“Đưa nó đi đi!” Bối Tịnh Sơ cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ tình huống chung quanh. Nhưng hiện tại thị lực của nàng còn kém hơn đôi mắt cận thị ở kiếp trước, nàng chẳng thấy gì cả, trước mắt mờ ảo như bị đánh mosaic. Chỉ có tiếng nói bên tai cho nàng biết hoàn cảnh hiện tại của mình. Nàng giơ tay lên sát mặt để xem, là một đôi tay bé xíu. Chẳng lẽ nàng đã xuyên vào một đứa bé sơ sinh sao? “Chủ tử, không suy nghĩ lại sao? Một khi quyết định sẽ không thể quay đầu được đâu!” Phụ nhân vừa mới sinh xong đang nằm trên giường nhắm mắt lại, đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái. “Thứ bổn cung muốn là hoàng tử! Hoàng Thượng đã nói rồi, ai sinh được Đại hoàng tử, người đó chính là Hoàng Hậu!” Nàng ta không cam lòng nói: “Con tiện nhân Lệ phi kia cũng sắp sinh rồi, bổn cung không còn cơ hội nào nữa, công chúa cũng không thể kế thừa đại thống, cần nó có ích gì? Đưa đi đi!” Bối Tịnh Sơ nằm trong tã lót cuối cùng cũng nhớ ra mình đang ở trong tình cảnh gì, thân mẫu của thân…
Chương 87: THIẾN PHÒ MÃ
Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống RồiTác giả: Nghiên Cứu Trọng TàiTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình“Đưa nó đi đi!” Bối Tịnh Sơ cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ tình huống chung quanh. Nhưng hiện tại thị lực của nàng còn kém hơn đôi mắt cận thị ở kiếp trước, nàng chẳng thấy gì cả, trước mắt mờ ảo như bị đánh mosaic. Chỉ có tiếng nói bên tai cho nàng biết hoàn cảnh hiện tại của mình. Nàng giơ tay lên sát mặt để xem, là một đôi tay bé xíu. Chẳng lẽ nàng đã xuyên vào một đứa bé sơ sinh sao? “Chủ tử, không suy nghĩ lại sao? Một khi quyết định sẽ không thể quay đầu được đâu!” Phụ nhân vừa mới sinh xong đang nằm trên giường nhắm mắt lại, đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái. “Thứ bổn cung muốn là hoàng tử! Hoàng Thượng đã nói rồi, ai sinh được Đại hoàng tử, người đó chính là Hoàng Hậu!” Nàng ta không cam lòng nói: “Con tiện nhân Lệ phi kia cũng sắp sinh rồi, bổn cung không còn cơ hội nào nữa, công chúa cũng không thể kế thừa đại thống, cần nó có ích gì? Đưa đi đi!” Bối Tịnh Sơ nằm trong tã lót cuối cùng cũng nhớ ra mình đang ở trong tình cảnh gì, thân mẫu của thân… "Hơn nữa thằng nhóc Ngọc nhi kia rất dễ dỗ, chỉ cần kể khổ với nó một chút, than thở một chút rằng phụ thân cũng không dễ dàng gì, làm phò mã ấm ức thế nào, nó đã tin sái cổ rồi." "Thằng ngốc đó vẫn luôn sùng bái ta, đứng về phía ta." "Trưởng công chúa lại cưng chiều nó lên trời, nàng ta sợ nhi tử trở mặt với mình. Nể mặt Ngọc nhi, nàng ta cũng không thể làm gì ta." Ầm một tiếng, cửa bị mở ra. Bộ dạng quần áo không chỉnh tề của hai người trực tiếp bại lộ dưới ánh mặt trời. Phản ứng đầu tiên của Triệu phò mã là kéo chăn che kín chính mình, không thèm để ý ngoại thất vừa rồi còn được mình gọi là bảo bối kia chút nào. Hòe Nương chỉ có thể kéo ra một cái chăn khác, lùi vào bên trong giường. "To gan! Tên điêu nô nào không muốn sống, dám quấy rầy ta!" Thái giám mặc chế phục* của hoạn quan, đi vào nói: "Xin lỗi phò mã gia, là tạp gia."