Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Vi Vi à, dì Hồng Mai của con lại chọn cho con một đối tượng đấy, qua hai ngày con tranh thủ thời gian đi ăn cơm tán ngẫu với người ta đi?” Người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị nói với cô gái trẻ tuổi đang xem TV. “Mẹ, con thật sự không muốn xem mắt mà, con không sốt ruột, con còn trẻ, không cần phải đi xem mắt.” Bạch Vi đang xem TV, nghe thấy vậy thì nhíu mày nói. Mẹ của cô - Thẩm Quyên nói: “Đứa trẻ ngốc, xem mắt thì phải sớm chút, con xem mắt sớm thì đó là con được lựa chọn, chờ sau này con lớn tuổi rồi, thì đó là người ta chọn con!” Bạch Vi rất tự tin nói: “Không phải đâu, con xinh gái, dáng người cũng được, trình độ học vấn cũng không tệ, có một công việc đàng hoàng, cho dù có ba mươi tuổi thì cũng là con chọn người khác.” Mẹ cô Thẩm Quyên lại nói: “Con nghĩ cái gì vậy! Phụ nữ qua hai mươi lăm, người ta đều do dự một chút, con nghĩ đi, con yêu đương cũng không thể nào lập tức kết hôn đúng chứ? Hai mươi hai tuổi yêu đương một hai năm, hai mươi ba hai…
Chương 184: Lần Đầu Tiên Có Một Người Đàn Ông Theo Đuổi Cô Ấy (1)
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh NhấtTác giả: Tô Nhiễm CửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Vi Vi à, dì Hồng Mai của con lại chọn cho con một đối tượng đấy, qua hai ngày con tranh thủ thời gian đi ăn cơm tán ngẫu với người ta đi?” Người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị nói với cô gái trẻ tuổi đang xem TV. “Mẹ, con thật sự không muốn xem mắt mà, con không sốt ruột, con còn trẻ, không cần phải đi xem mắt.” Bạch Vi đang xem TV, nghe thấy vậy thì nhíu mày nói. Mẹ của cô - Thẩm Quyên nói: “Đứa trẻ ngốc, xem mắt thì phải sớm chút, con xem mắt sớm thì đó là con được lựa chọn, chờ sau này con lớn tuổi rồi, thì đó là người ta chọn con!” Bạch Vi rất tự tin nói: “Không phải đâu, con xinh gái, dáng người cũng được, trình độ học vấn cũng không tệ, có một công việc đàng hoàng, cho dù có ba mươi tuổi thì cũng là con chọn người khác.” Mẹ cô Thẩm Quyên lại nói: “Con nghĩ cái gì vậy! Phụ nữ qua hai mươi lăm, người ta đều do dự một chút, con nghĩ đi, con yêu đương cũng không thể nào lập tức kết hôn đúng chứ? Hai mươi hai tuổi yêu đương một hai năm, hai mươi ba hai… Hoàng Nguyệt Nha: "Thật ra cũng không phải là ba mẹ thúc giục con hay gì, nhưng con nhìn em trai con xem, nhỏ tuổi hơn con mà cũng kết hôn rồi. Nếu con còn trì hoãn thêm hai năm nữa thì cháu con cũng ra đời rồi đấy."Lục Chính Hoa: "Đúng rồi, con xem đi, nếu vừa rồi mọi người không về, có phải hai đứa vẫn còn nắm tay không?"Lục Tư Dĩnh nghe vậy thì gật đầu hai cái, ba mẹ rõ ràng không muốn buông tha cho cô ấy, dọc đường đi đều hỏi lung tung.Bạch Vi cũng tò mò, nhưng vừa nghe thấy Hoàng Nguyệt Nha nhắc đến con cái, cô sợ ngọn lửa chiến tranh sẽ chuyển sang mình rồi bị giục đẻ. Vì vậy cô không lên tiếng, chỉ nhích lại gần để hóng hớt.Lục Tư