“Đưa nó đi đi!”   Bối Tịnh Sơ cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ tình huống chung quanh.   Nhưng hiện tại thị lực của nàng còn kém hơn đôi mắt cận thị ở kiếp trước, nàng chẳng thấy gì cả, trước mắt mờ ảo như bị đánh mosaic.   Chỉ có tiếng nói bên tai cho nàng biết hoàn cảnh hiện tại của mình.   Nàng giơ tay lên sát mặt để xem, là một đôi tay bé xíu.   Chẳng lẽ nàng đã xuyên vào một đứa bé sơ sinh sao?   “Chủ tử, không suy nghĩ lại sao? Một khi quyết định sẽ không thể quay đầu được đâu!”   Phụ nhân vừa mới sinh xong đang nằm trên giường nhắm mắt lại, đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.   “Thứ bổn cung muốn là hoàng tử! Hoàng Thượng đã nói rồi, ai sinh được Đại hoàng tử, người đó chính là Hoàng Hậu!”   Nàng ta không cam lòng nói: “Con tiện nhân Lệ phi kia cũng sắp sinh rồi, bổn cung không còn cơ hội nào nữa, công chúa cũng không thể kế thừa đại thống, cần nó có ích gì? Đưa đi đi!”   Bối Tịnh Sơ nằm trong tã lót cuối cùng cũng nhớ ra mình đang ở trong tình cảnh gì, thân mẫu của thân…