*Đồng phục Giọng nói lanh lảnh kia vừa nghe liền biết là thái giám. Phò mã sửng sốt, không biết người trong cung tại sao lại xông vào Mộng Viên. "Công công, ngài đây là?" "Bệ hạ có chỉ, mời phò mã đi theo tạp gia hồi phủ công chúa để tiếp chỉ." Nghênh tiếp thánh chỉ là chuyện rất trang trọng, đương nhiên không thể tiếp chỉ ở trong biệt viện hắn mua để nuôi ngoại thất. Thái giám nói một tiếng: "Đưa đi." Mấy tên thị vệ tiến lên, lôi Triệu phò mã ra ngoài. Thậm chí không cho hắn cơ hội mặc quần áo vào. "Không phải, từ từ, các ngươi để ta sửa sang lại quần áo cái đã!" "Công công! Các ngươi có ý gì!""Ta chính là phò mã của Quảng Đức trưởng công chúa! Hoạn quan kia, cẩu nô tài kia! Các ngươi dám đối xử với ta như vậy! Chờ ta nói với trưởng công chúa, các ngươi cứ chờ lãnh hậu quả đi!" Hắn không ngừng giãy giụa gào thét, nhưng bọn thị vệ lôi hắn rất vững vàng, căn bản không thể trốn được. Mắt thấy sắp đến cửa biệt viện, hắn sẽ phải cởi trần đi trên phố. "Công công, công công, cầu xin ngài, ta tốt xấu gì cũng là phò mã hoàng gia, chỉ mặc một cái quần lên phố sẽ tổn hại mặt mũi của hoàng gia!" Công công vẫn luôn mỉm cười không nói lúc này mới quay đầu lại trấn an hắn: "Ngài đừng lo lắng." Triệu phò mã thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn đã nói mà, hắn tốt xấu gì cũng là phò mã. Tên hoạn quan này chắc chắn không dám ngay cả quần áo cũng không cho hắn mang vào, cứ trần như nhộng mà lên phố. Kết quả thái giám còn chưa nói hết câu, nửa câu sau là: "Rất nhanh sẽ không phải nữa rồi!" Triệu phò mã: ?! Là cái ý mà hắn nghĩ kia sao? Thái giám không cho hắn cơ hội tự hỏi, trực tiếp kêu người lôi hắn ra ngoài. Đường phố ở kinh thành thật sự rất náo nhiệt, vừa bước chân ra ngoài, người xung quanh đã nhìn thấy một người bị kéo đi, nửa người trên trần trụi. Bởi vì có thị vệ mở đường nên người dân không dám tiến lên vây xem, nhưng vẫn đứng tụ tập ở xa xem náo nhiệt. Hơn nữa nơi này không chỉ có dân chúng, còn có những quan to hiển quý khác. Không đến nửa ngày, mặt mũi của hắn sẽ mất sạch ở khắp kinh thành này. Hắn sống một ngày như dài bằng một năm, bị kéo trở về phủ công chúa. Một giây khi nhìn thấy tấm bảng hiệu kia, hắn thậm chí không có sợ hãi khi sắp phải đối mặt với bão táp, mà lại cảm thấy may mắn. Rốt cuộc cũng kết thúc, không cần lại bị đám người nhìn như nhìn như con khỉ diễn xiếc. Bước vào bên trong, có một đám người đang đứng chờ, bọn họ đồng thời quay đầu lại nhìn hắn. Tất cả đều là người quen cũ —— các phò mã của trưởng công chúa và đại trưởng công chúa ở kinh thành. Lại quay đầu sang bên cạnh, ở đó đang ngồi một đám nữ nhân, chính là các công chúa. Vừa nhìn thấy hắn trần trụi bị kéo vào, nhóm phò mã cũng không nói gì. Các công chúa có người lập tức quay đầu đi chỗ khác, lấy tay áo che mặt. Nhưng cũng có một ít người, trực tiếp tùy tiện nhìn xem. Khi vừa thấy dáng người không được hai lạng thịt và cơ bụng một múi kia thì đều ghét bỏ bĩu môi, cũng không thèm nhìn tiếp. Thái giám gọi người trói Triệu phò mã lên cây thập giá, bản thân hắn thì đứng ở giữa, đưa lưng về phía Triệu phò mã đang bị trói chặt, lấp kín miệng. Hắn hắng giọng nói: "Mục đích bệ hạ lệnh cho chư vị quý nhân đến đây chính là để xem hình." "Phò mã của Quảng Đức trưởng công chúa công khai nuôi ngoại thất, bệ hạ lệnh cho công chúa hưu phu, đồng thời xử phạt cung hình*."