Đình thấy buồn cười, chuyện này chỉ có thể giao cho ba mẹ, nếu tự mình hỏi Lục Tư Dĩnh thì chắc chắn cô ấy sẽ không nói gì cả, vì vậy ngồi đợi nghe kết quả là tốt nhất.Quãng đường không dài, Lục Tư Dĩnh nói qua loa cho có lệ vài câu, rất nhanh đã về đến nhà, cô ấy cố ý ngáp một cái: "Ba mẹ, con buồn ngủ quá, con đi ngủ trước đây, mọi người cũng ngủ sớm đi."Không đợi ba mẹ hỏi thêm câu nào, Lục Tư Dĩnh vội vàng ve phòng mình ở trên tâng.Ngay cả đèn cũng không bật, Lục Tư Dĩnh nằm xuống ngủ.Ánh trăng trên ngọn cây liễu nhàn nhạt chiếu vào, Lục Tư Dĩnh nhắm mắt lại, không được bao lâu đã mở ra.Bình thường lúc ở nhà, cô ấy thường chìm vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng hôm nay nằm trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.Lục Tư Dĩnh trở mình nằm một lúc, cảm thấy cánh tay không thoải mái, cô ấy lại trở mình, thay đổi tư thế.Nửa tiếng sau, Lục Tư Dĩnh mở hai mắt ra, bất đắc dĩ thở dài.Thật ra thì không ngủ được cũng là chuyện bình thường, dù sao cô ấy cũng lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên có một người đàn ông theo đuổi cô ấy, cũng là lần đầu tiên cô ấy được đàn ông thổ lộ.Từ nhỏ đến lớn, những người bạn nam xung quanh Lục Tư Dĩnh, cho dù lúc đầu nghĩ gì, cuối cùng cũng không có một ai là ngoại lệ, tất cả đều được cô ấy coi là anh em.Tính cách Lục Tư Dĩnh cởi mở, hào phóng, không để ý mấy chuyện vặt vãnh nên bên cạnh có rất nhiều bạn.Có điều những người đàn ông xung quanh cô ấy, sau khi nhìn thấy kỹ năng của cô ấy, đều chỉ coi cô ấy là anh em. Tại sao Trác Tư Thành lại không giống vậy, cuối cùng lại trở thành như thế?Trác Tư Thành đúng là rất đẹp trai, nhưng những người đẹp trai như cậu ấy, không phải Lục Tư Dĩnh chưa từng gặp.Tuy nhiên quả thật cậu ấy có chỗ khác biệt.Trác Tư Thành tốt nghiệp đại học với thành tích học tập rất tốt, sau đó trở thành giáo viên dạy tiếng Anh cấp ba, được học sinh vô cùng yêu mến. Lục Tư Dĩnh từng đến thăm trường của cậu ấy nên có thể nhận ra.Lúc mới bắt đầu, Trác Tư Thành nói rằng cô ấy đã cứu cậu ấy nên muốn mời cô ấy ăn cơm. Hôm đó vừa hay Lục Tư Dĩnh cũng chưa ăn gì nên đã đồng ý.Sau này, Trác Tư Thành nói ơn cứu mạng không phải chỉ một bữa cơm là có thể trả hết, hai người ăn rất nhiều bữa, xem rất nhiều phim. Trác Tư Thành cũng tặng khá nhiều thứ, đều là những đồ không quá giá trị nên Lục Tư Dĩnh muốn từ chối cũng không thể từ chối được.Mấy ngày nay, hai người từ xa lạ trở nên quen biết, lại trở thành bạn tốt có thể tâm sự mọi chuyện, Lục Tư Dĩnh cũng thích cảm giác ở cùng Trác Tư Thành.Thoải mái, dễ chịu như nghe nhạc và ăn cơm một mình ở nhà sau khi hoàn thành công việc, có cảm giác thư thái trong chính không gian và thời gian cua minh. Cô ấy không ghét việc ở cùng Trác Tư Thành. Chẳng lẽ cô ấy cũng thích Trác Sĩ Thành sao? Lục Tư Dĩnh không biết, cô ấy chỉ biết nếu cô ấy tiếp tục như vậy, rất có thể ngày mai cô ấy không rời được giường.
