Tác giả:

1 Tôi bị bệnh, không quá nghiêm trọng, nhưng kéo dài rất lâu. Nguyên nhân gây ra là vì tôi và con gái nuôi của ba mẹ đánh đố xem ai có thể leo lên đỉnh núi nhanh nhất. Người thắng có thể yêu cầu ba mẹ đi họp phụ huynh cho người đó. Khi tôi dốc hết sức lực trèo lên đỉnh đón gió lạnh và sương sớm, lại thấy một gia đình ba người gồm ba mẹ và em gái nuôi đang cười tủm tỉm dựng lều chuẩn bị chụp ảnh mặt trời mọc. Thấy tôi tới, em gái nuôi cười hì hì. Cô ta nói: “Em chỉ nói là thi đấu xem ai tới trước thôi, cũng không có nói là phải dùng cách nào cả.” Cô ta nói: “Diệp Huỳnh, chị còn chưa rõ nữa sao, cùng một con đường, cùng một mục tiêu, chị muốn tới nơi thì chỉ có thể đi bộ đến bằng hai chân của mình, nhưng em thì có ba mẹ nâng đỡ, trợ giúp. Cho nên từ lúc bắt đầu, chị đã thua rồi.” Ba mẹ cầm máy ảnh đứng phía sau cô ta, nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ có hơi xấu hổ, đang định mời tôi cùng đi ngắm mặt trời mọc. Lại thấy tôi đã quay đầu rời…

Chương 11

Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam SươngTác giả: Mộng Nam SươngTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường1 Tôi bị bệnh, không quá nghiêm trọng, nhưng kéo dài rất lâu. Nguyên nhân gây ra là vì tôi và con gái nuôi của ba mẹ đánh đố xem ai có thể leo lên đỉnh núi nhanh nhất. Người thắng có thể yêu cầu ba mẹ đi họp phụ huynh cho người đó. Khi tôi dốc hết sức lực trèo lên đỉnh đón gió lạnh và sương sớm, lại thấy một gia đình ba người gồm ba mẹ và em gái nuôi đang cười tủm tỉm dựng lều chuẩn bị chụp ảnh mặt trời mọc. Thấy tôi tới, em gái nuôi cười hì hì. Cô ta nói: “Em chỉ nói là thi đấu xem ai tới trước thôi, cũng không có nói là phải dùng cách nào cả.” Cô ta nói: “Diệp Huỳnh, chị còn chưa rõ nữa sao, cùng một con đường, cùng một mục tiêu, chị muốn tới nơi thì chỉ có thể đi bộ đến bằng hai chân của mình, nhưng em thì có ba mẹ nâng đỡ, trợ giúp. Cho nên từ lúc bắt đầu, chị đã thua rồi.” Ba mẹ cầm máy ảnh đứng phía sau cô ta, nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ có hơi xấu hổ, đang định mời tôi cùng đi ngắm mặt trời mọc. Lại thấy tôi đã quay đầu rời… Bọn họ vẫn luôn là người như vậy, ngây thơ lại hèn nhát, ích kỷ và lạnh lùng.Có lẽ bọn họ là một đôi phóng viên giỏi, nhưng họ chắc chắn không phải là những người mà tôi nên ngưỡng mộ.Bà nội, thì ra bà đã nói đúng, bọn họ không xứng đáng với tình yêu của con, con nên giữ tình yêu đó cho bản thân thì hơn.Tôi không nói gì nữa, bước qua đống bừa bộn trên sàn, nghiêng người lấy ra vài bộ quần áo thường dùng.Sau khi thu dọn xong xuôi, tôi xoay người đi ra khỏi cửa.“Tiểu Huỳnh, con muốn đi đâu?” Mẹ ở đằng sau hô to.“Con sẽ trọ ở trường.” Lần này, tôi không quay đầu lại.Tôi nói: “Tô Dao nói đúng, từ trước đến nay, nơi này chưa bao giờ là nhà của con, ba mẹ cũng không phải là ba mẹ của con, con không cần phải ở lại nơi này nữa.”