*Thiến "Hi vọng các vị phò mã gia xem đây là tấm gương mà ân cần chăm sóc các vị công chúa, không được làm trái." Người hai bên đồng thanh ồ lên, một vị phò mã có xuất thân cao tiến lên phía trước một bước, chắp tay hỏi thái giám: "Công công, nuôi ngoại thất xác thật từng có, nhưng xử cung hình có phải quá mức tàn nhẫn hay không?" Kỳ thật hắn cũng cảm thấy đây không phải sai lầm gì, nhưng ai để cho bọn họ cưới công chúa đâu? Thái giám vẫn híp mắt mỉm cười như cũ: "Bệ hạ nói, nếu là vị nào cảm thấy tàn nhẫn, thương tiếc cho Triệu phò mã thì có thể đi lên thay hắn chịu hình." Phò mã vừa nói chuyện: "Không tàn nhẫn, không tàn nhẫn, không tàn nhẫn chút nào, hắn bị trừng phạt rất đúng tội!" Triệu phò mã: "Ưm ưm ưm ưm ưm!"
"Hơn nữa thằng nhóc Ngọc nhi kia rất dễ dỗ, chỉ cần kể khổ với nó một chút, than thở một chút rằng phụ thân cũng không dễ dàng gì, làm phò mã ấm ức thế nào, nó đã tin sái cổ rồi."
"Thằng ngốc đó vẫn luôn sùng bái ta, đứng về phía ta."
"Trưởng công chúa lại cưng chiều nó lên trời, nàng ta sợ nhi tử trở mặt với mình. Nể mặt Ngọc nhi, nàng ta cũng không thể làm gì ta."
Ầm một tiếng, cửa bị mở ra.
Bộ dạng quần áo không chỉnh tề của hai người trực tiếp bại lộ dưới ánh mặt trời.
Phản ứng đầu tiên của Triệu phò mã là kéo chăn che kín chính mình, không thèm để ý ngoại thất vừa rồi còn được mình gọi là bảo bối kia chút nào.
Hòe Nương chỉ có thể kéo ra một cái chăn khác, lùi vào bên trong giường.
"To gan! Tên điêu nô nào không muốn sống, dám quấy rầy ta!"
Thái giám mặc chế phục* của hoạn quan, đi vào nói: "Xin lỗi phò mã gia, là tạp gia."
*Đồng phục
Giọng nói lanh lảnh kia vừa nghe liền biết là thái giám.
Phò mã sửng sốt, không biết người trong cung tại sao lại xông vào Mộng Viên.
"Công công, ngài đây là?"
"Bệ hạ có chỉ, mời phò mã đi theo tạp gia hồi phủ công chúa để tiếp chỉ."
Nghênh tiếp thánh chỉ là chuyện rất trang trọng, đương nhiên không thể tiếp chỉ ở trong biệt viện hắn mua để nuôi ngoại thất.
Thái giám nói một tiếng: "Đưa đi."
Mấy tên thị vệ tiến lên, lôi Triệu phò mã ra ngoài.
Thậm chí không cho hắn cơ hội mặc quần áo vào.
"Không phải, từ từ, các ngươi để ta sửa sang lại quần áo cái đã!"
"Công công! Các ngươi có ý gì!"
"Ta chính là phò mã của Quảng Đức trưởng công chúa! Hoạn quan kia, cẩu nô tài kia! Các ngươi dám đối xử với ta như vậy! Chờ ta nói với trưởng công chúa, các ngươi cứ chờ lãnh hậu quả đi!"
Hắn không ngừng giãy giụa gào thét, nhưng bọn thị vệ lôi hắn rất vững vàng, căn bản không thể trốn được.
Mắt thấy sắp đến cửa biệt viện, hắn sẽ phải cởi trần đi trên phố.
"Công công, công công, cầu xin ngài, ta tốt xấu gì cũng là phò mã hoàng gia, chỉ mặc một cái quần lên phố sẽ tổn hại mặt mũi của hoàng gia!"