Hoàng Nguyệt Nha: "Thật ra cũng không phải là ba mẹ thúc giục con hay gì, nhưng con nhìn em trai con xem, nhỏ tuổi hơn con mà cũng kết hôn rồi. Nếu con còn trì hoãn thêm hai năm nữa thì cháu con cũng ra đời rồi đấy."
Lục Chính Hoa: "Đúng rồi, con xem đi, nếu vừa rồi mọi người không về, có phải hai đứa vẫn còn nắm tay không?"
Lục Tư Dĩnh nghe vậy thì gật đầu hai cái, ba mẹ rõ ràng không muốn buông tha cho cô ấy, dọc đường đi đều hỏi lung tung.
Bạch Vi cũng tò mò, nhưng vừa nghe thấy Hoàng Nguyệt Nha nhắc đến con cái, cô sợ ngọn lửa chiến tranh sẽ chuyển sang mình rồi bị giục đẻ. Vì vậy cô không lên tiếng, chỉ nhích lại gần để hóng hớt.
Lục Tư Đình thấy buồn cười, chuyện này chỉ có thể giao cho ba mẹ, nếu tự mình hỏi Lục Tư Dĩnh thì chắc chắn cô ấy sẽ không nói gì cả, vì vậy ngồi đợi nghe kết quả là tốt nhất.
Quãng đường không dài, Lục Tư Dĩnh nói qua loa cho có lệ vài câu, rất nhanh đã về đến nhà, cô ấy cố ý ngáp một cái: "Ba mẹ, con buồn ngủ quá, con đi ngủ trước đây, mọi người cũng ngủ sớm đi."
Không đợi ba mẹ hỏi thêm câu nào, Lục Tư Dĩnh vội vàng ve phòng mình ở trên tâng.
Ngay cả đèn cũng không bật, Lục Tư Dĩnh nằm xuống ngủ.
Ánh trăng trên ngọn cây liễu nhàn nhạt chiếu vào, Lục Tư Dĩnh nhắm mắt lại, không được bao lâu đã mở ra.
Bình thường lúc ở nhà, cô ấy thường chìm vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng hôm nay nằm trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.
Lục Tư Dĩnh trở mình nằm một lúc, cảm thấy cánh tay không thoải mái, cô ấy lại trở mình, thay đổi tư thế.
Nửa tiếng sau, Lục Tư Dĩnh mở hai mắt ra, bất đắc dĩ thở dài.
Thật ra thì không ngủ được cũng là chuyện bình thường, dù sao cô ấy cũng lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên có một người đàn ông theo đuổi cô ấy, cũng là lần đầu tiên cô ấy được đàn ông thổ lộ.
Từ nhỏ đến lớn, những người bạn nam xung quanh Lục Tư Dĩnh, cho dù lúc đầu nghĩ gì, cuối cùng cũng không có một ai là ngoại lệ, tất cả đều được cô ấy coi là anh em.
Tính cách Lục Tư Dĩnh cởi mở, hào phóng, không để ý mấy chuyện vặt vãnh nên bên cạnh có rất nhiều bạn.
Có điều những người đàn ông xung quanh cô ấy, sau khi nhìn thấy kỹ năng của cô ấy, đều chỉ coi cô ấy là anh em. Tại sao Trác Tư Thành lại không giống vậy, cuối cùng lại trở thành như thế?
Trác Tư Thành đúng là rất đẹp trai, nhưng những người đẹp trai như cậu ấy, không phải Lục Tư Dĩnh chưa từng gặp.
Tuy nhiên quả thật cậu ấy có chỗ khác biệt.
Trác Tư Thành tốt nghiệp đại học với thành tích học tập rất tốt, sau đó trở thành giáo viên dạy tiếng Anh cấp ba, được học sinh vô cùng yêu mến. Lục Tư Dĩnh từng đến thăm trường của cậu ấy nên có thể nhận ra.