Chương 60: THIÊN KIM THẬT BỊ BẮT CÓC ĐƯỢC GIẢI CỨU VỀ

Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống RồiTác giả: Nghiên Cứu Trọng TàiTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình“Đưa nó đi đi!”   Bối Tịnh Sơ cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ tình huống chung quanh.   Nhưng hiện tại thị lực của nàng còn kém hơn đôi mắt cận thị ở kiếp trước, nàng chẳng thấy gì cả, trước mắt mờ ảo như bị đánh mosaic.   Chỉ có tiếng nói bên tai cho nàng biết hoàn cảnh hiện tại của mình.   Nàng giơ tay lên sát mặt để xem, là một đôi tay bé xíu.   Chẳng lẽ nàng đã xuyên vào một đứa bé sơ sinh sao?   “Chủ tử, không suy nghĩ lại sao? Một khi quyết định sẽ không thể quay đầu được đâu!”   Phụ nhân vừa mới sinh xong đang nằm trên giường nhắm mắt lại, đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.   “Thứ bổn cung muốn là hoàng tử! Hoàng Thượng đã nói rồi, ai sinh được Đại hoàng tử, người đó chính là Hoàng Hậu!”   Nàng ta không cam lòng nói: “Con tiện nhân Lệ phi kia cũng sắp sinh rồi, bổn cung không còn cơ hội nào nữa, công chúa cũng không thể kế thừa đại thống, cần nó có ích gì? Đưa đi đi!”   Bối Tịnh Sơ nằm trong tã lót cuối cùng cũng nhớ ra mình đang ở trong tình cảnh gì, thân mẫu của thân… Được rồi, tuy rằng người bị hại là nhà mẹ đẻ của bà ấy, nhưng là lấy góc nhìn khác để xem thật sự rất sảng khoái. Bối Tịnh Sơ xem xét vị trí hiện tại của vị biểu cô dũng sĩ của mình, tuy rằng thiên kim thật không lớn hơn nàng mấy tuổi, nhưng dựa theo bối phận thì đối phương chính là biểu cô của nàng. Nàng nhìn điểm đỏ trên bản đồ đang dần dần ra đến gần cổng thành: [Ôi chao! Đến cổng Thành Bắc rồi, hiện tại người của phủ Tín Quốc Công sẽ không còn có thể phát hiện được rồi. [Cũng là do phủ Tín  Quốc Công chọn cái loại nha hoàn gì cho nữ nhi của mình không biết!] [Bản thân bị những đồ chơi thú vị hấp dẫn sự chú ý, vừa quay đầu lại đã phát hiện tiểu thư biến mất không thấy, lại bởi vì sợ hãi bị phạt mà không có lập tức đi thông báo.] Chỉ một mình nôn nóng đi tìm, cho rằng bản thân mình rất nhanh sẽ tìm được, đến lúc đó thương lượng với tiểu thư một chút sẽ có thể giấu giếm chuyện này. [Kết quả vì vậy mà làm chậm trễ ba giờ, bỏ lỡ thời gian giải cứu tốt nhất.] [Ta cũng không có cách nào, tiểu tỷ tỷ thật đáng thương, chờ ta lớn lên một chút sẽ cho người đi tìm tỷ nha.] Thái Hậu như suy tư điều gì. Bà đặt Bối Tịnh Sơ lên giường, bản thân thì đi đến thiên thất tìm người có thể làm việc. Trẻ con hay buồn ngủ, Bối Tịnh Sơ đang bận tưởng tượng bản thân mình sau khi lớn lên sẽ anh minh thần võ, từ trên trời giáng xuống, đánh những tên cẩu tặc bắt nạt tiểu biểu cô một trận, sau đó cứu tiểu mỹ nữ trong nước sôi lửa bỏng, nhanh chóng chìm vào trong mộng đẹp. [Hắc hắc hắc, trong nguyên tác miêu tả thiên kim thật chính là một đại mỹ nữ đó.] Mỹ nữ ôm ôm~ hắc hắc hắc hắc.Ân cứu mạng, đương nhiên phải lấy... Nàng bị tiếng khóc nức nở đánh thức. Trên khóe môi Bối Tịnh Sơ còn vươn nước miếng, nàng bất mãn ê ê a a mấy tiếng. [Ai? Là tên cẩu tặc nào dám phá hỏng ta và mỹ nữ ôm ôm!] Thái Hậu nghe xong thì mỉm cười từ ái, bà ôm Bối Tịnh Sơ lên dỗ dành: "Sơ Nhi tỉnh ngủ nào, tới, nhìn xem biểu cô của con nè."Bối Tịnh Sơ:? Một tiểu cô nương trắng trắng hồng hồng buông xuống tay áo đang che đôi mắt, một đôi mắt to ướt át long lanh, hiển nhiên là vừa mới khóc xong. Búi tóc song hoàn đã rơi rớt một nửa, y phục bằng gấm vóc tinh xảo cũng toàn là bụi. Hệt như một cái túi khóc nhỏ bị lấm bẩn. Không thể nào không thể nào, nàng sẽ không có năng lực nằm mơ thành sự thật đi. Vừa nãy còn mơ thấy biểu cô, hiện tại đã nhìn thấy người rồi? Nhưng là cũng không nhất định. Thân thích của nàng rất nhiều, biểu cô cũng có rất nhiều. Cho nên...Sẽ không phải là cái người mà nàng nghĩ đi. Bối Tịnh Sơ mở định vị của thiên kim thật. Phát hiện mở không được, sự kiện cũng biến thành màu vàng. Biểu hiện: [Đã hoàn thành nhiệm vụ giải cứu nhân tài hóa học] [Mời nhận thưởng] A... Không thể nào. Đáng nói chính là, loại độc mà thiên kim thật dùng là do nàng ấy tự mình chế ra. Bởi vì nàng ấy không có dùng cách hiệu suất thấp như hạ độc từng người mà lại trực tiếp hạ độc vào vại nước ở phủ Quốc Công. Độc tố nếu như bị pha loãng, sẽ không dễ dàng gây c.h.ế.t người. Nhưng độc dược nồng độ cao thì không dễ dàng mua được, hơn nữa sẽ dễ dàng để lộ tiếng gió. Cho nên nàng ấy tự mình chế ra.Vừa nghĩ như vậy, trời ạ, thiên tài nha! Nàng đối với biểu cô tiện nghi của mình rất là kính nể. Không trách nàng không nhận ra người ta, trong nguyên tác vị thiên kim thật này tuy rằng là mỹ nữ, nhưng bởi vì bao năm phải làm việc nặng, nên nàng ấy đẹp kiểu khỏe khoắn ngang bướng. Không phù hợp tiêu chuẩn về cái đẹp của quý nữ ở kinh thành. Cho nên mới bị phủ Tín Quốc Công ghét bỏ.Một đám không biết xem hàng, gu thẩm mỹ quái dị gì vậy? Nhưng mà hiện tại tiểu cô nương còn không có trải qua thời gian lang bạt giang hồ, vẫn còn là một con búp bê sứ tinh xảo.Huệ cô cô cầm một chiếc áo choàng sạch sẽ đi tới, bọc “búp bê sứ” lại. "Chu tiểu thư đi theo nô tỳ vào trong rửa mặt đi." Chu Hoan Tửu nhỏ giọng nói tạ ơn với Thái Hậu, sau đó mới đi vào.Trong khoảng thời gian này, vợ chồng Tín Quốc Công được  Thái Hậu triệu vào đã có mặt. Tín quốc công trong lòng nôn nóng nói: "Tỷ tỷ có chuyện gì gấp, nhất định phải triệu thần đệ và phu nhân cùng nhau tiến cung?" "Tửu Nhi mới vừa mất tích, thần đệ tìm khắp nơi cũng không tìm thấy con bé, hiện giờ đang rất sốt ruột đây." Thái Hậu ung dung hỏi: "Đã mất tích bao lâu rồi?"Tín Quốc Công phu nhân nôn nóng đáp: "Hồi Thái Hậu, mới vừa lạc mất." "Mới lạc mất?" Thái Hậu hừ lạnh một tiếng.Tín Quốc Công cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng Tín Quốc Công phu nhân lại bị kích thích rồi, cho rằng Thái Hậu đang cười trên nổi đau của người khác. Nếu là ngày thường nàng ta sẽ không dám thất lễ trước mặt Thái Hậu, nhưng hôm nay nữ nhi đã mất tích, đang trong lúc tìm con lại bị Thái Hậu cưỡng ép triệu vào cung.Vốn dĩ đang căng thẳng, hiện tại bị kích thích, nàng ta lập tức nhịn không được. 

