Hân Xu cực kỳ xấu hổ. Hứa Hân Xu ôm Bối Tịnh Sơ vào trong phòng ngủ của mình chơi, trong khoảng thời gian này Bối Tịnh Sơ rốt cuộc cảm nhận được nỗi cô đơn chốn thâm cung của những phi tử kia. Mỗi ngày đều là những gương mặt và cảnh vật quen thuộc, nhìn hoài tới mức phiền chán luôn. Điểm khác nhau là người ta còn có thể đi dạo Ngự Hoa Viên, còn nàng chỉ có thể nhìn trần nhà Ngự Thư Phòng và Tuyên Thất Điện, một mình gặm ngón tay mũm mĩm của mình. Hiện tại đổi nơi khác để chơi, Bối Tịnh Sơ thấy cái gì cũng mới lạ. Nàng nghịch ngợm duỗi tay nhỏ sờ soạng khắp nơi. Hoa Huệ Tây trắng trong bình đang nở đẹp, Bối Tịnh Sơ duỗi tay nhỏ đi sờ cánh hoa. "Công chúa thích cái này sao, để thần đưa qua cho người." Bối Tịnh Sơ lắc đầu: [Không được không được, đặt ở chỗ ta không được mấy ngày ta sẽ nhìn đến chán, vẫn là xem đồ của người khác vui hơn.] Ngư ma ma - người cũng có thể nghe được tiếng lòng của nàng nhịn không được nở nụ cười hiền từ. Nhưng là chẳng được bao lâu đã nghe thấy công chúa ọe~ một tiếng, sau đó phun ra một ngụm sữa lớn. Ngư ma ma móc khăn ra lau cho nàng. Ngay cả những khe nhỏ ở cổ cũng lau sạch sẽ. Mức độ cẩn thận này hoàn toàn thỏa mãn thói ở sạch của Bối Tịnh Sơ, nàng nhanh chóng biến trở lại thành một em bé sạch sẽ. Nhưng mà sau đó bọn họ lại nghe được tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ: [Chóng mặt quá ~ ngủ thôi~] Sau đó nàng lập tức ngủ thiếp đi. Trẻ sơ sinh ngủ nhiều, đang chơi thì ngủ thiếp đi cũng là bình thường, không có ai để ý. Nhưng hai người vừa rồi đều nghe thấy được Bối Tịnh Sơ nói bị chóng mặt. Hai người chia nhau ra, một người đi Ngự Thư Phòng tìm hoàng đế, một người đi Thái Y Viện mời thái y. Hoàng đế đã đã tê liệt rồi. Tại sao thế hệ hoàng tử công chúa mà tiên hoàng sinh ra đều trưởng thành khỏe mạnh, đến phiên con hắn thì lại liên tiếp găp tai nạn chứ? Chẳng lẽ đây là báo ứng của hắn vì đã g.i.ế.c cha g.i.ế.c huynh tao? "Công chúa như thế nào rồi?" Sau khi Thẩm thái y chẩn bệnh xong thì vẻ mặt đầy bối rối: "... Lại bị trúng độc." Hắn không khỏi lau mồ hôi, mới mấy ngày mà lại trúng độc lần nữa. Có nên nói không đây, mạng của đại công chúa thật là cứng. Chẳng phải hoàng tử mới có rủi ro cao ư? Sao bây giờ làm công chúa cũng gặp nguy hiểm rồi? Thẩm thái y kiểm tra xong thức ăn gần nhất của Bối Tịnh Sơ cũng không có phát hiện nguồn gốc của độc, lại liếc qua hoàng đế bên cạnh, chỉ e là bệ hạ muốn c.h.é.m người rồi. Quả nhiên, hắn trầm giọng nói: "Bên trong Tuyên Thất Điện mà công chúa cũng có thể bị trúng độc lần nữa." "Nếu là lần sau có kẻ xấu muốn hãm hại trẫm, các ngươi cũng không phòng tránh được đúng không?" Người trong phòng lập tức quỳ xuống. Hoàng đế xoa huyệt thái dương, đè lại xúc động muốn c.h.é.m người. "Nếu tìm không ra nguồn độc, đừng trách trẫm làm một cuộc thanh tẩy lớn một lần nữa!" Lúc này, Hứa Hân Xu có chút hối hận vì đã tiến cung, gần vua như gần cọp không phải lời nói đùa mà. Nhưng nếu không tiến cung, nàng cũng không thể thường xuyên tìm tiểu công chúa chơi. ... Từ từ. "Bệ hạ, thần có chuyện muốn bẩm báo." "Nói." "Nói không chừng vấn đề không ở Tuyên Thất Điện, mà là ở chỗ của thần."Đối mặt với ánh mắt sắc như d.a.o của hoàng đế, Hứa Hân Xu căng da đầu suy đoán: "Công chúa thường xuyên tới chỗ của thần chơi, nói không chừng là ở chỗ của thần..." "Tuy rằng công chúa không có ăn thứ gì ở chỗ của thần, nhưng mà trúng độc cũng không phải chỉ có thể thông qua ăn uống."Hứa Hân Xu càng nói tư duy càng trở nên rõ ràng. "Bệ hạ, Tuyên Thất Điện được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng phòng ngủ của thần lại không có bố trí bảo vệ gì. Nếu là người có ý muốn làm hại công chúa, ra tay ở chỗ của thần đúng là lựa chọn tốt nhất." 

Chương 37: MẠNG CỦA ĐẠI CÔNG CHÚA CŨNG THẬT LÀ CỨNG!