Lúc mới bắt đầu, Trác Tư Thành nói rằng cô ấy đã cứu cậu ấy nên muốn mời cô ấy ăn cơm. Hôm đó vừa hay Lục Tư Dĩnh cũng chưa ăn gì nên đã đồng ý.
Sau này, Trác Tư Thành nói ơn cứu mạng không phải chỉ một bữa cơm là có thể trả hết, hai người ăn rất nhiều bữa, xem rất nhiều phim. Trác Tư Thành cũng tặng khá nhiều thứ, đều là những đồ không quá giá trị nên Lục Tư Dĩnh muốn từ chối cũng không thể từ chối được.
Mấy ngày nay, hai người từ xa lạ trở nên quen biết, lại trở thành bạn tốt có thể tâm sự mọi chuyện, Lục Tư Dĩnh cũng thích cảm giác ở cùng Trác Tư Thành.
Thoải mái, dễ chịu như nghe nhạc và ăn cơm một mình ở nhà sau khi hoàn thành công việc, có cảm giác thư thái trong chính không gian và thời gian cua minh. Cô ấy không ghét việc ở cùng Trác Tư Thành. Chẳng lẽ cô ấy cũng thích Trác Sĩ Thành sao? Lục Tư Dĩnh không biết, cô ấy chỉ biết nếu cô ấy tiếp tục như vậy, rất có thể ngày mai cô ấy không rời được giường.
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh NhấtTác giả: Tô Nhiễm CửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Vi Vi à, dì Hồng Mai của con lại chọn cho con một đối tượng đấy, qua hai ngày con tranh thủ thời gian đi ăn cơm tán ngẫu với người ta đi?” Người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị nói với cô gái trẻ tuổi đang xem TV. “Mẹ, con thật sự không muốn xem mắt mà, con không sốt ruột, con còn trẻ, không cần phải đi xem mắt.” Bạch Vi đang xem TV, nghe thấy vậy thì nhíu mày nói. Mẹ của cô - Thẩm Quyên nói: “Đứa trẻ ngốc, xem mắt thì phải sớm chút, con xem mắt sớm thì đó là con được lựa chọn, chờ sau này con lớn tuổi rồi, thì đó là người ta chọn con!” Bạch Vi rất tự tin nói: “Không phải đâu, con xinh gái, dáng người cũng được, trình độ học vấn cũng không tệ, có một công việc đàng hoàng, cho dù có ba mươi tuổi thì cũng là con chọn người khác.” Mẹ cô Thẩm Quyên lại nói: “Con nghĩ cái gì vậy! Phụ nữ qua hai mươi lăm, người ta đều do dự một chút, con nghĩ đi, con yêu đương cũng không thể nào lập tức kết hôn đúng chứ? Hai mươi hai tuổi yêu đương một hai năm, hai mươi ba hai… Hoàng Nguyệt Nha: "Thật ra cũng không phải là ba mẹ thúc giục con hay gì, nhưng con nhìn em trai con xem, nhỏ tuổi hơn con mà cũng kết hôn rồi. Nếu con còn trì hoãn thêm hai năm nữa thì cháu con cũng ra đời rồi đấy."Lục Chính Hoa: "Đúng rồi, con xem đi, nếu vừa rồi mọi người không về, có phải hai đứa vẫn còn nắm tay không?"Lục Tư Dĩnh nghe vậy thì gật đầu hai cái, ba mẹ rõ ràng không muốn buông tha cho cô ấy, dọc đường đi đều hỏi lung tung.Bạch Vi cũng tò mò, nhưng vừa nghe thấy Hoàng Nguyệt Nha nhắc đến con cái, cô sợ ngọn lửa chiến tranh sẽ chuyển sang mình rồi bị giục đẻ. Vì vậy cô không lên tiếng, chỉ nhích lại gần để hóng hớt.Lục Tư Đình thấy buồn cười, chuyện này chỉ có thể giao cho ba mẹ, nếu tự mình hỏi Lục Tư Dĩnh thì chắc chắn cô ấy sẽ không nói gì cả, vì vậy ngồi đợi nghe kết quả là tốt nhất.Quãng đường không dài, Lục Tư Dĩnh nói qua loa cho có lệ vài câu, rất nhanh đã về đến nhà, cô ấy cố ý ngáp một cái: "Ba mẹ, con buồn ngủ quá, con đi ngủ trước đây, mọi người cũng ngủ sớm đi."Không đợi ba mẹ hỏi thêm câu nào, Lục Tư Dĩnh vội vàng ve phòng mình ở trên tâng.Ngay cả đèn cũng không bật, Lục Tư Dĩnh nằm xuống ngủ.