Công công vẫn luôn mỉm cười không nói lúc này mới quay đầu lại trấn an hắn: "Ngài đừng lo lắng."
Triệu phò mã thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn đã nói mà, hắn tốt xấu gì cũng là phò mã.
Tên hoạn quan này chắc chắn không dám ngay cả quần áo cũng không cho hắn mang vào, cứ trần như nhộng mà lên phố.
Kết quả thái giám còn chưa nói hết câu, nửa câu sau là: "Rất nhanh sẽ không phải nữa rồi!"
Triệu phò mã: ?
!
Là cái ý mà hắn nghĩ kia sao?
Thái giám không cho hắn cơ hội tự hỏi, trực tiếp kêu người lôi hắn ra ngoài.
Đường phố ở kinh thành thật sự rất náo nhiệt, vừa bước chân ra ngoài, người xung quanh đã nhìn thấy một người bị kéo đi, nửa người trên trần trụi.
Bởi vì có thị vệ mở đường nên người dân không dám tiến lên vây xem, nhưng vẫn đứng tụ tập ở xa xem náo nhiệt.
Hơn nữa nơi này không chỉ có dân chúng, còn có những quan to hiển quý khác.
Không đến nửa ngày, mặt mũi của hắn sẽ mất sạch ở khắp kinh thành này.
Hắn sống một ngày như dài bằng một năm, bị kéo trở về phủ công chúa.
Một giây khi nhìn thấy tấm bảng hiệu kia, hắn thậm chí không có sợ hãi khi sắp phải đối mặt với bão táp, mà lại cảm thấy may mắn.
Rốt cuộc cũng kết thúc, không cần lại bị đám người nhìn như nhìn như con khỉ diễn xiếc.
Bước vào bên trong, có một đám người đang đứng chờ, bọn họ đồng thời quay đầu lại nhìn hắn.
Tất cả đều là người quen cũ —— các phò mã của trưởng công chúa và đại trưởng công chúa ở kinh thành.
Lại quay đầu sang bên cạnh, ở đó đang ngồi một đám nữ nhân, chính là các công chúa.
Vừa nhìn thấy hắn trần trụi bị kéo vào, nhóm phò mã cũng không nói gì.
Các công chúa có người lập tức quay đầu đi chỗ khác, lấy tay áo che mặt.
Nhưng cũng có một ít người, trực tiếp tùy tiện nhìn xem.
Khi vừa thấy dáng người không được hai lạng thịt và cơ bụng một múi kia thì đều ghét bỏ bĩu môi, cũng không thèm nhìn tiếp.
Thái giám gọi người trói Triệu phò mã lên cây thập giá, bản thân hắn thì đứng ở giữa, đưa lưng về phía Triệu phò mã đang bị trói chặt, lấp kín miệng.
Hắn hắng giọng nói: "Mục đích bệ hạ lệnh cho chư vị quý nhân đến đây chính là để xem hình."
"Phò mã của Quảng Đức trưởng công chúa công khai nuôi ngoại thất, bệ hạ lệnh cho công chúa hưu phu, đồng thời xử phạt cung hình*."
*Thiến
"Hi vọng các vị phò mã gia xem đây là tấm gương mà ân cần chăm sóc các vị công chúa, không được làm trái."
Người hai bên đồng thanh ồ lên, một vị phò mã có xuất thân cao tiến lên phía trước một bước, chắp tay hỏi thái giám: "Công công, nuôi ngoại thất xác thật từng có, nhưng xử cung hình có phải quá mức tàn nhẫn hay không?"
Kỳ thật hắn cũng cảm thấy đây không phải sai lầm gì, nhưng ai để cho bọn họ cưới công chúa đâu?
Thái giám vẫn híp mắt mỉm cười như cũ: "Bệ hạ nói, nếu là vị nào cảm thấy tàn nhẫn, thương tiếc cho Triệu phò mã thì có thể đi lên thay hắn chịu hình."
Phò mã vừa nói chuyện: "Không tàn nhẫn, không tàn nhẫn, không tàn nhẫn chút nào, hắn bị trừng phạt rất đúng tội!"