Được rồi, tuy rằng người bị hại là nhà mẹ đẻ của bà ấy, nhưng là lấy góc nhìn khác để xem thật sự rất sảng khoái.

 

Bối Tịnh Sơ xem xét vị trí hiện tại của vị biểu cô dũng sĩ của mình, tuy rằng thiên kim thật không lớn hơn nàng mấy tuổi, nhưng dựa theo bối phận thì đối phương chính là biểu cô của nàng.

 

Nàng nhìn điểm đỏ trên bản đồ đang dần dần ra đến gần cổng thành: [Ôi chao! Đến cổng Thành Bắc rồi, hiện tại người của phủ Tín Quốc Công sẽ không còn có thể phát hiện được rồi.

 

[Cũng là do phủ Tín  Quốc Công chọn cái loại nha hoàn gì cho nữ nhi của mình không biết!]

 

[Bản thân bị những đồ chơi thú vị hấp dẫn sự chú ý, vừa quay đầu lại đã phát hiện tiểu thư biến mất không thấy, lại bởi vì sợ hãi bị phạt mà không có lập tức đi thông báo.]

 

Chỉ một mình nôn nóng đi tìm, cho rằng bản thân mình rất nhanh sẽ tìm được, đến lúc đó thương lượng với tiểu thư một chút sẽ có thể giấu giếm chuyện này.

 

[Kết quả vì vậy mà làm chậm trễ ba giờ, bỏ lỡ thời gian giải cứu tốt nhất.]

 

[Ta cũng không có cách nào, tiểu tỷ tỷ thật đáng thương, chờ ta lớn lên một chút sẽ cho người đi tìm tỷ nha.]

 

Thái Hậu như suy tư điều gì.

 

Bà đặt Bối Tịnh Sơ lên giường, bản thân thì đi đến thiên thất tìm người có thể làm việc.

 

Trẻ con hay buồn ngủ, Bối Tịnh Sơ đang bận tưởng tượng bản thân mình sau khi lớn lên sẽ anh minh thần võ, từ trên trời giáng xuống, đánh những tên cẩu tặc bắt nạt tiểu biểu cô một trận, sau đó cứu tiểu mỹ nữ trong nước sôi lửa bỏng, nhanh chóng chìm vào trong mộng đẹp.

 

[Hắc hắc hắc, trong nguyên tác miêu tả thiên kim thật chính là một đại mỹ nữ đó.]

 

Mỹ nữ ôm ôm~ hắc hắc hắc hắc.

Ân cứu mạng, đương nhiên phải lấy...

 

Nàng bị tiếng khóc nức nở đánh thức.

 

Trên khóe môi Bối Tịnh Sơ còn vươn nước miếng, nàng bất mãn ê ê a a mấy tiếng.

 

[Ai? Là tên cẩu tặc nào dám phá hỏng ta và mỹ nữ ôm ôm!]

 

Thái Hậu nghe xong thì mỉm cười từ ái, bà ôm Bối Tịnh Sơ lên dỗ dành: "Sơ Nhi tỉnh ngủ nào, tới, nhìn xem biểu cô của con nè."

Bối Tịnh Sơ:?

 

Một tiểu cô nương trắng trắng hồng hồng buông xuống tay áo đang che đôi mắt, một đôi mắt to ướt át long lanh, hiển nhiên là vừa mới khóc xong.

 

Búi tóc song hoàn đã rơi rớt một nửa, y phục bằng gấm vóc tinh xảo cũng toàn là bụi.

 

Hệt như một cái túi khóc nhỏ bị lấm bẩn.

 

Không thể nào không thể nào, nàng sẽ không có năng lực nằm mơ thành sự thật đi.

 

Vừa nãy còn mơ thấy biểu cô, hiện tại đã nhìn thấy người rồi?

 

Nhưng là cũng không nhất định.

 

Thân thích của nàng rất nhiều, biểu cô cũng có rất nhiều.

 

Cho nên...

Sẽ không phải là cái người mà nàng nghĩ đi.

 

Bối Tịnh Sơ mở định vị của thiên kim thật.

 

Phát hiện mở không được, sự kiện cũng biến thành màu vàng.

 

Biểu hiện: [Đã hoàn thành nhiệm vụ giải cứu nhân tài hóa học]

 

[Mời nhận thưởng]

 

A... Không thể nào.

 

Đáng nói chính là, loại độc mà thiên kim thật dùng là do nàng ấy tự mình chế ra.

 

Bởi vì nàng ấy không có dùng cách hiệu suất thấp như hạ độc từng người mà lại trực tiếp hạ độc vào vại nước ở phủ Quốc Công.

 

Độc tố nếu như bị pha loãng, sẽ không dễ dàng gây c.h.ế.t người.

 

Nhưng độc dược nồng độ cao thì không dễ dàng mua được, hơn nữa sẽ dễ dàng để lộ tiếng gió.

 

Cho nên nàng ấy tự mình chế ra.

Vừa nghĩ như vậy, trời ạ, thiên tài nha!

 

Nàng đối với biểu cô tiện nghi của mình rất là kính nể.

 

Không trách nàng không nhận ra người ta, trong nguyên tác vị thiên kim thật này tuy rằng là mỹ nữ, nhưng bởi vì bao năm phải làm việc nặng, nên nàng ấy đẹp kiểu khỏe khoắn ngang bướng.

 

Không phù hợp tiêu chuẩn về cái đẹp của quý nữ ở kinh thành.

 

Cho nên mới bị phủ Tín Quốc Công ghét bỏ.

Một đám không biết xem hàng, gu thẩm mỹ quái dị gì vậy?

 

Nhưng mà hiện tại tiểu cô nương còn không có trải qua thời gian lang bạt giang hồ, vẫn còn là một con búp bê sứ tinh xảo.

Huệ cô cô cầm một chiếc áo choàng sạch sẽ đi tới, bọc “búp bê sứ” lại.

 

"Chu tiểu thư đi theo nô tỳ vào trong rửa mặt đi."

 

Chu Hoan Tửu nhỏ giọng nói tạ ơn với Thái Hậu, sau đó mới đi vào.

Trong khoảng thời gian này, vợ chồng Tín Quốc Công được  Thái Hậu triệu vào đã có mặt.

 

Tín quốc công trong lòng nôn nóng nói: "Tỷ tỷ có chuyện gì gấp, nhất định phải triệu thần đệ và phu nhân cùng nhau tiến cung?"

 

"Tửu Nhi mới vừa mất tích, thần đệ tìm khắp nơi cũng không tìm thấy con bé, hiện giờ đang rất sốt ruột đây."

 

Thái Hậu ung dung hỏi: "Đã mất tích bao lâu rồi?"

Tín Quốc Công phu nhân nôn nóng đáp: "Hồi Thái Hậu, mới vừa lạc mất."

 

"Mới lạc mất?"

 

Thái Hậu hừ lạnh một tiếng.

Tín Quốc Công cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng Tín Quốc Công phu nhân lại bị kích thích rồi, cho rằng Thái Hậu đang cười trên nổi đau của người khác.

 

Nếu là ngày thường nàng ta sẽ không dám thất lễ trước mặt Thái Hậu, nhưng hôm nay nữ nhi đã mất tích, đang trong lúc tìm con lại bị Thái Hậu cưỡng ép triệu vào cung.

Vốn dĩ đang căng thẳng, hiện tại bị kích thích, nàng ta lập tức nhịn không được.