Ánh trăng trên ngọn cây liễu nhàn nhạt chiếu vào, Lục Tư Dĩnh nhắm mắt lại, không được bao lâu đã mở ra.Bình thường lúc ở nhà, cô ấy thường chìm vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng hôm nay nằm trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.Lục Tư Dĩnh trở mình nằm một lúc, cảm thấy cánh tay không thoải mái, cô ấy lại trở mình, thay đổi tư thế.Nửa tiếng sau, Lục Tư Dĩnh mở hai mắt ra, bất đắc dĩ thở dài.Thật ra thì không ngủ được cũng là chuyện bình thường, dù sao cô ấy cũng lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên có một người đàn ông theo đuổi cô ấy, cũng là lần đầu tiên cô ấy được đàn ông thổ lộ.Từ nhỏ đến lớn, những người bạn nam xung quanh Lục Tư Dĩnh, cho dù lúc đầu nghĩ gì, cuối cùng cũng không có một ai là ngoại lệ, tất cả đều được cô ấy coi là anh em.Tính cách Lục Tư Dĩnh cởi mở, hào phóng, không để ý mấy chuyện vặt vãnh nên bên cạnh có rất nhiều bạn.Có điều những người đàn ông xung quanh cô ấy, sau khi nhìn thấy kỹ năng của cô ấy, đều chỉ coi cô ấy là anh em. Tại sao Trác Tư Thành lại không giống vậy, cuối cùng lại trở thành như thế?Trác Tư Thành đúng là rất đẹp trai, nhưng những người đẹp trai như cậu ấy, không phải Lục Tư Dĩnh chưa từng gặp.Tuy nhiên quả thật cậu ấy có chỗ khác biệt.Trác Tư Thành tốt nghiệp đại học với thành tích học tập rất tốt, sau đó trở thành giáo viên dạy tiếng Anh cấp ba, được học sinh vô cùng yêu mến. Lục Tư Dĩnh từng đến thăm trường của cậu ấy nên có thể nhận ra.Lúc mới bắt đầu, Trác Tư Thành nói rằng cô ấy đã cứu cậu ấy nên muốn mời cô ấy ăn cơm. Hôm đó vừa hay Lục Tư Dĩnh cũng chưa ăn gì nên đã đồng ý.Sau này, Trác Tư Thành nói ơn cứu mạng không phải chỉ một bữa cơm là có thể trả hết, hai người ăn rất nhiều bữa, xem rất nhiều phim. Trác Tư Thành cũng tặng khá nhiều thứ, đều là những đồ không quá giá trị nên Lục Tư Dĩnh muốn từ chối cũng không thể từ chối được.Mấy ngày nay, hai người từ xa lạ trở nên quen biết, lại trở thành bạn tốt có thể tâm sự mọi chuyện, Lục Tư Dĩnh cũng thích cảm giác ở cùng Trác Tư Thành.Thoải mái, dễ chịu như nghe nhạc và ăn cơm một mình ở nhà sau khi hoàn thành công việc, có cảm giác thư thái trong chính không gian và thời gian cua minh. Cô ấy không ghét việc ở cùng Trác Tư Thành. Chẳng lẽ cô ấy cũng thích Trác Sĩ Thành sao? Lục Tư Dĩnh không biết, cô ấy chỉ biết nếu cô ấy tiếp tục như vậy, rất có thể ngày mai cô ấy không rời được giường.