Triệu phò mã: "Ưm ưm ưm ưm ưm!"
Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống RồiTác giả: Nghiên Cứu Trọng TàiTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình“Đưa nó đi đi!” Bối Tịnh Sơ cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ tình huống chung quanh. Nhưng hiện tại thị lực của nàng còn kém hơn đôi mắt cận thị ở kiếp trước, nàng chẳng thấy gì cả, trước mắt mờ ảo như bị đánh mosaic. Chỉ có tiếng nói bên tai cho nàng biết hoàn cảnh hiện tại của mình. Nàng giơ tay lên sát mặt để xem, là một đôi tay bé xíu. Chẳng lẽ nàng đã xuyên vào một đứa bé sơ sinh sao? “Chủ tử, không suy nghĩ lại sao? Một khi quyết định sẽ không thể quay đầu được đâu!” Phụ nhân vừa mới sinh xong đang nằm trên giường nhắm mắt lại, đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái. “Thứ bổn cung muốn là hoàng tử! Hoàng Thượng đã nói rồi, ai sinh được Đại hoàng tử, người đó chính là Hoàng Hậu!” Nàng ta không cam lòng nói: “Con tiện nhân Lệ phi kia cũng sắp sinh rồi, bổn cung không còn cơ hội nào nữa, công chúa cũng không thể kế thừa đại thống, cần nó có ích gì? Đưa đi đi!” Bối Tịnh Sơ nằm trong tã lót cuối cùng cũng nhớ ra mình đang ở trong tình cảnh gì, thân mẫu của thân… "Hơn nữa thằng nhóc Ngọc nhi kia rất dễ dỗ, chỉ cần kể khổ với nó một chút, than thở một chút rằng phụ thân cũng không dễ dàng gì, làm phò mã ấm ức thế nào, nó đã tin sái cổ rồi." "Thằng ngốc đó vẫn luôn sùng bái ta, đứng về phía ta." "Trưởng công chúa lại cưng chiều nó lên trời, nàng ta sợ nhi tử trở mặt với mình. Nể mặt Ngọc nhi, nàng ta cũng không thể làm gì ta." Ầm một tiếng, cửa bị mở ra. Bộ dạng quần áo không chỉnh tề của hai người trực tiếp bại lộ dưới ánh mặt trời. Phản ứng đầu tiên của Triệu phò mã là kéo chăn che kín chính mình, không thèm để ý ngoại thất vừa rồi còn được mình gọi là bảo bối kia chút nào. Hòe Nương chỉ có thể kéo ra một cái chăn khác, lùi vào bên trong giường. "To gan! Tên điêu nô nào không muốn sống, dám quấy rầy ta!" Thái giám mặc chế phục* của hoạn quan, đi vào nói: "Xin lỗi phò mã gia, là tạp gia."*Đồng phục Giọng nói lanh lảnh kia vừa nghe liền biết là thái giám. Phò mã sửng sốt, không biết người trong cung tại sao lại xông vào Mộng Viên. "Công công, ngài đây là?" "Bệ hạ có chỉ, mời phò mã đi theo tạp gia hồi phủ công chúa để tiếp chỉ." Nghênh tiếp thánh chỉ là chuyện rất trang trọng, đương nhiên không thể tiếp chỉ ở trong biệt viện hắn mua để nuôi ngoại thất. Thái giám nói một tiếng: "Đưa đi." Mấy tên thị vệ tiến lên, lôi Triệu phò mã ra ngoài. Thậm chí không cho hắn cơ hội mặc quần áo vào. "Không phải, từ từ, các ngươi để ta sửa sang lại quần áo cái đã!" "Công công! Các ngươi có ý gì!""Ta chính là phò mã của Quảng Đức trưởng công chúa! Hoạn quan kia, cẩu nô tài kia! Các ngươi dám đối xử với ta như vậy! Chờ ta nói với trưởng công chúa, các ngươi cứ chờ lãnh hậu quả đi!" Hắn không ngừng giãy giụa gào thét, nhưng bọn thị vệ lôi hắn rất vững vàng, căn bản không thể trốn được. Mắt thấy sắp đến cửa biệt viện, hắn sẽ phải cởi trần đi trên phố. "Công công, công công, cầu xin ngài, ta