 

Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống RồiTác giả: Nghiên Cứu Trọng TàiTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình“Đưa nó đi đi!”   Bối Tịnh Sơ cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ tình huống chung quanh.   Nhưng hiện tại thị lực của nàng còn kém hơn đôi mắt cận thị ở kiếp trước, nàng chẳng thấy gì cả, trước mắt mờ ảo như bị đánh mosaic.   Chỉ có tiếng nói bên tai cho nàng biết hoàn cảnh hiện tại của mình.   Nàng giơ tay lên sát mặt để xem, là một đôi tay bé xíu.   Chẳng lẽ nàng đã xuyên vào một đứa bé sơ sinh sao?   “Chủ tử, không suy nghĩ lại sao? Một khi quyết định sẽ không thể quay đầu được đâu!”   Phụ nhân vừa mới sinh xong đang nằm trên giường nhắm mắt lại, đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.   “Thứ bổn cung muốn là hoàng tử! Hoàng Thượng đã nói rồi, ai sinh được Đại hoàng tử, người đó chính là Hoàng Hậu!”   Nàng ta không cam lòng nói: “Con tiện nhân Lệ phi kia cũng sắp sinh rồi, bổn cung không còn cơ hội nào nữa, công chúa cũng không thể kế thừa đại thống, cần nó có ích gì? Đưa đi đi!”   Bối Tịnh Sơ nằm trong tã lót cuối cùng cũng nhớ ra mình đang ở trong tình cảnh gì, thân mẫu của thân… Được rồi, tuy rằng người bị hại là nhà mẹ đẻ của bà ấy, nhưng là lấy góc nhìn khác để xem thật sự rất sảng khoái. Bối Tịnh Sơ xem xét vị trí hiện tại của vị biểu cô dũng sĩ của mình, tuy rằng thiên kim thật không lớn hơn nàng mấy tuổi, nhưng dựa theo bối phận thì đối phương chính là biểu cô của nàng. Nàng nhìn điểm đỏ trên bản đồ đang dần dần ra đến gần cổng thành: [Ôi chao! Đến cổng Thành Bắc rồi, hiện tại người của phủ Tín Quốc Công sẽ không còn có thể phát hiện được rồi. [Cũng là do phủ Tín  Quốc Công chọn cái loại nha hoàn gì cho nữ nhi của mình không biết!] [Bản thân bị những đồ chơi thú vị hấp dẫn sự chú ý, vừa quay đầu lại đã phát hiện tiểu thư biến mất không thấy, lại bởi vì sợ hãi bị phạt mà không có lập tức đi thông báo.] Chỉ một mình nôn nóng đi tìm, cho rằng bản thân mình rất nhanh sẽ tìm được, đến lúc đó thương lượng với tiểu thư một chút sẽ có thể giấu giếm chuyện này. [Kết quả vì vậy mà làm chậm trễ ba giờ, bỏ lỡ thời gian giải cứu tốt nhất.] [Ta cũng không có cách nào, tiểu tỷ tỷ thật đáng thương, chờ ta lớn lên một chút sẽ cho người đi tìm tỷ nha.] Thái Hậu như suy tư điều gì. Bà đặt Bối Tịnh Sơ lên giường, bản thân thì đi đến thiên thất tìm người có thể làm việc. Trẻ con hay buồn ngủ, Bối Tịnh Sơ đang bận tưởng tượng bản thân mình sau khi lớn lên sẽ anh minh thần võ, từ trên trời giáng xuống, đánh những tên cẩu tặc bắt nạt tiểu biểu cô một trận, sau đó cứu tiểu mỹ nữ trong nước sôi lửa bỏng, nhanh chóng chìm vào trong mộng đẹp. [Hắc hắc hắc, trong nguyên tác miêu tả thiên kim thật chính là một đại mỹ nữ đó.] Mỹ nữ ôm ôm~ hắc hắc hắc hắc.