“Ý của con là gì?” Người ba vẫn luôn im lặng bắt đầu to tiếng.Tôi không để ý đến ông ấy, bước nhanh ra khỏi cổng nhà.“Tiểu Huỳnh!” Mẹ đuổi theo phía sau. Đây là lần đầu tiên bà ấy nói chuyện với tôi như vậy, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy, như thể bà ấy cũng cảm thấy, lần này, sau khi tôi rời đi, tôi và bọn họ sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.Như sợ nghe thấy câu trả lời của tôi, không đợi tôi lên tiếng, bà ấy đột nhiên cao giọng: “Mẹ biết trong lòng con vẫn còn giận ba mẹ, cảm thấy trước nay ba mẹ đều bỏ rơi con, nhưng mà ba mẹ biết lỗi rồi, chúng ta cũng đang sửa lại, bất kể là Dao Dao hay là con, các con đều là con gái của ba mẹ, vì sao các con không thể chung sống hoà bình...”“Không thể.” Tôi mở miệng, chắc như đinh đóng cột: “Là do hai người dung túng cho Tô Dao, là do bản thân các người không rõ ràng giữa hai đứa con gái, có ba mẹ như các người, chúng ta vĩnh viễn không thể chung sống hòa bình.”Bà ấy nghe vậy, mặt trắng bệch không còn một chút huyết sắc nào. Đây là lần đầu tiên bà ấy nghe được những lời thẳng thắn đến sắc bén như vậy từ miệng của tôi.Bà ấy mím môi, dường như còn muốn nói điều gì đó, lại bị tôi cắt ngang.Tôi nói: “Nếu có thể được lựa chọn, tôi cũng không muốn làm con gái của các người, các người cứ như trước đây đi, chỉ có một đứa con gái Tô Dao là được rồi.”Nói xong, tôi không đợi bà ấy phản ứng lại, trực tiếp xoay người rời đi.Lúc này, tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng, tình yêu mà tôi khát vọng mười bảy năm đã hoá thành xiềng xích trói buộc tôi, giờ đây tôi đã được giải thoát, được tự do.Thời gian sau này, mày phải yêu lấy bản thân mày.Tôi tự nói với lòng mình như vậy.Tôi sẽ sống một cuộc đời càng thêm xuất sắc, như sự chờ mong của bà nội.

Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam SươngTác giả: Mộng Nam SươngTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường1 Tôi bị bệnh, không quá nghiêm trọng, nhưng kéo dài rất lâu. Nguyên nhân gây ra là vì tôi và con gái nuôi của ba mẹ đánh đố xem ai có thể leo lên đỉnh núi nhanh nhất. Người thắng có thể yêu cầu ba mẹ đi họp phụ huynh cho người đó. Khi tôi dốc hết sức lực trèo lên đỉnh đón gió lạnh và sương sớm, lại thấy một gia đình ba người gồm ba mẹ và em gái nuôi đang cười tủm tỉm dựng lều chuẩn bị chụp ảnh mặt trời mọc. Thấy tôi tới, em gái nuôi cười hì hì. Cô ta nói: “Em chỉ nói là thi đấu xem ai tới trước thôi, cũng không có nói là phải dùng cách nào cả.” Cô ta nói: “Diệp Huỳnh, chị còn chưa rõ nữa sao, cùng một con đường, cùng một mục tiêu, chị muốn tới nơi thì chỉ có thể đi bộ đến bằng hai chân của mình, nhưng em thì có ba mẹ nâng đỡ, trợ giúp. Cho nên từ lúc bắt đầu, chị đã thua rồi.” Ba mẹ cầm máy ảnh đứng phía sau cô ta, nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ có hơi xấu hổ, đang định mời tôi cùng đi ngắm mặt trời mọc. Lại thấy tôi đã quay đầu rời… Bọn họ vẫn luôn là người như vậy, ngây thơ lại hèn nhát, ích kỷ và lạnh lùng.Có lẽ bọn họ là một đôi phóng viên giỏi, nhưng họ chắc chắn không phải là những người mà tôi nên ngưỡng mộ.Bà nội, thì ra bà đã nói đúng, bọn họ không xứng đáng với tình yêu của con, con nên giữ tình yêu đó cho bản thân thì hơn.Tôi không nói gì nữa, bước qua đống bừa bộn trên sàn, nghiêng người lấy ra vài bộ quần áo thường dùng.Sau khi thu dọn xong xuôi, tôi xoay người đi ra khỏi cửa.“Tiểu Huỳnh, con muốn đi đâu?” Mẹ ở đằng sau hô to.“Con sẽ trọ ở trường.” Lần này, tôi không quay đầu lại.Tôi nói: “Tô Dao nói đúng, từ trước đến nay, nơi này chưa bao giờ là nhà của con, ba mẹ cũng không phải là ba mẹ của con, con không cần phải ở lại nơi này nữa.”“Ý của con là gì?” Người ba vẫn luôn im lặng bắt đầu to tiếng.Tôi không để ý đến ông ấy, bước nhanh ra khỏi cổng nhà.“Tiểu Huỳnh!” Mẹ đuổi theo phía sau. Đây là lần đầu tiên bà ấy nói chuyện với tôi như vậy, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy, như thể bà ấy cũng cảm thấy, lần này, sau khi tôi rời đi, tôi và bọn họ sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.Như sợ nghe thấy câu trả lời của tôi, không đợi tôi lên tiếng, bà ấy đột nhiên cao giọng: “Mẹ biết trong lòng con vẫn còn giận ba mẹ, cảm thấy trước nay ba mẹ đều bỏ rơi con, nhưng mà ba mẹ biết lỗi rồi, chúng ta cũng đang sửa lại, bất kể là Dao Dao hay là con, các con đều là con gái của ba mẹ, vì sao các con không thể chung sống hoà bình...”“Không thể.” Tôi mở miệng, chắc như đinh đóng cột: “Là do hai người dung túng cho Tô Dao, là do bản thân các người không rõ ràng giữa hai đứa con gái, có ba mẹ như các người, chúng ta vĩnh viễn không thể chung sống hòa bình.”Bà ấy nghe vậy, mặt trắng bệch không còn một chút huyết sắc nào. Đây là lần đầu tiên bà ấy nghe được những lời thẳng thắn đến sắc bén như vậy từ miệng của tôi.Bà ấy mím môi, dường như còn muốn nói điều gì đó, lại bị tôi cắt ngang.Tôi nói: “Nếu có thể được lựa chọn, tôi cũng không muốn làm con gái của các người, các người cứ như trước đây đi, chỉ có một đứa con gái Tô Dao là được rồi.”Nói xong, tôi không đợi bà ấy phản ứng lại, trực tiếp xoay người rời đi.Lúc này, tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng, tình yêu mà tôi khát vọng mười bảy năm đã hoá thành xiềng xích trói buộc tôi, giờ đây tôi đã được giải thoát, được tự do.Thời gian sau này, mày phải yêu lấy bản thân mày.Tôi tự nói với lòng mình như vậy.Tôi sẽ sống một cuộc đời càng thêm xuất sắc, như sự chờ mong của bà nội.

Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam SươngTác giả: Mộng Nam SươngTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường1 Tôi bị bệnh, không quá nghiêm trọng, nhưng kéo dài rất lâu. Nguyên nhân gây ra là vì tôi và con gái nuôi của ba mẹ đánh đố xem ai có thể leo lên đỉnh núi nhanh nhất. Người thắng có thể yêu cầu ba mẹ đi họp phụ huynh cho người đó. Khi tôi dốc hết sức lực trèo lên đỉnh đón gió lạnh và sương sớm, lại thấy một gia đình ba người gồm ba mẹ và em gái nuôi đang cười tủm tỉm dựng lều chuẩn bị chụp ảnh mặt trời mọc. Thấy tôi tới, em gái nuôi cười hì hì. Cô ta nói: “Em chỉ nói là thi đấu xem ai tới trước thôi, cũng không có nói là phải dùng cách nào cả.” Cô ta nói: “Diệp Huỳnh, chị còn chưa rõ nữa sao, cùng một con đường, cùng một mục tiêu, chị muốn tới nơi thì chỉ có thể đi bộ đến bằng hai chân của mình, nhưng em thì có ba mẹ nâng đỡ, trợ giúp. Cho nên từ lúc bắt đầu, chị đã thua rồi.” Ba mẹ cầm máy ảnh đứng phía sau cô ta, nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ có hơi xấu hổ, đang định mời tôi cùng đi ngắm mặt trời mọc. Lại thấy tôi đã quay đầu rời… Bọn họ vẫn luôn là người như vậy, ngây thơ lại hèn nhát, ích kỷ và lạnh lùng.Có lẽ bọn họ là một đôi phóng viên giỏi, nhưng họ chắc chắn không phải là những người mà tôi nên ngưỡng mộ.Bà nội, thì ra bà đã nói đúng, bọn họ không xứng đáng với tình yêu của con, con nên giữ tình yêu đó cho bản thân thì hơn.Tôi không nói gì nữa, bước qua đống bừa bộn trên sàn, nghiêng người lấy ra vài bộ quần áo thường dùng.Sau khi thu dọn xong xuôi, tôi xoay người đi ra khỏi cửa.“Tiểu Huỳnh, con muốn đi đâu?” Mẹ ở đằng sau hô to.“Con sẽ trọ ở trường.” Lần này, tôi không quay đầu lại.Tôi nói: “Tô Dao nói đúng, từ trước đến nay, nơi này chưa bao giờ là nhà của con, ba mẹ cũng không phải là ba mẹ của con, con không cần phải ở lại nơi này nữa.”“Ý của con là gì?” Người ba vẫn luôn im lặng bắt đầu to tiếng.Tôi không để ý đến ông ấy, bước nhanh ra khỏi cổng nhà.“Tiểu Huỳnh!” Mẹ đuổi theo phía sau. Đây là lần đầu tiên bà ấy nói chuyện với tôi như vậy, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy, như thể bà ấy cũng cảm thấy, lần này, sau khi tôi rời đi, tôi và bọn họ sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.Như sợ nghe thấy câu trả lời của tôi, không đợi tôi lên tiếng, bà ấy đột nhiên cao giọng: “Mẹ biết trong lòng con vẫn còn giận ba mẹ, cảm thấy trước nay ba mẹ đều bỏ rơi con, nhưng mà ba mẹ biết lỗi rồi, chúng ta cũng đang sửa lại, bất kể là Dao Dao hay là con, các con đều là con gái của ba mẹ, vì sao các con không thể chung sống hoà bình...”“Không thể.” Tôi mở miệng, chắc như đinh đóng cột: “Là do hai người dung túng cho Tô Dao, là do bản thân các người không rõ ràng giữa hai đứa con gái, có ba mẹ như các người, chúng ta vĩnh viễn không thể chung sống hòa bình.”Bà ấy nghe vậy, mặt trắng bệch không còn một chút huyết sắc nào. Đây là lần đầu tiên bà ấy nghe được những lời thẳng thắn đến sắc bén như vậy từ miệng của tôi.Bà ấy mím môi, dường như còn muốn nói điều gì đó, lại bị tôi cắt ngang.Tôi nói: “Nếu có thể được lựa chọn, tôi cũng không muốn làm con gái của các người, các người cứ như trước đây đi, chỉ có một đứa con gái Tô Dao là được rồi.”Nói xong, tôi không đợi bà ấy phản ứng lại, trực tiếp xoay người rời đi.Lúc này, tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng, tình yêu mà tôi khát vọng mười bảy năm đã hoá thành xiềng xích trói buộc tôi, giờ đây tôi đã được giải thoát, được tự do.Thời gian sau này, mày phải yêu lấy bản thân mày.Tôi tự nói với lòng mình như vậy.Tôi sẽ sống một cuộc đời càng thêm xuất sắc, như sự chờ mong của bà nội.

Chương 11