tốt xấu gì cũng là phò mã hoàng gia, chỉ mặc một cái quần lên phố sẽ tổn hại mặt mũi của hoàng gia!" Công công vẫn luôn mỉm cười không nói lúc này mới quay đầu lại trấn an hắn: "Ngài đừng lo lắng." Triệu phò mã thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn đã nói mà, hắn tốt xấu gì cũng là phò mã. Tên hoạn quan này chắc chắn không dám ngay cả quần áo cũng không cho hắn mang vào, cứ trần như nhộng mà lên phố. Kết quả thái giám còn chưa nói hết câu, nửa câu sau là: "Rất nhanh sẽ không phải nữa rồi!" Triệu phò mã: ?! Là cái ý mà hắn nghĩ kia sao? Thái giám không cho hắn cơ hội tự hỏi, trực tiếp kêu người lôi hắn ra ngoài. Đường phố ở kinh thành thật sự rất náo nhiệt, vừa bước chân ra ngoài, người xung quanh đã nhìn thấy một người bị kéo đi, nửa người trên trần trụi. Bởi vì có thị vệ mở đường nên người dân không dám tiến lên vây xem, nhưng vẫn đứng tụ tập ở xa xem náo nhiệt. Hơn nữa nơi này không chỉ có dân chúng, còn có những quan to hiển quý khác. Không đến nửa ngày, mặt mũi của hắn sẽ mất sạch ở khắp kinh thành này. Hắn sống một ngày như dài bằng một năm, bị kéo trở về phủ công chúa. Một giây khi nhìn thấy tấm bảng hiệu kia, hắn thậm chí không có sợ hãi khi sắp phải đối mặt với bão táp, mà lại cảm thấy may mắn. Rốt cuộc cũng kết thúc, không cần lại bị đám người nhìn như nhìn như con khỉ diễn xiếc. Bước vào bên trong, có một đám người đang đứng chờ, bọn họ đồng thời quay đầu lại nhìn hắn. Tất cả đều là người quen cũ —— các phò mã của trưởng công chúa và đại trưởng công chúa ở kinh thành. Lại quay đầu sang bên cạnh, ở đó đang ngồi một đám nữ nhân, chính là các công chúa. Vừa nhìn thấy hắn trần trụi bị kéo vào, nhóm phò mã cũng không nói gì. Các công chúa có người lập tức quay đầu đi chỗ khác, lấy tay áo che mặt. Nhưng cũng có một ít người, trực tiếp tùy tiện nhìn xem. Khi vừa thấy dáng người không được hai lạng thịt và cơ bụng một múi kia thì đều ghét bỏ bĩu môi, cũng không thèm nhìn tiếp. Thái giám gọi người trói Triệu phò mã lên cây thập giá, bản thân hắn thì đứng ở giữa, đưa lưng về phía Triệu phò mã đang bị trói chặt, lấp kín miệng. Hắn hắng giọng nói: "Mục đích bệ hạ lệnh cho chư vị quý nhân đến đây chính là để xem hình." "Phò mã của Quảng Đức trưởng công chúa công khai nuôi ngoại thất, bệ hạ lệnh cho công chúa hưu phu, đồng thời xử phạt cung hình*."*Thiến "Hi vọng các vị phò mã gia xem đây là tấm gương mà ân cần chăm sóc các vị công chúa, không được làm trái." Người hai bên đồng thanh ồ lên, một vị phò mã có xuất thân cao tiến lên phía trước một bước, chắp tay hỏi thái giám: "Công công, nuôi ngoại thất xác thật từng có, nhưng xử cung hình có phải quá mức tàn nhẫn hay không?" Kỳ thật hắn cũng cảm thấy đây không phải sai lầm gì, nhưng ai để cho bọn họ cưới công chúa đâu? Thái giám vẫn híp mắt mỉm cười như cũ: "Bệ hạ nói, nếu là vị nào cảm thấy tàn nhẫn, thương tiếc cho Triệu phò mã thì có thể đi lên thay hắn chịu hình." Phò mã vừa nói chuyện: "Không tàn nhẫn, không tàn nhẫn, không tàn nhẫn chút nào, hắn bị trừng phạt rất đúng tội!" Triệu phò mã: "Ưm ưm ưm ưm ưm!"