Ân cứu mạng, đương nhiên phải lấy... Nàng bị tiếng khóc nức nở đánh thức. Trên khóe môi Bối Tịnh Sơ còn vươn nước miếng, nàng bất mãn ê ê a a mấy tiếng. [Ai? Là tên cẩu tặc nào dám phá hỏng ta và mỹ nữ ôm ôm!] Thái Hậu nghe xong thì mỉm cười từ ái, bà ôm Bối Tịnh Sơ lên dỗ dành: "Sơ Nhi tỉnh ngủ nào, tới, nhìn xem biểu cô của con nè."Bối Tịnh Sơ:? Một tiểu cô nương trắng trắng hồng hồng buông xuống tay áo đang che đôi mắt, một đôi mắt to ướt át long lanh, hiển nhiên là vừa mới khóc xong. Búi tóc song hoàn đã rơi rớt một nửa, y phục bằng gấm vóc tinh xảo cũng toàn là bụi. Hệt như một cái túi khóc nhỏ bị lấm bẩn. Không thể nào không thể nào, nàng sẽ không có năng lực nằm mơ thành sự thật đi. Vừa nãy còn mơ thấy biểu cô, hiện tại đã nhìn thấy người rồi? Nhưng là cũng không nhất định. Thân thích của nàng rất nhiều, biểu cô cũng có rất nhiều. Cho nên...Sẽ không phải là cái người mà nàng nghĩ đi. Bối Tịnh Sơ mở định vị của thiên kim thật. Phát hiện mở không được, sự kiện cũng biến thành màu vàng. Biểu hiện: [Đã hoàn thành nhiệm vụ giải cứu nhân tài hóa học] [Mời nhận thưởng] A... Không thể nào. Đáng nói chính là, loại độc mà thiên kim thật dùng là do nàng ấy tự mình chế ra. Bởi vì nàng ấy không có dùng cách hiệu suất thấp như hạ độc từng người mà lại trực tiếp hạ độc vào vại nước ở phủ Quốc Công. Độc tố nếu như bị pha loãng, sẽ không dễ dàng gây c.h.ế.t người. Nhưng độc dược nồng độ cao thì không dễ dàng mua được, hơn nữa sẽ dễ dàng để lộ tiếng gió. Cho nên nàng ấy tự mình chế ra.Vừa nghĩ như vậy, trời ạ, thiên tài nha! Nàng đối với biểu cô tiện nghi của mình rất là kính nể. Không trách nàng không nhận ra người ta, trong nguyên tác vị thiên kim thật này tuy rằng là mỹ nữ, nhưng bởi vì bao năm phải làm việc nặng, nên nàng ấy đẹp kiểu khỏe khoắn ngang bướng. Không phù hợp tiêu chuẩn về cái đẹp của quý nữ ở kinh thành. Cho nên mới bị phủ Tín Quốc Công ghét bỏ.Một đám không biết xem hàng, gu thẩm mỹ quái dị gì vậy? Nhưng mà hiện tại tiểu cô nương còn không có trải qua thời gian lang bạt giang hồ, vẫn còn là một con búp bê sứ tinh xảo.Huệ cô cô cầm một chiếc áo choàng sạch sẽ đi tới, bọc “búp bê sứ” lại. "Chu tiểu thư đi theo nô tỳ vào trong rửa mặt đi." Chu Hoan Tửu nhỏ giọng nói tạ ơn với Thái Hậu, sau đó mới đi vào.Trong khoảng thời gian này, vợ chồng Tín Quốc Công được  Thái Hậu triệu vào đã có mặt. Tín quốc công trong lòng nôn nóng nói: "Tỷ tỷ có chuyện gì gấp, nhất định phải triệu thần đệ và phu nhân cùng nhau tiến cung?" "Tửu Nhi mới vừa mất tích, thần đệ tìm khắp nơi cũng không tìm thấy con bé, hiện giờ đang rất sốt ruột đây." Thái Hậu ung dung hỏi: "Đã mất tích bao lâu rồi?"Tín Quốc Công phu nhân nôn nóng đáp: "Hồi Thái Hậu, mới vừa lạc mất." "Mới lạc mất?" Thái Hậu hừ lạnh một tiếng.Tín Quốc Công cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng Tín Quốc Công phu nhân lại bị kích thích rồi, cho rằng Thái Hậu đang cười trên nổi đau của người khác. Nếu là ngày thường nàng ta sẽ không dám thất lễ trước mặt Thái Hậu, nhưng hôm nay nữ nhi đã mất tích, đang trong lúc tìm con lại bị Thái Hậu cưỡng ép triệu vào cung.Vốn dĩ đang căng thẳng, hiện tại bị kích thích, nàng ta lập tức nhịn không được. 

Chương 60: THIÊN KIM THẬT BỊ BẮT CÓC ĐƯỢC GIẢI CỨU VỀ